Thời gian ba tháng nhanh chóng trôi qua, Tạp Lạp cùng chúng nhân trong đoàn đã đi khắp lượt Thâm Uyên đại lục. Một vị Thánh giai pháp sư lại có hai băng sương cự hạc và sáu vị Đại lực chiến thần, vẫn còn có Cáp mô vốn là một trong những Thâm uyên vương giả, một lần nữa gột rửa sạch một lượt những thế lực mạnh ở Thâm uyên thế giới, không ít những ma thú cường đại đã trở thành vật săn của đám người này.
Trong đó không ít siêu cấp ma thú và một số cự ma thú thực lực còn mạnh hơn cả cự long cấp năm, thu hoạch quả là không nhỏ.
Đoàn người trở về Bố Nhĩ Luân Tát sâm lâm, ba ngày sau Lâm phong cũng đã tỉnh lại.
Lâm phong sau khi tỉnh lại nét mặt rạng rỡ, sắc mặt hồng hào, có những thay đổi lớn so với ba tháng trước kia. Pháp lực sau khi cạn kiệt nhập định ba tháng xong, Lâm Phong đã gần đột phá được luyện thần trung kì.
Mở mắt ra thì nhìn thấy rất nhiều người đang vây lấy xung quanh mình, trong những ánh mắt mang theo sự quan tâm, Lâm Phong cảm thấy sự ấm áp.
Lâm Phong cười lớn, thu lại Thái cực đồ từ trên không trung, một chiếc bóng trắng hiện ra, bạch long đã chạy tới, dùng sừng thân thiết rúc vào người hắn..
Những người khác lần lượt tới hỏi thăm tình hình.
Lâm Phong vỗ nhẽ đầu của Bạch Long, đợi Bạch Long vui vẻ phi đi mới cười với mọi người, nói: “Ta không sao. Pháp lực đã hồi phục hoàn toàn, đúng rồi, ta nhập định bao lâu?”
Ca Lạp Kì trợn tròn mắt nói: “Ba tháng.”
“Lâu vậy sao?”
Lâm phong giật mình. Trong hư không không tính năm tháng, sau khi nhập định tâm trí rơi vào trạng thái hư không, không biết gì về thế giới bên ngoài, làm sao có thể biết được đã nhập định bao nhiêu lâu?
Thụy Đức Lạp nói: “Cũng may chúng ta dự kiến trước được tình hình, lần trước người nhập quan mất một tháng, lần này dự tính thời gian người nhập định nhất định lâu hơn lần trước vì vậy ngoài Bạch long ở lại bảo vệ người, những người còn lại đều đi rà soát khắp một lượt Thâm uyên đại lục và đã săn bắt được rất nhiều ma thú”
Mã Lệ Kiều lấy ra một chiếc dây chuyền thủy tinh nói: “Cái này cướp được trong tay một con khủng long, tự nhiên hệ ma pháp nguyên tố ở bên trong ba động cường đại phi thường, có thể là một kiện trang sức ma pháp cực phẩm.”
Cái thói tham lam háo sắc của cự long tất cả mọi người trên thế giới đều biết. Khủng long chính là loài nghiệt chủng cự long du lịch đại lục tạp giao sinh ra,ngoại hình vô cùng xấu xí, đúng là không phụ với cái tên là khủng long.
Lâm Phong nhận lấy quan sát, nhìn thấy chiếc dây chuyền được làm từ một chuỗi những hạt thủy tinh màu lam trong suốt. Mỗi hạt thủy tinh đều được mài dũa to bằng một hạt trân châu nhưng lại không hề lưu lại vết tích của sự mài dũa, rõ ràng là tự nhiên tạo ra. Những hạt vòng phát ra lam sắc quang mang , diễm lệ vô cùng.
Quang lượng lam sắc bên trong chiếc vòng lưu chuyển, linh khí vô cùng mạnh mẽ, cũng chính là tự nhiên hệ ma lực nguyên tố mà Mã Lệ Kiều nhắc tới.
Lâm Phong vô cùng vui mừng, linh khí trong mấy chục hạt vòng còn nhiều hơn cả một phiến Kim diệp tử và một cành trúc, nếu như có thể dùng tiên pháp luyện chiếc vòng này thành một pháp bảo phòng thân đảm bảo sẽ trở thành một kiện pháp khí cực phẩm, nói: “chiếc vòng này là chiến lợi phẩm của nàng, đợi ta luyện nó thành một kiện pháp khí cho nàng.”
Mã Lệ Kiều cười nhạt nói: “Không cần đâu, những băng sượng cự hạc chúng ta trước tới này không sử dụng ma pháp đạo, chiếc vòng ma pháp này đối với ta không có chút tác dụng nào cả.”
Lâm Phong vỗ trán, cười nói: “Ta quên mất điều này, vậy t hì đợi ta luyện nó thành một kiện phòng thân khí sẽ tặng cho nàng.”
Ca Lạp Kì nói tiếp: “Người nhập định đã ba tháng, Bọn Khải Lâm Na nhất định lo lắng lắm, bao giờ sẽ trở về đây?”
Lâm Phong nói: “Bây giờ đi, mọi người chuẩn bị một chút đi.”
Chúng nhân đều đi thu xếp hành trang.
Phù Lị Á bay tới dừng trước mặt Lâm Phong nói: “Thân vương điện hạ tôn quý, ngài không cần phải gấp gáp vậy!”
Lâm Phong cười nói: “Không vấn đề gì, bây giờ pháp lực của ta đã khôi phục lại, chúng ta bây giờ có thể khởi hành về Thản tang đại lục rồi. Nguyệt tinh linh chi đô sau này sẽ là nhà của các bạn, lãnh địa của ta ,Khố Khắc Sâm Đạt, sẽ trở thành nhà của các bạn. Nếu như mọi người định xây dựng một gia viên khác, ta có thể xây dựng một khu rừng trên phủ của ta cho các bạn sinh tồn, ngươi xem thế nào.”
Phù Lợi Á vô cùng vui mừng nói: “Thân vương điện hạ tôn quý, vô cùng cảm kích trước tấm lòng của người, người sẽ sống mãi cùng lục thần,.”
Lâm Phong cười nói: “Người hãy đậu lên vai ta đi, không cẩn thận một chút là có thể bị gió thổi bay mất.”
Phù Lị Á cười nói: “Bay lượn trên không trung chính là bản năng bẩm sinh của mộc tinh linh chúng tôi, chúng tôi đã quen với việc bay lượn trên không trung rồi!”
Tuy nhiên nàng ta cũng không cự tuyệt, vỗ đôi cánh trong suốt hạ xuống vai Lâm Phong.
Nói chuyện với tiểu tinh linh một lát, cả đoàn người thu dọn hết hành trang, Lâm Phong chỉ ngón tay, thái cực đồ lại hóa thành một kim kiều hoành không, cả đoàn người bước lên trên kim kiều, Lâm Phong bấm pháp quyết lẩm bẩm một tiếng, kim kiều xuyên qua không gian làm thành đường trở về phủ.
Đoàn người trở về theo đường cũ, lúc xuyên qua hỏa diễm sâm lâm, kim quang của thái cực đồ phát ra mạnh mẽ, xua tan xích diễm, đến tận khi ra khỏi rừng lửa Lâm Phong mới thu lại thái cực đồ, cưỡi lên Bạch long, một tiếng long ngâm vang động đất trời, bạch long tung bốn vó, tốc độ như lưu tinh cản nguyệt nhằm hướng tây bắc phi về.
Vợ chồng Thụy Đức Lạp hiện nguyên hình hạc, Tạp Lạp Kì và năm vị mỹ nữ chiến thần cưỡi trên lưng Hạc bay theo sau Lâm Phong.
Còn về Cáp Mô, nếu như ngay cả việc bay đơn giản nhất mà cũng không biết thì còn gọi gì là thần thú.
Ngay sau khi đoàn người của Lâm Phong rời khỏi hỏa diễm sâm lâm, trên một thị trấn nhỏ gần hỏa diễm sâm lâm nhất, những mật thám của các nước ẩn nấp ở đây ngay lập tức thông báo tin tức tới bệ hạ của mình.
Giấy không bọc được lửa, trên thế giới cũng không có bức tường nào không lọt gió, việc Lâm Phong mang theo cả một đoàn người tiến vào hỏa diễm sâm lâm tới Thâm Uyên thế giới tìm kiếm bảo vật sau khi Lâm Phong rời khỏi Khố Khắc Sâm Đạt liền bị những người có ý đồ thông qua cách này nghe ngóng được.
Ngay từ thời gian ba tháng Lâm Phong nhập định, ở đại lục đã vô cùng ầm ỹ náo loạn.
Bảo tàng của quang minh hoàng thất ở Thâm uyên thế giới đã không còn là bí mật, bảo tàng đó cũng không còn gì là bí mật, ai cũng biết bảo tàng của Quang minh hoàng thất ở Thâm Uyên thế giới, nhưng chẳng có ai dám vượt qua tử vong chi địa là Hỏa Diếm Sâm Lâm.
Chỉ sau khi Lâm Phong cùng một đoàn thủ hạ tiến vào Hỏa Diễm sâm lâm, hoàng thất các nước biết được tin này lập tức phái mật thám chú ý mật thiết tới động tĩnh của Hỏa Diễm sâm lâm, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, lòng tham của loài người còn lớn hơn cả của Cự long, hoàng thất các nước đương nhiên là không cam tâm để Lâm Phong độc chiếm bảo tang.
Vẫn còn một chuyện lớn nữa là dưới sự xúi giục của Thần Vũ đế quốc, Bái Thần Uy và Cách Lâm Công quốc không hiểu vì lí do gì đã liên quân tấn công Lạc Nhật đế quốc.
Bái Thần Uy và Lạc Nhật đế quốc chiến tranh đã hàng trăm năm, vốn dĩ đã là kẻ thù của nhau chẳng có gì là lạ cả,
Cách Lâm Công Quốc mặc dù là nước láng giềng của Lạc Nhật đế quốc, từ trước tới nay tình cảm vốn rất tốt nhưng không hiểu vì lí do gì lại trở mặt liên hợp cùng Bái Thần Uy phát binh.
Nhưng nghĩ lại chắc cũng chỉ vì lợi, chiến tranh giữa các nước đều là vì kết quả từ lợi ích kinh tế và lợi ích chính trị, căn bản không có chút tín nghĩa nào có thể nói(giải thích).
Cách Lâm Công Quốc phát binh ba mươi vạn, từ phía nam đánh tới Đế Ba Luân thành.
Bái thần Uy trên danh nghĩa là một trăm, tấn công Kiếm Môn Quan.
Sau khi sứ giả của hoàng đế bệ hạ phái đi trở về, tuyên bố đàm phán thất bại, Lâm Khiếu Thiên nhanh chóng tới quân doanh, dẫn theo mười năm vạn thiết huyết tinh tinh kị dạ hành tới Địch La Luân thành chống lại đại quân của Cách Lâm Công Quốc, chỉ để lại dưới Ba mươi lăm vạn đại quân do phó soái Lâm Khiếu Vân của Thiết Huyết quân đoàn thống soái chấn thủ Kiếm Môn Quan.
Sau hai tháng chiến đấu kịch liệt, cả hai bên tướng sỹ đều chết và thương tích rất nhiều.
Lâm Khiếu Thiên không hổ là Uy vũ chiến thần, đại lục đệ nhất danh tướng, đã đẩy lùi thành công ba mươi vạn đại quân của Cách Lâm Công quốc, và nhân cơ hội phát binh nam hạ, liên tiếp hạ được ba thành, cuối cùng đã ngồi vào bàn đàm phán với sứ thần của Cách Lâm Công Quốc.
Trên tuyên đông tây, chiến tuyến chủ lực mà Lâm khiếu Vân thống soái thì vô cùng lạc quan, chiến thắng vô cùng dễ dàng, ba mươi năm vạn đại quân giữ chặt cổng thành của để quốc trên Nam chiến tuyến là Kiếm Môn Quan, chặn đứng đội quân gồm năm mươi vạn đại quân và hai mươi vạn nô lệ của Bái thần uy đế quốc.
Lâm Phong không thể ngờ tới rằng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đại lục đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, hơn nữa tất cả những phiền toái đó đều đổ lên đầu mình, lúc này hắn đang ngồi vững chắc trên lưng Bạch Long, đang vội vàng trở về nhà đoàn tụ với mấy nữ nhân của mình.
Bạch Long lại tiếp tục bay lên trên trời, vui sướng hí lên một tiếng dài, bốn vó bốc lửa đỏ rực, phi như bước trên những bậc vô hình trên không trung, một luồng khí vô hình chặn luồng gió từ trước mặt thổi tới, tránh để gió thổi bay mất Phù Lợi Á đang ở trên lưng.
Phía sau hai con băng sương cự hạc cũng đang gấp rút đuổi theo dằng sau, nhưng dù thế nào đi nữa vẫn không tài nào đuổi kịp bạch long đang ở trước mặt, có thể duy trì khoảng cách không bị bạch long bỏ lại đã là không tồi rồi.
Ở tận đàng sau cùng chính là Cáp Mô đáng thương.
Cáp Mô không có khả năng thiên bẩm là ngao du thiên không, sau này dựa vào tu luyện thành thần thú mặc dù có thể bay trên trời nhưng không thể nào có thế so sánh được với những băng sương cự hạc bẩm sinh đã là vương giả của không trung.
Lúc trở về Khố Khắc Sâm Đạt thì trời cũng đã tối.
Đới Lệ Ti vẫn cãi nhau với Toa Bối Lạp như thường ngày.
Tiểu Toa Lị Na đang làm bài tập, hai giờ đồng hồ đả tọa tham tu.
Khải Lâm Na đang cùng vơi ba Thụ Cự Nhân và đám thủ hạ thân cận của Lâm Phong thương lượng kế sách phát triển Khố Khắc Sâm Đạt. Đang là mùa xuân âm áp trăm hoa đua nở, cũng là thời kì bận rộn nhất, Khải Lâm Na những ngày này bận đến đầu tắt mặt tối, chuyện lớn chuyện bé đều đổ lên đầu lãnh chủ phu nhân nàng.
Nhưng Khải Lâm Na trong lòng cũng đang lo lắng, đã ba tháng trôi qua.
Lâm Phong tới Thâm Uyên thế giới đã hơn ba tháng không hề có chút tin tức, những bất an cứ lớn dần lên trong lòng nàng. Lâm Lão gia cũng phái người đi hơn mười lần, nhưng Thâm Uyên thế giới rõ ràng là quá xa, và cũng quá lạ lẫm, bên trong tồn tại những nguy hiểm gì chẳng ai có thể biết được, làm sao có thể không khiến người ta lo lắng.
Trong đại sảnh, ngoài những người quan tâm tới việc nhà là Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp cùng với Tiểu Toa Lị Na đang làm bài tập ra những thủ hạ thân tín của Lâm Phong đều đến đông đủ.
Khải Lâm Na, Lâm Đại , Lâm Nhị. Lâm Trùng, La Đế Phong, Gia Đức Tây, Kha La Đa không thiếu một ai, đến cả Pháp Lạp Đế từ trước tới giờ đều bận tối tăm mặt mũi cũng ở đây, còn có cả quan nội chính được Lâm Phong cất nhắc An Đức Liệt
Tuy nhiên mấy lão gia hỏa đều hiện ra vẻ mệt mỏi buồn ngủ, đối với những chuyện vụn vặt này những người chỉ truy cầu sức mạnh chẳng hề có chút hứng thú nào.
Còn lại sáu vị mỹ nữ chiến thần dẫn đầu là Khắc Lâm Đê Na đều đứng phía sau Khải Lâm Na
Nội dung cuộc họp bao gồm vấn đề liên quan đến nhân khẩu,đương nhiên nhân khẩu mới chính là cơ sở phát triển vững chắc của lãnh địa, Khố Khắc Sâm Đạt lúc này kể cả chủ đất nữa mới có khoảng ba vạn người, muốn phát triển hơn nữa đúng là giống như kẻ ngốc nói mơ.
Nhưng đất của Khố Khắc Sâm Đạt bao la. Chu vi có tới hàng trăm dặm đều là đất hoang dã, muốn giải quyết vấn đề thiếu nhân khẩu thực chất không phải là một chuyện đơn giản, may mà hai tháng trước, khi chiến hỏa nổi lên, tiếng khóc của lưu dân nổi lên khắp nơi.
Khố Khắc Sâm Đạt ngay lập tức giương cờ hiệu thu nhận lưu dân. Sau khi ra hàng loạt những chính sách ưu đãi, một số lưu dân bị chiến hỏa thiêu trụi nhà cửa không có nhà để về đã bước vào đường cùng, nhiều người đã rời nhà dẫn người thân tới Khố Khắc Sâm Đạt.
Lúc mọi người đang thương lượng xem nên để những lưu dẫn này đi khai mỏ hay đi khai khẩn đất hoang, tiếng long ngâm vang dậy từ phương xa, chúng nhân còn tưởng là cường địch tới xâm phạm, lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy Lâm Phong cưỡi một con bạch mã cao lớn từ trên trời hạ xuống, trên vai còn có một tiểu tinh linh đang đứng.
Con bạch mã này cao to hơn rất nhiều so với những con chiến mã bình thường, bốn vó bốc lửa, đầu ngựa còn mọc ra hai chiếc sừng màu tím, uy phong lẫm liệt. Mọi người bây giờ mới biết tiếng long ngâm ban nãy chính là do co ngựa này phát ra.
Kha La Đa trước tiên kêu lên kinh hãi: “Bạch Long Mã, là Bạch Long Mã! Ôi rời ơi, lãnh chủ đại nhân sao lại cưỡi bạch long mã trở về? Long thần tại thượng, ta không phải đang nằm mơ chứ?”