Lâm Cẩm Vinh vẫn nhìn cô, anh biết rõ nói những chuyện này không có tác dụng gì, vì anh phải cưới Bùi Hoan!
Bùi Thất Thất rơi nước mắt, cô đứng trong gió, trên đường, xe cộ qua lại.
Cuối cùng, cô cũng đón được một chiếc taxi, tài xế giúp cô mang hành lý lên xe, bất giác ánh mắt tò mò nhìn cô.
Một cô gái đẹp như vậy, đúng là hiếm thấy!
Bùi Thất Thất ngồi phía sau, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Tài xế quan sát cô một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài hỏi: “Tiểu cô nương, thất tình rồi hả?”
“Không phải!” Bùi Thất Thất có chút không dễ chịu, dùng khăn giấy lau mặt một hồi.
Tài xế cười cười: “Vậy là có chuyện không vui?”
“Không có!” Bùi Thất Thất thanh âm có chút cứng nhắc.
Tài xế cười càng vui vẻ: “Vậy nếu không có chuyện không vui, thì có thể nói cho tôi biết phải đi đâu không?”
Bùi Thất Thất lúc này mới hoàn hồn, hình như cô còn chưa nói địa chỉ, liền nói: “Hạ Thành!”
“Hạ Thành là khu nhà ở cao cấp, người bình thường có tiền cũng mua không được!” Tài xế dao động một hồi.
Bùi Thất Thất không có lên tiếng.
Xe dừng lại, tiền xe là bảy mươi đồng, Bùi Thất Thất đưa tờ tiền một trăm đồng, tài xế đưa lại cho cô năm mươi đồng “coi như là tiền bo tán gẫu!”
Ôi, cô gái đẹp xinh đẹp mỹ miều như vậy, nếu như không đưa tiền, cũng đáng giá!
Bùi Thất Thất nhỏ giọng nói cám ơn rồi xuống xe, tài xế giúp cô lấy hành lý xuống, nhìn theo bóng lưng cô vào thang máy, lắc lắc đầu.
Trưởng thành như vậy, kỳ thật có lúc, cũng không phải chuyện gì tốt.
Lúc về mắt Bùi Thất Thất vẫn còn đỏ, cô lén xoa nhẹ dưới con mắt.
Lúc mở cửa, cô ngẩn người, bởi vì Đường Dục cũng ở đây!
Hôm nay là thứ ba, ngày hôm qua anh cũng đến rồi.
Chẳng lẽ là muốn từ thứ hai đến chủ nhật đều đến đây hả?
Cô từ từ đóng cửa, tiếng động làm cho Đường Dục đang xử lý công việc phải ngẩng đầu lên, nhìn trên tay cô có hành lý, lạnh nhạt hỏi: “Đi lấy đồ?”
Bùi Thất Thất ừ một tiếng, đem hành lý kéo tới, sau đó chần chừ hỏi anh: “Tôi có thể để đồ ở đây không?”
Ngón tay Đường Dục rời khỏi bàn phím, sau đó rất nghiêm chỉnh nhìn cô, thấy mắt cô còn đỏ.
Một lúc lâu, anh mới lạnh nhạt nói: “Đương nhiên có thể!”
Anh ngập ngừng: “Ở đây em muốn thay đổi như thế nào cũng được!”
Bùi Thất Thất thảng thốt một chút.
Cô đem theo hành lý đi vào phòng quần áo, lấy quần áo của mình ra treo lên, bất giác nhìn thấy quần áo anh chuẩn bị cho cô ngày hôm nay.
Đều là quần áo phụ nữ, hình như anh thích màu hồng nhạt và màu trắng.
Nhưng mà áo nhỏ và quần nhỏ là sao thế này, đều rất… gợi cảm.
Cô nhìn một lúc, thu dọn đồ đạc xong.
Cuối cùng, cô cầm lấy một chiếc hộp âm nhạc nho nhỏ, làm bằng thủy tinh, là sinh nhật cô mười tuổi năm ấy, Bùi Minh Hòa tặng.
Cô còn nhớ kỹ ngày ấy, ba bế cô hát mừng sinh nhật, đó là món quà quý giá duy nhất trong cuộc đời cô.
Chỉ có một ngày đó, Chu Mỹ Lâm và Bùi Hoan không có ở nhà. Ngày ấy, cô cảm giác mình tựa như là công chúa nhỏ.
Có thể không cần nhìn sắc mặt người khác, có thể muốn cười thì cười.
Tất cả sự vui vẻ của cô, điều là Bùi Minh Hòa cho cô.
Đường Dục đứng ở của phòng quần áo, nhìn Bùi Thất Thất ngồi xổm ở chỗ đó nhìn chăm chú vật gì đó ở trên tay.
Anh nhận ra, đó là chế phẩm từ thủy tinh của thương hiệu nào đó, trong phòng của Đường Tâm, có cả một bộ sưu tập lớn.
Nhưng trước mặt anh cô gái ngốc này, lại coi nó như món đồ bảo bối.
“Là ai tặng?” Lời anh nói ra chính anh cũng không nghĩ tới.