Minh Giáo rốt cuộc có một giáo chủ mà mọi người cùng hướng tới, diện mạo trên dưới đều rực rỡ hẳn lên, làm việc ngay ngắn trật tự, mới hơn nửa tháng đã dọn dẹp sạch sẽ phế tích trên Quang Minh Đỉnh, trở lại như lúc ban đầu.
Trương Vô Kỵ là giáo chủ cao quý đương nhiên không cần tự mình đi xử lý những cái việc vặt này, mỗi ngày trừ ôn chuyện với Tạ Tốn hoặc Dương Bất Hối ra, chính là dính vào một chỗ với Tống Thanh Thư. Ở Võ Đang Tống Thanh Thư luôn luôn kiêng cái này kỵ cái kia, với hắn có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, hơi chút vượt quá liền không vui; tình hình như vậy không chỉ không vì tuổi tác tăng lên mà hòa hoãn, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Trương Vô Kỵ cũng lý giải tâm tình của y, thực ra nếu không phải mình sống lại một đời nhìn thấu rất nhiều thứ, phản ứng của hắn cùng cũng sẽ không khác Tống Thanh Thư là bao.
Nhưng bây giờ hắn đã chuẩn bị công bố quan hệ của hai người họ với mấy người Tống Viễn Kiều, thái độ này của Tống Thanh Thư khiến hắn có chút bất ổn.
“Thanh Thư, lần này chúng ta trở về Võ Đang, liền thẳng thắn với thái sư phụ bọn họ đi.” Trương Vô Kỵ từ phía sau ôm lấy Tống Thanh Thư nói.
“Thẳng thắn cái gì?” Tống Thanh Thư nhất thời không kịp phản ứng, “Ngươi là Ân Di Ái?”
Trương Vô Kỵ nhịn không được đen mặt: “Là quan hệ giữa chúng ta!” Thân phận Ân Di Ái vừa mới làm nhiều chuyện lớn như vậy, bây giờ thẳng thắn chẳng phải là muốn ăn đòn hay sao? Đến lúc đó đừng nói cùng Tống Thanh Thư bên nhau, có thể ở lại Võ Đang hay không đã là vấn đề rồi.
Tống Thanh Thư sửng sốt, tiếp đó lộ ra thần sắc khổ não: “... Nhanh vậy à?”
“Nhanh quá sao?” Trương Vô Kỵ không hiểu, “Chúng ta bên nhau đã gần mười năm rồi! Ngươi không muốn mau chóng làm rõ ràng, về sau ở Võ Đang cũng không cần lại cẩn thận từng li từng tí, ta bò lên giường còn phải leo cửa sổ như ăn trộm hay sao?”
“Ta nghĩ lại đã, sao đột nhiên ngươi lại nhắc tới chuyện này?”
“Thanh Thư muốn làm tình nhân bí mật cả đời với ta à?” Trương Vô Kỵ nhịn không được nói chuyện có chút chua ngoa. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, thái độ của Tống Thanh Thư luôn luôn hết sức mập mờ, hết đẩy lại tránh, lúc đầu hắn nghĩ trận chiến trên Quang Minh Đỉnh chưa tới, thời cơ còn chưa chín muồi, liền mặc y, bây giờ xem ra lại thành tự vác đá đập vào chân mình.
“Ta không phải...” Tống Thanh Thư kỳ thật cũng rất khó xử: “Ta sợ cha không đồng ý.”
Tống Viễn Kiều không phải cha ruột của Trương Vô Kỵ, Tạ Tốn tính tình rộng rãi, ở phương diện này Trương Vô Kỵ rất khó có sự đồng cảm với y, bởi vậy Tống Thanh Thư buồn rầu lại không tiện nói rõ với hắn.
Phụ thân của mình là quân tử đoan chính, đối nhân xử thế chính khí bằng phẳng, đồng thời lại gò bó theo khuôn phép đến gần như cổ hủ, gần quá tuổi trung niên, cái nhìn cũng đã không có cách nào thay đổi. Tống Thanh Thư rất khó tưởng tượng Tống Viễn Kiều sau khi biết được chân tướng sẽ vui vẻ tiếp nhận, nhưng nếu cùng người thương đến bên nhau, đương nhiên hy vọng có thể được người chí thân chúc phúc, mà không phải lâm vào cảnh lưỡng nan.
Chẳng qua thấy thế nào cũng là vọng tưởng, Tống Thanh Thư cũng biết bất luận thế nào mình đều phải qua một kiếp này, nhưng vẫn nuôi hy vọng, không dám nhắc tới, mà là gửi hy vọng vào một ngày nào đó Tống Viễn Kiều tự phát hiện, mình cũng không cần mình rối rắm nữa. Thế nhưng càng mang suy nghĩ như vậy, y càng xoi mói hành vi cử chỉ của mình, thực sự là rất khổ sở.
Tống Thanh Thư đang lo lắng cái gì, Trương Vô Kỵ hết sức rõ ràng, mấy năm qua gần như ngày ngày dán vào tai y bảo y yên tâm, hết thảy giao cho mình xử lý là được, nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ bé, làm hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Trương Vô Kỵ nói: “Thanh Thư, việc này nên sớm không nên muộn, tuổi chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, đã sớm có không ít người đến Võ Đang ngỏ ý chuyện chung thân của ngươi, ta thấy Tống đại bá đã dự tính cho ngươi cưới vợ rồi. Ngươi chẳng lẽ định đến lúc đó mới thẳng thắn với Tống đại bá? Vậy mới thật sự là khó xử.”
Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, rất ít có nam nữ tự mình làm chủ, quá lắm cũng chỉ là sau khi đính hôn để hai bên trai gái gặp nhau từ từ bồi dưỡng tình cảm. Tuy nói giang hồ nhi nữ không hoàn toàn giống với dân gian, thế nhưng cũng không thoát được khuôn khổ này, hôn ước giữa Ân Lê Đình và Kỷ Hiểu Phù chính là như thế mà có.
Nếu quả thật đợi đến ngày nào đó Tống Viễn Kiều nhiệt huyết dâng trào đính hôn cho Tống Thanh Thư, hai người lại hoang mang rối loạn giải thích ngăn cản, mới thật sự là có chuyện lớn xảy ra.
“Nếu ngươi thực sự không mở miệng được, vậy cứ để ta nói.” Trương Vô Kỵ nói, “Dù sao Tống đại bá cũng đánh không lại ta.”
“Cha ta không chấp nhận, chẳng lẽ ngươi định đánh ông ấy hay sao?” Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kỵ nói có lý, thấy hắn suy xét vì như vậy, rốt cuộc cắn răng đồng ý: “Chúng ta cùng nói! Trở về cùng nói với ông ấy!”
Trương Vô Kỵ vui vẻ ra mặt: “Vậy tốt quá! Trên đường về ta mua ít lễ vật!” Vừa lúc hắn lần này mới lập đại công, cũng sẽ dễ nói chuyện với Tống Viễn Kiều hơn một chút.
“Ừm, ta viết bức thư gửi về trước, hơi hé lộ một chút, miễn cho cha ta nhất thời không chấp nhận nổi.” Quyết định xong Tống Thanh Thư cũng nhẹ nhõm hơn không ít, nhanh chóng thu xếp.
Đêm đã khuya, Trương Vô Kỵ vừa đẩy cửa ra liền thấy Tống Thanh Thư ngồi trước bàn, trước mặt trải một tờ giấy viết thư trống không, mặt ủ mày chau, hiển nhiên là không biết hạ bút ra sao.
“Ngươi định viết thế nào?” Trương Vô Kỵ kéo một cái ghế tới ngồi bên cạnh y, thấp giọng nói.
“Ta giống như biết muốn viết cái gì, nhưng cầm bút lên lại cảm thấy không biết viết gì cả.” Bút trong tay Tống Thanh Thư đã viết mấy dòng chữ chẳng có mục đích trên giấy nháp, thần sắc có chút buồn bực: “Viết ta đã có người mình thích, để cha đừng lo nghĩ chuyện chung thân của ta, nhưng đây rõ ràng là việc vui, đến lúc đó cha ta sợ là không chấp nhận được. Nhưng ta lại không thể trực tiếp viết thẳng ra.”
“Ngươi lại để tâm vào chuyện vụn vặt, chúng ta gửi thư về vốn chính là chuẩn bị tinh thần cho Tống đại bá, ngươi viết giấu giếm kín mít thì khác nào không viết?” Trương Vô Kỵ cười nói: “Theo ta thấy, không bằng ngươi viết ngươi đã sớm định tình với một người rồi, chỉ là người đó thân phận xấu hổ, bởi vậy vẫn luôn giấu diếm, bây giờ thời cơ chín muồi, sau khi trở về sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ.”
Tống Thanh Thư gật đầu, cảm thấy lời Trương Vô Kỵ rất phù hợp, cuối cùng Trương Vô Kỵ nhảy ra nhận cũng hợp tình hợp lý, mấy người Tống Viễn Kiều sẽ chỉ cảm thấy đột nhiên tỉnh ngộ: “Cứ viết vậy đi.”
Trương Vô Kỵ chờ y viết xong, gấp kín phong thư lại, liền đưa tay cởi cổ áo của y:
“Vết thương của ngươi thế nào rồi? Để ta xem một chút.”
Tống Thanh Thư tùy ý hắn ôm mình lên giường, tháo lớp vải băng bó vết thương, nửa tháng trôi qua, miệng vết thương đã đóng vảy, chẳng mấy chốc sẽ lành: “Sắp khỏi rồi.”
“Quá sâu.” Trương Vô Kỵ vuốt miệng vết thương, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, “Sợ là sẽ để lại sẹo.”
Tống Thanh Thư không quá để ý: “Ta cũng không phải nữ tử, sẹo thì có sao đâu.”
“Nhưng ta sau này nhìn thấy một lần sẽ đau lòng một lần.” Trương Vô Kỵ thở dài: “Để ta nghĩ cách chế thuốc chữa sẹo cho ngươi.”
“Nhắc cái này, ta cũng phải thay A Ly cảm ơn ngươi.” Tống Thanh Thư bỗng nhiên nghiêng người nói: “Lúc trước ta rời Võ Đang đến Thiên Ưng Giáo tìm ngươi, tình cờ gặp cô ấy, trên đường đi cô ấy giúp ta rất nhiều, ta hứa thay cô ấy hỏi ngươi thuốc chữa mặt. Về sau tuy ta có gửi cho ấy, đáng tiếc không có cơ hội gặp lại, không biết hiệu quả thế nào, hôm nay Bất Hối nói muội ấy gặp A Ly dưới chân núi, mặt đã khỏi hẳn, may nhờ có ngươi.”
“Thuốc là ngươi giúp muội ấy hỏi, công đầu vẫn là ở ngươi.” Kỳ thật Tống Thanh Thư không đề cập tới chuyện này, Trương Vô Kỵ cũng sẽ không quên giải độc cho Ân Ly, nhưng là Tống Thanh Thư chủ động nhắc tới cũng giảm bớt phiền phức giải thích cho hắn. “Muội ấy đang ở ngay dưới núi, ngươi có rảnh đi tìm muội ấy ôn chuyện đi! Các ngươi cũng có nhiều năm không gặp rồi!”
Tống Thanh Thư vui vẻ gật đầu: “Vừa lúc ta cũng sắp khỏi, có thể xuống núi.” Trên Quang Minh Đỉnh có người của Thiên Ưng Giáo, Ân Ly đương nhiên không chịu lên núi, Tống Thanh Thư chỉ có thể đi tìm nàng.
Hai người song song nằm trên giường, lại cởi hơn phân nửa, nói vài câu liền lâm vào trầm mặc.
“Chờ ngươi khỏi hẳn đã.”
Trương Vô Kỵ dời ánh mắt đi trước, định tắt nến trên đầu giường, lại bị Tống Thanh Thư giữ chặt: “Cũng gần như lành rồi, cẩn thận một chút là được.”
Hai người lần này chia tay suốt mấy tháng, về sau Tống Thanh Thư lại một mực dưỡng thương, không có chút cơ hội nào để thân mật, đương nhiên phải nắm chặt thời cơ.
Một đêm trôi qua, Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, đi ra ngoài nhìn cũng cảm thấy thời tiết đẹp quá sức tưởng tượng.
Quay đầu lại thì thấy Vi Nhất Tiếu và Chu Điên đang đứng sau lưng, hai khuôn mặt khổ sở một méo mó một ê ẩm.
“Làm sao vậy? Các ngươi đau răng à?” Trương Vô Kỵ khó hiểu hỏi.
“Không có, không có.” Vi Nhất Tiếu liên tục phất tay, hàm hồ ậm ừ, lôi kéo Chu Điên định chạy.
Chu Điên cũng là vẻ mặt một lời khó nói hết, ho khan lại hút không khí, lần đầu tiên trong đời không biết mở miệng thế nào, giấu đầu lòi đuôi rên rỉ: “Ta phải đi hỏi xem Ngũ Hành Kỳ làm ăn thế nào mới được... Vách tường cái phòng rách nát này còn mỏng hơn cả giấy nữa... “
Trương Vô Kỵ lúc này mới bừng tỉnh, mặt cũng đỏ hồng lên, thầm kêu may mà Thanh Thư còn đang ngủ, nếu không để y nghe thấy không biết sẽ xấu hổ thành cái bộ dáng gì, cũng ho khan hai tiếng nói: “Ha ha, bây giờ phòng ốc xây sửa xong không nhiều, mọi người ở chung một chỗ quả thực không tiện, chờ hoàn thành rồi sẻ không có việc gì...”
Ba người hàn huyên một hồi, vừa chuẩn bị tách ra, bỗng thấy một người chạy đến nói: “Giáo chủ! Phạm hữu sứ gửi thư!”
“Cái gì?!” Vi Nhất Tiếu nhảy lên ba thước, “Lão tiểu tử kia còn chưa chết?!”
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Tình huống của Minh Giáo không giống Võ Đang. Minh Giáo dù sao vẫn là tà ma ngoại đạo, sức thừa nhận với những thứ này cao hơn nhiều so với Võ Đang
Chẳng qua trọng nhất chính là - Minh Giáo là do Trương giáo chủ quản, mà Võ Đang là phụ trách quản Trương giáo chủ...