Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 115: Chương 115




Lưu Phúc Thông thuật lại toàn bộ lời Hàn Lâm Nhi nói cho Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư, không sót một chữ.

“Thì ra là thế...” Tống Thanh Thư hơi trầm ngâm, nói: “ Vô Kỵ, xem ra ta không thể cùng ngươi về Võ Đang rồi!”

“Đúng vậy.” Trương Vô Kỵ gật đầu nói.

Trương Vô Kỵ đến chung quy khiến cho Chu Nguyên Chương cảm thấy áp lực lẫn cản trở, bởi vậy dù hắn thèm nhỏ dãi tàn quân của Hàn Sơn Đồng, lại khổ vì không cách nào ra tay, chỉ có thể tiếp cận Hàn Lâm Nhi trước mong gần quan được ban lộc. Mà bây giờ Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư muốn đi xa tới Võ Đang, Chu Nguyên Chương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, xảo ngôn lừa gạt Hàn Lâm Nhi ở lại Dĩnh Châu, hòng thuận tiện cho mình động thủ.

Mà Hàn Lâm Nhi vốn đã mang lòng bất mãn với Trương Vô Kỵ, lại coi di sản của Hàn Sơn Đồng là vật sở hữu của mình không muốn giao ra, muốn lén hợp nhất thế lực, cũng quyết định ở lại, thừa dịp Trương Vô Kỵ không có mặt lấy vải thưa che mắt thánh.

Chỉ là trong quá trình đó, cuối cùng chân chính ăn được thế lực này là ai thì không nói trước được.

Trương Vô Kỵ nhớ rõ kiếp trước Lưu Phúc Thông mang theo Hàn Lâm Nhi tranh đấu với triều đình, nhưng nhiều lần thất bại, bất đắc dĩ đánh cầu cứu đám người Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương mặt ngoài đồng ý với Lưu Phúc Thông và Hàn Lâm Nhi, trên thực tế lại âm thầm bày trò, khiến Hàn Lâm Nhi chìm hồ chết đuối. Hàn Lâm Nhi vừa chết, toàn bộ thế lực Hàn Sơn Đồng để lại bị Chu Nguyên Chương nuốt trọn, khiến lực lượng của Chu Nguyên Chương lớn mạnh gần gấp đôi.

Ước chừng là định lặp lại trò cũ.

Bởi vậy, Trương Vô Kỵ không thể cho bọn hắn cơ hội này, nhưng Trương Vô Kỵ phải đi Võ Đang gặp mặt quần hiệp giang hồ, hiển nhiên không thoát thân được, có thể ở lại chỉ còn duy nhất Tống Thanh Thư.

“Chỉ đáng tiếc, bây giờ cục diện phức tạp đến nước này, mà Tống đại bá bọn họ nhất định đang chờ ngươi trở về cho một lời giải thích...” Trương Vô Kỵ thở dài: “Sau này muốn gặp lại cũng là rất khó, ta vốn không muốn để ngươi mất đi cơ hội lần này.”

“ Thôi, ta cũng nghĩ kỹ rồi.” Tống Thanh Thư lắc đầu cười: “Dương tả sứ nói kỳ thật rất có lý, hiện tại hiểu lầm giữa chúng ta quá nhiều, ta có trở về đi chăng nữa thì tình cảnh cũng rất khó coi, chẳng qua thêm một tầng thương tâm thôi... Chờ chúng ta quét sạch Trung Nguyên, vén mây thấy mặt trời rồi, mới là cơ hội tốt để gặp lại.”

Hiểu lầm như vậy, một chốc một lát là không thể giải được, thậm chí còn sẽ khiến mấy người Tống Viễn Kiều càng thêm tràn ngập phẫn nộ với y. Về Võ Đang quả thực có thể khiến trong lòng dễ chịu một chút, nhưng thực tế cũng không thay đổi được gì, ngược lại khả năng còn làm lớn chuyện hơn, ngày sau thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt. Chi bằng không gặp, về sau còn có thể có cơ hội ôn hòa nhã nhặn.

“... Chung quy là ta liên lụy ngươi.” Trương Vô Kỵ thấp giọng nói: “Sớm biết...”

“Ngươi nếu không dùng thân phận Ân Di Ái, mà là dùng thân phận Trương Vô Kỵ đi xông xáo giang hồ, cha ta bọn họ là người đầu tiên không cho phép! Mà ngươi cũng chưa chắc có thể sống tới ngày hôm nay.” Tống Thanh Thư nắm chặt tay Trương Vô Kỵ, nhẹ giọng nói: “Giờ đây chính là lúc tình cảnh của chúng ta gian nan nhất, nhưng chỉ cần vượt qua, phía trước sẽ là con đường bằng phẳng!”

Tống Thanh Thư ngữ khí càng nhẹ nhàng, Trương Vô Kỵ càng đau lòng, giơ tay ôm lấy y, trịnh trọng hứa hẹn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chờ quá lâu.”

“Ta đương nhiên tin vào ngươi.” Tống Thanh Thư cười đáp, đưa tay ôm lại: “Chẳng qua có một chuyện ta vẫn phải nhắc nhở ngươi. Ở Võ Đang ngươi có thể sẽ gặp vài người quen ngày xưa có không ít giao tình, chẳng qua lúc này một bước lui vạn bước lui, ngươi cần phải...”

“Ta biết.” Trương Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài, cười nói: “Ta bây giờ, sẽ chỉ mềm lòng với một mình ngươi.”

Tống Thanh Thư sửng sốt, gương mặt bỗng chốc ửng hồng.

Trương Vô Kỵ không phải người không nói lời tâm tình, nhưng chẳng biết tại sao, một câu nói này khiến y vô cùng tâm động, cũng vô cùng chua xót.

——

Ngày hôm sau, rốt cuộc đã tới lúc xuất phát.

Trương Vô Kỵ đứng trên đài cao nhìn quét một vòng, thấy binh sĩ phía dưới hàng ngũ chỉnh tề, thần khí sung mãn, không giấu được cảm giác hài lòng.

Tầm mắt đảo qua một góc, ánh mắt Trương Vô Kỵ đột nhiên khựng lại, sau đó nhíu mày.

Hắn đột ngột biến sắc khiến tất cả mọi người có chút mờ mịt khó hiểu, chỉ thấy Trương Vô Kỵ bỗng nhiên từ đài cao nhảy xuống, rơi xuống cạnh một binh sĩ thân hình hơi nhỏ gầy, trực tiếp túm vai lôi người đó ra khỏi đội ngũ.

“Là thích khách sao?!”

“Giáo chủ cẩn thận!”

Trương Vô Kỵ phất tay ra hiệu bọn họ không cần tới gần, trên tay lại thêm hai phần lực.

“Á!” Tiểu binh kia nhịn đau không nổi kêu lên, thanh âm thế nhưng lại là của một cô gái.

Dương Tiêu vừa nghe thấy liền biến sắc mặt, vội vàng chạy tới: “Bất Hối?! Con làm cái gì vậy?! Đây không phải chuyện đùa! Con ở lại đây với Tống công tử chờ cha trở về là được rồi!”

Dương Bất Hối hẳn không phải vì lo lắng cho ngươi mới trà trộn vào đâu...

Trương Vô Kỵ nhớ ra gì đó, híp mắt nhìn Dương Bất Hối, ánh mắt sắc bén: “Người muội giả mạo đâu?”

Dương Bất Hối vì trà trộn vào nên tự ngụy trang mình một chút, dán râu giả lên mặt, còn lấy tro than bôi cho mình đen như đáy nồi. Người bình thường không thể nhận ra tiểu binh vừa đen vừa gầy này hóa ra lại là một cô nương da trắng nõn xin đẹp, thế nhưng bản thân Trương Vô Kỵ tinh thông thuật dịch dung, lại biết xem xương cốt, Dương Bất Hối gạt không được.

Dương Bất Hối chưa bao giờ thấy ánh mắt Trương Vô Kỵ lạnh đến thế, lập tức sợ hãi, lại thêm mấy ngày nay chịu giày vò, nhịn không được khóc lên: “Vô Kỵ ca ca... Cậu ta bị muội cho uống thuốc mê ném trong kho củi... Vô Kỵ ca ca, huynh cho muội đi cùng đi!”

Trương Vô Kỵ lập tức cự tuyệt nàng: “Chúng ta đi chuyến này không phải chơi đùa.”

“Nhưng muội thật sự phải đi!” Dương Bất Hối khóc ròng: “Muội có chuyện rất quan trọng phải làm! Huynh cho muội đi cùng đi! Bây giờ huynh không cho muội đi, muội cũng sẽ tìm cách tự đi!”

“Con muốn làm chuyện gì?” Dương Tiêu thấy thế cảm giác không đúng, chất vấn.

Dương Bất Hối lau nước mắt lắc đầu không nói.

“Ta sẽ không cho muội đi.” Trương Vô Kỵ sai người gọi Tống Thanh Thư tới. “Cho dù muội muốn đi Võ Đang, cũng phải chờ chúng ta trở về xem thế nào đã! Mấy ngày này để Thanh Thư ca ca của muội trông muội! Không cho phép hồ nháo!”

Dương Bất Hối nghe vậy lại khóc lớn lên, quay sang Dương Tiêu: “Cha! Cha...”

“Nếu con nói cho cha biết con muốn đi làm gì, cha còn có thể thử xin giúp con. Nhưng con cái gì cũng không nói, cha làm sao giúp con mở miệng đây?” Dương Tiêu xưa nay cưng chiều Dương Bất Hối, thấy nàng khóc như vậy cũng liền mềm lòng: “Bất Hối, chẳng lẽ ngay cả cha con cũng không thể nói sao?”

Lúc Tống Thanh Thư chạy tới đã thấy Dương Bất Hối khóc như một con mèo mướp, lại nhìn nàng một thân mặc giáp trụ, cũng đoán ra được tám chín phần mười, lắc đầu nói: “Vô Kỵ, các ngươi đi đi! Bất Hối cứ giao cho ta chiếu cố!”

——

Rất nhanh liền đến chạng vạng tối, Tống Thanh Thư an bài xong quân vụ, nghe thị nữ bẩm báo Dương Bất Hối từ khi bị đưa về phòng vẫn không chịu ra, mặc dù đã không khóc nữa, nhưng cảm xúc tuột dốc, cơm tối cũng không ăn.

Tống Thanh Thư nghe vậy, cảm thấy mình vẫn nên đi thăm một chút cho thỏa đáng, liền đến phòng của Dương Bất Hối. Đẩy cửa vào, thấy Dương Bất Hối ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người, vành mắt vẫn đỏ bừng, người ủ rũ như cà tím phơi sương, bao phủ trong một luồng không khí u oán.

Nhìn là biết bộ dạng khổ sở vì tình.

Tống Thanh Thư bước tới bên cạnh ngồi xuống: “Có chuyện gì nào? Cả ta cũng không muốn nói à?”

“Thanh Thư ca ca...” Giọng Dương Bất Hối mang theo tiếng khóc: “Muội biết huynh đã biết rồi, muội nên làm gì đây? Có phải muội và huynh ấy không có khả năng đến với nhau không?”

“Muội với Lục sư thúc... kỳ thật vốn đã không coi là phù hợp.” Tống Thanh Thư vừa mở đầu liền thấy Dương Bất Hối sắc mặt trắng nhợt, lại muốn rơi lệ, lập tức sửa giọng: “Chẳng qua muội cũng thấy rồi đấy, cục diện hiện giờ, kể cả muội có đến Võ Đang, Lục sư thúc cũng không cách nào cho muội một hồi đáp.”

“Muội biết, nhưng nếu không đi hỏi, muội không có cách nào hết hi vọng được!” Dương Bất Hối ôm mặt: “Thanh Thư ca ca, huynh có thể hiểu muội mà đúng không? Muội van xin huynh, để muội đi đi!”

“Trên đường quá nguy hiểm.” Tống Thanh Thư lắc đầu: “Nếu muội xảy ra chuyện, thì ngay cả một khả năng cũng không còn. Có lẽ muội nên chờ một thời gian.”

Dương Bất Hối nghe vậy, dường như lại tìm được một tia hy vọng trong lời của Tống Thanh Thư, gật đầu nói: “Muội hiểu rồi! Thanh Thư ca ca, muội sẽ không từ bỏ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.