Kế hoạch tìm người của Tống Thanh Thư, tiến hành mới năm ngày liền tuyên cáo thất bại.
Rất đơn giản, y phát hiện mình bị theo dõi.
Kỳ thật ngẫm lại cũng không kỳ quái. Trương Vô Kỵ mất tích, hoặc là tìm chỗ nào trốn đi, hoặc là bị người ta giam ở đâu đó. Đang không có manh mối, Tống Thanh Thư một mình chạy ra tựa như ngọn hải đăng sáng rực rỡ thu hút ánh mắt mọi người, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là manh mối cực tốt, cách dùng rất nhiều.
Bây giờ đáng mừng chính là đi theo y đều là tép riu, năm ngày qua vẫn chưa có ai chân chính nổi danh tìm tới Tống Thanh Thư, y vẫn còn cơ hội.
Tống Thanh Thư ngồi xổm bên bờ ruộng, có chút ưu sầu.
Về Võ Đang chắc chắn là không thể rồi. Tống Viễn Kiều lúc này khẳng định đang phun lửa trên núi, y dám trở về Tống Viễn Kiều sẽ dám lấy dây thừng trói y lại cột vào lưng quần, trong một năm đừng hòng bước ra khỏi sơn môn một bước. Nhưng bên ngoài Võ Đang đàn sói vây quanh, y không thể tự bảo vệ mình.
Chỉ có nghĩ cách che dấu hành tung, để bọn họ tìm không ra mình mới được.
Tống Thanh Thư nhìn mấy loại lá cây bị y bóp nát trong tay, kiểu gì cũng không nhớ ra được lúc trước Trương Vô Kỵ dùng loại nào bôi lên mặt. Thử được hai loại xong, mu bàn tay đỏ ửng lên, y cũng không dám thử nữa.
Tống Thanh Thư nhìn gương mặt phản chiếu trong mương nước, lần đầu tiên cảm thấy dáng dấp quá xuất sắc cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Phải làm sao để che dấu đây? Một thiếu niên bịt mặt một mình đi trên đường, giấu đầu lòi đuôi, không chừng còn bị tưởng là ăn trộm.
Lại xuất thần một hồi, Tống Thanh Thư ngửi thấy mùi cơm chín, đứng lên, đi đến nông hộ cách đó không xa. Nông gia này là chỗ y nghỉ trọ mấy ngày qua, vị trí hẻo lánh, y đã trốn ở đây hai ngày rồi.
“Vương thẩm, cơm tối phong phú quá.” Tống Thanh Thư vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi canh gà. Y biết hộ nông gia này nuôi gà vịt không nhiều, mỗi một con đều quý giá, tuỳ tiện không ăn, ắt hẳn là để đãi khách: “Có người tới sao?”
“Mấy hôm trước con gái ta ở trong thành gửi thư, bảo về ở vài ngày.” Gương mặt đen tròn của Vương thẩm tràn đầy vui vẻ: “Tống tiểu ca, đêm nay cậu cũng uống một chén canh đi. Gà mái, ta hầm từ sáng sớm! Thơm lắm!”
Tống Thanh Thư không muốn gặp quá nhiều người ngoài, bởi vậy chỉ cười gật đầu. Y nghe Vương thẩm kể, con gái bà gả cho một tiên sinh dạy học trong thành. Hiện tại là Nguyên Đình, khoa cử bị chèn ép, nhưng trong dân gian, tư duy “Tất cả toàn hạ phẩm, duy có đọc sách cao” vẫn sâu tận xương tủy, bởi vậy đây vẫn được coi là một cuộc hôn nhân cực tốt.
Sắc trời dần u ám, ngoài cửa truyền đến tiếng xe ngựa, Tống Thanh Thư dựa vào khung cửa nhìn thoáng qua. Một nam tử cao gầy xuống trước, tiếp theo đỡ một nữ tử đang ôm con, nữ tử này trên đầu đội mũ có màn che, vải đen rủ xuống, nhìn không rõ khuôn mặt.
Tống Thanh Thư chưa từng thấy, nhịn không được hỏi.
“Cái đó gọi là mạc ly, để nữ nhân đi ra ngoài đội. Nhà người đọc sách tỉ mẩn hơn đám dân quê chúng ta nhiều!” Vương thẩm thuận miệng nói, vội vàng ra đón.
Tống Thanh Thư nhìn mạc ly đặt ở một bên, như suy tư gì đó.
Sớm hôm sau, nhà Vương thẩm phát hiện thiếu niên ngủ trọ đã không từ mà biệt, còn có một bộ quần áo với mạc ly của con gái Vương thẩm cũng biến mất theo, trên mặt bàn nhà chính đặt mấy thỏi bạc.
Cùng lúc đó, ở Thiên Ưng Giáo, Trương Vô Kỵ giám thị động tĩnh của Cái Bang một thời gian, cuối cùng thu được tin tức.
“Phụ trách việc này chính là Chưởng bổng long đầu của Cái Bang, còn có một thân tín của Sử Hỏa Long, tên là Trần Hữu Lượng.” Tô Úy giải thích cho Trương Vô Kỵ: “Chưởng bổng long đầu tên Lỗ Bát Quế, là cháu ruột của Bang chủ Cái Bang đời thứ hai mươi Lỗ Hữu Cước, nghe nói biết được không ít cơ mật của Cái Bang, địa vị chỉ sau Bang chủ Sử Hỏa Long. Trần Hữu Lượng kia trước đó chỉ là một đệ tử bốn túi bình thường, nhưng chẳng biết tại sao, Sử Hỏa Long bỗng nhiên cực kỳ nể trọng hắn, đặc biệt đề bạt. Cái Bang phái bọn họ đến, có thể thấy được vô cùng coi trọng chuyện này.”
“Vũ khí của Lỗ Bát Quế là một cây gậy chống bằng tinh cương, lấy 'Phá bi quyền' dương danh, ngoài ra còn thiện dùng ám khí, trong tay áo thường giấu ba cây Văn Tu Châm(*) tẩm độc, coi như hảo thủ nhất lưu. Trần Hữu Lượng không biết sư tòng phương nào, ước chừng 27, 28 tuổi, võ công thường thường, không có sở trường, nhưng cũng không có nhược hạng, coi như nhị lưu tiêu chuẩn.”
Trương Vô Kỵ nghe Tô Úy thuộc như lòng bàn tay, nhất nhất liệt kê ra thông tin về người của Cái Bang đến, gật đầu: “Tới rất nhiều người.”
“Đúng là không ít người, chẳng qua dù sao cũng đang ở địa bàn của Thiên Ưng Giáo ta, đám ăn mày kia muốn ỷ đông hiếp yếu là không thể nào.” Tô Úy gật đầu, “Có điều không ít người đều đang canh giữ ai đó, ta sai người nghe ngóng, nghe nói là con tin bắt được ở Võ Đang, dùng để dẫn dụ người ra. Nhưng đến tột cùng là ai thì không biết, người kia vẫn luôn bị nhốt, không gặp được.”
“Ngươi đã nhắc tới, chứng tỏ có vài phần nắm chắc. Người đó là ai?” Trương Vô Kỵ nói xong, dừng lại: “Không, không cần ngươi nói, ta đoán là Tống Thanh Thư?”
“Ân Đàn chủ nói đúng, những người đó canh phòng nghiêm ngặt, chính là đang canh gác Tống Thanh Thư.” Tô Úy nhíu mày nói: “Chẳng qua ta không tin Cái Bang có bản lĩnh cướp người ở Võ Đang, nhưng bọn họ cho người đưa một thứ tới đây, nói chúng ta hẳn là biết.”
Nói xong, Tô Úy lấy ra một khối ngọc bội, đưa cho Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ tiếp nhận ngọc bội, tinh tế cẩn thận xem xét một phen, gật đầu: “Là thật, là vật tùy thân của Thanh Thư.”
“Vậy...”
“Cũng không thể chứng tỏ cái gì, một khối ngọc bội mà thôi.”Trương Vô Kỵ cất ngọc bội vào trong ngực: “Người bọn họ đang giam giữ không phải Thanh Thư. Đưa cho ta ngọc bội này, là vì nói cho ta, bọn họ có thể làm cho Thanh Thư giả kia biến thành Thanh Thư thật.”
Tô Úy hiểu rõ: “Đã vậy, ta đây phái người đi bưng đám ăn mày đó.”
“Chân trước mới đưa ngọc bội đến Thiên Ưng Giáo, chân sau Thiên Ưng Giáo liền đi vây công, là sợ người khác không biết ta đang ở đây sao?” Trương Vô Kỵ lắc đầu: “Được rồi, việc này không vội nhất thời, xem ai trầm ổn lâu hơn đi... Ngươi nói việc của Cự Kình Bang kia cho ta nghe một chút.”
Tô Úy cảm thấy Trương Vô Kỵ nghĩ quá nhiều, nơi này là tổng đà Thiên Ưng Giáo, có Ân Thiên Chính tọa trấn, tin tức truyền ra thì đã sao? Nhưng đây là Trương Vô Kỵ phân phó, hắn cũng không nhiều lời, lập tức thuật lại chuyện của Cự Kình Bang
Thì ra Thiên Ưng Giáo trong lúc khuếch trương thế lực trên nước, tìm được một hòn đảo. Hòn đảo kia là nơi Cự Kình Bang nghỉ chân khi đánh cướp thương thuyền, bây giờ bị Thiên Ưng Giáo phát hiện, tự nhiên sẽ không bỏ qua, không thể độc chiếm cũng nhất định phải kiếm được một mớ, cứ thế hai thế lực liền sống mái với nhau. Lúc đầu tranh đoạt địa bàn không tính là gì, nhưng bây giờ Thiên Ưng Giáo từng bước xâm chiếm mảng lớn thuỷ vực, Cự Kình Bang đánh chết không muốn lại lui, bởi vậy động tĩnh khá lớn, đã cần cao tầng hai giáo đi xử lý.
Trương Vô Kỵ sau khi nghe xong liền hiểu được, chỉ cần Thiên Ưng Giáo lần này lại thắng, danh xưng bá chủ trên nước Cự Kình Bang sẽ phải đổi chủ. Khó trách hai giáo trận địa sẵn sàng như thế, cữu cữu và ông ngoại tỏ y nên để hắn đi giải quyết.
“Đã như vậy, ngươi cho người thu thập một chút, ta ngày mai khởi hành.” Trương Vô Kỵ giao phó một phen, thấy Tô Úy quay người muốn đi, vẫn là không nhịn được nói:
“Đúng rồi, ngươi lại phái một người đi Võ Đang xem Thanh Thư gần đây thế nào.”
**************
(*)Văn tu: vòi muỗi