Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 40: Chương 40




Chỉ thấy người kia vốn hình thể thấp bé chắc nịch đột nhiên cao lên mấy tấc, tiếng xương cốt buông lỏng liên tục vang lên, lại đứng trước mặt Trương Vô Kỵ là một đại hán cao tráng xốc vác. Sử Hỏa Long xoa xoa trên mặt, lấy xuống mấy khối đắp mặt cải trang, nhìn Trương Vô Kỵ gật đầu: “Tuổi còn nhỏ đã có công phu như thế, nếu không phải tận mắt trông thấy, ta thật không thể tin được.”

Trương Vô Kỵ hết sức chăm chú nhìn từng hành động cử chỉ của Sử Hỏa Long, thời khắc cảnh giác.

Sử Hỏa Long giơ hai tay lên tùy ý vung mấy lần, thần sắc khoan khoái: “Chuyện khác đợi lát nữa hẵng nói, ta nắn cánh tay lại Lỗ Bát Quế đã. Ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Khí huyết trong ngực Trương Vô Kỵ bởi vì đề khí mà lại bắt đầu cuồn cuộn, đang mong tranh thủ thêm chút thời gian điều tức, lập tức gật đầu: “Xin cứ tự nhiên.”

Lỗ Bát Quế ngũ quan vặn vẹo lên còn muốn nói gì nữa, bị Sử Hỏa Long quát bảo ngưng lại, sau đó giúp lão xử lý đơn giản vết thương.

Trần Hữu Lượng hiện tại cũng kịp phản ứng, cũng không đứng dậy, bổ nhào vào dưới chân Sử Hỏa Long khóc rống lên, vừa khóc vừa nói mình suýt chút nữa bị Trương Vô Kỵ giết, bây giờ không nhấc thân lên nổi, tưởng hôm nay toi đời rồi, không ngờ Sử Hỏa Long cũng có mặt, gã cuối cùng yên tâm. Lời hay bắn như pháo nổ, thổi bùng Sử Hỏa Long thành thần binh giáng thế cứu vớt thế nhân.

Trên mặt diễn xướng xuất sắc, trong lòng lại lửa hận bốc ngùn ngụt.

Trần Hữu Lượng tự biết không có lòng tốt gì với Sử Hỏa Long, nhưng không tốt thì không tốt, gã bây giờ chẳng phải cái gì cũng chưa làm sao? Không chỉ chưa gây chuyện bất lợi cho Sử Hỏa Long, ngược lại, sau khi “quy hàng”, Trần Hữu Lượng có thể nói là tận tâm tận lực làm việc, không có chút sai lầm nào.

Trần Hữu Lượng là kiểu 'xấu từ trong trứng', chỉ có một ưu điểm là có ơn tất báo. Lúc người nhà của gã bị Nguyên binh tàn sát, Thành Côn cứu gã còn thu gã làm đồ đệ, cho nên Trần Hữu Lượng việc nghĩa chẳng từ nan thay lão bán mạng; nếu Sử Hỏa Long đúng hẹn phản Nguyên, thay gã báo thù Nguyên triều, vậy Trần Hữu Lượng cũng không phải không sẵn lòng dốc sức phụ tá ông ta.

Nhưng Sử Hỏa Long đây là đang chơi gã! Trần Hữu Lượng hoàn toàn không hề biết việc Sử Hỏa Long dịch dung, nhưng Lỗ Bát Quế hiển nhiên biết rất rõ tình hình. Vừa rồi Trương Vô Kỵ từng bước ra sát chiêu với gã, Lỗ Bát Quế cố ý bỏ mặc, gã lúc đầu còn tưởng rằng Lỗ Bát Quế ghen ghét gã được Sử Hỏa Long trọng dụng, muốn mượn cơ hội này diệt trừ gã. Nhưng hiện tại xem ra Sử Hỏa Long lúc ấy đang ở bên cạnh nhìn, nếu không phải ông ta ngầm chấp nhận, Lỗ Bát Quế ăn gan hùm mật gấu mới dám làm trò trước mặt ông ta như vậy!

Không chỉ ngầm chấp nhận, thậm chí rất có thể là Sử Hỏa Long bày mưu đặt kế!

Trần Hữu Lượng càng khóc càng thương tâm, đáy lòng lại cười lạnh không thôi. Các ngươi bất nhân trước, vậy đừng trách ta bất nghĩa!

Sử Hỏa Long nối xương cho Lỗ Bát Quế xong quay lại nhìn Trương Vô Kỵ, thấy khí sắc của hắn nhanh chóng chuyển biến tốt lên không ít, ánh mắt hơi lóe.

Trương Vô Kỵ nhún vai cười.

Hắn cực kỳ mẫn cảm với dược liệu, lại sớm nâng cao tinh thần hết mức ứng đối việc này. Sớm đã phát hiện khói từ kho củi cháy tỏa ra khác thường, có thể hóa giải nội lực, lại có tác dụng chậm, bởi vậy rất khó phát giác; nhưng đã hít vào nhiều rồi, hiệu quả thể nào không phải là vấn đề. Quan trọng nhất chính là, bởi vì tác dụng chậm, người trúng độc ban đầu sẽ chỉ tưởng rằng tiêu hao trong lúc đối chiến, chờ phát hiện ra vấn đề thì đã trễ, thành cá nằm trên thớt.

Nhưng Trương Vô Kỵ không sợ cái này, Cửu Dương Thần Công tầng thứ tám, bách độc bất xâm. Phối hợp với nước thuốc hắn tắm rửa có chứa chất tị độc, chút khói độc đó căn bản chẳng có tác dụng gì.

Sử Hỏa Long cũng biết một nước đi này vô dụng, nhưng cũng không nói toạc, mà là ấn lên gáy Lỗ Bát Quế: “Nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, lòng bàn tay phun ra kình lực, Lỗ Bát Quế không rên một tiếng trực tiếp ngất xỉu. Tiếp đó ông ta lại dùng phương pháp tương tự đánh Trần Hữu Lượng một chưởng, làm Trần Hữu Lượng cũng mất ý thức.

Trương Vô Kỵ nhíu mày, trong lòng tự nhủ Sử Hỏa Long nhìn qua như người thô kệch bộc trực, trên thực tế tâm tư tỉ mỉ, thủ đoạn cũng đủ không biết xấu hổ, võ công càng là không yếu, thực sự là một nhân vật đáng gờm, không biết kiếp trước làm sao lại chết tức tưởi dưới tay Thành Côn, xem ra trong đó có không ít vấn đề:

“ Không thể trông mặt mà bắt hình dong. “

Sử Hỏa Long đứng lên, phủi phủi tay, nói: “Bây giờ biết cũng không muộn. Xem biểu hiện của Trương công tử(*) đêm nay, ta cả gan suy đoán Tống Thanh Thư hiện đang ở bên cạnh ngươi?”

Trương Vô Kỵ trong lòng chửi thầm, nói: “Sử Bang chủ thật sự là cái gì cũng biết rõ, vậy còn mưu cục này làm gì?”

“Đương nhiên là diệt Trương công tử.” Sử Hỏa Long thản nhiên nói, “Biện pháp thô sơ hay không không quan trọng, quan trọng là Trương công tử hôm nay vẫn đến. Chỉ cần hữu dụng, bị Trương công tử ở trong lòng mắng vài câu ngu xuẩn cũng không sao.”

“Được rồi, là ta nghĩ kém!” Trương Vô Kỵ nói: “Đã vậy, Sử Bang chủ thịnh tình mời như thế, ta dù sao cũng phải biết nguyên do. Chẳng lẽ Sử Bang chủ cũng tin lời đồn về Đồ Long Đao kia à?”

“Vốn là khịt mũi coi thường, bây giờ thấy thân thủ của Trương công tử ngược lại lại không xác định.” Sử Hỏa Long triển khai tư thế: “Thôi! Ngươi là tiểu bối, ta là Bang chủ một bang, đánh lén đã là hèn hạ. Hàng Long Thập Bát Chưởng ta tổng cộng tập được mười hai chưởng, ngươi đối mười hai chưởng với ta, nếu có thể qua, ta sẽ thả ngươi đi.”

Cái thứ này có thể không biết xấu hổ hơn được không?! Dù là Trương Vô Kỵ cũng bị Sử Hỏa Long lẽ thẳng khí hùng vô sỉ chấn kinh rồi. Nhưng hắn hiện tại đâm lao phải theo lao, Sử Hỏa Long dám nói lời này tất nhiên là có nắm chắc, hắn tuyệt không thể khinh địch.

Tô Úy từ lúc Trương Vô Kỵ xuất phát đã luôn như đứng đống lửa như ngồi đống than, đến khi trông thấy trong trang viên ánh lửa ngút lập tức nhảy dựng lên cao ba thước, đợi mãi vẫn không thấy Trương Vô Kỵ phát tín hiệu, cũng không dám vọng động.

Cứ như vậy nơm nớp lo sợ canh đến hơn nửa đêm, rốt cuộc trông thấy tín hiệu rút lui, vội vàng dẫn người trở về. Trên đường trông thấy một người cũng đi theo cùng phương hướng, động tác rất nhanh, nhưng bước chân lại bất ổn, tựa như lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.

“Ân Đàn chủ!” Tô Úy vội vàng nhào tới đỡ lấy Trương Vô Kỵ, thấy hắn sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy lạnh thấu tim: “Sao lại bị thương đến mức này? Người của Cái Bang đâu?”

“Ta không sao.” Trương Vô Kỵ hoãn lại một hơi, “Chúng ta mau trở về.”

Mấy canh giờ hỗn loạn trôi qua.

Trương Vô Kỵ uống thuốc, cuối cùng đè xuống cảm giác chát chúa trong ngực, nhưng vẫn rất suy yếu, đối chiến mười hai chưởng xong hắn chịu nội thương rất nặng, một tháng tiếp theo phải luôn yên tĩnh điều dưỡng.

Động tĩnh của hắn gây huyên náo rất lớn, người trong Ân phủ đều bị kinh động, nhao nhao sai người đến tìm hiểu thăm hỏi. Trương Vô Kỵ nhìn người đi tới đi lui trước mặt hắn, nhưng từ đầu đến cuối không gặp được người muốn gặp nhất, không khỏi ánh mắt hơi ảm đạm, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Có lẽ vì bị thương, Trương Vô Kỵ ngủ cũng không an ổn, thậm chí còn gặp ác mộng.

Trong mộng cảnh người việc hỗn loạn, Trương Vô Kỵ trông thấy phụ mẫu ngã trong vũng máu, đám người tầng tầng lớp lớp bao vây một nhà ba người bọn họ, mỗi người đều không có mặt, mỗi người đều vặn vẹo như ác quỷ; trông thấy Ân Ly mặt chi chít vết thương nằm trong huyệt mộ, Chu Chỉ Nhược rút kiếm đứng bên cạnh, nàng mặc áo cưới đỏ tươi, mũi kiếm nhỏ máu, ánh mắt như oán như hận; trông thấy Tạ Tốn xuất gia, theo ba vị cao tăng rời đi, hắn đuổi theo phía sau không ngừng gọi, nhưng Tạ Tốn càng đi càng nhanh, chưa từng quay đầu, cuối cùng biến mất trong đêm tối Triệu Mẫn rời xa hắn, bóng đêm như vực sâu, cắn nuốt tất cả mọi người xung quanh hắn.

Trương Vô Kỵ từ đáy lòng bắt đầu rét run, tiếp theo lạnh lẽo lan tràn toàn thân, tựa như trong nháy mắt bị ném vào hầm băng chờ chết cóng, toàn thân đều lạnh cứng.

“A!”

Trương Vô Kỵ la lên một tiếng, đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy, phát hiện toàn thân quần áo đều ướt đẫm, vừa lạnh vừa dính. Nhưng tình cảnh của hắn cũng không bởi vì hắn tỉnh dậy mà tốt lên, rét lạnh thấu xương nháy mắt hóa thành nhiệt khí, đốt lên ngôn lửa hủy diệt trong thân thể hắn.

Trương Vô Kỵ rõ ràng ý thức được, mình tẩu hỏa nhập ma. Nội lực toàn thân đều trở nên không thể khống chế, điên cuồng vận chuyển.

Hàng Long Thập Bát Chưởng ở chưởng thứ mười hai đả thương kinh mạch của Trương Vô Kỵ, Cửu Dương Thần Công tự phát hộ thể bao bọc ôn dưỡng, nhưng cả hai đều là võ học chí cương chí dương thiên hạ, một khi chạm nhau liền xung đột. Tâm trí Trương Vô Kỵ cũng chịu ảnh hưởng, tâm ma thừa cơ mà vào, linh đài thất thủ, một thân nội lực lúc này bạo động.

Bởi vì lấy thân thể thụ dương khí ngăn trở, cô dương không dài, mắt thấy sắp bạo thể mà chết, vì hóa giải nguy cơ, Trương Vô Kỵ trong tiềm thức vận khởi Cửu Âm Chân Kinh, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng âm hàn đột nhiên nổi lên vẫn gọi lại ý thức của Trương Vô Kỵ ý thức.

Chỉ là nội lực Cửu Dương chịu âm khí kích động, phản công càng lợi hại hơn, Trương Vô Kỵ nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, toàn thân nóng phừng. Nếu không nghĩ ra biện pháp áp chế, nguy cơ kinh mạch đứt từng khúc đang ở ngay trước mắt.

Trương Vô Kỵ trong lòng không ngừng kêu khổ, chỉ có thể dựa theo phương pháp lúc tỉnh lại, dốc sức điều động nội lực của mình vận chuyển theo phương pháp hành công của Cửu Âm Chân Kinh. Hắn chưa hề tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, nhưng lúc này đây tâm niệm vừa động, thế mà vô cùng nhẹ nhõm, như thể Cửu Âm Chân Kinh đã sớm tự hành trên thân, trong lúc nhất thời giống như uống một bát nước đá giữa ngày hè nóng bức, thoải mái vô cùng. Nhưng nguy cơ tuyệt không giải trừ, hiện tại khả năng khống chế của Trương Vô Kỵ với nội lực của mình không mạnh, mà thân thể của hắn sớm đã quen với cách vận công của Cửu Dương Thần Công, bởi vậy hơn phân nửa nội lực vẫn tuần hoàn theo Cửu Dương, thậm chí bởi vì nội lực Cửu Âm kích thích mà càng đi càng nhanh.

Trương Vô Kỵ hiện tại cưỡi lên lưng cọp không thể leo xuống, chỉ có thể tiếp tục cách làm trước đó cuả mình, tinh thần vận Cửu Âm, thân thể vận Cửu Dương, chậm rãi lấy được cân bằng, cũng không dám lại vọng động. Lúc này đây hai cỗ nội lực cực đoan phân chia rõ ràng trong cơ thể, lại thời khắc chuẩn bị xâu xé lẫn nhau, một khi một cỗ nội lực yếu thế, một cỗ khác sẽ lập tức nhào tới cắn xé.

Hiện tại quyền chủ động thân thể đã trở về, nhưng Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn, vừa phải đồng thời vận hai loại phương pháp hành công, vừa phải chú ý bảo trì cân bằng, mặc dù hắn đã mỏi mệt đến cực điểm, cũng không dám có một chút thư giãn, chỉ sợ mất khống chế. Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hai cỗ nội lực bởi vì kích thích lẫn nhau trở nên cực kỳ mạnh mẽ, gần như là vận một chu thiên liền tăng cường thêm một phần, chầu chực nổ tung trong cơ thể Trương Vô Kỵ, mà Trương Vô Kỵ lại chỉ có thể nhìn nó phát triển an toàn, bó tay toàn tập.

Nếu như mình mất khống chế, sợ là trực tiếp bị nội lực chấn thành một bãi thịt nát, ngay cả bộ dáng cũng nhìn không ra. Trương Vô Kỵ thầm nghĩ, nhớ tới mộng cảnh trước đó, bỗng nhiên nản lòng thoái chí. Cho dù vượt qua thì thế nào? Đến cuối cùng, mình chẳng phải là vạn sự thành không đó sao?

Trong lòng một mảnh mờ mịt, ngơ ngơ ngác ngác, hơi thở của Trương Vô Kỵ đột nhiên mất khống chế.

Lúc này cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng người theo ánh nến cẩn thận từng li từng tí bước tới.

Trong lúc nhất thời, hai người đều vô cùng khiếp sợ.

Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kỵ bị thương, lại không kéo được mặt mũi đi gặp hắn, thấy đêm đã khuya, Trương Vô Kỵ chắc đã ngủ rồi mới vụng trộm đến xem một chút. Nhưng dưới ánh nến chỉ thấy Trương Vô Kỵ ngồi trên giường, bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên(*), nhưng hơi thở lại hỗn loạn đến kinh ngạc.

Mà Trương Vô Kỵ chỉ nghe tiếng thở cùng bước chân cũng nhận ra ai tới, dù cho tình cảnh hung hiểm cũng khống chế không nổi tâm thần kích động, nội lực suýt chút nữa mất khống chế, vội vàng tụ lại tâm thần.

Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kỵ đang trong lúc nguy cấp, không dám quấy rầy, rón rén đi đến trước mặt hắn. Thấy rõ sắc mặt hắn khi thì đỏ lên khi thì xanh mét, kinh mạch đập thình thịch, dữ tợn đáng sợ, trong lòng hoảng loạn vô cùng, lại không dám chạm vào hắn, chỉ có thể cẩn thận ngồi xuống sát mép giường, quan sát từng cử động của hắn.

Trương Vô Kỵ tâm đã thành một cuộn chỉ rối, khó có thể tự kiềm chế, trong lòng ngọt bùi cay đắng mặn trăm vị chảy qua một lần, cuối cùng chỉ còn lại trống rỗng, mở to mắt nhìn gương mặt của Tống Thanh Thư. Nghĩ thầm không chắc có sống qua được đêm nay hay không, may mà Thanh Thư đến rồi, nhìn nhiều thêm một lát đi.

Tống Thanh Thư bị hắn nhìn đến hốt hoảng, muốn nói cái gì, cuối cùng lại thành không đầu không đuôi rơi nước mắt.

Quen biết nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trương Vô Kỵ thấy y rơi nước mắt, có thể thấy được trong lòng thật sự khổ sở đến cực hạn, đối với mình cũng là dụng tâm đến đến mức tận cùng. Nhận ra điều này, lo âu không thể nói ra trong lòng suốt mấy ngày qua bỗng nhiên tan biến.

Trương Vô Kỵ phản xạ có điều kiện liền muốn nói cái gì, ra đến miệng mạnh mẽ nghẹn về một hơi chân khí, chỉ có thể ở trong lòng thở dài... Vẫn là nghĩ cách sống sót đi, bất luận hứa hẹn gì, cũng phải sống mới có thể nói được với y.

Ôm ý niệm như vậy, Trương Vô Kỵ nghĩ đến Thái Cực kình cùng Càn Khôn Đại Na Di, bất chấp tất cả đồng loạt vận dụng.

******************

(*) Chỗ này bản gốc Sử Hỏa Long gọi Trương Vô Kỵ là Trương Đàn chủ, nhưng theo cốt truyện về sau thì xưng hô như vậy không hợp lý nên mình xin phép đổi lại. Cụ thể thế nào chương sau sẽ giải thích kỹ hơn.

(*)ngũ tâm hướng thiên: tư thế ngồi thiền

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.