Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 11: Chương 11




Ba người kết bạn rời khỏi Hồ Điệp cốc, đi mấy ngày, đều đã mệt mỏi không chịu nổi. Mà so với thân thể mệt nhọc, tâm lý bất an còn nặng nề hơn. Trong Hồ Điệp cốc hoa cỏ tốt tươi, ra khỏi Hồ Điệp cốc đã thấy sắc xanh càng ngày càng ít, càng đi chỉ thấy khắp nơi hoang vu, còn thấy thây khô không trọn vẹn đổ rạp ven đường, nhìn qua là biết bị chết đói!

“ Tọa Vong Phong của núi Côn Luân rất xa.” Tống Thanh Thư nhíu mày, vung kiếm chém đầu một con chó hoang, dọa lui bầy chó đang bao vây bọn họ: “ Thân phận của Dương Bất Hối lại đặc thù như thế, ta không thể để cho Võ Đang đến đưa cô bé đi. Nhưng vùng này hiển nhiên gặp thiên tai, mấy đứa nhóc chúng ta không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.”

“Cũng hết cách rồi. Bây giờ không thể trở về Hồ Điệp cốc, lỡ như Kim Hoa bà bà quay lại, chúng ta đều sẽ xong đời.” Bầy chó vừa nãy mặt mày dữ tợn mắt lóe đỏ kè, hiển nhiên đã từng ăn thịt người. Trương Vô Kỵ nhớ tới kiếp trước một đường chứng kiến cảnh đổi con cho nhau ăn, đào đất lấp bụng: “Đây hiển nhiên là đại thiên tai, sợ là đất cằn nghìn dặm, bất luận chúng ta đi Võ Đang hay là đi Côn Luân, con đường phía trước đều gian nguy như nhau.”

“Chúng ta đi tìm nguồn nước rửa con chó này đã.” Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kỵ nói không say, lấy kiếm nhấc xác con chó trên mặt đất lên, đứng dậy nhìn xung quanh: “Trong túi nước cũng không còn bao nhiêu nước nữa.”

Hai người đều biết con chó hoang này từng ăn thịt người, nhưng lương khô của bọn họ đã sớm ăn hết, gần đây liên tục ăn toàn rễ cây quả dại, trong bụng trống trơn như lửa đốt, phải cấp bách ăn chút thịt bổ sung thể lực, trời có phạt hay không cũng không lo được.

Đã có chó hoang lui tới, gần đây hẳn là có nguồn nước.

Ba người quan sát cỏ dại mọc trên đất, tìm được một bụi cỏ cách đó không xa màu sắc xanh tươi, mơ hồ có tiếng nước.

Đến gần xem, nơi này hẳn vốn là một con sông lớn, bởi vì mấy ngày liền khô hạn, lòng sông đã cạn trơ ra rất nhiều, biến thành một lạch nước nhỏ, nỗ lực nuôi dưỡng một chút hi vọng sống cuối cùng cho xung quanh.

Ba người nhóm lửa, Trương Vô Kỵ lấy trong hành lý ra ống trúc cùng xiên tre, ngắt một ít rau dại có thể ăn bỏ vào trong ống trúc, thêm nước nấu chút canh. Tống Thanh Thư thì lấy kiếm cắt thịt chó, cắm vào xiên tre dùng lửa nướng ăn. Mấy ngày liền bôn ba, cuối cùng có một chút nghỉ ngơi nhàn rỗi, đều thả lỏng rất nhiều.

Dương Bất Hối hỏi: “Mẫu thân khi nào thì đến?”

“Còn phải một thời gian nữa.” Tống Thanh Thư mở giấy dầu bọc trên miệng ống trúc, thấy bên trong nước đã sôi, rau dại cũng chín, rắc chút muối đưa cho cô bé: “Muội phải ngoan ngoãn, chờ muội tìm được cha, bà ấy sẽ bay từ trên trời xuống.”

Dương Bất Hối ngoan ngoãn gật đầu, nhận ống trúc uống từng ngụm nhỏ.

Lúc mới lên đường, Dương Bất Hối nhớ mẫu thân, thường hỏi Kỷ Hiểu Phù ở đâu, mỗi khi biết Kỷ Hiểu Phù chưa tới đều khóc thút thít một trận. Trương Vô Kỵ không giỏi ăn nói, chỉ có thể nhìn cô bé khóc, đều là Tống Thanh Thư an ủi cô bé, Trương Vô Kỵ làm mặt quỷ trêu đùa, dần dà, giữa ba người đã không còn ngăn cách, thân thiết gần gũi hơn. Dương Bất Hối cũng dần quen không có Kỷ Hiểu Phù làm bạn, chỉ cần hai ca ca ở bên cạnh sẽ không ầm ĩ, nhưng một khi không thấy một trong hai người đâu, sẽ tìm kiếm khắp nơi, khóc lớn không thôi.

Ba người đều là trẻ nhỏ, sức ăn không lớn, ăn no xong vẫn còn thừa rất nhiều. Chuẩn bị đem thịt chó ăn đi thừa phơi khô mang theo, bỗng nhiên nghe thấy gần đó có người tìm đến, vừa đi vừa hô lên với bọn họ: “Mùi thơm quá! Huynh đệ bên kia! Có thể chia cho chúng ta một chút thức ăn không?”

Sau đó, mấy bóng người cao lớn vạch bụi cỏ đi tới.

Thật tình cờ, đều là người Trương Vô Kỵ quen biết.

Giản Tiệp, Tiết Công Viễn cùng đám người Từ Đạt, Chu Nguyên Chương. Hóa ra mấy người này đi nhau sao?

Đã có thức ăn, vậy ăn người cũng không phải lựa chọn đầu tiên.

Nhường thịt chó ra xong, người tới nói cám ơn, rất nhanh liền chia nhau ăn sạch sẽ.

Nhưng mà người tới đều là nam tử tráng niên cường tráng, thịt một con chó hoang hoàn toàn không đủ cho bọn họ ăn, ngược lại, dạ dày đói quá nhiều ngày dường như bị đánh thức, khát cầu càng nhiều đồ ăn hơn lấp đầy.

Tiết Công Viễn ăn xong, quệt miệng, đưa ánh mắt về phía ba đứa nhỏ, nhếch miệng cười một tiếng: “Trương tiểu huynh đệ, lại một lần ân cứu mạng, ta thật sự không có gì báo đáp!”

Nụ cười này dường như thân thiện, nhưng Trương Vô Kỵ luôn cảm thấy một luồng ý lạnh, nhịn không được kéo Dương Bất Hối ra sau lưng mình, càng thêm đề phòng bọn họ.

Tiết Công Viễn cũng nhìn ra Trương Vô Kỵ bài xích mình, híp híp mắt, quay đầu trông thấy hai tròng mắt của Giản Tiệp đã dán lên người Tống Thanh Thư, sờ sờ cằm, chợt nở nụ cười.

Tiết Công Viễn đứng lên đi đến bên cạnh Giản Tiệp, vỗ vỗ vai gã: “ Hoàn hồn đi! Không nhìn thấy tiểu mỹ nhân sắp tức giận à?”

“Chỉ nhìn cho đã nghiện... Nó cũng không thể làm gì ta.” Giản Tiệp lẩm bẩm hai tiếng.

“Người khác là no bụng thì nghĩ dâm dục, ngươi đói bụng cũng không yên, thứ háo sắc trong quỷ đói chính là chỉ ngươi đó!” Tiết Công Viễn giương cằm ra hiệu về phía Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối: “Cũng không biết lúc nào mới có thể ra khỏi cái đất này. Cứ đói tiếp thế này, mạng nhỏ đáng lo.”

“Tiết đại ca nói rất đúng!” Giản Tiệp trong mắt tỏa ra ánh sáng xanh, hạ giọng phụ họa theo: “Nhưng mà mấy thứ vướng víu kia!”

Tiết Công Viễn chợt cười một tiếng: “Ta có cách...”

“Mấy ngày nữa tìm lý do tách khỏi hai người kia đi.” Chu Nguyên Chương nói với mấy người Từ Đạt: “Nếu không sợ xảy ra chuyện!”

“Rõ ràng là đệ tử chính phái,lại làm ra loại chuyện như vậy.” Từ Đạt gật đầu: “Bất luận bọn họ như thế nào, chúng ta tuyệt đối không thể đụng vào thịt người, một khi đã ăn rồi, tâm tính cũng sẽ biến đổi theo. Huống chi hai người kia mang theo chúng ta là muốn chúng ta làm nô bộc, đến khi đói qua, chúng ta chỉ sợ cũng phải biến thành thức ăn trong đĩa của bọn họ! Tranh thủ còn kịp, sớm tán sớm tốt!”

“Ba đứa bé kia thì sao?” Hoa Vân thấp giọng: “Chúng ta có nên mang theo không? Ta cứ cảm thấy bọn chúng không an toàn.”

“Đều là đệ tử chính phái, còn là có địa vị, hai người kia lá gan hẳn không lớn đến thế.” Từ Đạt nhíu mày: “Nhưng cũng khó nói...”

“Xem tình hình thế nào. Mấy hôm nữa kiểm tra thái độ hai người đó, không ổn thì nhắc nhở mấy đứa bé kia một chút đi.” Chu Nguyên Chương càng thêm không lạc quan: “Hôm nay có bữa thịt chó hoang, ngày mai không biết thế nào... Mấy người chúng ta thân mang võ công còn như thế, những bách tính kia thật sự không biết sống qua ngày như thế nào. Ta đi suốt đoạn đường này, dân gian mười phần mất chín, đám Thát Tử kia không mất một giọt mồ hôi... Thát Tử đáng hận! Ta dù không ăn thịt người, nhưng một Thát Tử đứng trước mắt ta, ta không thể không xé xác hắn bỏ vào vạc dầu! Cũng không hết hận!”

Mọi người tâm tư thay đổi thật nhanh, rất nhanh liền vào đêm.

Chu Nguyên Chương cùng Từ Đạt mò được ít tôm tép trong đá cuội dưới nước, Trương Vô Kỵ tìm chút rau dại cho mọi người ăn tạm, sau đó mỗi người tự đi ngủ, bảo tồn thể lực cho ngày mai bôn ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.