Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 82: Chương 82




Mạc Thanh Cốc cầm kiếm đi vào rừng, một đường chặt bớt nhánh cây cản trở, trên trời ánh trăng rất sáng, trường kiếm trong tay hắn lóe lên ánh bạc mỏng manh.

Hắn tìm kiếm tung tích của Trần Hữu Lượng khắp nơi trong chợ, thế nhưng Trần Hữu Lượng như bốc hơi khỏi nhân gian tìm không thấy bóng dáng, vậy mà mỗi khi hắn định từ bỏ, Trần Hữu Lượng lại xuất hiện lượn lờ để chứng minh sự tồn tại, nói cho Mạc Thanh Cốc gã vẫn còn ở đây.

Lần này cũng vậy, Mạc Thanh Cốc biết được Trần Hữu Lượng xuất hiện gần đây, bất kể có thật hay không, hắn vẫn phải tới.

Mặc dù rất có thể lại công cốc, nhưng Mạc Thanh Cốc cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Hắn một đường đi tới, trông thấy cách đó không xa có hai bóng người lấp lóe giữa cành lá lay động.

Chẳng lẽ lần này thật sự có thể có thu hoạch? Mạc Thanh Cốc nghĩ như vậy, thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi về phía trước.

Tống Thanh Thư cùng Trần Hữu Lượng đã giao thủ được một lúc.

Y đuổi theo mấy người Tống Viễn Kiều xuống núi, không bao lâu liền gặp phải Trần Hữu Lượng tựa hồ là đang chờ y, trong lòng có linh cảm chẳng lành, không muốn dây dưa với gã, thế nhưng Trần Hữu Lượng lại không buông tha nhào lên cuốn lấy hắn: “Đã lâu không gặp, Thanh Thư không định ôn chuyện với ta sao?”

“Ta và ngươi không có gì để nói, ngươi tránh ra!” Tống Thanh Thư vừa chạm mặt Trần Hữu Lượng đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, xoát xoát xoát mấy kiếm liên tục, bức Trần Hữu Lượng thối lui. “Ta đang có việc gấp, không rảnh dây dưa với ngươi!”

“Võ công của ngươi lợi hại hơn rất nhiều, Trần đại ca đây cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.” Trần Hữu Lượng cười khổ. Nhiều năm đã qua, gã và Tống Thanh Thư một lần nữa đối đầu, gã đã từng bắt Tống Thanh Thư dễ dàng như bắt một con thỏ con, thế nhưng bây giờ đã không phải là đối thủ của y. “Đây không phải kiếm pháp của Võ Đang, Thanh Thư có kỳ ngộ khác sao?”

“Không liên quan gì đến ngươi.” Tống Thanh Thư không muốn trả lời vấn đề này, y tin mình sẽ thắng, nhưng bây giờ y đang vội vã muốn đi tìm đám người Tống Viễn Kiều, không muốn lãng phí một chút thời gian nào ở đây.

“Lá thư kia là ta gửi, Thanh Thư có muốn biết vì sao không?” Trần Hữu Lượng thấy ngăn không được y, đột nhiên nói.”Đừng kinh ngạc quá, trên đời luận tin tức linh thông, không ai hơn được Cái Bang, thăm dò được đánh dấu liên lạc của quý phái, lấy được mấy phong thư của Võ Đang Ngũ hiệp hoặc là đơn thuốc Trương Vô Kỵ từng kê không phải là việc khó. Ta tốn nhiều công phu lừa gạt mấy người Tống đại hiệp rời núi như vậy, ngươi sẽ không cảm thấy đơn giản là để gọi ngươi ra đấu pháp với ta chứ?”

Tống Thanh Thư bước chân dừng lại, trong mắt hiện lên sát khí: “Đã như vậy, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!”

Trần Hữu Lượng thấy thế công của y đột nhiên biến sắc bén, thầm kêu một tiếng tốt, xoay người bỏ chạy theo hướng đã an bài trước, vừa trốn vừa không quên nói: “Ta vốn định chờ Tống đại hiệp đi xa, phóng hỏa trong thành dưới chân núi, ngươi kiểu gì cũng sẽ ra chủ trì đại cục, lại không ngờ ngươi trực tiếp ra đuổi theo. Có phải ngươi biết Trương Vô Kỵ ở đâu không?”

Tống Thanh Thư mím chặt môi, không cho gã có cơ hội cạy được gì từ trong miệng mình, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm lóe lên, chính là một chiêu “Lục châu trụy lâu” trong Ngọc Nữ Tâm Kinh, kiếm quang từ trên cao mà xuống, hóa thành một đường sáng bạc, mắt thấy sắp xẹt qua giữa mày, cổ, huyệt Thiên Trung trước ngực - ba chỗ yếu hại trên người Trần Hữu Lượng.

Trần Hữu Lượng ngửa ra sau, hiểm hiểm tránh đi, chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, đã bị Tống Thanh Thư cắt ra một đường máu, máu tươi nhanh chóng chảy đầy nửa khuôn mặt dưới của Trần Hữu Lượng. “Nhiều năm không gặp, không còn là Ngô hạ A Mông(*), là ta khinh địch.”

Nói xong, Trần Hữu Lượng lập tức không muốn triền đấu nữa, chỉ lo chạy trốn.

Tống Thanh Thư tạm dừng công kích đứng tại chỗ, ngưng mày trầm tư: Trần Hữu Lượng tìm mọi cách dẫn y ra, nhất định là có cạm bẫy đang chờ, huống hồ bây giờ đám người Tống Viễn Kiều đang đi tới địa chỉ giả kia, nếu còn kéo dài, nói không chừng sẽ không kịp cứu người, hiện tại không có Trần Hữu Lượng ràng buộc, y tốt nhất đừng lãng phí thời gian ở đây.

Thế nhưng...

Trương Vô Kỵ đã từng vô số lần nói với y, Trần Hữu Lượng là một con rắn độc, cho dù hắn đã võ công cái thế cũng vẫn cực kỳ kiêng kị mưu trí tính kế của Trần Hữu Lượng, kiêng kị này chỉ sau Chu Nguyên Chương. Mà bản thân Tống Thanh Thư cũng đã tự trải nghiệm bị răng nọc của con rắn độc này cắn một lần, quả thực cực đau, còn là cắn ở tử huyệt.

Mà Trần Hữu Lượng lại am hiểu nhất ẩn nấp cùng thuyết phục, bọn họ gần như không thể tìm được gã, bởi vậy mặc dù võ công của Trần Hữu Lượng không thể tính là cao thủ, nhưng lại cực kỳ khó giết.

Nếu thả hổ về rừng, không biết trên giang hồ lại sinh ra bao nhiêu mầm tai vạ, cơ hội như hôm nay, thực sự quá ít.

Tống Thanh Thư do dự một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm, đuổi theo.

Võ công của y đã bỏ xa Trần Hữu Lượng, muốn bắt được Trần Hữu Lượng không cần tốn bao nhiêu thời gian, mà mấy người Tống Viễn Kiều cũng sẽ không lập tức đến nơi, chờ y giết Trần Hữu Lượng xong đuổi theo họ vẫn kịp.

Rất nhanh Tống Thanh Thư đã đuổi kịp Trần Hữu Lượng, Trần Hữu Lượng giỏi về tâm kế, mặc dù chưa từng lơ là luyện võ, nhưng vẫn kém một đoạn, mắt thấy sắp phải bị Tống Thanh Thư trảm dưới kiếm.

“ Từ từ!” Vất vả lắm mới đến được nơi gã tính kế Mạc Thanh Cốc, Trần Hữu Lượng kiểu gì cũng không cam tâm cứ thế mà chết, vội vàng nói: “Ngươi không muốn biết Trương Vô Kỵ ở đâu sao?”

Đối với loại người này, phương pháp tốt nhất chính là coi tất cả những lời gã nói đều là đánh rắm, đã từng là người bị hại, Tống Thanh Thư thấm thía sâu sắc, không nói một lời tiếp tục công kích.

“Trương Vô Kỵ nổi bật như vậy, ngươi không sợ sau này Trương Vô Kỵ cướp mất vị trí chưởng môn của ngươi hay sao? Ta có cách giúp ngươi!”

Tống Thanh Thư trợn trắng mắt.

“Vậy Ân Di Ái thì sao?” Trần Hữu Lượng cái khó ló cái khôn, cắn răng nói: “Được! Ta coi như ngươi trời quang trăng sáng tưởng hắn! Nhưng ngươi dám khẳng định Trương Vô Kỵ cũng đối xử với ngươi như vậy không? Làm sao ngươi biết hắn không cấu kết với Ân Di Ái cướp lấy Võ Đang?”

“Ngươi nghĩ Vô Kỵ là ngươi à?” Tống Thanh Thư nhịn không được nói, “Đừng hòng mê hoặc ta!”

“Ta không phải mê hoặc... Ta có chứng cứ.” Trần Hữu Lượng vành tai khẽ động, nghe thấy vài tiếng chim hót dài ngắn không đồng nhất, trong lòng vui mừng. Đây là chim báo tin gã tỉ mỉ nuôi ra, âm thanh này cho thấy Mạc Thanh Cốc đã đến, thành bại ở ngay thời khắc này: “Trương Vô Kỵ mỗi năm có một nửa thời gian ở Thiên Ưng Giáo, hắn và Ân Di Ái bí mật thương lượng cái gì, ngươi biết không?”

Tống Thanh Thư cười lạnh: “Ta không cần phải biết, còn tưởng ngươi có thể nói cái gì, không ngờ vẫn là cái luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại!”

“Rất tin tưởng à... Chỉ là ta rất tò mò, ngươi tin tưởng Trương Vô Kỵ, hay tin tưởng Ân Di Ái sẽ không hại ngươi?” Trần Hữu Lượng hiếu kì nói: “ Đúng rồi, ngươi tuyên bố trước mặt thiên hạ hào kiệt rằng ngươi nhận được truyền thừa của phái Cổ Mộ, chẳng qua ngươi không học võ công, học võ công là Ân Di Ái. Thế nhưng chiêu số của ngươi vừa nãy, tuyệt đối không phải võ công của Võ Đang!”

“Thì đã sao? Ân sư huynh và ta là sư huynh đệ, chỉ điểm võ công cho ta thì có gì là lạ?” Tống Thanh Thư ngoài miệng phản bác, động tác lại bất tri bất giác chậm dần.

“Cái này... Không i gạt ngươi, ta với một đệ tử Toàn Chân Giáo có quan hệ không tồi.” Trần Hữu Lượng nói, “Khà khà, mục đích ta kết giao với hắn kỳ thật không liên quan gì đến ngươi, chỉ là vừa nãy ta vô tình nhớ tới hắn từng nói với ta, Ngọc Nữ Tâm Kinh của phái Cổ Mộ, cần hai người cởi sạch quần áo cùng nhau luyện, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, đúng hay không? Ngươi với Ân Di Ái cũng là luyện như thế?”

“Ngươi câm mồm!” Tống Thanh Thư nghe không được loại lời này, hét lớn, “Nào có bậy bạ như ngươi nói!”

“Bậy bạ? Ta đâu có nói vậy! Không phải là bởi vì lúc nội lực vận chuyển toàn thân nhiệt khí bốc cao, nếu không phát ra trầm tích trong cơ thể, sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma sao?” Trần Hữu Lượng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Hai người các ngươi đều là nam tử, cũng không phải cô nam quả nữ, rất bằng phẳng, có gì không thể nói?”

“Hừ!” Tống Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay bỗng nhiên đưa ra, muốn cắt lưỡi Trần Hữu Lượng.

“Ái da!” Trần Hữu Lượng vượt lên trước lấy tay che miệng lại tránh thoát một kiếp, mu bàn tay máu me đầm đìa, lớn tiếng nói: “Ta chưa nói gì hết, chính ngươi tự nghĩ ra một đống thứ không dám cho người khác biết, còn muốn cắt lưỡi ta, chẳng lẽ bị ta nói toạc cái gì, muốn diệt khẩu hả?”

“Nói bậy nói bạ!” Tống Thanh Thư lại một kiếm đâm xuyên bắp chân Trần Hữu Lượng, nhìn hắn ngã lăn xuống đất, lập tức muốn bổ nốt một kiếm cuối cùng.

Chỉ thấy Trần Hữu Lượng nhắm mắt lại hô lớn: “Ngươi dám giết ta diệt khẩu, vậy có dám chỉ thiên thề hay không, rằng các ngươi thật sự trong sạch, nếu có một một chút gì không dám cho người khác biết, vậy toàn bộ Võ Đang sẽ bị thiên lôi đánh xuống chết không yên lành!”

Không dám cho người khác biết... sự thật về Ân Di Ái sao? Tống Thanh Thư trong lòng nhoáng một cái, vẫn là không dám lập lời thề độc này, trong tay nhịn không được dừng lại, lại định đâm xuống, Trần Hữu Lượng đã chớp thời lăn đi, đồng thời nói: “Ngươi không dám, có phải hay không?”

“Liên quan gì đến ngươi? Đến phiên ngươi quản sao?” Tống Thanh Thư cả giận nói, vừa định đuổi theo, bỗng nhiên giữa lưng lạnh lẽo, gần như theo bản năng đánh sang bên cạnh.

Thế công kia cực kỳ sắc bén, một chiêu không đắc thủ, lại liên tiếp biến chiêu, thẳng đến yếu điểm của Tống Thanh Thư.

“Kẻ nào đánh lén?” Tống Thanh Thư bắt được cơ hội quay đầu lại, đối diện với gương mặt vì bạo nộ cùng thất vọng mà vặn vẹo của Mạc Thanh Cốc.

“Đồ nghiệt chướng!”

Một tiếng sấm nổ ầm ầm vang lên, quanh quẩn trong tai trong lòng ba người ở đây, quanh quẩn như gợn sóng không lối thoát.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

(*)Ngô hạ A Mông:Lữ Mông (hay Lã Mông, 176 – 220) là một danh tướng của Tôn Quyền thời Tam Quốc, có tài quân sự nhưng ban đầu ít học, kiến thức nông cạn, bị mọi người chê cười, gọi là “Ngô hạ A Mông” (A Mông nước Ngô). Được Tôn Quyền khuyên bảo, ông nỗ lực dùi mài kinh sử, lâu ngày tri thức của ông vượt xa nhiều văn thần cùng triều. Lỗ Túc vốn là Nho tướng, có phần xem thường Lữ Mông. Một lần Lỗ Túc đi qua nhà Lữ Mông, tình cờ nghe thấy Lữ Mông nói về 5 kế sách phòng bị Quan Vũ. Lỗ Túc nghe xong ngỡ ngàng, thốt lên rằng: “(Lữ Mông) không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi“.

Tác giả: Có độc giả nói Trần Hữu Lượng có phải bị điên hay không, vì sao cứ nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư không thả, kỳ thật dù là kiếp trước hay kiếp này, Trần Hữu Lượng chọn Tống Thanh Thư đều đã suy tính kỹ càng rồi mới quyết định:

1, Trần Hữu Lượng chịu ảnh hưởng của Thành Côn, căm hận Minh Giáo, nhất là kiếp này Thành Côn chết trên Quang Minh Đỉnh, sau khi Trần Hữu Lượng cho rằng Tống Thanh Thư và Ân Di Ái có vấn đề liền giận cá chém thớt ( kiếp trước là Trương Vô Kỵ có quan hệ máu mủ với Võ Đang)

2, Mục đích của Trần Hữu Lượng là họa loạn võ lâm, đục nước béo cò để Cái Bang lớn mạnh, muốn ra tay với Võ Đang, so với Trương Tam Phong hay Võ Đang Thất hiệp, Tống Thanh Thư rõ ràng là quả hồng mềm dễ nắn.

3, Mạc Thanh Cốc quá dễ lợi dụng.

4, Kiếp trước là Chu Chỉ Nhược, kiếp này là Ân Di Ái, nhược điểm đưa tận tay không dùng thì phí.

Tóm lại là, Tống Thanh Thư xui xẻo.

P/S: Thanh Thư cũng không phải chết bởi nói nhiều, y vẫn luôn không nương tay, nhưng Trần Hữu Lượng cũng có chút công phu, đến cả giết gà còn phải tốn thời gian bắt nó cắt tiết cơ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.