Trương Vô Kỵ hiểu rõ, những chuyện này hắn tuyệt không thể che giấu Tống Thanh Thư. Hơn nữa Tống Thanh Thư là bạn lữ tương lai của hắn, hắn ra quyết định gì cũng nên thảo luận với y một phen mới đúng. Thế nên một ngày trước khi bọn họ xuất phát đến Cái Bang, Trương Vô Kỵ đem những vấn đề trăn trở mấy ngày qua nói rõ với Tống Thanh Thư.
Nhưng ngoài dự kiến là, lúc Tống Thanh Thư nghe đến hắn đang suy nghĩ có nên đối đầu với Chu Nguyên Chương hay không, không chút chần chờ, thậm chí không cần Trương Vô Kỵ giải thích quá nhiều, trực tiếp gật đầu biểu thị nhất định không thể buông tha cho Chu Nguyên Chương, thậm chí tiết lộ y sớm đã có ý nghĩ như vậy, chỉ là cố kỵ ý định riêng của Trương Vô Kỵ nên không nói rõ.
Trương Vô Kỵ thực sự rất không ngờ tới, hỏi y vì sao lại nghĩ như vậy, Tống Thanh Thư liền lôi kéo hắn nói tỉ mỉ một lần:
“Từ khi ngươi kể với ta chuyện của kiếp trước, ta vẫn luôn không yên lòng mấy người Chu Nguyên Chương, nhưng ngươi luôn luôn biểu hiện cực kỳ tự tin, như thể mọi chuyện đều đã định liệu trước, ta cũng tin tưởng ngươi, không nói gì. Nhưng lần này chứng kiến kết cục của Sử bang chủ, ta cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Vô Kỵ, chuyện này chúng ta đều nghĩ quá đơn giản rồi.” Sắc mặt của Tống Thanh Thư cực kỳ nghiêm túc.
Y và Trương Vô Kỵ đều lo lắng tương lai như nhau, nhất là, y không có lòng khoan hậu như Trương Vô Kỵ, vô cùng thống hận hành vi vong ân phụ nghĩa của Chu Nguyên Chương, vẫn luôn muốn tìm cách gây phiền phức cho hắn. Thế nhưng Trương Vô Kỵ coi việc đó nhẹ như lông hồng, y không có cách nào vượt qua Trương Vô Kỵ làm chuyện này, chỉ có thể kìm nén không nói.
Bây giờ chứng kiến kết cục của Sử Hỏa Long, y không nhịn được âm thầm tỉnh táo lại. Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng là cùng một loại người, hắn nhất định sẽ làm mọi cách để loại bỏ Trương Vô Kỵ. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, một bước sơ sảy sẽ bị hắn hại chết, Tống Thanh Thư không muốn mạo hiểm như vậy.
Mà chờ tương lai Chu Nguyên Chương leo lên đế vị, nắm trong tay quyền lực khổng lồ, uy hiếp chỉ có thể càng ngày càng lớn.
“Vô Kỵ, ta biết ngươi nghĩ gì. Ngươi muốn sau này tìm cơ hội xóa bỏ thân phận Ân Di Ái này, mặc cho Chu Nguyên Chương lên trời xuống đất tìm một người không tồn tại. Nhưng mà Vô Kỵ, trên đời không có bức tường nào gió không lọt gió, lỡ như thân phận của ngươi bị lộ, chúng ta và Võ Đang đều sẽ vạn kiếp bất phục!”
Trương Vô Kỵ có chút không hiểu, thậm chí có phần xem nhẹ nỗi lo lắng này của Tống Thanh Thư, nói: “Thanh Thư, ngươi tại sao lại nghĩ như vậy? Biết bí mật về thân phận của Ân Di Ái, ngoại trừ ngươi và Dương tỷ tỷ, chỉ có gia đình ngoại công của ta cùng với cao tầng Minh Giáo, những người này chẳng lẽ sẽ bán đứng ta sao?”
Làm sao ngươi biết sẽ không chứ?
Tống Thanh Thư không lạc quan như Trương Vô Kỵ, suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn không được đả kích hắn: “Trên đời không có chuyện gì tuyệt đối! Cho dù chúng ta đều không nói, nhưng giấy không thể gói được lửa! Chờ Chu Nguyên Chương thành Hoàng đế, hắn nhất định phải truy vấn đến ngọn nguồn, chẳng lẽ còn đào không ra dấu vết để lại sao?”
Cũng có lý! Trương Vô Kỵ nhẹ gật đầu, cảm thấy đây đúng là một mầm tai hoạ: “Ngươi nói không sai, ta phải cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ.”
“Ý ta không phải như vậy.” Tống Thanh Thư thở dài, cuối cùng quyết định nói thật lòng: “Vô Kỵ, trong số những người biết bí mật của ngươi, gia đình Ưng Vương là không đáng để ngươi tin tưởng hoàn toàn nhất! Ngươi nên cẩn thận đề phòng nhiều hơn mới được!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngoại công và cữu cữu của ta làm sao lại hại ta?!” Dù người nói lời này là Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ cũng không nhịn được giận tím mặt, nếu đổi thành một người khác, lúc này đã sớm bị Trương Vô Kỵ đánh cho nhừ đòn ném văng ra. Thế nhưng là Tống Thanh Thư ngay trước mặt hắn nói lời như vậy, Trương Vô Kỵ mặc dù tức giận, vẫn cố nhịn xuống chờ y nói tiếp.
“Ta biết ngươi và Ưng Vương tình cảm thâm sâu, nếu bình thường ta cũng sẽ không nói với ngươi những chuyện đó, nhưng hôm nay đã đến nước này rồi, nếu ta không nói, vậy sau này không cần phải nói nữa.” Tống Thanh Thư cúi người rướn lên, hai tay đè lên đầu gối Trương Vô Kỵ, sắc mặt tràn đầy nghiêm túc:
“Vô Kỵ, nếu có một ngày ta và Tạ Sư Vương cùng gặp nạn, ngươi chỉ có thể cứu một người, ngươi sẽ cứu ai?”
Vấn đề này truyền lưu đã lâu, có thể nói là câu hỏi không có lời giải đáp, Trương Vô Kỵ bị hỏi khó, mà Tống Thanh Thư hơi hơi dừng lại, đổi giọng: “Ngươi không chọn được, đúng không? Trái lại, bảo ta chọn giữa ngươi và cha ta, ta cũng không chọn được.
Thế nhưng, không ai sẽ thật chờ ngươi lựa chọn. Nếu quả thật gặp phải tình huống như vậy, vì không để ngươi khó xử, ta và Tạ Sư Vương có lẽ sẽ có một người chủ động từ bỏ hy vọng sống, để ngươi cứu một người khác, thay ngươi lựa chọn. Đến lúc đó, mặc dù ngươi thương tâm, nhưng ta nghĩ ngươi cũng sẽ không cần cứu người đã buông bỏ đúng không?”
Trương Vô Kỵ sửng sốt, một lát sau mới nói: “Ngươi nói không sai, nhưng chuyện này liên quan gì đến ngoại công ta?”
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố mất sớm, bởi vậy Trương Vô Kỵ vô cùng coi trọng những người thân còn lại của mình, nếu có thể, Tống Thanh Thư cũng không muốn phá vỡ ảo tưởng của hắn ở phương diện này.
“Ngươi còn nhớ đại tôn tử của Ưng Vương, Ân Phi Bạch không?” Tống Thanh Thư nhẹ giọng nói, “Có lẽ ngươi không có ấn tượng mấy với hắn, nhưng mà Vô Kỵ, ta nhớ rõ hắn ghen ghét ngươi rất lâu rồi. Ưng Vương và Ân cữu cữu sẽ không hại ngươi, nhưng Ân Phi Bạch có khả năng làm chuyện như vậy!”
Trương Vô Kỵ nghe vậy nhịn không được suy tư, phát hiện ký ức của mình với Ân Phi Bạch chỉ là một gương mặt không cụ thể, chỉ nhớ rõ đó là một thiếu niên vóc dáng cao gầy, khí chất có chút âm lệ; mà đệ đệ của hắn Ân Lận Sinh thì hơi béo, tính tình nhu nhược, có chút háo sắc. Hai huynh đệ võ công tư chất đều thường thường, bất luận kiếp trước hay kiếp này, đều là sự tồn tại rất mờ nhạt.
Tống Thanh Thư thấy Trương Vô Kỵ lộ ra vẻ mặt mờ mịt, liền biết hắn hoàn toàn không để tâm đến huynh đệ Ân Phi Bạch. Chẳng qua đây cũng là chuyện bình thường, hai huynh đệ kia không phải kẻ ngu dốt, thế lực của Trương Vô Kỵ như mặt trời ban trưa, bọn họ dù trong lòng không vui cũng sẽ không đi tìm Trương Vô Kỵ gây sự, đó là tự rước lấy nhục. Bởi vậy trong ấn tượng của Trương Vô Kỵ, bọn họ rất nhạt nhòa, chỉ là vì quan hệ họ hàng nên mới có cảm cảm giác tồn tại.
Có điều tuy bọn họ kiêng kỵ Trương Vô Kỵ, nhưng lại không coi thân phận của Tống Thanh Thư ra gì, thậm chí còn bởi vì Trương Vô Kỵ mà giận cá chém thớt lên người Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư võ công đầu óc không yếu, bởi vậy bọn họ không chiếm được lợi lộc nào, mà năm này qua tháng nọ cũng làm Tống Thanh Thư nhận rõ phần nào suy nghĩ trong lòng bọn họ: “Ân Phi Bạch lòng dạ hẹp hòi, sau khi ngươi đến Thiên Ưng Giáo liền trở thành người kế thừa, trong mắt nó chính là ngươi cướp đi địa vị người thừa kế vốn phải thuộc về nó, làm sao nó có thể không hận ngươi?”
“Cho dù không có ta, ngoại công và cữu cữu cũng sẽ không chọn nó làm người thừa kế. Nó văn không được võ không xong, làm sao có thể giao Thiên Ưng Giáo cho nó được?” Trương Vô Kỵ lắc đầu.
“Thế nhưng nó không nghĩ như vậy, nó cũng không cảm thấy mình không có bản lĩnh, thậm chí cảm thấy ngươi có thể có được thành tựu ngày hôm nay là bởi vì Ưng Vương bất công, đem toàn bộ tài nguyên cho ngươi, nếu không nó sẽ hơn xa ngươi!” Tống Thanh Thư nói: “Vô Kỵ, dù ngươi không thân với nó, cũng nên biết tính tình của nó thế nào. Ta nói có đúng hay không?”
Lông mày Trương Vô Kỵ càng nhăn chặt.
“Hiện giờ ngươi lực lượng cường đại, trừ việc sau lưng mắng ngươi vài câu ra thì nó chẳng làm gì khác được, nhưng sau này thì sao? Ngươi thoái ẩn giang hồ, Chu Nguyên Chương làm Hoàng đế, hắn sẽ không bỏ qua cho bộ hạ cũ của ngươi, nhất định sẽ ra tay với Ưng Vương, đồng thời truy lùng tung tích của ngươi, kể cả ngươi giả chết, hắn cũng phải thấy tận mắt thi cốt của ngươi mới có thể an tâm!
Đến lúc đó, Ân Phi Bạch sẽ còn cố kỵ ngươi như hôm nay sao? Ngươi cảm thấy khả năng nó nói ra bí mật của ngươi cho Chu Nguyên Chương để đổi lấy an toàn lớn bao nhiêu? Ngươi là ngoại tôn của Ưng Vương, nhưng Ân Phi Bạch cũng là tôn tử của Ưng Vương! Hai bên đều khó xử, Ưng Vương đến khi đó chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.” Tống Thanh Thư một hơi nói xong hết tất cả, sắc mặt cũng bởi vì kích động mà đỏ lên, nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ, chờ hắn ra quyết định.
Trương Vô Kỵ sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên hai tay ôm đầu, ra sức lắc nguầy nguậy, chỉ cảm thấy trước mặt là một mớ bòng bong, không nhìn ra được một chút đầu mối nào, toàn thân như bị trói chặt không thở nổi, đau đớn không thôi: “Vậy ta phải làm gì? Chúng là biểu đệ của ta, là tôn tử của ngoại công! Hiện tại tất cả đều chưa xảy ra, những gì ngươi nói cũng chỉ là giả thiết, ta cũng không thể cứ thế mà giết chúng chứ?”
“Vô Kỵ, ta cũng không phải ép ngươi làm cái gì!” Tống Thanh Thư thấy thế vội vàng ôm lấy hắn, an ủi: “Ta chỉ là cảm thấy, con đường trước mắt vô cùng khó khăn, nhìn như có rất nhiều lựa chọn, kỳ thật chỉ có một mà thôi. Ta biết ngươi tình cảnh gian nan, nhưng ta nhất định sẽ luôn ở bên ngươi!”
“Cũng không biết ngôi vị hoàng đế kia rốt cuộc là thứ gì, mà khiến người ta ham thích đến như vậy. Cái gì tình nghĩa, cái gì đạo nghĩa, tất cả đều có thể vứt bỏ.” Trương Vô Kỵ nhẹ giọng nói, “Nếu thật sự muốn ta phải đánh đổi như vậy, ta tuyệt đối sẽ không đánh đổi. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, ta đã phải nghi kỵ cả thân nhân huyết mạch của mình, vậy sau này ta còn ai có thể tin tưởng?”
Tống Thanh Thư không phản bác được, chỉ có thể càng thêm ra sức ôm lấy Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ chính là người như vậy. Nếu không phải hắn tính cách như thế, kiếp trước làm sao lại rơi vào kết cục kia? Nhưng nếu tính cách của hắn không như vậy, Tống Thanh Thư cũng sẽ không yêu hắn đến thế.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Đến đây tôi xin phép liệt kê cho mọi người xem bảng thuộc tính!
Điểm tối đa: 100 điểm, điểm chuẩn: 60 điểm
Trương Vô Kỵ | Tống Thanh Thư
Vũ lực | 100 | 70
Trí lực | 90 | 100
Giao tiếp | 60 | 100
Mưu lược | 50 | 100
Quân sự | 90 | 60
Uy vọng | 100 | 50
Đạo đức | 100 | 60
Học vấn | 70 | 100
May mắn | 100 | 0
Chu Nguyên Chương | Trần Hữu Lượng
Vũ lực | 40 | 60
Trí lực | 100 | 100
Giao tiếp | 100 | 100
Mưu lược | 100 | 100
Quân sự | 100 | 90
Uy vọng | 80 | 50
Đạo đức | 0 | 0
Học vấn | 10 | 10
May mắn | 100 | 90
Không phải là tất cả cả thuộc tính càng cao càng tốt, chẳng hạn như Trương giáo chủ đạo đức điển hình nhưng lại bị hai vị Chu, Trần hại rất thảm.
Chỉ số may mắn thảm hại của Thanh Thư đời này vẫn không ngừng cản bước anh ta, chỉ là anh ta có một vị nam thần ở bên cạnh kịp thời cứu mạng
Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng mặc dù điềm trí lực rất cao, nhưng bởi vì một người là bần nông một người là ngư dân, dẫn đến bọn họ khuyết thiếu tố chất giáo dục đến mức chỉ số học vấn thấp thảm thiết.
Uy vọng là tính toán dựa trên sức ảnh hưởng với cả thế giới, Trương Vô Kỵ và Chu Nguyên Chương hai vị lãnh tụ kháng Nguyên đương nhiên có sức ảnh hưởng cực lớn, mà Thanh Thư và Trần Hữu Lượng thì chỉ tàm tạm.
100 điểm may mắn là dành riêng cho nhân vật chính!
Chu Nguyên Chương: Cho nên ông đây cười đến cuối cùng là dựa vào bản lĩnh thật sự!
Trương giáo chủ: Ta không ngốc, ta chỉ là ngây thơ!