Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 29: Chương 29




Đệ tử Nga Mi ở lại không kiên trì được mấy vòng liền thua, hành lễ xong liền lui về, ở lại chính là một đệ tử Côn Luân tên Hạ Ninh, hắn vẫy vẫy kiếm, chỉ hướng Trương Vô Kỵ: “Tại hạ Hạ Ninh, có thể chỉ giáo hay không?”

Trương Vô Kỵ nhìn sang phía Côn Luân, chỉ thấy Tây Hoa Tử vuốt râu mỉm cười, phía sau mấy đệ tử xếp thành một hàng, đều là dáng vẻ kích động, mỉm cười một tiếng, bay vọt lên: “Từ chối thì bất kính.”

Đơn giản thăm hỏi xong, hai người thật nhanh giao thủ.

Hạ Ninh trường kiếm trong tay rung động, ngân quang như điện, một chiêu “Bách trượng phi bộc”, kiếm thế từ trên xuống dưới, công kích trực tiếp hạ bàn của Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ đề thân tránh, mũi kiếm của Hạ Ninh lắc một cái đổi đâm thành tước, hướng cổ chân trái của Trương Vô Kỵ chém tới. Trương Vô Kỵ nhìn kiếm phiết tới, cũng không tránh, chân phải chĩa xuống đất nhảy lên, chân trái điểm lên thân kiếm của Hạ Ninh, toàn thân bay sát qua Hạ Ninh, vung khuỷu tay đập vào đại huyệt trên vai phải của hắn, khiến cánh tay Hạ Ninh tê dại, kiếm trong tay rơi xuống đất.

Trương Vô Kỵ ôm quyền: “ Đa tạ.”

Hạ Ninh ngơ ngác nhìn tay mình trống không, trong lòng như sóng to gió lớn, thế nào cũng không thể tin được mình vừa đối mặt đã bị tước binh khí, chỉ cảm thấy da mặt đỏ bừng, nhặt kiếm lên cáo lui.

Trận này so chiêu kết thúc chóng vánh, không ai ngờ được, đám người còn chưa kịp lớn tiếng khen hay kiếm chiêu của Hạ Ninh, hắn đã thua.

Tây Hoa Tử sắc mặt xanh mét, nhìn đám đệ tử bên cạnh, mày nhíu càng chặt. Lấy nhãn lực của lão, đương nhiên nhìn ra được đệ tử của mình không có một ai là đối thủ của Trương Vô Kỵ, thế nhưng cứ vậy bảo lão nén giận, càng thêm khổ sở.

Doãn Tứ Nương bên cạnh giữ chặt lão, thì thầm vài câu, Tây Hoa Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, lộ ra tươi cười, khí định thần nhàn nhìn Trương Vô Kỵ đấu với đối thủ mới trên lôi đài.

Rất nhanh, đã có ba người bại dưới tay Trương Vô Kỵ, hắn dù chưa bị thua, nhưng thở dốc cũng dồn dập lên.

Một đệ tử Không Động tên Hồng Sinh lên lôi đài, thi lễ với Trương Vô Kỵ, triển khai tư thế: “Ta biết Trương huynh tạo nghệ đã vượt xa ta, lần này thỉnh giáo, ta không mong được thắng, chỉ mong thấy rõ chênh lệch giữa ta và Trương huynh mà thôi.”

“Hồng sư huynh quá khiêm tốn.” Trương Vô Kỵ đánh giá Hồng Sinh, thấy hắn cơ bắp cường tráng, bước đi trầm ổn, khớp xương ngón tay tiết nổi lên, biết là một cao thủ.

“Ha ha, Trương huynh mới thật là quá khiêm tốn, lúc ta mười lăm tuổi cũng không có bản lĩnh như Trương huynh!” Hồng Sinh nói xong, nhu thân mà lên, một quyền hướng vào mặt Trương Vô Kỵ.

Lần này nhìn như đơn giản trực tiếp, Trương Vô Kỵ lại biết Hồng Sinh đã chuẩn bị vô số biến chiêu, phong kín đường lui của hắn, buộc hắn chỉ có thể đón đỡ quyền này. Bước chân vừa chuyển, hơi hơi nghiêng người, vận khởi Thái Cực Kình của Võ Đang, nhẹ nhàng đẩy đi.

Hai tay đập vào nhau, hai người đều chau mày.

Trương Vô Kỵ kinh hãi với lực độ mạnh, Hồng Sinh quả nhiên là trời sinh thần lực, nhưng phiền toái nhất chính là mấy đạo ám kình đồng thời truyền đến, có cương có nhu, rất khó hóa giải. Hồng Sinh cũng hoảng sợ với chưởng pháp kỳ quỷ của Trương Vô Kỵ, vừa đánh xuống, sức lực ngàn cân của mình đã biến chuyển phương hướng, liên đới hạ bàn cũng bất ổn.

Hồng Sinh cắn răng một cái, khí định hai chân, ngạnh kháng chưởng lực của Trương Vô Kỵ, mà Trương Vô Kỵ muốn hóa giải mấy đạo ám kình, cũng không buông tay, hai người trực tiếp liều mạng đấu nội lực.

Sóng ngầm phun trào, Hồng Sinh cuối cùng không địch lại Cửu Dương Thần Công kéo dài hồn hậu của Trương Vô Kỵ, thua trận: “Trương uynh, ta phục!”

“Mấy đạo ám kình này của ngươi, thật sự khiến ta tốn công phu một phen, là Thất Thương Quyền của Không Động các ngươi sao?”

Hồng Sinh ý tứ sâu xa liếc hắn một cái: “Thất Thương Quyền là bí pháp của Không Động ta, ta còn học không đến, đây là quyền pháp nhập môn mà trưởng bối lấy Thất Thương Quyền làm cơ sở sửa thành.” Hắn vừa rồi đua nội lực đã dốc hết toàn lực, bây giờ khinh công cũng không dùng nổi, chậm rãi trở về chỗ ngồi.

Trương Vô Kỵ nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi, âm thầm điều trị nội tức, quay đầu xem đối thủ mới.

“Tại hạ Côn Luân Cao Tắc Minh, đặc tới lĩnh giáo.” Cao Tắc Minh rút ra trường kiếm trong tay, ánh sáng xanh lấp lánh, hiển nhiên là vật phi phàm.

Tống Thanh Thư một mực xem giật mình: “Cao Tắc Minh làm sao lại có binh khí tốt như vậy?”

“Đây không phải binh khí của hắn, là Thanh Tuyết Kiếm của sư phụ hắn Tây Hoa Tử.” Trương Tùng Khê trong lòng tức giận: “Thanh Tuyết Kiếm đúc bằng hàn thiết, tự mang hàn khí đả thương người, kiếm mới ra đã chiếm ba thành phần thắng. Thế mà lấy ra cho tiểu bối so tài dùng, Tây Hoa Tử này hành sự quả thực chẳng ra gì!”

“Kiếm này nghe thôi đã thấy lợi hại!” Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kỵ đã liên tục chiến năm người, vừa nãy lại so nội lực một trận, tiêu hao rất nhiều, lại đánh nhau với Cao Tắc Minh cầm bảo kiếm liền có chút miễn cưỡng, muốn đưa bội kiếm của mình cho hắn, ngặt nỗi không sắc bén bằng Thanh Tuyết Kiếm, trong lòng lo lắng không thôi.

Thấy hai người chuẩn bị giao thủ, Tống Thanh Thư cái khó ló cái khôn, bắt lấy một thanh kiếm bên người ném qua.

Trương Vô Kỵ nghe thấy bên tai vang lên tiếng gió, theo bản năng tiếp được, vào tay phát hiện là một thanh kiếm. Rút kiếm ra khỏi vỏ, như ngân luyện giữa trời, đúng là một thanh bảo kiếm không thua gì Thanh Tuyết Kiếm.

Chỉ là có chút nhìn quen mắt.

Trương Vô Kỵ lật kiếm qua, quả nhiên thấy trên thân kiếm khắc ba chữ “Du Liên Châu”, quay đầu nhìn về phía Võ Đang.

Tống Thanh Thư thấy hắn nhìn qua, cất cao giọng nói: “Vô Kỵ! Côn Luân lấy kiếm pháp nổi danh giang hồ, Võ Đang ta cũng không kém! Hôm nay ngươi để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút đi!”

Cao Tắc Minh hừ lạnh một tiếng, ra một chiêu “Ngọc châu phi tiên”, Thanh Tuyết Kiếm ánh sáng xanh chớp liên tục, như ngọc châu tóe ra bốn phía, hướng quanh thân Trương Vô Kỵ đâm tới.

Một chiêu này nổi bật nhất ở chỗ “Nhanh”, một kích không trúng lập tức biến chiêu tuyệt không lưu luyến, liên kích mấy cái cuối cùng có thể khiến cho đối thủ luống cuống tay chân lúc che chắn, không môn đại lộ. Nhưng thiếu hụt ở chỗ trong lúc liên tục không ngừng tiến công, người tu vi không tinh cuối cùng sẽ sơ sẩy bản thân phòng bị, lộ ra sơ hở, nếu đối thủ nhanh hơn, chiêu thức lập tức phá.

Nếu Trương Vô Kỵ còn ở lúc toàn thịnh, đương nhiên không sợ, nhưng hắn hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, tốc độ trên tay theo không kịp tâm tư phản ứng, động tác hơi có chậm trễ. Trường kiếm trong tay vừa rời khỏi Thanh Tuyết Kiếm, Cao Tắc Minh lập tức thuận thế biến chiêu, đâm dưới xương sườn hắn, thấy hắn tránh đi, lại biến hóa, trong lúc giao thủ, Trương Vô Kỵ xê dịch né tránh, Thanh Tuyết Kiếm dnhư hóa thành một đám sương mù màu xanh, quấn ở nơi yếu hại quanh người hắn, mạo hiểm vô cùng.

Đám người xem đến hoa mắt say mê, chỉ nghe song kiếm đánh nhau, rào rào vang lên, Trương Vô Kỵ đột nhiên thay đổi thủ thế, một kiếm đánh lệch thế đi của Cao Tắc Minh, không lùi mà tiến tới, đâm liền năm kiếm, từ năm phương vị công hướng huyệt Thần Hành trên cổ tay Cao Tắc Minh, chính là kiếm pháp “Thần Hành thập tam kiếm” của Võ Đang, như đâm thực, Cao Tắc Minh lập tức liền muốn trường kiếm rời tay. Giữa lúc nguy cấp, Cao Tắc Minh vội vận Lưỡng Nghi Bộ Pháp của Côn Luân, dưới chân nhanh quay nhanh, toàn thân đột nhiên uốn éo, hiểm hóc sượt qua người Trương Vô Kỵ, chưa kịp quay người kiếm đã hoành ra, hướng xương hông Trương Vô Kỵ quét tới.

Trương Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, sau lưng như mọc ra hai mắt, dưới chân trượt lên phía trước, đầu lại ngửa ra sau, trường kiếm hướng điểm lên mặt đất, cong lại thành hình trăng khuyết, người đã dựa thế nâng lên, lật người trên không trung, đùi phải đá ra, đầu gối vừa lúc nhằm vào gáy Cao Tắc Minh.

Gáy của Cao Tắc Minh chịu đòn nghiêm trọng, đầu óc nổ vang, lấy Thanh Tuyết Kiếm chống đỡ lấy mới chưa té ngã. Mà Trương Vô Kỵ trốn đến hung hiểm, quần áo trên người bị cắt ra một lỗ lớn, xem thấy buồn cười.

Giữa sân yên tĩnh, sau đó bộc phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi ầm vang. Vừa rồi hai người mấy lần công thủ nghịch chuyển, công đến sắc bén, tránh đến xảo diệu, chiêu thức biến hóa vạn đoan, người trong cục như căng dây thép, người ngoài cuộc cũng cũng xem đến vui sướng tràn trề, vẫn là hai đứa trẻ, đã thoáng có phong phạm của cao thủ nhất lưu.

“Cao Tắc Minh này không làm mất mặt Côn Luân, tuổi tuy nhỏ, Lưỡng Nghi Kiếm Pháp đã nhập môn.” Trương Tùng Khê gõ gõ mặt bàn, “Có điều vẫn thua Vô Kỵ một bậc.”

“Nhưng Cao Tắc Minh hiện tại thần khí đầy đủ, Vô Kỵ đã đấu sáu người, kế tục không đủ, nếu hai người triền đấu, vẫn là Vô Kỵ thiệt thòi.” Du Liên Châu nhìn hai người giữa sân một lần nữa đánh giáp lá cà, nhưng Cao Tắc Minh thay đổi bắt đầu cấp công, lấy ổn làm trọng, “Vô Kỵ nếu muốn giành thắng lợi, cần phải nhanh chóng.”

Trương Vô Kỵ cũng nghĩ như vậy, tốc độ trong tay nâng lên nhanh nhất, kiếm quang như mưa trút xuống Cao Tắc Minh, buộc hắn chỉ có thể co vào kiếm võng, cố hết sức cũng không thể tránh được một chiêu “Quân tâm hướng nguyệt”, vứt bỏ tất cả đa dạng, Thanh Tuyết Kiếm thẳng đến cổ họng Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ cười, thân hình chợt nhào tới trước, kiếm trong tay phải cùng Thanh Tuyết Kiếm đánh nhau, Cao Tắc Minh sớm đã đề phòng hắn lực kéo kỳ quỷ, truyền lực vào cánh tay phải, kháng trụ dính lực, thế đi không thay đổi.

Nhưng chẳng kịp chờ Cao Tắc Minh mừng rỡ, trong cỗ dính lực kia bỗng phát ra một cỗ cương kình cực ngang ngược, chấn Thanh Tuyết Kiếm vù vù không ngừng, lòng bàn tay Cao Tắc Minh kịch liệt đau nhức, toàn bộ cánh tay phải đều chấn động, đã cầm không nổi chuôi kiếm, bị tay trái Trương Vô Kỵ phất qua huyệt vị, kiếm lập tức rời tay rơi xuống đất.

“Thật là nguy hiểm.” Trương Vô Kỵ trên trán ra một tầng mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn cũng là được ăn cả ngã về không, đem bí quyết Thất Thương Quyền đồng thời phát mấy đạo ám kình hóa nhập trong kiếm, chấn thoát binh khí của Cao Tắc Minh. Nếu Cao Tắc Minh nội lực cao hơn một chút, hoặc đề phòng thêm một tầng, thua chính là hắn.

Cao Tắc Minh nắm chặt cổ tay phải đau nhức, cúi đầu nói: “Trương huynh kiếm pháp cao siêu, nội lực tinh thuần, tại hạ tâm phục khẩu phục.” Nói xong, nhặt lên Thanh Tuyết Kiếm còn rung động, về lại chỗ của Côn Luân.

Tất cả mọi người vây xem đều nhìn ra Trương Vô Kỵ là dùng nội lực cường chấn thoát binh khí của Cao Tắc Minh, châu đầu ghé tai, kinh ngạc thán phục Trương Vô Kỵ tuổi còn nhỏ đã tu vi thâm hậu, cũng xác nhận một tin tức: Trương Vô Kỵ hiện tại đã dốc hết toàn lực, không còn sức đấu trận tiếp theo.

Có người muốn chiếm cái lợi này, lại cảm thấy như vậy dễ bị đàm tiếu, đang do dự, đã có người giành trước, vượt lên rơi xuống trước mặt Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ lúc này quả thực đã mỏi mệt chịu không nổi, nhưng thấy rõ người tới vẫn nhịn không được cười một tiếng: “Thanh Thư?”

“Ngươi bây giờ nội lực hao hết, ta không chiếm lợi của ngươi.” Tống Thanh Thư nói: “Chúng ta chỉ so chiêu thức. Trước khi đi thái sư phụ vừa dạy chúng ta 'Tầm hạc kiếm pháp', bây giờ xem xem chúng ta ai học được tốt hơn!”

Trương Vô Kỵ cười một tiếng: “Được, thử đi!”

“Tầm hạc kiếm pháp” là kiếm pháp mà Trương Tam Phong lĩnh ngộ được lúc xem tiên hạc mình nuôi bay lượn nghỉ ngơi, chú trọng ba chữ “Nhẹ”, “Xảo”, “Chuẩn”, động tác như tiên hạc bay múa trong mây, đạp gió mà động, vô cùng đẹp mắt.

Hai người đồng thời học, học được cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, càng là vô cùng quen thuộc con đường của đối phương, lúc này đây không cần thi triển nội lực, nói là so tài, không bằng nói là đang nhận chiêu lẫn nhau.

Trương Vô Kỵ chung quy tiêu hao quá lớn, hơn nữa thông cảm Tống Thanh Thư dụng tâm, vừa cảm giác được hơi theo không kịp, liền hồi kiếm chuẩn bị nhận thua.

Hai lưỡi kiếm giao nhau, Trương Vô Kỵ vừa định tranh thủ lộ sơ hở, bỗng nghe thấy một âm thanh nhỏ xíu không hài hòa.

Hai người giật mình, vội vàng xem xét, cùi xuống nhìn mới phát hiện, thì ra bội kiếm của Tống Thanh Thư không sắc bén bằng Du Liên Châu, lúc tương giao bị mẻ một góc.

Thanh kiếm này đi theo Tống Thanh Thư đã lâu, bây giờ hư hao, đương nhiên vô cùng đau lòng. Trương Vô Kỵ thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt thương tiếc, áy náy nói: “Thật ra là ta chiếm lợi ở binh khí, Thanh Thư, thật sự xin lỗi.”

“Không sao, ta vốn định đổi rổi.” Tống Thanh Thư ngoài miệng nói không sao, trên mặt vẫn lưu luyến.

“Vậy sau này, ta tìm một thanh kiếm tốt đền cho ngươi.”

Trương Vô Kỵ nói xong, lui ra phía sau một bước, cất cao giọng nói: “Ta đã cạn kiệt sức lực, lúc này chẳng qua là chiếm binh khí sắc bén, thắng mà không võ, ta không dám nhận.”

Trương Vô Kỵ nhận thua về chỗ ngồi, được Trương Tùng Khê, Du Liên Châu khích lệ một phen, nụ cười giương lên một nửa, bỗng nghe thấy giữa sân vang lên một giọng nói: . Truyện mới cập nhật

“Nga Mi Chu Chỉ Nhược, đặc tới thỉnh giáo Võ Đang Tống thiếu hiệp!”

Khóe miệng nhếch lên của Trương Vô Kỵ tức khắc cụp xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.