Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, mọi người đã dậy, chuẩn bị cho một ngày dài.
Mọi người nhìn ba đứa nhỏ dọn dẹp sạch sẽ chuẩn bị rời đi, lại lưu luyến chia tay một phen.
“Mấy đứa trẻ các cậu còn nhỏ yếu, đường sá xa xôi, không chừng sẽ gặp hung đồ nào đó. Không bằng để Bất Hối và Thanh Thư che giấu dung mạo đi, bớt bị ngấp nghé.”
Trương Vô Kỵ nhớ tới Tống Thanh Thư trải qua, nhẹ gật đầu, tìm chút dược thảo ép lấy nước xoa lên mặt họ, lập tức trở thành một khuôn mặt khô vàng, phối hợp với ăn mặc phong trần mệt mỏi, quả thực là ba đứa bé ăn xin tầm thường nhất, ven đường khắp nơi đều có thể bắt gặp.
Một đường đi về phía tây, tình cảm của ba người ngày càng sâu nặng.
Đều là trẻ nhỏ, bước chân cũng không nhanh, một ngày quá lắm chỉ có thể đi được hai, ba mươi dặm. Gần hai tháng trôi qua, đi từ Hà Nam đến An Huy, trên đường đi dựa vào Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ săn chim thú hoang làm thức ăn, bữa đói bữa no, nỗ lực chống đỡ mà đi, nhưng cũng tránh không được nản lòng.
May mà càng đi, tình hình thiên tai cũng dần dần giảm bớt, cuối cùng tuy vẫn còn gian khổ mệt nhọc, nhưng đã có thể bảo đảm ngày ba bữa, bắt được con mồi lột da thú cũng có thể đổi chút tiền ở trấn nhỏ trên đường mua quần áo, lương khô.
Một ngày ba người lại từ trong chợ ra, bắt gặp một người bán đồ chơi làm bằng đường(*), kẹo đường nặn giống y như thật, dẫn không ít trẻ con tới vây xung quanh sạp xem.
Trương Vô Kỵ thấy Dương Bất Hối cũng nhìn chằm chằm, sờ sờ túi, thấy còn dư chút tiền: “Bất Hối, muội muốn đồ chơi làm bằng đường kia không?”
Dương Bất Hối lắc đầu, thu hồi ánh mắt lại: “Vô Kỵ ca ca với Thanh Thư ca ca kiếm tiền rất khó, Bất Hối xem thôi là được rồi.”
Hai người nghe xong đều thấy trong lòng mềm nhũn. Bất Hối mới bảy, tám tuổi, đã bắt đầu học người lớn nói chuyện. Tống Thanh Thư nói: “Một cái đồ chơi làm bằng đường mà thôi, không tốn bao nhiêu, chúng ta lại săn thú lấy da là được.”
Mua đồ chơi bằng đường xong cũng không vội đi, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống từ từ ăn.
Nhìn phiên chợ người đến người đi, Tống Thanh Thư bỗng nhiên cảm khái: “Lúc ta còn ở Võ Đang, chợ lớn hơn ở đây nhiều, cũng từng đi hội chùa phồn hoa hơn nữa. Lúc ấy không cảm thấy thế nào, càng sẽ không vì mua một cái đồ chơi làm bằng đường mà phải đắn đo hồi lâu. Bây giờ mấy ngày liền bôn ba, nhìn thấy đều là cỏ hoang cây khô, xa ngút ngàn dặm không có người sinh sống, bỗng nhiên gặp một ngôi chợ làng nhỏ này, cũng cảm thấy bình yên phồn hoa như trong mộng.”
Trương Vô Kỵ nghe y nói xong cũng có cảm tưởng: “Ta trước kia thường nghĩ, nếu cả nhà chúng ta vẫn cứ ở lại Băng Hỏa đảo thì tốt biết bao nhiêu, cha mẹ ta sẽ không mất mạng. Mẹ ta thông minh như vậy, nhất định biết nếu trở về, chuyện trước kia mẹ hại Tam sư thúc sẽ không giấu được, chỉ có thể chết cùng cha ta mà thôi. Nghĩa phụ cũng biết, nếu chúng ta trở về, mọi người nhất định sẽ đi ép hỏi tung tích của người, người cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng họ vẫn muốn ta trở về, nhất định là cảm thấy ta cả đời này không thể cứ như vậy mai một trên hoang đảo, nhất định phải cho ta nhìn ngắm thế gian này.”
Tống Thanh Thư lần đầu tiên nghe thấy Trương Vô Kỵ nhấc lên cha mẹ và nghĩa phụ hắn, trầm mặc thật lâu, vẫn không nhịn được hỏi: “Mẹ ngươi... là người thế nào?”
“Mẹ rất tốt!” Trương Vô Kỵ thốt lên: “Nếu mẹ không tốt, cha ta sao có thể cảm mến mẹ? Chỉ đáng tiếc, tạo hóa trêu người.”
“Sau khi Ngũ sư thúc chết, cha ta bọn họ căm thù mẹ ngươi đến tận xương tuỷ.” Tống Thanh Thư nói: “Ta cũng theo đó rất không thích một nhà ngoại công ngươi, nhưng bà ấy đối xử với ngươi và Ngũ sư thúc, nhất định là vô cùng tốt, bằng không cũng sẽ không tự sát. Nhưng ta vẫn cảm thấy, Ngũ sư thúc không nên ở bên bà ấy.”
“Ngươi vẫn cảm thấy là mẹ ta hại cha ta.” Trương Vô Kỵ cũng không tức giận, hắn biết trưởng bối Võ Đang ngoài miệng không nói, trong lòng nhất định vẫn oán, thế nhưng ngoại công của hắn làm sao không cho rằng là Trương Thúy Sơn liên lụy Ân Tố Tố? Thế sự vô thường, tình cũng là bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm(*).
“Cha ta nói, Ngũ sư thúc cho dù biết Tam sư thúc bị mẹ ngươi hại, cũng không nỡ giết bà ấy, mà là tự mình kết liễu.” Tống Thanh Thư nói: “Kỷ cô cô cũng thế. Cô ấy biết mình không giết Dương Tiêu sẽ bị Diệt Tuyệt sư thái đánh chết, nhưng cô ấy chấp nhận chết. Cũng không biết Dương Tiêu có đáng để Kỷ cô cô đối xử với hắn như vậy không.”
“Dù cho cha ta thật sự xuống tay giết mẹ, kết cục cũng không thay đổi.” Trương Vô Kỵ lộ ra một tia thần sắc bi thương: “Mẹ ta chết rồi, cha ta cũng sẽ không sống một mình! Họ từng nói với ta rất nhiều lần, lúc họ lưỡng tình tương duyệt đã từng lập lời thề:'Trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa'.”
Nói đến đây, Trương Vô Kỵ chợt nhớ tới kiếp trước. Cho dù là lúc tình nồng nhất, hắn cũng chưa từng nghĩ tới lập lời thề này với Triệu Mẫn.
“Mẫn Mẫn, chung quy vẫn là ta phụ nàng.” Trương Vô Kỵ trong lòng cảm khái. Tình cảm của cha mẹ mình mãnh liệt như thế, trăm lần chết không hối hận, tư vị trong đó, mình sợ là vĩnh viễn không thể nếm trải được.
“Vậy mẹ ngươi thì sao? Ta chưa bao giờ gặp đại sư thẩm, không biết bà ấy là người thế nào?” Trương Vô Kỵ hỏi ngược lại Tống Thanh Thư.
“Ta không biết.” Tống Thanh Thư lắc đầu: “Lúc mẹ ta sinh ta để lại di chứng, mãi không chữa được, đến khi ta một tuổi thì đi.”
“Ừm!” Trương Vô Kỵ vỗ vỗ vai Tống Thanh Thư, hai người đều không nhắc tới đề tài này nữa.
Hai người bởi vì nhắc lại chuyện thương tâm mà lâm vào trầm mặc, Dương Bất Hối lại chưa học được xem tâm tình của người khác, liếm đồ chơi bằng đường gợi lại chuyện xưa: “Mẹ của muội thì sao? Mẹ hôm nay có thể bay từ trên trời xuống không?”
“Hôm nay cũng sẽ không đến, mẹ đang ở chỗ cha của Bất Hối.” Tống Thanh Thư nói.
Dương Bất Hối nghe vậy liền tiếc nuối: “Đồ chơi làm bằng đường này ăn ngon thật, đáng tiếc chúng ta chỉ có thể mua một cái. Nếu mẹ bay xuống, vậy có thể mua cho Thanh Thư ca ca với Vô Kỵ ca ca mỗi người một cái nếm thử.”
Tống Thanh Thư nghe vậy không khỏi cười ra tiếng. Dương Bất Hối ngây thơ đáng yêu, lại vô cùng hiểu chuyện, suốt đường đi trừ lúc nhớ Kỷ Hiểu Phù là khóc, lúc khác đồng đều chưa từng kêu một tiếng khổ mệt, y thấy vậy đương nhiên đau lòng, sớm đã coi Dương Bất Hối như muội muội ruột mà đối đãi: “Bất Hối thật sự là hiểu chuyện, chờ sau này mua cũng không muộn.”
“Vâng!” Dương Bất Hối cười nói: “Chờ Bất Hối tìm được cha, sẽ bảo mẹ mua đồ chơi làm bằng đường cho các huynh!”
Cho dù muốn mua cũng chỉ có thể là Dương Tiêu mua. Tống Thanh Thư biết Dương Bất Hối còn chưa hiểu sinh tử, cũng không giải thích với cô bé. Chỉ là nghĩ đến Dương Tiêu, không khỏi có chút sầu lo: “Bất Hối được Kỷ cô cô dạy dỗ tốt như vậy, hy vọng Dương Tiêu đừng dạy lệch tính tình của muội ấy!”
Trong lòng Tống Thanh Thư, Dương Tiêu quả thật là thiên hạ đệ nhất dâm tặc ác đồ, căm thù hắn tận xương tuỷ, nhắc tới hắn thôi cũng cảm thấy bẩn miệng mình. Nhìn Dương Bất Hối muốn đến chỗ Dương Tiêu, cảm thấy không khác gì đưa cô bé vào ổ sói, nhưng Dương Tiêu dù sao cũng là cha ruột của Dương Bất Hối, trừ Dương Tiêu ra, Bất Hối đâu còn nơi nào khác mà đi. “Vô Kỵ, ngươi nói chúng ta có thể đem Bất Hối về Võ Đang không?”
Trương Vô Kỵ lắc đầu, đánh mất ý tưởng hão huyền của y: “Khoan nói đến thân thế của Bất Hối, chỉ riêng Ân lục thúc thôi đã không biết phải sống chung với muội ấy thế nào. Dương Tiêu dù sao cũng là phụ thân của Bất Hối, sẽ không bạc đãi muội ấy.”
Tống Thanh Thư cũng biết mình nghĩ quá viển vông, nhưng y vừa sợ Dương Bất Hối học cái xấu, vừa không nỡ xa cô bé, mặt mày cực kỳ buồn rầu.
Đôi mắt đen to tròn của Dương Bất Hối nhìn Tống Thanh Thư mặt ủ mày ê, nói: “Dương Tiêu đó là người xấu sao? Vô Kỵ ca ca tại sao phải đưa Bất Hối cho người xấu? Bất Hối không muốn đi chỗ đó, Bất Hối muốn đi cùng Thanh Thư ca ca với Vô Kỵ ca ca!”
Trương Vô Kỵ vội vàng nói: “Ông ấy không phải người xấu, ông ấy là cha của Bất Hối, sẽ rất tốt với Bất Hối!” Lại nhắc nhở Tống Thanh Thư: “Đừng có nói xấu cha của Bất Hối trước mặt muội ấy!”
Tống Thanh Thư cũng biết mình lỡ lời. Y mặc dù chán ghét Dương Tiêu, nhưng cũng không muốn cha con họ bất hoà, gật đầu nói: “Đúng vậy, ông ấy là cha của Bất Hối.”
Cha là cái gì? Dương Bất Hối không quá hiểu, cô bé chỉ biết nếu Tống Thanh Thư không thích người đó, vậy cô bé cũng phải chán ghét người đó. Nhưng Dương Bất Hối còn nhớ rõ Tống Thanh Thư nói chỉ có tìm được cha, mẫu thân mới có thể bay từ trên trời xuống, chợt cảm thấy không biết lấy hay bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hết lại.
“Cha của Bất Hối tên Dương Tiêu, là bằng hữu của nghĩa phụ Vô Kỵ ca ca.” Trương Vô Kỵ dỗ dành Dương Bất Hối: “Bất Hối yên tâm, ông ấy sẽ tốt với muội.”
Dương Bất Hối nghe không hiểu lòng vòng trong đó, chỉ biết cha có quan hệ Trương Vô Kỵ, liền chấp nhận lời này, ngoan ngoãn không nhắc lại nữa.
*******************
(*)đồ chơi làm bằng đường: một loại kẹo truyền thống của Trung Quốc, dùng đường nặn hình con người, trái cây, muôn thú, chim chóc,... tương tự như tò he bằng bột gạo của Việt Nam
(*)ngoại công: ông ngoại
(*)Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ trong khoảng khắc mà đã đắm say