Kỳ thật tôi không cảm thấy Trương Vô Kỵ là một người đàn ông cặn bã.
Đầu tiên Trương Vô Kỵ không hề chủ động theo đuổi ai trong bốn cô gái, đều là bốn người bị rung động trước Trương Vô Kỵ mới theo đuổi anh, mà trong đó:
Triệu Mẫn thật sự thích con người của Trương Vô Kỵ, Ân Ly thích chỉ là một hình tượng hão huyền trong quá khứ chứ không phải Trương Vô Kỵ chân chính, Tiểu Chiêu là bởi vì thiếu thốn tình cảm nên coi Trương Vô Kỵ như sự cứu rỗi mà theo đuổi, Chu Chỉ Nhược phần lớn chỉ để mắt tới vị trí hoàng hậu mà Trương Vô Kỵ có thể cho nàng.
Tôi cảm thấy Trương Vô Kỵ cũng hiểu điều đó.
Vậy nên cuối cùng anh đến với Triệu Mẫn, hết lòng quý mến Tiểu Chiêu, bởi vì tình cảm của họ dành cho anh là chân thật nhất; những gì anh dành cho Ân Ly và Chu Chỉ Nhược có thể nói là một loại trách nhiệm. Lúc Ân Ly bỏ đi, thái độ của anh giống như trút được gánh nặng. Với Chu Chỉ Nhược, bản thân anh đã nói là “vừa kính vừa sợ”, còn có áy náy vì hủy hôn, vậy nên tôi cảm thấy tình cảm mà Trương Vô Kỵ dành Chu Chỉ Nhược là nhạt nhất trong bốn cô gái.
Nhưng Triệu Mẫn và anh đứng ở hai lập trường trái ngược nhau, đây là vấn đề không có cách nào giải quyết, cho nên thật ra bốn cô gái không một ai thích hợp với Trương Vô Kỵ.
Những gì tôi miêu tả trong truyện là bởi vì tác phẩm này chủ yếu viết theo thị giác của Trương Vô Kỵ, mà bản chất của Trương Vô Kỵ là thánh phụ, tự nhận hết trách nhiệm về mình, tôi cũng không cảm thấy Trương Vô Kỵ thật sự phụ bạc các cô. Trong số bốn cô gái tôi chỉ thích Tiểu Chiêu, Chu Chỉ Nhược ác độc hư vinh, Triệu Mẫn phản quốc, Ân Ly quá mức cực đoan lại có vấn đề về thần kinh.
Không phải Trương Vô Kỵ không xứng với họ, Trương Vô Kỵ xuất thân ưu việt, sự nghiệp thành công, võ công cao cường, lại hiền lành lương thiện, trọng tình trọng nghĩa, là hình tượng nam chính hoàn mỹ, thật ra là các cô trèo cao.
Tiểu Chiêu rất tốt, nhưng Tiểu Chiêu sùng bái Trương Vô Kỵ như thần linh, tôi không cảm thấy tình cảm này có thể đánh đồng với tình yêu, mặc dù rất giống.
Tôi cảm thấy người thật sự thích hợp với Trương Vô Kỵ phải là người có tình cảm chân thành và công bằng, sẽ không yêu một hình tượng dựa trên Trương Vô Kỵ, cũng sẽ không bị bên ngoài ảnh hưởng, hơn nữa có thể bù đắp những khuyết điểm của Trương Vô Kỵ, là người có thể cùng Trương Vô Kỵ đồng tâm hiệp lực.
Về phần Tống Thanh Thư, hầu hết các bản phim đều vì tô đậm Trương Vô Kỵ nên ít nhiều đều hạ thấp anh ta, hơn nữa nguyên tác cũng không miêu tả về anh ta quá nhiều, cho nên hình tượng của anh ta vẫn luôn nghiêng về mặt trái, hơn nữa rất mơ hồ, tôi chỉ có thể thông qua những gì nguyên tác miêu tả mà đánh giá như sau:
Đầu tiên anh ta từ nhỏ sống rất trôi chảy chưa từng gặp biến cố, si tình đến mù quáng, thông minh, đồng thời trong xương cốt cũng mang một ít tàn nhẫn.
Nhìn lại một chút, lần thứ nhất anh ta muốn giết Trương Vô Kỵ là trên Quang Minh Đỉnh. Lúc đó đang trong cục diện chiến tranh, lại không biết thân phận của Trương Vô Kỵ, đây mới nguyên nhân cơ bản mà anh ta muốn giết Trương Vô Kỵ. Đương nhiên, vì anh ta thích Chu Chỉ Nhược mà sinh lòng đố kị nên chẳng còn bận tâm đến phong độ, sau khi Trương Vô Kỵ tự bộc lộ thân phận anh ta liền từ bỏ, không hề có suy nghĩ rằng “Chu Chỉ Nhược là của ta, ta phải giếtTrương Vô Kỵ”, anh ta chỉ quá thương tâm đi mua say, sau đó bị Trần Hữu Lượng để mắt tới thành “bằng hữu“.
Sau khi lỡ tay giết Mạc Thanh Cốc, Tống Thanh Thư đã hoàn toàn trở thành con rối của Trần Hữu Lượng, Trần Hữu Lượng bắt đi hướng đông anh ta không thể đi hướng tây, nếu không Trần Hữu Lượng phơi bày mọi chuyện thì anh ta xong đời, hơn nữa Chu Chỉ Nhược mà mình thích lại ở trong tay Trần Hữu Lượng, vậy nên anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Về sau anh ta đến Nga Mi, Chu Chỉ Nhược bảo với anh ta: “Ngươi giết Trương Vô Kỵ ta sẽ gả cho ngươi”, đồng thời cho anh ta một quả ngọt là được làmvợ chồng trên danh nghĩa. Thế là Tống Thanh Thư một mực tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, theo cô đến Thiếu Lâm Tự. Kỳ thật tôi cảm thấy chỗ này có rất nhiều ẩn ý. Tống Thanh Thư chắc hẳn phải biết chuyện mình làm đã bại lộ, Võ Đang cũng sẽ đến, vậy anh ta đi chuyến này thập tử vô sinh đã thành kết cục đã định, nhưng anh ta vẫn đi.
Hơn nữa Tống Thanh Thư có yêu Chu Chỉ Nhược cách mấy cũng phải biết võ công của Trương Vô Kỵ cao hơn mình rất nhiều, bảo anh ta giết Trương Vô Kỵ tương đương với bảo anh ta đi chịu chết, điều kiện của Chu Chỉ Nhược căn bản là không thể thực hiện được, chhỉ để chơi đùa anh ta thôi; thêm nữa những hành động sau này của Chu Chỉ Nhược đủ để anh ta thấy rõ bản chất của Chu Chỉ Nhược không phải là tiểu tiên nữ, nhưng vậy cũng không thể thay đổi tâm ý của anh ta dành cho Chu Chỉ Nhược, bất luận Chu Chỉ Nhược là hạng người gì, anh ta cũng đều chấp nhận.
Càng viết càng cảm thấy Tống Thanh Thư sao có thể thảm như vậy.
Cho nên bi kịch của Tống Thanh Thư nằm ở chỗ yêu sai người, nếu anh ta yêu người đáng để yêu, vậy Tống Thanh Thư sẽ có thể có một cuộc đời tốt đẹp
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Sáng sớm hôm sau, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư cùng nhau lên chính điện, dâng một nén nhang lên tượng thần trong điện.
Người qua đường không hiểu ẩn ý trong đó, nhưng thấy Võ Đang Ngũ hiệp cùng Trương Tam Phong Trương chân nhân cũng tới, đều biết sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhao nhao xúm lại tới, tràn đầy tò mò nhìn hai người sóng vai quỳ gối dưới đất.
Trương Tam Phong đằng hắng một tiếng, cất cao giọng nói: “Vô Kỵ, Thanh Thư, các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nảy sinh tình cảm, bây giờ muốn kết khế huynh đệ, nhưng việc này chung quy không tầm thường, ta và phụ thân các con cũng khó có thể định đoạt, giờ đây giao cho ý trời quyết định. Hai người các con cùng cầu một quẻ nhân duyên, nếu cầu được thượng thượng thiêm, chính là ý trời như thế, chúng ta sẽ không ngăn cản.”
Lời vừa nói ra, nhất thời toàn tràng ồ lên, nhao nhao châu đầu ghé tai xôn xao.
Lúc này trên đại điện, trừ đệ tử Võ Đang, còn có khách hành hương lên núi, các lộ anh hùng lui tới, có thể nói là ngư long hỗn tạp, Trương Tam Phong tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, không cần mấy ngày sẽ truyền khắp thiên hạ đều biết. Mọi người nhìn nhau, lại nhìn hai người đang quỳ kia, đều là nổi bật trong võ lâm tân tú, càng là tiền đồ vô lượng, cho dù thật sự có cái gì cũng có thể âm thầm tiến hành, lại phải ồn ào thanh thế to lớn như vậy. Chẳng lẽ bọn họ không biết, qua hôm nay, trên giang hồ sẽ đồn đãi thế nào sao?
Tiếng bàn tán truyền vào trong tai, lời chúc phúc tán dương thì ít, tiếng nghi ngờ trào phúng thì nhiều. Nhưng Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư mười ngón đan xen, tưởng như như bất luận người ngoài nói cái gì đều không thể dao động được ý chí của họ.
Đoàn người Tống Viễn Kiều đứng phía trên mặc dù không ngờ tới, lúc này cũng không nhịn được khẽ gật đầu.
Bỗng nhiên có một thanh âm khác thường vang lên, Ân Lê Đình nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ gạt bức tường người ra vọt vào giữa vòng vây, ra sức vỗ tay, hô lên: “Vô Kỵ ca ca, Thanh Thư ca ca, muội ủng hộ các huynh!”
Dương Bất Hối gương mặt sáng bừng, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, hô cực kỳ lớn tiếng, thấy Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư quay đầu nhìn nàng, lập tức nhảy cẫng lên, chứng minh nàng tuyệt đối chúc phúc chuyện này.
Nàng động tác quá lớn, Trương Tùng Khê và Mạc Thanh Cốc nhịn không được nghi hoặc nhìn qua, Ân Lê Đình thấy thế, thấp giọng giải thích: “Cô ấy là con gái của Hiểu Phù.”
Trương Tùng Khê nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, thấy Ân Lê Đình sắc mặt như thường, khẽ gật đầu, dời lực chú ý đi.
Trương Vô Kỵ cầm ống thẻ, cùng Tống Thanh Thư liếc nhau, hơi hơi mỉm cười, lắc lên.
Thăm trúc bên trong ống thẻ va chạm nhau, phát ra thanh âm thanh thúy, tất cả mọi người vô thức không nói thêm gì nữa, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Chỉ thấy một cây thăm trúc thật dài bay ra khỏi ống trúc, rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Trương Tam Phong nhặt thăm trúc lên xem, lại quay qua cho tất cả mọi người đều thấy: “Thượng thượng thiêm.“. Truyện Trinh Thám
“Xem ra thật đúng là ý trời!”
Mọi người thấy thế sôi nổi cảm khái, nhiều quẻ như vậy, chỉ một lần là có thể lắc ra quẻ tốt nhất, có thể thấy được số phận của họ thực sự rất tốt, không còn gì để nói.
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư đứng dậy, thi lễ với Trương Tam Phong và Tống Viễn Kiều.
Trương Tam Phong nhận lấy ống thẻ trong tay Tống Thanh Thư, quay người rời đi. Mà Dương Bất Hối đã không chờ nổi vọt tới chỗ hai vị ca ca, vỗ tay nói: “Quá tốt rồi! Thanh Thư ca ca! Vô Kỵ ca ca! Muội biết các huynh nhất định sẽ không có vấn đề gì mà!”
Lúc này, đám người Mạc Thanh Cốc đã đuổi kịp Trương Tam Phong, Mạc Thanh Cốc nhịn không được nói: “Sư phụ, cho con xem một chút được không? Sao có thể thần kỳ như vậy? Hai tiểu tử kia thật đúng là tốt số!”
Trương Tam Phong vuốt chòm râu dài, mỉm cười, đưa ống thẻ cho Mạc Thanh Cốc.
Mạc Thanh Cốc cầm ống thẻ lắc lắc mấy cái, chỉ thấy thăm trúc lay động, nhưng chẳng biết tại sao không hề thay đổi vị trí, ngạc nhiên: “Cái này...”
Mà Trương Tùng Khê đã hiểu được: “Thất đệ, đệ rút một cây ra thử xem.”
Mạc Thanh Cốc theo lời cầm lấy một cây thăm trúc, vừa dùng lực lại phát hiện không rút ra được: “Chuyện gì thế này?” Lại thêm mấy phần lực, “nhổ” thăm trúc trong ống thẻ ra, nhìn kỹ:
“Cái này là...”
Ở gốc cây thăm trúc trong tay Mạc Thanh Cốc có dính keo nước đã khô!
Trương Tam Phong rốt cuộc nhịn không được cất tiếng cười to, đưa cây thăm thượng thiêm trong ngực ra cho các đệ tử xem, chỉ thấy nó sạch sẽ, cái gì cũng không dính.
“Cũng mệt cho chúng nó nghĩ ra được!”
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư chính thức công khai quan hệ, rốt cuộc không cần tiếp tục che che giấu giấu, vừa được giải phóng, hận không thể mỗi ngày dính lấy nhau, bù lại tất cả những gì bỏ lỡ trước kia.
Ngay cả Dương Bất Hối cũng phải gào lên chịu không nổi, ở Võ Đang vài ngày xong liền đòi về Quang Minh Đỉnh, nhưng thần kỳ là, nàng không phải về một mình. Ân Lê Đình tuyên bố lo lắng nàng là một tiểu cô nương đi đường nguy hiểm, muốn dẫn nàng trở về.
Tống Thanh Thư đã biết kiếp trước Dương Bất Hối chính là lục sư thẩm của mình, thấy quan hệ của họ tiến triển thần tốc, vừa khó hiểu đồng thời lại cảm thấy toàn thân không thoải mái, cảm giác khó nói vô cùng.
“Tuổi của Bất Hối còn quá nhỏ...” Tống Thanh Thư thở dài.
Trương Vô Kỵ ngược lại rất thoáng, chủ yếu là vì kiếp trước sau khi Dương Bất Hối và Ân Lê Đình kết hôn, tình cảm phu thê vô cùng hài hòa. Tính cách của Dương Bất Hối có phần nghịch ngợm, Ân Lê Đình tính tình mềm mỏng, nhưng khi sống chung cầm sắt hòa minh, hai bên đều vô cùng trân trọng lẫn nhau, trước khi hắn chết, Ân Lê Đình và Dương Bất Hối đã sinh đứa thứ hai rồi.
Dưới tình huống như vậy, Trương Vô Kỵ tiếp nhận rất nhanh, thậm chí cảm thấy vốn nên như thế: “Quan trọng là tâm ý, Bất Hối và lục thúc tự nguyện, chúng ta có gì phải nói?”
“Cũng đúng, như người uống nước, ấm lạnh tự biết.” Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu, “Họ rất hợp nhau, đúng không?”
Trương Vô Kỵ gật đầu: “Kiếp trước trước khi ta chết, Ân lục thúc và Bất Hối đã có một trai một gái, hạnh phúc mỹ mãn.”
“Vậy rất tốt.” Tống Thanh Thư nghe vậy hết sức vui mừng, nhưng Trương Vô Kỵ nói tới chuyện con cái cũng nhắc nhở y: “Vô Kỵ, kiếp trước ngươi và Triệu Mẫn có con không?”
“Không có.” Trương Vô Kỵ kiếp trước thành thân với Triệu Mẫn bảy năm, lại không có một đứa con nào, cả hắn và Triệu Mẫn đều là thân thể khỏe mạnh, chỉ có thể nói không có duyên với con cái. “Đại khái là ta mệnh không con.”
Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu, nếu kiếp trước Trương Vô Kỵ cũng có con, đời này lại bởi vì y mà không con, vậy trong lòng y sẽ có cảm giác kỳ quái... Nhưng cũng chỉ là một chút kỳ quái mà thôi, y chưa đần độn đến mức cảm thấy mình nợ một đứa bé mà giày vò bản thân.
Đương nhiên, Trương Vô Kỵ nói vậy y càng thoải mái hơn.
Trương Vô Kỵ dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, ôm lấy y nói: “Chẳng qua có con hay không cũng không quan trọng, ta có Thanh Thư là đủ rồi.”
Tống Thanh Thư nghe vậy mỉm cười, đưa tay nắm chặt cánh tay Trương Vô Kỵ đang ôm eo mình, quay đầu lại thổi khí vào hầu kết của Trương Vô Kỵ, khí tức lành lạnh làm Trương Vô Kỵ cảm thấy làn da chỗ đó bắt đầu nóng lên, nhịn không được nói: “Bây giờ ngươi không còn gì kiêng kỵ, lúc nào cũng muốn giày vò ta.”
“Ngươi không thích à? Ta thấy ngươi rất hưởng thụ đấy chứ!” Tống Thanh Thư vung ống tay áo lên, hơi hơi dùng mấy phần lực đạo.
Trương Vô Kỵ khoa trương kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra phía sau, bay ra khỏi đình, theo thác nước rơi xuống, đồng thời còn cố ý kêu thảm thiết, cứ như Tống Thanh Thư đẩy hắn xuống vậy.
Tống Thanh Thư ngồi yên trên ghế bất động, quả nhiên mấy tức sau một bóng người lại từ dưới thác nước bay lên, rơi xuống trước mặt y, túm cổ tay y kéo lên: “Thật là lòng dạ độc ác, thấy ta ngã xuống cũng không biết sốt ruột.” Trương Vô Kỵ nói xong, không đợi Tống Thanh Thư phản ứng, lôi y nhảy xuống thác nước, mũi chân đạp lên những chỗ vách đá nhô ra, tưởng như hai người đang ngao du giữa không trung.
Tống Thanh Thư cũng vận khinh công cùng Trương Vô Kỵ cùng xoay tròn trên không trung, bọt nước từ thác nước bắn ra cùng hơi nước dâng lên bao phủ gương mặt y, óng ánh tỏa sáng, ôn nhuận phi thường.
Trương Vô Kỵ nhìn mà tâm động không thôi, kéo Tống Thanh Thư vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên môi y, trên thân lại dùng xảo kình, thoáng gập lại, hai người rơi xuống bãi cỏ mềm mại lăn lông lốc vào nhau.
Cọng cỏ nhỏ dài mềm mại phất qua làn da trần, ngứa ngáy.
“Ta luôn nghĩ, nếu chúng ta có thể mỗi ngày đều như thế này, muốn ta đi làm thần tiên ta cũng không chịu.” Trương Vô Kỵ hơi buông ra một chút, thấp giọng nói.
Tống Thanh Thư khẽ thở dốc, võ công của y vẫn không bằng Trương Vô Kỵ, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, hiển nhiên là vô cùng tán thành.