Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 59: Chương 59




Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, chớp mắt ba năm đã qua.

Dường như lại có đại sự gì muốn phát sinh, toàn bộ Võ Đang đều đứng ngồi không yên, thường xuyên có người mang tin tức lui tới. Tống Viễn Kiều thu được một phong thư liền đi xa Hoa Sơn, không mang theo ai đi cùng.

Trương Vô Kỵ tính toán thời gian, biết Tống Viễn Kiều đại diện cho Võ Đang đến Hoa Sơn thảo luận kế hoạch chinh phạt Minh Giáo cùng các công việc liên quan, nhưng thân phận của hắn đặc thù, những việc này, tất cả mọi người đều kiêng dè để hắn biết. Hắn biết đây là chư hiệp Võ Đang chiếu cố tâm tình của hắn, trong lòng rất cảm kích.

Mấy tháng sau, Tống Viễn Kiều phong trần mệt mỏi trở về, không để ý tới rửa mặt nghỉ ngơi, lập tức triệu tập tất các cả sư đệ cùng những đệ tử tinh anh của Võ Đang đến chỗ Trương Tam Phong nghị sự, cả Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ cũng bị gọi tới.

Trương Vô Kỵ vừa vào cửa đã thấy Võ Đang Ngũ Hiệp cùng Trương Tam Phong đang chờ.

Ân Lê Đình tâm địa mềm nhất, da mặt mỏng nhất, vừa thấy Trương Vô Kỵ liền lộ ra vẻ xấu hổ.

Tống Viễn Kiều mở miệng nói: “Sáu năm trước, lục đại phái uống máu ăn thề trên Kim Đỉnh Nga Mi, thề một ngày giết tới Quang Minh Đỉnh, tiêu diệt quần ma Minh Giáo. Việc này rất trọng đại, bởi vậy chúng ta vẫn chưa nóng lòng nhất thời, mà là cẩn thận thu xếp thương lượng, bây giờ thời cơ đã đến, ba ngày sau, chúng ta khởi hành đến Quang Minh Đỉnh.”

Trong sảnh đứng không ít người, rất nhiều người sớm đã quên chuyện khi đó, bây giờ bị Tống Viễn Kiều nhắc lại, bắt đầu châu đầu ghé tai khe khẽ thương lượng, có người nhịn không được liếc nhìn Trương Vô Kỵ.

“Võ Đang Ngũ Hiệp đều sẽ đi. Thanh Thư, con cũng đi cùng chúng ta, cũng là để rèn luyện con.” Tống Viễn Kiều điểm danh thêm vài người, để bọn họ trở về kiểm kê đệ tử cùng đi, lại nói: “Chúng ta đi vây công Quang Minh Đỉnh, nhưng Võ Đang vẫn phải có người tọa trấn, sư phụ tuổi tác đã cao, không nên đường dài bôn ba, bởi vậy sư phụ không đi cùng chúng ta... Vô Kỵ, con ở lại thay chúng ta chăm sóc thái sư phụ.”

Mọi người đều không có dị nghị gì với an bài này.

Đi xa Tây Vực vây quét quần ma, dữ nhiều lành ít, vì kế lâu dài, Tống Viễn Kiều sẽ không để Võ Đang dốc toàn bộ lực lượng. Chẳng qua Tống Thanh Thư làm thủ đồ đời thứ ba của Võ Đang, đại sự như vậy nhất định phải xuất hiện tuyên cáo địa vị; mà vị thế của Trương Vô Kỵ chỉ đứng sau y, lại tài năng xuất chúng, để Trương Vô Kỵ cùng Trương Tam Phong lưu thủ Võ Đang, nếu Tống Thanh Thư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Võ Đang cũng không đến nỗi không người kế tục.

Thêm nữa ngoại tổ phụ của Trương Vô Kỵ là Bạch Mi Ưng Vương của Minh Giáo, nếu hắn cùng đi, cốt nhục tương tàn, nhân luân thảm sự, bởi vậy hắn không nên đi thì hơn.

Tống Viễn Kiều lại phân phó thêm vài việc, liền để mọi người trở về tự mình chuẩn bị.

Tống Thanh Thư có chút buồn bực: “Vô Kỵ, chúng ta... Đến lúc đó...”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ tránh đi Võ Đang, cũng sẽ không để các ngươi xảy ra chuyện gì.” Trương Vô Kỵ an ủi nói: “Cũng sẽ không tách ra quá lâu.”

Tống Thanh Thư chớp chớp mắt, gật đầu: “Vậy ta ở Quang Minh Đỉnh chờ ngươi?”

Trương Vô Kỵ cùng y ước định, lộ ra ý cười.

Trương Vô Kỵ lớn lên tại Võ Đang, mỗi năm có khoảng bốn tháng đến Thiên Ưng Giáo ở, giao tình với mọi người Võ Đang so ra kém với những sư huynh đệ cùng ăn cùng ngủ, nhưng hắn võ công cực cao, tính tình khoan hậu hòa khí, lại có một tay y thuật cao siêu, bởi vậy tất cả mọi người đều từng nhận ân huệ của hắn. Mà lúc Trương Vô Kỵ hành tẩu bên ngoài, trừ gian diệt ác, thi y tặng dược, riêng có hiệp danh, dần dần mọi người cũng không còn so đo xuất thân của hắn, thật lòng khâm phục hắn.

Bởi vì ba ngày sau phải xuất hành, mấy hôm nay phòng của Trương Vô Kỵ không lúc nào ngơi, đều là bằng hữu Võ Đang đến chào từ biệt hắn. Tâm tính thiếu niên, nghĩa khí giang hồ, đều thấy kích động với con đường phía trước, tràn đầy chờ mong, dường như đã trông thấy tương lai tốt đẹp của mình võ công cao cường bộc lộ tài năng, võ lâm chính đạo rộng mở.

Trương Vô Kỵ trải qua mưa gió chiến hỏa, biết những nhiệt huyết đó đều là ảo tưởng phi thực tế. Cái gọi là lục đại phái vây công Quang Minh Đỉnh, nhìn như một hồi võ lâm thịnh sự, nhưng Trương Vô Kỵ biết rõ đây chỉ là một mối họa binh nhung bị bày mưu đặt kế, trừ thương vong vô nghĩa ra, không mang lại gì cả.

Nhưng những lời này hắn sẽ không nói, chỉ đem thuốc trị thương mình chuẩn bị tặng cho những bằng hữu này, hy vọng đến lúc đó có thể cho họ thêm cơ hội mạng sống.

Kiếp trước trên Quang Minh Đỉnh, Thành Côn đục nước béo cò chạy trốn, kiếp này Trương Vô Kỵ nhất định phải bắt được gian tặc đó ngay trên Quang Minh Đỉnh, phế kinh mạch quanh thân lão, mang lên Băng Hỏa Đảo thỉnh tội với nghĩa phụ.

Sau khi đội ngũ Võ Đang lên đường, Trương Vô Kỵ chọn một thời cơ, chuẩn bị đi tìm Ân Thiên Chính.

Lúc này đêm đã khuya, hắn đi ra cửa viện, bỗng thấy Trương Tam Phong đã đứng trước cổng cách đó không xa, dường như đang chờ hắn.

“Thái sư phụ!” Trương Vô Kỵ lắp bắp kinh hãi: “Ngài làm sao lại...” biết hắn muốn lẻn xuống núi?

Trương Vô Kỵ không nói hết. Trương Tam Phong sống trăm tuổi, sớm đã nhìn thấu thế sự, mình không thật sự nghe theo an bài, không chịu ràng buộc, làm sao có thể giấu được ánh mắt của Người?

“Nhất định phải đi?”

“Cho dù là Tống đại bá hay là ngoại công, đều là người thân của con, con không đành lòng.” Trương Vô Kỵ quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Xin thái sư phụ đồng ý con! Nếu họ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, con sẽ không xuất hiện, nếu có nguy hiểm, con cũng có thể kịp thời cứu chữa!”

“Con xuống núi như vậy, đã nghĩ tới sẽ thế nào chưa?”

“Nghĩ tới, nhưng con nhất định phải đi, nếu không con cũng không thể nào an tâm.”

Trương Tam Phong thở dài một tiếng, phất tay áo nói: “Vậy con đi đi... Đều phải sống trở về.”

Trương Vô Kỵ hốc mắt nóng lên, liên tiếp dập đầu lạy ba cái, thề nói: “Xin thái sư phụ yên tâm, con nhất định mang theo các vị sư thúc bá và Thanh Thư trở về gặp lão nhân gia ngài!”

“Muội nói cái gì?!”

Tạ Tốn tay run lên, chung trà trên bàn nháy mắt rơi xuống đất đập vỡ nát.

Bởi vì đang ở Linh Xà Đảo, Tạ Tốn lại là biết chi tiết về bà, Đại Ỷ Ti cũng không có ngụy trang dung mạo, gương mặt mỹ lệ lúc này thần sắc nặng nề: “Diệt Tuyệt lão ni mân mê chuyện này từ rất lâu rồi, qua nhiều năm như vậy, ta còn tưởng họ đã cho qua, không ngờ lại làm thật.”

“Không được! Ta tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn!” Tạ Tốn nắm chặt Đồ Long Đao trong tay: “Đại Ỷ Ti, muội có đi cùng ta không?”

Đại Ỷ Ti sắc mặt khó coi, bà làm thánh xử nữ của Minh Giáo Tây Vực lại thành thân sinh con, mấy năm gần đây một mực mai danh ẩn tích, không dám lộ một chút danh tiếng. Nhưng bà vẫn luôn chú ý tin tức Tây Vực, biết Đại giáo chủ đã bệnh nặng liệt giường, bây giờ bà chỉ mong Tây Vực sớm đã chọn được người thừa kế trong hai thánh xử nữ con lại, như vậy mình không cần tiếp tục thủ trinh.

Lại không ngờ đang lúc mấu chốt thì xảy ra chuyện này, Đại Ỷ Ti bà bất luận thế nào vẫn là Pháp Vương hộ giáo, không thể không quản, nhất là con gái của bà còn đang ở trên Quang Minh Đỉnh, nếu xảy ra chuyện, Tiểu Chiêu không thể khỏi cái chết.

Tạ Tốn biết Đại Ỷ Ti đang sầu lo chuyện gì, suy nghĩ một hồi, nói: “Đại Ỷ Ti, thân phận thánh xử nữ của muội, không có cách nào khác hóa giải sao?”

“Nếu có, ta cần gì phải thành thế này?” Đại Ỷ Ti thần sắc bực bội: “ Cho dù ta có thể lấy được Càn Khôn Đại Na Di nguyên bản đưa về tổng giáo Ba Tư, vẫn sẽ có mấy lão già bảo thủ muốn lấy mạng của ta!”

Tạ Tốn nghĩ, đột nhiên nói: “Muội nói ba vị thánh xử nữ sẽ riêng từng người vì trong giáo làm việc, đến cuối cùng luận công hành thưởng, cống hiến lớn nhất sẽ leo lên vị trí giáo chủ, mà hai người còn lại không được chọn thì trả lại nhẫn lưu ly bảy màu, bỏ đi thân phận thánh xử nữ, gả cưới cũng không bị ước thúc. Muội đến Trung Nguyên, chính là vì thu hồi Càn Khôn Đại Na Di lập công, đúng hay không?”

Đại Ỷ Ti không biết Tạ Tốn vì sao nhắc lại chuyện xưa, nhưng vẫn gật đầu.

“Muội bây giờ còn muốn làm giáo chủ Ba Tư không?”

“Muội đương nhiên không muốn! Muội vốn đã không thèm cái thân phận như con rối kia, chỉ là đây không phải muội có thể quyết định.” Được chọn làm thánh xử nữ là vinh quang chí cao vô thượng, nhưng không phải ai cũng sẵn lòng. Bởi vậy sau khi con gái được tuyển chọn, phụ thân Đại Ỷ Ti mượn cớ Càn Khôn Đại Na Di đưa Đại Ỷ Ti về Trung Thổ, bởi vì Đại Ỷ Ti ở Trung Nguyên sẽ ít cơ hội hơn so với hai người khác, tương lai dễ dàng không được chọn, lại không ngờ Đại Ỷ Ti gây ra đại họa.

Tạ Tốn nói: “Đã như vậy, muội đưa Càn Khôn Đại Na Di cho một trong hai vị thánh xử nữ khác không phải được rồi sao?”

Đại Ỷ Ti không cần nghĩ ngợi bác bỏ: “Nhưng Càn Khôn Đại Na Di đang ở đâu...” Bà nói đến đây bỗng ngừng lại, nhìn về phía Tạ Tốn.

“Đại nạn lâm đầu, cũng là kế sách cân nhắc.” Tạ Tốn nói: “Dương giáo chủ sợ là đã qua đời, nếu ngài biết, lấy sự yêu thuơng của ngài với muội, sẽ không không đồng ý. Huống chi Minh Giáo Trung Thổ và Minh Giáo Ba Tư ở rất gần nhau, trả lại cũng hợp tình hợp lý.”

“Tạ tam ca, huynh...” Đại Ỷ Ti rất cảm động, tiếp đó ánh mắt lại phức tạp lên: “Xem ra nghĩa phụ đã sớm chọn huynh làm người thừa kế của người.” Bằng không Tạ Tốn sẽ không ra quyết định này, cũng sẽ không nói nhẹ nhàng như thế. “Sớm biết hôm nay...”

“Lúc trước ta báo thù sốt ruột, hoàn toàn không có ý này.” Tạ Tốn lắc đầu: “Hơn nữa Dương giáo chủ chỉ nói cho một mình ta, lúc ấy lòng người lưu động, ai cũng tranh đấu đỏ mắt, ta nói miệng không bằng chứng, cũng sẽ không có người phục ta.”

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói: Dương Đỉnh Thiên luyện Càn Khôn Đại Na Di sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lại di thư nói sau khi ông chết Tạ Tốn tạm thay vị trí giáo chủ, chuyện lớn như vậy dù không cho người khác biết cũng phải tiết lộ với Tạ Tốn.

Trong nguyên tác có một chi tiết nhỏ: sau khi Dương Đỉnh Thiên mất tích, Đại Ỷ Ti muốn đi thăm dò mật đạo, nhưng Tạ Tốn sau khi canh giữ ở lối vào ngăn cản bà. Từ biểu hiện của những người khác trên Quang Minh Đỉnh có thể thấy lúc đó họ không biết mật đạo ở đâu, nhưng Tạ Tốn biết, trong đó rất có thâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.