Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 122: Chương 122




Trên núi Võ Đang, Trương Vô Kỵ cầm thư tín đến chỗ ở của Trương Tam Phong.

Tiểu đồng gác đêm ngăn Trương Vô Kỵ lại, nói: “Sắp đến giờ Tý, thái sư phụ đã sớm ngủ rồi, giáo chủ không bằng ngày mai hẵng đến!”

“Ta đương nhiên biết, nhưng là việc này rất trọng đại, một khắc cũng không chờ được!” Trương Vô Kỵ vẫy vẫy bức thư trên tay, nói gấp: “Mau giúp ta gọi thái sư phụ và chư vị sư thúc bá đến, chúng ta cùng thương nghị một phen!”

Trương Vô Kỵ nói xong liền đẩy tiểu đồng ra, gõ vang cửa phòng của Trương Tam Phong.

Rất nhanh, Võ Đang Lục Hiệp đều tụ tập tới đây, hỏi:

“Vô Kỵ, ngươi đêm khuya tới đây là có chuyện gì?”

“Thanh Thư thu được tin tức, Nhữ Dương Vương của Mông Cổ điều mười vạn binh tiến đánh Trương Sĩ Thành, nhưng trên đường rút ra năm ngàn quân do Thiệu Mẫn quận chúa và đại tướng Cáp Lại Tra mang binh đột kích Võ Đang ta, muốn một lưới bắt hết toàn bộ anh hùng nơi đây! Việc này quả thật là vì con ở đây mới dẫn tới, nhưng bây giờ đã liên quan đến tất cả những người ở đây. Bởi vậy con lập tức đến báo cho mọi người biết.”

“Đã là chuyện như thế, chỉ riêng chúng ta không thể quyết định được, phải triệu tập tất cả mọi người đến cùng thương nghị!” Trương Tam Phong trầm ngâm một hồi nói, liền lệnh cho đệ tử đi đánh chuông, đánh thức triệu tập chúng anh hùng cùng đến Thái Cực Điện nghị sự.

Quần hùng biết được tin tức, lập tức bàn luận ầm ĩ, có người tâm huyết dũng mãnh kích động nói: “Thát Tử kia chỉ có năm ngàn người, còn là do một nữ nhân dẫn đầu, chúng ta không có gì phải sợ! Cứ đấu với bọn chúng một trận! Nếu biết Thát Tử đến mà chúng ta lại sợ hãi tan đàn xẻ nghé, về sau còn mặt mũi nào tự xưng là anh hùng hảo hán?!”

Nhưng cũng có ý kiến lão luyện thành thục phản đối: “Hiện giờ thiên hạ đại loạn, lân cận lại có Trương Sĩ Thành phản Nguyên, quân Mông Cổ điều động qua lại cũng là chuyện bình thường, chưa chắc là nhằm vào chúng ta. Chớ nên lập tức quyết định, miễn cho sinh thêm phiền phức!”

Càng có vài người sợ hãi nói: “Thát Tử xưa nay dũng mãnh, bây giờ số người trên núi chúng ta không thể so với bọn họ!”

Trương Vô Kỵ nói: “Triệu Mẫn xưa nay chuyên môn phụ trách việc giang hồ, lúc trước lục đại phái vây lên Quang Minh Đỉnh, chính là cô ta chủ trương muốn hạ độc các vị. Lần này tất nhiên cũng không có ý tốt!”

“Các vị nghe ta một lời.” Trương Tam Phong vuốt râu nói: “Võ Đang chúng ta ở đây khai sơn lập phái đã mấy chục năm, triều đình tuy không thích ta, nhưng cũng chưa từng khó xử chúng ta. Bây giờ bọn họ triệu tập binh mã đến đây, một là thấy quần hùng tụ tập, cho rằng muốn gây bất lợi cho triều đình nên mới nghĩ đến trấn áp chúng ta. Hai là thấy chúng ta cùng Vô... Trương giáo chủ có xung đột, trai cò đánh nhau, muốn làm ngư ông đắc lợi!

Nhưng chúng ta võ lâm hào kiệt, bất luận nam phụ lão ấu đều là thân có võ công, vốn không sợ Thát Tử. Bọn họ muốn tới, chúng ta cứ binh tới tướng đỡ, nước lên nâng nền, cần gì tiếc nuối...”

Trương Tam Phong nói đến đây, người ở chỗ này liền cao giọng hô vang lên, kích động muốn ở lại Võ Đang, quyết một trận tử chiến với Thát Tử, thể hiện sự lợi hại của mình!

“...Thế nhưng nhân sĩ giang hồ đấu võ, đều là đao kiếm quyền cước, hoặc là nội công ám khí; ngược lại lên chiến trường trường thương đại tiễn, giao chiến trên ngựa, chúng ta đều không am hiểu, bằng vào đoản công của chúng ta đấu với trường công của Thát Tử, cách này rất không khôn ngoan. Theo ý ta, không bằng mọi người cứ thế tan đi, thế nào?”

Quần hùng nghe vậy hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là thần sắc không cam lòng, im lặng không lên tiếng.

Trương Vô Kỵ vội vàng nói: “Thái sư phụ... Trương chân nhân lời ấy sai rồi! Thát Tử vừa đến, chúng ta liền lập tức thối lui, cứ vậy người ngoài nhìn vào chỉ nói những hào kiệt chúng ta đây đều sợ binh Thát Tử, làm tăng chí khí cho kẻ khác! Huống hồ, nếu chúng ta đi, thì các vị trên núi Võ Đang sẽ thế nào?”

Trương Tam Phong cười nói: “Bọn họ tới, cũng chỉ có thể nhìn thấy một nhà lão đạo sĩ, tiểu đạo sĩ, nào có anh hùng hảo hán gì? Chỉ có thể thừa hứng mà đến, mất hứng mà về.”

“Lời của Trương chân nhân vốn là ý tốt.” Trương Vô Kỵ nói. “Nhưng Thát Tử dẫn đại quân như thế mà đến, cho dù không thấy được chúng ta, cũng sẽ không tay không mà về. Đến lúc đó, toàn bộ Võ Đang, đều sẽ bị Thát Tử hủy diệt!”

Quần hùng đều biết, Trương Tam Phong nói như vậy thực sự là xuất phát từ một phen hảo ý, không đành lòng thấy mọi người máu đổ Võ Đang. Chỉ là ngẫm lại, Võ Đang sở dĩ gặp phải tai bay vạ gió này, đều là bởi vì bọn họ ép lên Võ Đang gây ra. Bây giờ muốn họ vứt bỏ Võ Đang chạy trốn, hành vi ấy khiến người ta khinh thường vô cùng! Quần hùng đều là người tâm huyết, sao có thể sẵn lòng nhượng bộ?

Huống chi Trương Vô Kỵ nói vô cùng có lý. Trương Tam Phong tuyên bố trục xuất Trương Vô Kỵ khỏi sư môn, thế nhưng Thát Tử đâu cần biết, sẽ chỉ tính luôn Võ Đang lên đầu Trương Vô Kỵ. Chờ khi bọn họ lên núi, khả năng cực cao là sẽ bắt giết toàn bộ đệ tử Võ Đang, lại một mồi lửa đốt núi. Quân Mông Cổ xưa nay bạo ngược tàn nhẫn, giết người phóng hỏa như ăn cơm uống nước, làm ra chuyện như vậy cũng là thường tình.

“Các vị cũng không cần quá mức đề cao chí khí của người khác, diệt uy phong của chính mình!” Trương Vô Kỵ thấy quần hùng sắc mặt buồn bực, mở miệng nói: “Lúc ta tới đã mang theo Ngũ Hành Kỳ cùng không ít thế lực của nghĩa quân, nếu thực sự phải đao thật kiếm thật đấu với Thát Tử, lấy địa thế của Võ Đang, ta cũng không sợ!”

Mọi người lúc này mới nhớ ra, trên núi trừ chư vị hào kiệt, còn có Trương Vô Kỵ cùng binh lính dưới quyền của hắn. Thực lực tác chiến tập thể của Ngũ Hành Kỳ, họ đã sớm được chứng kiến trên Quang Minh Đỉnh, biết là cực kỳ lợi hại, huống chi hiện tại Minh Giáo đoàn tụ thanh thế, hẳn là còn cao hơn một tầng. Lại thêm bây giờ Minh Giáo dựng cờ phản Nguyên, thanh thế to lớn, bản thân Trương Vô Kỵ cũng đã từng đóng giữ Dĩnh Châu nửa tháng mới rút lui bởi vì không có viện binh, kinh nghiệm cầm quân đánh trận, hắn hơn xa bất kỳ người nào đang ngồi đây!

Chỉ là bọn họ trước đó vô thức bài trừ Minh Giáo ra ngoài, không nghĩ tới.

“Thát Tử ngang ngược, phàm là người Hán đều có trách nhiệm đánh địch! Trước đại nghĩa dân tộc, ân oán võ lâm đều có thể buông xuống, ngay tại đây đấu một trận với Thát Tử!” Dương Tiêu thấy thế nói. “Chỉ tiếc, hiện giờ muốn dẫn địch rời khỏi Võ Đang thì đã muộn, sợ là sắp làm hỏng chốn phong thuỷ bảo địa này!”

Trương Tam Phong nói: “Chỉ cần người còn, nơi nào không thể là Võ Đang?”

Quần hùng nghe vậy sôi nổi trầm trồ khen ngợi: “ Phải nên như thế! Không đánh một trận sống còn với Thát Tử, uổng là con cháu Viêm Hoàng(*)! Càng uổng xưng anh hùng hảo hán!”

“Đã như vậy, liền để Trương giáo chủ ra lệnh, cho chúng ta biết phải làm thế nào!”

Nói câu đó, không phải ai khác, mà chính là Diệt Tuyệt sư thái! Mọi người kinh hãi nhìn bà, không biết Diệt Tuyệt sư thái có ý gì.

“Nhìn ta làm cái gì?!” Diệt Tuyệt sư thái cười lạnh nói: “Luận công phu quyền cước, ta không phục. Nhưng trên núi lúc này, ai có kinh nghiệm hơn Trương Vô Kỵ? Chúng ta loạn đấu một trận, đó là không thể không bại! Chỉ có giáo chúng Minh Giáo mới có thể chống đỡ Thát Tử! Ta không thích Minh Giáo, nhưng cùng là người Hán, ta đương nhiên ủng hộ hắn.”

Tống Viễn Kiều cũng nói: “Sư thái nói không sai, ngươi... an bài là được! Tất cả chúng nghe chỉ huy!”

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

(*) con cháu Viêm Hoàng: Viêm tức Viêm Đế, Hoàng tức Hoàng Đế, hai nhân vật này đều là thủ lĩnh của những bộ lạc thời cổ đại ở Trung Quốc, họ liên kết với nhau để củng cố nền tảng của hai bộ tộc, sau đó kết hợp với các dân tộc khác hình thành dân tộc Hoa của thời kì Xuân Thu, lập nên nhà nước đầu tiên trong lịch sử trung Quốc. Vì thế người Trung Quốc tự xưng là con cháu của Viêm Hoàng.

Trương Vô Kỵ: Có trời mới biết ta tốn bao nhiêu nước bọt mới làm Diệt Tuyệt sư thái cho ta một lần hoà nhã! A, ta thật sự là quá lợi hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.