“Vô Kỵ!”
Tống Thanh Thư đang ngủ mơ đột nhiên bừng tỉnh, lạnh băng sợ hãi bao phủ toàn thân, trong căn phòng tối đen trợn to mắt mờ mịt nhìn về phía trước, dồn dập thở hổn hển.
Y không phải mơ, nhưng vừa rồi trong nháy mắt y cảm thấy mình như đang mơ một giấc mơ rất dài. Trong mộng y dường như đang bay lượn trên không trung, nhưng ngay lập tức mất đi đôi cánh, rơi xuống vực sâu vô tận, cảm giác mất trọng lượng kéo dài dằng dặc nhưng lại chỉ xé rách linh hồn và thể xác trong chớp mắt, tưởng như thị giác vặn vẹo sai chỗ làm y từ trong mộng đến hiện thực đều hoảng sợ không thôi. Ký ức trong mơ dần dần biến mất, duy nhất rõ ràng chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt.
Hai tay không tự chủ được mà run rẩy, Tống Thanh Thư sờ soạng mấy lần mới thắp được ngọn đèn trên tủ đầu giường, ánh nến mờ nhạt, tuy mỏng manh lại có thể mang cho y một chút an ủi, bản tính của con người vốn là sinh vật hướng sáng.
Tống Thanh Thư hít sâu mấy hơi, mới thoát khỏi cảm xúc đáng sợ kia.
Y không tin mình vô duyên vô cớ gặp ác mộng này, chỉ cần nghĩ tới Trương Vô Kỵ phương xa, cảm giác quỷ dị kia lại trào lên như thủy triều.
Hắn và Dương Bất Hối đang nửa đường đến Trừ Châu, lúc này thay đổi tuyến đường đến Mẫn Châu vẫn kịp.
“Ta không lên chiến trường mạo hiểm.” Tống Thanh Thư lẩm bẩm. “Ta chỉ cần nghe thấy Vô Kỵ bình an vô sự là được rồi.”
——
Giờ phút này, quân doanh Minh Giáo ở Mẫn Châu đã loạn thành một nồi cháo.
Lúc đầu mọi người tiêu diệt toàn bộ binh lực của Chu Nguyên Chương, sau đó giữ vững tinh thần tung hết tinh nhuệ ra khắp Mẫn Châu, cắm cờ Minh Giáo trên tường thành Mẫn Châu, sau đó vô cùng sung sướng kiểm kê tù binh và chiến lợi phẩm, bắt đầu làm mộng đẹp một buổi phất nhanh, bình định thiên hạ.
Nhưng qua một lúc liền có người phát hiện không hợp lý, ban đầu Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân cho rằng Trương Vô Kỵ đi cùng Ngũ Hành Kỳ, Ngũ Hành Kỳ lại cho rằng Trương Vô Kỵ ở cùng chỗ với đám người Từ Đạt, không hề phát giác, thế nhưng lúc này quay đầu lại nhìn, mới nhận ra Trương Vô Kỵ mất tích.
Lúc vừa phát hiện kỳ thật cũng không quá đế tâm, dù sao một người sống sờ sờ võ công cái thế như vậy, không thể đột nhiên biến mất được, cũng không cảm thấy hắn sẽ gặp nạn, chỉ cho là có lẽ Trương Vô Kỵ thấy cuối cùng đã phá được thành, vui mừng không thôi, một mình đi dạo trong thành.
Lại chờ hơn nửa ngày vẫn không tìm thấy Trương Vô Kỵ, đám người Từ Đạt bắt đầu có chút hoảng loạn. Nhưng nghĩ lại, nghe thuộc hạ bẩm báo không bắt được Chu Nguyên Chương, liền đoán được Trương Vô Kỵ có thể đã một mình đuổi bắt Chu Nguyên Chương.
Vẫn là câu nói kia, Trương Vô Kỵ võ công cái thế, đơn đả độc đấu cho dù Chu Nguyên Chương có ba đầu sáu tay cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Trương Vô Kỵ, hoàn toàn không cảm thấy Trương Vô Kỵ sẽ bị Chu Nguyên Chương xử lý, chỉ là Chu Nguyên Chương xảo trá, khả năng sẽ tốn thời gian nhiều hơn một chút. Thế là đám người cũng không quá lo lắng, thản nhiên chấp nhận việc Trương Vô Kỵ có thể muốn phủi tay rảnh rỗi mấy ngày, lại ai vào việc nấy.
Nhưng để có thể lập tức tiếp ứng, vẫn phái người đi tìm tung tích của Trương Vô Kỵ.
Vì thế liền có một đội trinh sát mang về tin tức: Mấy ngày liền mưa to liên miên, trong núi nhiều chỗ đất lở, địa hình biến đổi, đi rất khó, mọi người khó có thể vào sâu bên trong tìm người.
Tin tức truyền về đại doanh, tâm mọi người lập tức lạnh xuống phân nửa.
Trương Vô Kỵ võ công cao đến mấy đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không điên rồ đến mức cảm thấy Trương Vô Kỵ có thể lấy sức người mà khác lại sức trời. Nếu chỉ có Chu Nguyên Chương thì tuyệt đối không có khả năng uy hiếp được Trương Vô Kỵ, nhưng nếu xảy ra lở núi chôn người thì sao? Đó là tuyệt đối không có đường sống!
Từ Đạt cùng mấy tướng lĩnh tâm tư linh hoạt gần như trong nháy mắt bắt đầu tính toán: Mình theo Trương Vô Kỵ vào sinh ra tử, ngoài khôi phục Trung Nguyên xua đuổi Thát Tử, nguyên nhân thực tế hơn đương nhiên là muốn đợi đến ngày Trương Vô Kỵ xưng đế, mình cũng được hưởng lộc, phong hầu bái tướng! Vậy nên mới bất chấp tính mạng theo Trương Vô Kỵ. Mà bây giờ mắt thấy sắp đại hoạch toàn thắng, lại xảy ra chuyện như vậy ở thời điểm mấu chốt cuối cùng! Chẳng phải toàn bộ công sức bỏ ra trước đó đổ sông đổ biển trong một đêm sao?
Nên biết, Trương Vô Kỵ mặc dù nể trọng võ tướng, nhưng suy cho cùng địa vị của võ tướng trong Minh Giáo không thể tính là rất cao, lại thêm đám người Dương Tiêu bên kia cũng đã sớm nhìn mình không vừa mắt, nếu Trương Vô Kỵ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này tuyệt đối không thể có ngày lành mà sống!
Mà Ngũ Hành kỳ sứ cũng lập tức hiểu được, tụ lại với nhau vùi đầu thương lượng, cuối cùng ra kết luận: Thói giang hồ trên người giáo chúng Minh Giáo quá nặng, nếu Trương Vô Kỵ vẫn còn thì còn có thể ngăn chặn khí thế của mọi người, nếu Trương Vô Kỵ thật sự gặp chuyện bất trắc, chỉ cần nhìn lúc trước sau khi Dương Đỉnh Thiên mất tích Minh Giáo loạn bộ dáng gì là biết. Sức mạnh và hỗn loạn của đám rắn mất đầu tự giết lẫn nhau, thử qua một lần liền không muốn nếm lần thứ hai!
Huống chi, đám võ tướng kia cũng không phải Minh Giáo đồ thành kính trung tâm như bọn họ, không có Trương Vô Kỵ áp trận, không biết sẽ mọc ra bao nhiêu tâm địa gian giảo? Mà cao tầng Minh Giáo bọn họ suy cho cùng chỉ có cái danh êm tai, bàn về sức ảnh hưởng thực sự, quả thật là bị bỏ xa mười con phố! Nếu có tranh chấp, gần như không chiếm được lợi lộc nào!
Thế là hai phe nhân mã dự tính tương lai cho riêng mình, tuy lập trường khác biệt, suy nghĩ cũng khác nhau, nhưng cuối cùng lại trăm sông đổ về một biển, đạt thành nhận thức chung:
Trương Vô Kỵ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! Tìm người! Nhất định phải tìm người!
Mà đồng thời với dốc toàn bộ lực lượng tìm kiếm Trương Vô Kỵ, cũng nhao nhao tìm đường lui cho mình.
Võ tướng như Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân liên tục lén tụ hội, bắt đầu có người bày tỏ lòng trung thành với Từ Đạt, cũng không ít người đề nghị đi tìm Tống Thanh Thư. Mọi người rất có thiện cảm với vị thượng cấp thưởng phạt phân minh lại thông tuệ gần gũi này, nếu đi theo Tống Thanh Thư, họ cũng không bài xích. Nhất là tướng sĩ như họ đều là đại quê mùa, mà lúc tranh đấu giành thiên hạ không có người đọc sách làm mưu sĩ, rất nhiều chuyện không thể làm được.
Trang Tranh thì viết một lá thư gửi về Trừ Châu báo cho đám người Dương Tiêu chuẩn bị. Bọn họ đã thương lượng, quyết định mặc dù không vui lòng, nhưng đại cục trước mắt, vẫn chấp nhận Dương Tiêu giữ chức giáo chủ. Đồng thời bảo Dương Tiêu nhất định phải thuyết phục Tống Thanh Thư ở lại, sau này mới có đường sống. Trường hợp tệ nhất không đánh được Thát Tử, mọi người cùng nhau dọn dẹp về Tây Vực tiếp tục làm giáo phái giang hồ cũng không tệ.
——
Lúc Tống Thanh Thư đến Mẫn Châu, đập vào mắt chính là cảnh tượng quỷ quyệt như vậy.
Đối diện đám người ánh mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị cùng sắc mặt thiên kì bách quái ý tứ sâu xa, trực giác của Tống Thanh Thư mách bảo không tốt, tưởng như mình nháy mắt biến thành bánh trái thơm ngon người người yêu thích, thật đúng là hỏng bét.
Từ khi Trương Vô Kỵ mất tích đến nay đã qua nửa tháng, đám người đã không dư thừa bao nhiêu hy vọng Trương Vô Kỵ còn sống, chỉ là còn chưa chuẩn bị tốt trở mặt với nhau, bên ngoài vẫn duy trì hòa bình, vẫn tìm người, nhưng cường độ đã thấp đi nhiều.
Tống Thanh Thư vừa nghe xong hội báo đã hiểu được đại khái, cũng nhận ra Từ Đạt ám chỉ cùng Trang Tranh chỉ rõ, cũng có thể hiểu được vì sao bọn họ hành động như vậy, không muốn quá truy cứu, nhưng muốn y từ bỏ tìm kiếm Trương Vô Kỵ là tuyệt đối không mạnh mẽ thể. Bởi vậy ngày thứ hai Tống Thanh Thư đến Mẫn Châu liền lại bắt đầu sai người mạnh mẽ lục soát núi.
Ai ai cũng biết tình cảm giữa Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ, đều không cảm thấy ngoài ý muốn. Hơn nữa bất luận thế nào, chung quy Trương Vô Kỵ tồn tại mới có thể đem đến cho họ lợi ích lớn nhất, nếu thật sự tách ra còn không biết về sau có thể làm gì. Thế là tất cả mọi người dựa theo Tống Thanh Thư tồn tại, tiếp tục truy lùng trong núi.
Lại qua mấy ngày.
“Tống công tử.” Từ Đạt áp giải vài người lên: “Chúng ta lại bắt được một đám, lần này thẩm ra là gian tế của Trương Sĩ Thành.”
Tin Trương Vô Kỵ mất tích chung quy giấu không được bao lâu, Từ Thọ Huy, Trương Sĩ Thành cùng Triệu Mẫn đều phái ra đủ loại gian tế quấy rối, hoặc là chế tạo manh mối giả, hoặc là cố gắng tìm người, muốn giành trước khi Minh Giáo đến giết Trương Vô Kỵ.
Tống Thanh Thư bực bội phất tay: “Dẫn đi, quy củ cũ xử trí!” Trương Vô Kỵ bặt vô âm tín, khiến Tống Thanh Thư cũng bởi vì lo âu mà thủ đoạn trở nên tàn nhẫn, những mật thám đó một khi bị bắt được, kết cục đều bị y cho chặt đầu phơi thây làm kinh sợ bọn đạo chích.
Tống Thanh Thư đi qua đi lại vòng vòng, trong lòng bỗng nhiên khẽ động: “Nếu Vô Kỵ còn sống, chỉ đang lâm nguy, vậy hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chúng ta đến tìm hắn, bản thân cũng sẽ nghĩ cách cầu cứu chúng ta mới đúng! Có điều bây giờ trên núi khắp nơi mật thám phe khác phái tới, hắn khó mà làm trực tiếp, nhưng hẳn sẽ dùng ám hiệu biểu đạt!”
“Từ Đạt!” Tống Thanh Thư gọi: “Sai người cẩn thận kiển tra sỏi đá ven đường, nhìn xem có thể có manh mối nào do người làm hay không! Chỉ cần cảm thấy có một chút giống cũng phải đưa đến cho ta!”