Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 96: Chương 96




“Ngươi tưởng nói vậy là có thể uy hiếp ta? Nghĩ gia gia ngươi dễ bị dọa thế à?” Chấp pháp trưởng lão khịt mũi coi thường lời của Trần Hữu Lượng, túm tóc Trần Hữu Lượng lên định vung đao chặt xuống.

Mà Trần Hữu Lượng hoàn toàn không sợ: “Đó không phải là Hàn Lâm Nhi!”

Cương đao tức khắc ngừng giữa không trung, Trương Vô Kỵ bắt lấy cổ tay Chấp pháp trưởng lão, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Đó không phải là Hàn Lâm Nhi! Ta chỉ kéo đại một người từ trong nhà lao ra cho có thôi!” Trần Hữu Lượng nhe răng cười: “Hàn Lâm Nhi đã bị ta phái người giấu đi rồi, chỉ có ta biết nó ở đâu! Nếu ta chết, các ngươi cũng đừng mơ tưởng tìm được nó. Hà hà, chỗ kia không có thức ăn, không có nước, nó sớm muộn gì cũng chết đói!”

Trương Vô Kỵ giận tím mặt, nhấc chân đạp Trần Hữu Lượng lăn quay ra đất: “Câm mồm! Vi Nhất Tiếu!”

Vi Nhất Tiếu trong lòng cũng đang thầm hô không ổn, chạy đến trước mặt “Hàn Lâm Nhi”, bất chấp cái khác, trực tiếp lấy tay áo mình lau sạch sẽ mặt của hắn, vén tóc rối trên trán ra, quan sát tỉ mỉ một phen, muốn khóc mà khóc không nổi: “Giáo chủ, không phải! Đây thật không phải là Hàn Lâm Nhi!”

Ai có thể ngờ được?

Trần Hữu Lượng lôi một người ra, dáng vẻ không hề sợ hãi, ai cũng cảm thấy đây nhất định chính là Hàn Lâm Nhi, nếu không Trần Hữu Lượng sẽ không lớn mật như thế. Lại chẳng ngờ tố chất tâm lý của Trần Hữu Lượng vượt xa người thường, cầm trong tay một hàng giả cũng có thể khuất phục đám người, làm tất cả mọi người đều tin là thật.

Nếu không phải bị Tống Thanh Thư giữ lại, Trần Hữu Lượng đã mang theo Hàn Lâm Nhi giả này cao chạy xa bay. Khi đó Minh Giáo tốn công tốn sức cứu một hàng giả, mà Trần Hữu Lượng lại vẫn là có thể nắm giữ Hàn Lâm Nhi làm loạn, hơn nữa còn chuyển từ ngoài sáng vào trong tối, gần như không có khả năng bắt lại gã.

Ngay cả Trương Vô Kỵ lúc này cũng bị tức đến váng đầu, giận đến bầm gan, túm lên Trần Hữu Lượng quát: “Nói cho ta biết Hàn Lâm Nhi ở đâu? Nếu không ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Ngươi đừng hối hận!”

“Trần Hữu Lượng ta tuyệt không hối hận! Trừ phi các ngươi thả ta đi, nếu không Hàn Lâm Nhi nhất định sẽ chôn cùng ta! Có thủ đoạn gì cứ lấy ra đi, Trần Hữu Lượng ta nếu xin tha một tiếng, ta đã không làm chuyện này! Tới đi! Tới đi! Ngươi dám không? Ngươi dám không?!” Trần Hữu Lượng mặc dù bị quản chế, nhưng khí thế lại càng thêm ngông cuồng càn rỡ, cười lớn khiêu khích: “Giáo chủ Minh Giáo sẽ có thủ đoạn gì đây? Cho ta mở mang kiến thức một chút đi!”

Với kẻ liều mạng như vậy, Trương Vô Kỵ biết mình quả thực không làm gì được gã, trừ phi thả gã chạy thoát, nếu không Hàn Lâm Nhi quyết không có khả năng trốn được.

Vừa nghĩ tới Hàn Lâm Nhi, nỗi lòng Trương Vô Kỵ liền cực kỳ phức tạp, thậm chí có chút áy náy. Kiếp trước Hàn Lâm Nhi uổng mạng trong tay Chu Nguyên Chương, lúc Trương Vô Kỵ biết được cậu ta đã chôn thây dưới đáy hồ, khi đó hắn không nhịn được mà nghĩ: Nếu không phải mình đi quá dứt khoát, Chu Nguyên Chương tuyệt đối sẽ không lớn mật như vậy.

Kiếp trước Hàn Lâm Nhi đã vì lựa chọn sai lầm của hắn mà mất mạng, kiếp này chẳng lẽ lại phải uổng mạng sao?

Thế nhưng thả Trần Hữu Lượng đi, không biết sẽ có bao nhiêu tai hoạ lại bởi vậy mà ra. Thả hổ về rừng là chuyện không thể làm nhất, lúc trước hắn mấy lần thất thủ, mỗi một lần đều mang đến cho hắn bài học khắc cốt ghi tâm, lần này kiểu gì cũng không thể để cho gã chạy thoát nữa.

Trương Vô Kỵ khó có thể hạ quyết tâm.

Trần Hữu Lượng nhìn thấu sự chần chờ của Trương Vô Kỵ, nắm chặt điểm tâm lý yếu kém này trắng trợn ba hoa: “Ân giáo chủ, Hàn Lâm Nhi kia thật đúng là lòng son dạ sắt! Ha ha, nó ngày ngày đều chờ ngươi tới cứu nó đấy! Ngươi đã đến rồi, nhưng ngươi không cứu được nó đâu. Ngươi nói xem, sau khi nó chết liệu có ngày ngày đến quấn lấy ngươi không? Ha ha, không biết quỷ chết đói sẽ là cái dạng gì đây?”

Trần Hữu Lượng khiêu khích như vậy, ai cũng đều giận không thể át, Vi Nhất Tiếu muốn xông lên lập tức kết liễu gã, lại bị Tống Thanh Thư ngăn cản.

“Sư huynh! Chớ có bị gian tặc này mê hoặc!” Tống Thanh Thư nói.

Trương Vô Kỵ nghe vậy, lại trầm mặc.

Trần Hữu Lượng nhìn ra được sinh tử của mình ở ngay thời khắc này, không dám nói thêm gì kích động Trương Vô Kỵ nữa, yên tĩnh chờ Trương Vô Kỵ đưa ra quyết định cuối cùng.

Trương Vô Kỵ cuối cùng gật đầu nói: “Được, ta thả ngươi đi.”

“Giáo chủ!”

“Ân giáo chủ!”

Mọi người nghe Trương Vô Kỵ nói vậy đều căng thẳng, bất luận là Vi Nhất Tiếu hay là Cái Bang đều muốn phản đối, lại bị Trương Vô Kỵ giơ tay ngăn cản.

“Ta biết ngươi sẽ không giết ta mà.” Trần Hữu Lượng híp mắt, cười lạnh.

“Ta có thể thả ngươi đi, nhưng ngươi nhất định phải nói cho ta biết Hàn Lâm Nhi ở đâu.” Trương Vô Kỵ nói: “Dùng Thành Côn thề! Nếu ngươi vi phạm lời thề, sẽ khiến Thành Côn xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được an bình!”

Trần Hữu Lượng đáp ứng rất thoải mái, ở thời điểm này gã cũng phân rõ nặng nhẹ, sẽ không nghĩ thêm trò gì xảo trá nữa, có thể chạy đã là không tồi rồi. Vậy nên gã nói: “Ta bây giờ có thể nói cho ngươi Hàn Lâm Nhi ở đâu, nhưng lúc ngươi thả ta đi, không thể để cho bất cứ kẻ nào ngăn cản ta ra khỏi thành. Ngươi cũng phải thề! Lấy Ân Thiên Chính, sư phụ ngươi, sư đệ ngươi, lấy toàn bộ Minh Giáo thề!”

Trần Hữu Lượng trong lòng hiểu rõ, thay vì rời khỏi nơi này sau đó truyền tin tức lại, cho đám người Trương Vô Kỵ một manh mối để tìm kiếm gã, không bằng nói ra ngay tại đây. Người ở đây đều chú ý thân phận, chỉ cần phát thệ sẽ không lật lọng, gã chí ít có thể nghênh ngang rời khỏi nơi này mà không có ai ngăn cản.

Về phần sau khi ra khỏi thành ai có thể bắt được gã, vậy dựa vào bản lĩnh.

Trương Vô Kỵ nhìn thật sâu vào gã một cái, gật đầu nói: “Được. Chỉ cần có ta, không ai ở đây có thể ngăn cản ngươi rời khỏi nơi này.”

“Ân giáo chủ! Trần Hữu Lượng là phản đồ của Cái Bang ta! Ngài làm như vậy, phải chăng có hiềm nghi bao biện gì rồi?” Truyền công trưởng lão cả giận nói, “Chúng ta không đồng ý thả hắn đi! Trần Hữu Lượng nhất định phải để mạng lại đây!” Hàn Lâm Nhi là người của Minh Giáo, không phải người của Cái Bang, lão mặc kệ Hàn Lâm Nhi sống hay chết.

Trần Hữu Lượng cười một tiếng, nói: “Trần mỗ đương nhiên tin vào thủ đoạn của Ân giáo chủ!”

Lời này quá mức chói tai, đám khất cái đều nhịn không được lộ ra sắc mặt giận dữ. Tống Thanh Thư thấy cục diện lại muốn hỗn loạn lên, đột nhiên lấy ra một phong thư: “Không biết các vị có từng thấy bức thư này chưa?”

“Đây là thư mấy ngày trước ta gửi cho Hàn Sơn Đồng! Làm sao?” Chưởng bổng long đầu không hiểu.

“Không bằng ông nhìn lại xem, đây rốt cuộc là thư của ai!” Tống Thanh Thư cười lạnh một tiếng, lấy thư ra đọc, toàn bộ bức thư đều là lời a dua nịnh hót, như một trò hề, nếu đưa đến tay Hàn Sơn Đồng, Cái Bang sẽ phải thành trò cười khắp thiên hạ. Chưởng bổng long đầu càng nghe càng trợn mắt đến muốn nứt ra, rống to, đoạt lấy lá thư xé tan thành từng mảnh vẫn chưa hả giận.

“Ông không cần phải như thế, ta đây nói thẳng cho ông biết! Lá thư của ông bị Vi Bức Vương tráo đổi, sư phụ ta bởi vì có quan hệ sâu xa với Cái Bang, không đành lòng thấy các ngươi xấu mặt như thế, mới bảo ta giúp chặn lại.” Tống Thanh Thư nói: “Các ngươi bắt thuộc hạ của sư huynh ta, còn viết thư uy hiếp, sư phụ ta chẳng những không so đo với các ngươi, còn ra tay giúp các ngươi không bị mất mặt! Mà sư huynh ta lúc trước không hiểu rõ tình hình, sau khi biết chuyện cũng không tán thành cách làm của Vi Bức Vương, đè việc này xuống, chỉ nghĩ đến cứu Hàn Lâm Nhi mà thôi!”

Trương Vô Kỵ đồng thời mở miệng nói: “Cái Bang làm vậy, đều là bởi vì Trần Hữu Lượng tính kế, hơn nữa Cái Bang đời đời anh hùng hào kiệt, ta cũng không muốn dùng mánh khoé như vậy bôi nhọ thanh danh của họ.”

Người đối diện có đức độ như thế, toàn bộ đám khất cái đều yên lặng, Truyền công trưởng lão cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Trần Hữu Lượng lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Trong khoảng thời gian này, ta đã phái thủ hạ của ta đưa Hàn Lâm Nhi đến một điền trang làm mộc ở ngoại ô, các ngươi vào điền trang tìm một cái tủ quần áo, tủ đó có hai lớp, Hàn Lâm Nhi bị ta nhét bên trong cái tủ đấy.”

Trương Vô Kỵ gật gật đầu, ra hiệu cho Vi Nhất Tiếu đi tìm người: “Trước khi Hàn Lâm Nhi trở về, ta không thể để ngươi đi. Nếu Hàn Lâm Nhi bất hạnh lâm nạn, ta cũng chỉ có thể để ngươi ở lại!”

Dù sao Trần Hữu Lượng cũng không nói rõ gã đến tột cùng có ý đồ gì, lỡ như hắn phái người đi tìm chỉ tìm được một cỗ thi thể, chẳng phải cũng coi như trả Hàn Lâm Nhi lại rồi đó sao? Lấy ác ý của Trần Hữu Lượng với Minh Giáo, loại chuyện này gã tuyệt đối làm ra được.

“Ha ha ha! Ngươi có thể yên tâm, Hàn Lâm Nhi tuyệt đối còn sống sờ sờ, ta có thể cam đoan việc này.” Trần Hữu Lượng còn lâu mới chịu chờ, gã đã trông thấy các trưởng lão Cái Bang âm thầm phái người ra ngoài bố trí. Trương Vô Kỵ chỉ đồng ý thả gã bình an ra khỏi thành, không nói để gã bình an rời đi, gã vừa bước chân ra ngoài thành đã bị bắt lại cũng không tính là Trương Vô Kỵ nuốt lời. “Lúc đầu ta bắt Hàn Lâm Nhi là có mục đích khác, sẽ không để nó chết dễ dàng như vậy!”

Bây giờ cục diện này, gã đã mất Hàn Lâm Nhi, vậy kế hoạch với Hàn Sơn Đồng cũng theo đó không còn tác dụng, chẳng bằng lấy ra cam kết với Trương Vô Kỵ, xem như một lợi thế chung. Bởi vậy Trần Hữu Lượng không chút do dự nói hết tính toán của mình ra: “Ân giáo chủ, ta bắt Hàn Lâm Nhi thật đúng là tốn một phen công phu, nhưng ban đầu ta bắt nó không phải vì trả thù các ngươi, mà là có dự định khác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.