Trương Vô Kỵ tâm tình không tốt, phương xa tâm tình của Ân Phi Bạch cũng không tốt.
“Ngươi nói thật đấy hả? Trương Vô Kỵ thật sự phế toàn bộ chức vụ của gia gia ta? Hắn thật sự làm vậy rồi?!” Ân Phi Bạch biết tin Ân Thiên Chính bị xử phạt liền không nhịn được có chút thất hồn lạc phách. “Làm sao có thể chứ? Hắn không phải là người như thế?”
“Có gì mà không thể? Ngươi đang ở chỗ ta, Trương Vô Kỵ không có cách nào bắt ngươi, chỉ có thể lấy cả nhà ông già ngươi ra trút giận chứ sao!” Từ Thọ Huy khinh thường. “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi làm chuyện này, trong nhà ngươi vẫn có thể hưởng lợi à? Đừng có nằm mơ!”
“Ngươi không hiểu Trương Vô Kỵ!” Ân Phi Bạch xoay vòng vòng trong phòng: “Con người của Trương Vô Kỵ trọng tình trọng nghĩa, mặc dù trong tay công phu lợi hại, cầm quân đánh giặc cũng có vài phần năng lực, nhưng hắn trời sinh mềm yếu, với người có chút tình cảm hắn càng mềm lòng vô cùng! Đến cả nặng lời cũng không nói! Ta vốn cho rằng hắn quá lắm chỉ khiển trách gia gia một trận thôi, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp lột sạch toàn bộ chức quyền của ông... Đây căn bản không giống chuyện hắn sẽ làm!”
Từ Thọ Huy lúc này mới chú ý một chút: “Lời này hình như Trần tiên sinh cũng từng nói...”
Trương Vô Kỵ mềm lòng không quả quyết, khuyết điểm này đối với người hiểu biết hắn mà nói không phải là bí mật, kể cả khi hắn ngụy trang thành Ân Di Ái, tác phong nền tảng vẫn không thể thay đổi sạch sẽ. Trần Hữu Lượng lấy Hàn Lâm nhi thăm dò ra ranh giới cuối cùng, đương nhiên sẽ không ôm cái nhược điểm trí mạng này vào quan tài. Mà sau khi biết Trương Vô Kỵ chính là Ân Di Ái, gã càng thấy rõ nơi có thể giáng đòn chí mạng.
Lúc ấy Trần Hữu Lượng nói với hai người thế này: “Các ngươi cho rằng Trương Vô Kỵ bày ra Ân Di Ái là bởi vì hắn tâm cơ thâm trầm? Sai! Điều này chứng minh hắn là người luôn ôm hy vọng, cảm thấy mình có thể vẹn cả đôi đàng, vừa muốn ôm Tống Thanh Thư sống ngày tiêu dao, lại không muốn buông bỏ chỗ tốt mà quyền lợi của Minh Giáo mang đến. Người đều có lòng tham, thế nhưng người có thể làm đại sự không ai sẽ phóng túng lòng tham của mình, bọn họ biết vì mục tiêu lớn nhất, nhất định phải từ bỏ một vài thứ. Tình yêu, tình thân, cái gì cũng đáng giá bị hy sinh! Kẻ sẽ khắp nơi cố kỵ những điều này, hoặc là hạng người tâm tính mềm yếu, hoặc chính là loại ngu xuẩn không phân rõ nặng nhẹ!
Trương Vô Kỵ như vậy, chính là cơ hội của các ngươi! Một đối thủ thế này, chỉ cần bắt được uy hiếp của hắn là không đáng kiêng kỵ! Các ngươi chỉ việc xây dựng thực lực của mình lớn mạnh, đồng thời truyền tin tức kia ra, hắn sẽ lâm vào khốn cảnh, vừa không thể trở mặt với Võ Đang lại vừa không thể lập uy trong Minh Giáo, căn bản không còn hơi sức đâu mà đối phó với các ngươi!”
Cũng chính những lời này của Trần Hữu Lượng, khiến Ân Phi Bạch vứt bỏ băn khoăn về Ân Thiên Chính, đồng thời cho Từ Thọ Huy lòng tin, để bọn chúng sẵn lòng vì thế bán mạng.
Nhưng hiện tại hành động của Trương Vô Kỵ đã khác xa dự đoán của chúng, đặc biệt là hoàn toàn đảo lộn nhận thức của Ân Phi Bạch từ nhỏ đến lớn, khiến cả hai tên hoảng loạn lên.
“Trương Vô Kỵ là người thế nào ta còn không biết sao? Chỉ cần gia gia và cha đến trước mặt hắn tố khổ một trận, hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm nhìn họ như vậy!” Ân Phi Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là có người đề xuất cho hắn! Là ai cho hắn lá gan này?!”
Kỳ thật trong lòng Ân Phi Bạch muốn mắng nhất chính là Trương Vô Kỵ bất hiếu bất nghĩa, uổng cố thân tình, nhưng ngẫm lại, hắn dường như không có lập trường nói lời này.
Mà bản thân Ân Phi Bạch cũng không muốn thừa nhận rằng, sâu trong nội tâm, hắn vẫn luôn tự tin ỷ vào phần mềm mại này của Trương Vô Kỵ. Hắn cảm thấy dù mình binh bại, chỉ cần buông bỏ tư thái ôm chân Trương Vô Kỵ khóc lóc kể lể thảm thiết một phen, Trương Vô Kỵ sẽ không giết hắn.
Nhưng hiện tại hắn không tự tin.
“Được rồi!” Từ Thọ Huy trong lòng không quá để tâm đến Ân Phi Bạch, nhịn không được nói: “Trương Vô Kỵ suýt chút nữa chết ở Dĩnh Châu, sao có thể không hận chúng ta? Là ai cũng vậy thôi!”
“Vẫn không bình thường...” Ân Phi Bạch biết Trương Vô Kỵ thậm chí còn có vài phần lấy ơn báo oán, lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một người. Thiếu niên vĩnh viễn thật xinh đẹp, áo không dính bụi trần, thiếu niên với đôi mắt hoa đào mỉm cười mà lạnh lùng, bỗng nhiên bừng tỉnh, quát to lên: “Tống Thanh Thư! Ta biết rồi! Nhất định là Tống Thanh Thư!”
“Tên nam sủng của Trương Vô Kỵ?” Từ Thọ Huy là điển hình của chủ nghĩa đại nam tử, từ bản năng đã cảm thấy Tống Thanh Thư tự nguyện ủy thân cho một nam nhân nhất định là thứ phế vật vô tích sự, lời nói mang theo mấy phần khinh thường: “Hắn có bản lĩnh lớn vậy à?”
“Tống Thanh Thư rất thông minh.” Ân Phi Bạch nhớ lại nhiều năm qua tổn hại chịu thiệt không ít trên tay Tống Thanh Thư, cười lạnh: “Y vẫn luôn không thích Trương Vô Kỵ qua lại với chúng ta, nếu là y, ra tay với gia gia như vậy cũng chẳng lạ gì! Hơn nữa ngươi quên Trần tiên sinh là bị ai độc chết rồi sao?”
“Vậy theo như ngươi nói, thì Trương Vô Kỵ rất nghe lời Tống Thanh Thư...” Từ Thọ Huy cũng rơi vào trầm tư.
——
Cùng lúc đó, trên núi Võ Đang cũng đang vì chuyện của Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư mà thảo luận kịch liệt.
Trương Vô Kỵ làm chuyện như vậy, xoá tên khỏi Võ Đang là chuyện ván đã đóng thuyền, cái này không cần thảo luận.
Vấn đề Lục hiệp muốn nghiên cứu thảo luận là Tống Thanh Thư. Y rốt cuộc có biết chuyện này hay không? Khi nào thì biết?
“Ta cảm thấy...” Trương Tùng Khê muốn nói lại thôi. Kỳ thật vấn đề này cũng không cần thảo luận nữa. Tống Thanh Thư đã ở Dĩnh Châu hỗ trợ thủ thành, ở góc độ nào đó, đáp án đã quá sức rõ ràng. Nhưng sâu trong nội tâm họ vẫn không muốn thừa nhận, vẫn muốn tìm lý do biện hộ cho Tống Thanh Thư: “Chuyện về Vô Kỵ, Thanh Thư hẳn là biết rõ... nhưng có lẽ không biết từ sớm. Hẳn là đến khi tới Dĩnh Châu mới biết được! Khi đó đại quân áp sát, nó không kịp báo cho chúng ta biết!”
Lúc nào biết được bí mật của Trương Vô Kỵ, mốc thời gian cũng là một căn cứ quan trọng.
Du Đại Nham nói: “Nhưng ngay cả bây giờ chúng nó đã rời Dĩnh Châu đến Trừ Châu, cũng không hề tiết lộ chút nào với chúng ta... Nếu không phải bị Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch công bố, chúng ta đến bây giờ vẫn chẳng hay biết gì!”
“Chuyện này là do Từ Thọ Huy với Ân Phi Bạch gây ra, hai kẻ đó phản bội Minh Giáo...” Ân Lê Đình nói được nửa câu, lại cảm thấy tuy hai tên này là phản đồ, thế nhưng lời nói lại là lời nói thật, dường như không có chỗ nào để tẩy trắng. “Chẳng qua đệ cảm thấy, Thanh Thư chúng nó chắc cũng đã chuẩn bị khi khác nói cho chúng ta biết! Chỉ là bị Từ Thọ Huy đoạt trước mà thôi!”
“Lục đệ nói có lý!” Trương Tùng Khê gật đầu. “Vô Kỵ ngụy trang Ân Di Ái, lúc nó chưa đủ lông đủ cánh có thể che giấu tai mắt người khác, thế nhưng sau này nó muốn làm chủ thiên hạ, mang thân phận giả kia cũng không còn ý nghĩa gì. Chúng nó có lẽ định kéo dài đến lúc đó mới cho chúng ta biết sự thật, chỉ là không ngờ Từ Thọ Huy làm phản, xáo trộn kế hoạch của chúng.”
Ân Lê Đình chần chờ một chút, nói: “Nghe cách nói của tứ ca... Thanh Thư có phải cũng đã sớm biết rồi hay không?”
Sáu người đồng thời trầm mặc.
Du Liên Châu nói: “Hai đứa chúng nó cùng ăn cùng ở, lại là loại quan hệ đó... Nếu bảo Thanh Thư cái gì cũng không hề phát hiện, quả thực không có khả năng...”
“Thằng bé Thanh Thư này, nói thế nào đây, tương đối sa vào tình yêu. Nó yêu Vô Kỵ như vậy, chỉ cần Vô Kỵ mở miệng cầu xin nó giữ bí mật, Thanh Thư ắt sẽ đồng ý...” Trương Tùng Khê xoa xoa giữa mày: “Chẳng qua nó cũng là đứa trẻ ngoan, hẳn là cũng không có ý đồ xấu với chúng ta, chỉ không thể vẹn toàn đôi bên...”
“Không thể vẹn toàn đôi bên, cho nên chọn Trương Vô Kỵ, vứt Võ Đang chúng ta ra sau đầu?!” Mạc Thanh Cốc khó chịu từ nãy đến giờ, đập bàn giận dữ. “Lúc trước Trần Hữu Lượng lừa gạt đệ, a, vậy cũng không thể tính là lừa gạt! Nhìn bộ dạng của Thanh Thư rõ ràng là chột dạ! Chỉ là khi đó đệ không ngờ Trương Vô Kỵ có thể làm ra chuyện thế này nên mới tin lời nó! Bây giờ xem ra... Bây giờ xem ra... Hừ!”
“Thất đệ! Thất đệ!” Ân Lê Đình vội vàng trấn an Mạc Thanh Cốc: “Cũng không thể nói như vậy, Vô Kỵ dù sao xuất thân Võ Đang, Thanh Thư cũng là cảm thấy Vô Kỵ sẽ không làm chuyện gì hại chúng ta mới...”
“Huynh quên trên Quang Minh Đỉnh nó đối xử với huynh thế nào rồi sao?!” Mạc Thanh Cốc cao giọng: “Nó đánh nát đầu gối của huynh! Huynh là lục thúc của nó, nó lại dám làm chuyện như vậy với huynh! Võ Đang chúng ta có bao nhiêu người chết trên Quang Minh Đỉnh?!”
Ân Lê Đình bị Mạc Thanh Cốc nói hụt hơi: “Nhưng mà cuối cùng đúng là Vô Kỵ hóa giải một hồi chiến tranh... Cho nên nó vẫn có ý tốt...”
“Hai đệ đừng cãi nhau nữa!” Trương Tùng Khê nghe đau đầu, quát bảo bọn họ ngưng lại. “Vô Kỵ không xấu như thất đệ nói đâu, nhưng xem hành động của nó, cũng không thiện tâm như lục đệ nói.”
“Tứ đệ nói không sai.” Du Liên Châu đồng thuận. “Xem Vô Kỵ hành sự, xứng đáng hữu dũng hữu mưu, là người rất có bản lĩnh, cũng rất có dã tâm... Có lẽ từ mười năm trước khi đến Thiên Ưng Giáo, nó đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay...”
Du Đại Nham nhíu mày: “Lúc đó nó mới bao nhiêu tuổi? Thằng bé này, lòng dạ thật quá sâu! Nếu Vô Kỵ thật sự từ khi đó đã bắt đầu chuẩn bị cho hôm nay, vậy có thể nào nó mang lòng lợi dụng Thanh Thư hay không?”
“Không đâu...” Tống Viễn Kiều vẫn một mực không nói gì dường như cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, thở dài một tiếng kết thúc cuộc đối thoại này: “Ta nghĩ hai đứa trẻ là thật lòng. Chúng ta cũng không thể bởi vì bị Vô Kỵ lừa gạt một lần liền phủ định nó toàn bộ, tình cảnh của nó quả thực gian nan...”
“Đại ca!”
“Chờ bọn chúng trở về hẵng nói!” Tống Viễn Kiều vỗ tay một cái: “Hiện tại chúng ta cũng không biết cụ thể ra sao. Chờ chúng nó về giải thích một phen, rồi mới nghĩ xem nên xử lý việc này như thế nào!”
********************
(*) Edit khúc sau cảm giác Thanh Thư giống công chúa của Võ Đang quá! Lục hiệp gần như chỉ lo gỡ tội cho Thanh Thư với sợ Thanh Thư bị Vô Kỵ lừa à!!! (*✧×✧*)(。・ω・。)