Phía đông của Thản Tang Đại Lục là đại hải rộng mêng mông, trải dài ngút tầm mắt, từ xưa tới nay đều không ai biết điểm tận cùng của đại hải này là ở nơi nào, đã từng có vô số đội thám hiểm căng buồm ra khơi, nhưng đều một đi không trở lại, có người nói nơi tận cùng của đại hải là Ma Quỷ Đại Lục, cũng có người nói rằng vùng biển này cơ bản không có nơi tận cùng, thực hư thế nào không một ai rõ.
Phía trên mặt biển cách Thản Tang Đại Lục hơn mười vạn dặm, tọa lạc một cô đảo cao vút, khuôn viên ước chừng vài chục dặm, cô đảo này giống như một bảo lũy ở giữa không trung, lơ lửng bồng bềnh ngàn trượng trên không, một kì quan tráng lệ như vậy khiến cho Lâm Phong mới nhìn lướt qua cũng không khỏi cảm thấy sững sờ, thế giới thật là rộng lớn, không có việc gì kì lạ là không có ha.
Kim quang xé không tiến tới, rồi đáp xuống đảo, chỉ thấy tiên khí lượn lờ, những cây thông xanh thẳng đứng, tiếng hạc kêu vang vọng, thiên hạc bay đầy trời, vô số thiên hạc có kích thước khổng lồ thõa mãn đậu trên những cây thông cao lớn vài chục trượng, hoặc đứng một mình hoặc thành đôi thành cặp, bay đuổi đùa nghịch rộn rã, trông chẳng khác chi một dãi thế ngoại tiên cảnh, không hề có chút bụi bặm của trần gian tục thế.
Khi Lâm phong vừa đáp xuống đảo, tức thì một loạt tiếng kêu vang lên, vài con thiên hạc có thể hình khổng lồ đã bay tới gần, bất kể trên cao hay dưới thấp đều thập phần tò mò ước lượng (đánh giá) vị nhân loại khách quý đang từ từ tiến đến, đồng thời thì thầm tra hỏi Thụy Đức lạp và Mã Lệ Kiều về lai lịch của con người đang ôm trong lòng mình thiên sứ thiếu nữ bé nhỏ bằng một ngôn ngữ mà Lâm phong nghe không hiểu.
Thụy Đức Lạp cũng dùng điểu ngữ chíp chíp quạc quạc một hồi, mấy con thiên hạc tức thì hiện thành nhân hình rồi bu lại, một Liệt Ảnh Hỏa Hạc thiếu nữ mặc một chiếc váy liền thân màu hồng chen đến trước mặt Lâm phong, giọng tán dương nói: “Ức! Thiên Hạc Nữ Thần tại thượng, ngài chính là Lâm Phong? Thật ngại quá, tôi đã quá thất lễ rồi, xin hỏi ngài có phải là đại lục đệ nhất cường giả - Lâm Phong các hạ?”
Không đợi Lâm Phong kịp trả lời, một đám hạc nữ dồn dập kéo đến lập tức vây lấy chàng thành vòng tròn, hỏi những câu hỏi kì quặc lẫn cổ quái khiến hắn ta lúng túng không biết trả lời ra sao, đang lúc sém đầu phỏng trán thì một tiếng hạc lanh lảnh vang lên, đám thiên hạc bao vây bốn phía lập tức giãn ra hai bên.
Liền thấy bốn tuyệt sắc tiên nữ thanh thuần diễm lệ theo hầu một lăng ba tiên tử khoảng độ mưòi tám, mười chín tuổi ngự phong bay đến, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, vị lăng ba tiên tử đó tiến lên phía trước hành lễ theo kiểu xưa cổ, rồi nói: “Khắc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ tôn kính, tôi là Thiên Hạc Nữ Hoàng Bạch Tố Nhã, hoan nghênh ngài đến Thiên Hạc Đảo làm khách, nguyện thần cùng ngài dồng tồn tại!”
Lâm Phong phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy tất cả các con thiên hạc khác đều đã lùi ra một bên, nét mặt đều lộ vẻ sùng bái ngắm nhìn nữ hoàng bệ hạ của mình, ngay cả Mã Lệ Kiều và con hạc ti tiện Thụy Đức Lạp cũng đã lùi sang một bên, cả hai người bọn họ đều là lần đầu tiên được nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ của bản thân, phong thái thanh cao không vướng bụi trần của nữ hoàng bệ hạ đã nhanh chóng thu phục được bọn họ.
Lâm phong đáp lại bằng một lễ nghi tiêu chuẩn của giới nhân loại quý tộc, nói: “Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, nguyện người cùng Thiên Hạc Nưc Thần đồng tồn tại!”
Bạch Tố Nhã khẽ mỉm cười nói: “Với việc ngày đã sáng tạo ra tự nhiên hệ ma pháp để nhân loại tu luyện, xin cho tôi được phép gọi ngài là đại sư để thể hiện sự tôn trọng của tôi giành cho ngài!” Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Sự tồn tại của kẻ mạnh nằm ở sự cống hiến của người đó cho ma pháp, cống hiến của ngài ở lĩnh vực ma pháp từ trước tới nay không ai có thể so sánh được, mời đại sư di giá đến Tiên Hư Linh Không. Tố Nhã muốn thỉnh giáo ngài về sự kì diệu của ma pháp!”
Lâm phong tuy cảm thấy cách xưng hô này thực sự rất kì cục, nhưng cũng không phản bác lại, chỉ đáp lễ nói: “Nữ hoàng bệ hạ khách sáo rồi!”
Nói đoạn ngự phong bay lên, cùng Bạch Tố Nhã phiêu lãng bay về phía hậu sơn, bốn Tiên Nữ Hạc cấp tốc theo sát đằng sau, những thiên hạc khác đều ngước mắt nhìn theo, ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. Tên thái hạc Thụy Đức Lạp thì không ngừng nháy mắt với Lâm Phong, tỏ ý rõ ràng: “Lão đại, đem tôi đi theo với ...”
Thiên Hạc Đảo rộng hàng chục dặm trông giống như đỉnh của một ngọn núi to lớn, phía hậu sơn là một phiến vân hải. Trong phiến vân hải này từng làn tiên khí mờ mịt, sương trắng cuồn cuộn lượn lờ, khiến người khác không thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng, trong những màn sương trắng bốn cái kim sắc đại tự: “Cẩm Tú Sơn Hà” lúc ẩn lúc hiện, bồng bềnh bất định trong làn tiên khí.
Khi Lâm Phong vừa nhìn thấy bốn chữ này lần đầu lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Xém chút nữa thì rơi từ trên mây xuống, nguyên nhân không phải là vì b ản thân hắn ta, mà là vì bốn đại tự thoắt ẩn thoắt hiện này không phải là chữ viết của Thản Tang Đại Lục mà là kiểu chữ triện cổ đại ở tiền thế của hắn ta, sự phát hiện này khiến cho hắn ta cảm thấy bất ngờ, lẫn chấn động.
Thiên Hạc Nữ Hoàng Bạch Tố Nhã không hiểu có chuyện gì liền hỏi: “Đại sư, ngài làm sao vậy?”
“À, không có gì!” Lâm Phong vội định thần lại, chỉ vào bốn chữ lớn thoắt ẩn thoắt hiện trong vân hải, cố tỏ ra không hiểu hỏi: “Nữ hòang điện hạ tôn kính, xin hỏi bốn chữ này có nghĩa là gì vậy?”
Bạch Tố Nhã khẽ lắc đầu nói: “A, không giấu gì đại sư, Tiên Hư Linh Không là ân điển mà Thiên Hạc Nữ Thần vĩ đại ban cho Thiên Hạc Nữ Hoàng trước đây, theo như những gì trong ý thức của các Thiên Hạc Nữ Thần xưa cổ, thì bốn đại tự này là do bàn tay của Thần Đế để lại, với kiến thức của tôi thì không đủ khả năng để kiến giải!”
“Văn tự của Thần Đế?” Lâm Phong trong lòng có cảm giác hoang mang vô cùng, nếu như bốn Hán ngữ cổ đại này là văn tự của Thần Đế, thế thì chẳng phải là người dân Trung Quốc đều là Thần Đế rồi hay sao? Tâm lí mặc dù nghĩ tín ngưỡng của Thiên Hạc Nữ Hoàng quá cứng nhắc, nhưng miệng lại thực sự không nói ra, chỉ là loại hán tự cổ này làm thế nào mà lại xuất hiện được ở nơi này, điều này khiến cho trong lòng hắn ta đặt ra một dấu chấm hỏi cực lớn.
“Thỉnh đại sư hãy theo tôi.” Bạch Tố Nhã khe khẽ mĩm cười, phiêu thân bay tiếp, tiến thẳng vào bên trong phiến vân hải.
Lâm Phong mở cảng mắt ra nhưng vẫn không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong vân hải, quay sang nhìn trái phải xung quanh, thì thấy bốn nàng Tiên Nữ Hạc xinh đẹp tựa tiên xa đang đưa mắt nhìn như muốn nhắc nhở điều gì, thấy vậy Lâm Phong đành phải miễn cưỡngđề tụ toàn thân pháp lực, theo sát bước của Bạch Tố Nhã tiến vào trong phiến vân hải.
Trong vân hải lại là một thế giới hoàn toàn khác, chỉ thấy một dải núi non sông hồ, tiên lâm thắng cảnh bất tận, bầu trời xanh trong vắt, ánh nắng cha hòa bao phủ hàng vạn dặm, cao cao trên không trung là hai đóa bạch sắc liên hoa khổng lồ đang lơ lửng, thấy Bạch Tố Nhã đã ngồi lên trên mọt dóa liên hoa, Lâm Phong tức thì ngạc nhiên, rồi cũng nhẹ nhàng đáp xuống, ngồi xuống đóa còn lại đối diện với nàng ta.
Bốn vị tiên nữ hạ cũng theo đến, phía dưới chân đều xuất hiện một đóa bạch sắc liên hoa, đứng phía sau Bạch Tố Nhã.
Bạch Tố Nhã nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, từ từ nói: “Đại sư tự mình sáng tạo ra tự nhiên hệ ma pháp, đó là chuyện cổ kim chưa từng có, liệu có thể cho Bạch Tố Nhã tôi được chiêm ngưỡng phong thái của ngài?”
Lâm phong nói: “Nữ hoàng bệ hạ khách khí rồi, nếu như người không ngại, Lâm Phong tôi cũng muốn cùng bà người ấn chứng một phen!”
Bạch Tố Nhã mỉm cười nói: “Ức, vậy thì quá cảm tạ rồi!” Nói đoạn liền đứng thẳng người dậy, không rõ nàng ta đã làm như thế nào, “xoẹt!” một đạo kiếm khí vô hình từ hư không xuất hiện tựa thiểm điện, rồi chém về phía Lâm Phong.
Lâm Phong đứng thẳng dậy, nguyên lai cái gọi là Thần Thánh Thiên Hạc chẳng qua chỉ là Tự Nhiên Linh Thể được sinh ra từ thiên địa linh khí của vân hải tiên cảnh này hoài thai sinh ra, chẳng trách có thể nắm được nguyên khí của trời đất, chỉ có điều là rốt cuộc không có tiên gia pháp quyết nên không thể tu luyện thành nguyên anh dĩ tham tạo hóa. Cho dù bản thân có nắm được chút pháp môn thì sau khi luyện lên cực đỉnh cũng khó mà tiến thêm.
Chỉ là khắp nơi trong vân hải thế giới này đều toát ra vẻ thần bí, Lâm Phong đột nhiên phát hiện ra mình đã dấn thân vào trong ma pháp trận thiên tạo (tự nhiên hình hành), hoàn toàn không có đường rút lui, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhẹ nhàng rút Kim Quang Phiến ra phẩy, quét bay tất cả những đường kiếm vô hình phóng tới trước thân thể, phẩy thêm lần nữa, một đạo kim quang tức thì lao về phía Bạch Tố Nhã.
Bạch Tố Nhã nhẹ nhàng bay vút lên, nhanh chóng vung tay vạch những hình vẽ ma pháp, một luồng thiên địa nguyên khí hình thành nhanh như cắt cuốn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong chỉ tay, ấn quyết vừa kết, luồng thiên địa nguyên khí khổng lồ tức thì xâm nhập vào thể nội, một phần bị hắn ta hấp thu, một phần khác theo đường cũ mà phản kích lại, đâm sầm vào đoàn nguyên khí của Bạch Tố Nhã đang chế trụ Kim Quang Phiến, trận phong bạo cự đại tứ tán, Bạch Tố Nhã kinh hô một tiếng, rồi phất ống tay bay lùi lại.
Bỗng nhiên, Linh Lung Bảo Tháp không chịu sự khống chế đã bay ra ngoài, phát ra một âm thanh vang dội. Bảo tháp trong nháy mắt đã phóng to ra, trông chẳng khác chi sắp phá vỡ cả không gian, treo lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Phong, Lâm Phong còn đang kinh ngạc thì thấy Linh Lung Bảo Tháp đột ngột xoáy tròn chuyển động, cùng với tiếng nổ to lớn là một phiến huyền hoang chi khí, khiến cho cả vân hải thế giới đột ngột rung chuyển, hư không dường như muốn nổ tung.
Bạch Tố Nhã và bốn vị Tiên Nữ Hạc sắc mặt đại biến, ngẩng đầu ngước nhìn ngọn tháp chọc trời cao vạn trượng. Bạch Tố Nhã vội vàng huy động ngọc thủ vài lần, bốn vị Tiên Nữ Hạc lập tức biên mất vào trong hư không.
Lâm Phong đang kinh hoàng tới mức bay mất cả hồn vía thì trong đầu hắn ta hốt nhiên lại xuất hiện một đoạn khẩu quyết, Thất Bảo Linh Lunh Tháp lại hóa nhỏ trở lại như ban đầu, bay trở về lại tay hắn, Lâm Phong tới lúc này vẫn ngây người ra, một lát sau mới định thần trở lại.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, nhất thời khiến cho hắn ta ứng phó không kịp, một lúc lâu sau, khi định thần trở lại thì mới thu lại Linh Lung Bảo Tháp thì thấy chẳng có gì khác biệt, liền lập tức cẩn thận tham ngộ câu đoạn khảu quyết đột ngột hiện ra trong đầu khi nãy, ấn quyết nhất chỉ, cả vân hải thế giới đột ngột rung chuyển mạnh mẽ, cả không gian nổ tung, núi non sông suối đều hóa thành huyền hoàng chi khí rồi trầm xuống.
Cảnh vật vừa biến đổi, Lâm Phong đã bay lên đứng trên đỉnh núi phía sau Thiên Hạc Đảo, cách đó không xa Bạch Tố Nhã và bốn vị Tiên Nữ Hạc đang trợn mắt há miệng nhìn hắn ta, vô số con thiên hạc cũng từ xa bay tới sau lưng hắn ta, hải vân thế giới với mây mù liễu nhiễu đã biến mất, bầu trời trở nên trong vắt, không hề gợn mây.
Lâm Phong không khỏi ngây người ra, khi trong không trung bay xuống một bức họa đồ thì mới giơ tay ra bắt, bốn chữ “Cẩm Tú Sơn Hà” to lớn rõ nét hiện trên bức họa đồ đập vào mắt hắn ta, trầm ngâm giây lát, pháp quyết tức thì triển khai, bức Sơn Hà Đồ đó lại biến thành vân hải thế giới, ngây ra một lát, Lâm Phong lúc này mới thu lại bức Sơn Hà Đồ, đến gặp Bạch Tố Nhã.
“ Ngài.... Ức. Thiên nột, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bạch Tố Nhã nhìn chằm chằm vào bức Sơn Hà Đồ trong tay Lâm Phong, sự cố này đến qúa đột ngột khiến cho vị Thiên Hạc Nữ Hoàng này khó lòng có thể chấp nhận.
Lâm Phong tâm niệm cấp chuyển, bức Sơn Hà Đồ này rõ ràng là có liên quan tới Linh Lung Bảo Tháp, hơn nữa nó còn là một pháp bảo vô cùng lợi hại, nếu muốn đem nó theo e rằng sẽ phải san phẳng cả Thiên Hạc Đảo này, cho dù Tiên Nữ Hạc chỉ là linh vật mà thiên địa linh khí hoài thai sinh ra nhưng tín ngưỡng lại là thứ khiến cho người ta phải dè chừng nhất.
Lâm Phong tậm niệm cấp chuyển tựa điện, rồi đột nhiên quyết định nói dối: “ Nữ hoàng bệ hạ, thực ra tôi chính là sứ giả của Thiên Hạc Nữ Thần, lần này tôi đến là phụng theo ý chỉ của Thiên Hạc Nữ Thần hòng thu lại Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, nhân tiện sẽ thay Thiên Hạc Nữ Thần truyền lại cho các vị một bí quyết tu luyện cao cấp hơn để nắm giữ tự nhiên hệ ma pháp.”
“Ức! Thiên nột! Điều … điều … điều này ... ” Những âm thanh kinh ngạc vang lên, Bạch Tố Nhã sắc mặt hiện lên vẻ không dám tin tưởng, lưỡi cứng đơ lắp ba lắp bắp “ Lẽ nào ... thần sứ đại nhân tôn kính, lẽ nào Thiên Hạc Nữ Thần quyền năng vô biên đã vứt bỏ kẻ nô bộc thấp hèn của người?”
Chỉ cần là kẻ có lí trí một chút cũng sẽ tuyệt đối không tin lời nói hoang đường này của Lâm Phong, nhưng bất luận là tự nhiên hệ ma pháp hay là việc biến cung điện của nàng ta thành một tấm họa đồ, đều đã chứng thực thân phận thực sự của hắn ta một cách rất phiến diện, Bạch Tố Nhã thực sự không tìm ra bất cứ li do nào để không tin, chỉ đành im lặng chấp nhận sự thực.
Lâm Phong khẽ cười thầm trong bụng, thật là tín ngưỡng hại chết người, bức Sơn Hà Đồ này rõ ràng là tiên gia pháp bảo đã bị lưu lạc đến thế giới này trước cả khi chúng thần đại chiến, loại hán tự cổ xưa bên trên là một minh chứng cụ thể nhất, lúc này phải móc ngoặc quan hệ làm tay sai cho Thiên Hạc Nữ Thần, nếu như đứng trên góc độ tín ngưỡng mà nói, thì bất kì một chủng tộc có trí tuệ nào trên Thản Tang Đại Lục bất quá cũng chỉ là loài vật vô tri.
Lâm Phong lặng lẽ vận khởi một môn ma đạo hoặc tâm chi pháp mà hắn đã vô tình học được ở tiền thế, rồi nói bừa một câu: “ Thiên Hạc Nữ Thần tịnh không ruồng bỏ những tín đồ kiên định tín ngưỡng như các ngươi, lần này ta đến đây là để thu hồi Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, ngoài ra còn thay mặt Thiên Hạc Nữ Thần truyền dạy cho các ngươi một loại pháp môn tu luyện.”
Bạch Tố Nhã khuôn mặt hiện lên thần sắc ngớ ngẩn, cứ theo quán tính mà gật đầu, Lâm Phong nhân luc tâm linh nàng ta hư nhược, hét lớn lên một tiếng rồi nói : “ Thiên Hạc Nữ Thần sai ta nói rõ với các ngươi, sự huyền diệu của ma pháp là ở chỗ tìm hiểu sự vĩnh sanh bất tử, cùng thiên địa trường tồn chi đạo, bây giờ ta sẽ truyền lại cho các ngươi một một môn pháp tu luyện, các ngươi phải nhớ kĩ lấy!” Ấn quyết nhất động, năm điểm linh quang tức khắc phi xạ tiến đến trán của ngũ nữ.
Năm vị Tiên Nữ Hạc toàn thân run rẩy, từ sâu thẳm trong linh hồn bọn họ đã bị hắn ta thừa cơ đặt một ấn pháp không thể phai nhòa. Trong tiềm thức của bọn họ giờ đây không còn nảy sinh chút nghi hoặc nào nữa. Lần này họ sống chết tin rằng Lâm Phong chính là sứ giả của Thiên Hạc Nữ Thần.
Bạch Tố Nhã vội vàng nói: “Ức! Sứ giả đại nhân tôn kính, nguyện ngài cùng với Thiên Hạc Nữ Thần đồng tồn tại!”
Lâm Phong thầm cảm thấy có chút xấu hổ trong lòng, thực ra chàng cũng không muốn dùng thủ đoạn ti tiện này, nhưng bây giờ rơi vào tình huống bất đắc dĩ này chàng buộc lòng phải làm như vậy. Hắn ta hồ loạn đáp trả một tiếng, rồi cùng thiên sứ thiếu nữ và vợ chồng Thụy Đức Lạp rời khỏi Thiên Hạc Đảo, trở về Khắc Khố Sâm Đạt.
Trên đường về, Thụy Đức Lạp dò xét nhìn Lâm Phong như nhìn một con quái vật, vỗ vỗ vào đầu, ngạc nhiên kêu lên: “Ta không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Ức, Thiên Hạc Nữ Thần tại thượng, lẽ nào ngài (nên để cách xưng hô này, vì thân phận của LP hiện tại) thực sự là sứ giả của Thiên Hạc Nữ Thần? Điều này quả thật là khiến cho người khác khó có thể tin được, thật quá hoang đường mà!”
Hoang đường vẫn là hoang đường, bất quá trong tiềm thức của tên thái hạc này không mảy may nghi ngờ địa vị mới của Lâm Phong.
Mã Lệ Kiều cũng tỏ ra khó tin vào việc này, ở Khắc Khố Sâm Đạt đã mười năm, bọn họ đã quen với địa vị trước đây của Lâm Pphong, bây giờ đột nhiên hắn ta trở thành sứ giả của Thiên Hạc Nữ Thần, điều này khiến cho bọn họ nhất thời khó có thể chấp nhận, nhưng ngay cả Thiên Hạc Nữ Hoàng cũng đã thừa nhận, thì những con hạc hoang bọn họ sao có tư cách để phản bác!
Lâm Phong nghĩ thầm: “Nếu ta mà làm tay sai cho nữ thần ở chốn hư địa phiêu miễu của bọn các ngươi, thì ngày mai mặt trời nhất định sẽ mọc ở đằng tây!” Tuy vậy nhưng ngoài miệng hắn ta lại tỏ ra nghiêm túc nói: “Thế nào, đến ngay cả Thiên Hạc Nữ Thần quyền năng vô thượng mà con thái hạc nhà ngươi cũng dám nghi ngờ sao?”
Thụy Đức Lạp vội vàng cười hùa theo nói: “Ức. Thiên nột, ta làm sao dám nghi ngờ Thiên Hạc Nữ Thần chứ, hì hì ... , ngay ... ngay cả tẩm cung của Bạch Tố Nhã nữho àng bệ hạ, ngài cũng có thể di chuyển được, ta nào dám nghi ngờ thân phận sứ giả của ngài, hơn nữa bây giờ ngài đã là sứ giả của Thiên Hạc Nữ Thần, có thể đi theo ngài, ta và Mã Lệ Kiều sau này trước mặt đồng loại cũng cảm thấy hãnh diện.
Thiên sứ thiếu nữ đứng một bên, ngẩng khuôn mặt sợ hãi lên dò xét nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong cũng hắc hắc mĩm cười, không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, lôi Cẩm Tú Sơn Hà đồ ra tái luyện lại từ đầu.
Không biết bảo pháp này từ đâu dến, cũng không hiểu tại sao nó lại lưu lạc đến dị thế giới này, lúc đầu khi Linh Lung Bảo Tháp đột nhiên không chịu sự khống chế bay ra ngoài, tức thì toàn bộ cấm pháp trên bề mặt Cẩm Tú Sơn Hà Đồ đều bị phá vỡ triệt để, hoàn nguyên lại bổn lai diện mục, sau đó rất tự nhiên rơi vào tay hắn ta.
Tất cả những điều này đều hết sức cổ quái, Lâm Phong nghĩ mãi mà không hiểu, cũng không muốn làm nhọc óc mình nữa, nếu như đây là do vận khí thì có vận khí nào quá tốt như thế không?
Từ khi bị đám tạp mao của Côn Lôn Phái phá hoại cơ thể, Thái Cực Đồ chứa chân linh lưu lạc vào thế giới này, bản thân hắn luôn gặp vận may, thân nhập hồng trần, vô tình công lực của hắn cũng được đề cao đến cực đại, dục niệm cũng không có khả năng khống chế hắn ta, lẽ nào đây cũng là một vận may?
Lâm Phong nghĩ mà không hiểu nên không buồn suy nghĩ nữa.
Chỉ tay, một ngọn lửa tam vị chân hỏa phóng ra ngoài, chui vào bên trong Sơn Hà Đồ, triển khai pháp quyết tân luyện lại cấm pháp một lần nữa.
Nghĩ đến Linh Lung Bảo Tháp, từ sau khi có được vật báu này Lâm Phong chưa từng sử dụng qua, cấm pháp trên bề mặt của nó hắnta c ũng chưa thể giải khai, cũng không biết lai lịch của pháp bảo này như thế nào, càng không biết bảo tháp này có công dụng gì, không có pháp quyết sử dụng hoàn chỉnh, cơ bản chỉ coi như là một vật vứt đi.
Nhưng Lâm Phong đương nhiên cũng không hoàn toàn coi Linh Lung Bảo Tháp là vật vô dụng, lôi bảo tháp ra, thử tân luyện lại một lần nữa, chỉ là với cấm pháp được yểm bên trên, thì bản thân với công lực hiện tại vẫnch ưa thể phá được, cấm pháp bên trên nó hết sức cổ quái, không giống như thứ cấm pháp mà Thanh Vân Tử từng dùng.
Sau vài lần thử thất bại, Lâm Phong càng mất hứng, liền đem bảo tháp thu lại, tâm lí không hiểu tại sao lại có chút phiền muộn, không chịu được ngẩng mặt lên trời gầm lên ba tiếng, đem những muộn phiền trút hết theo tiếng hét, khi thấy Thụy Đức lạp và Mã Lệ Kiều trợn mắt há miệng nhìn mình, hắn ta lại nâng khuôn mặt nhỏ bé dễ thương của thiên sứ thiếu nữ lên, tỏ ra vô lại nói: “ Gọi ca ca đi.”
Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều nghe vậy lại càng ngây người ra, đồng tử lại càng mở to hơn.
An Lị Ny cắn chặt môi lại, khuôn mặt tràn ngập thần sắc sợp hãi, lí nhí gọi: “Ca ca!”
Lâm Phong lần này ha hả cười lớn, mọi muộn phiền đều bị xóa sạch, ngẩng đầu hôn lên khuôn mặt non nớt của An Lị Ny một cái, rồi quay đầu lại nói với Thụy Đức lạp: “Ngươi nói xem, lần này chúng ta đã xóa sạch một nửa Thánh Kị Sĩ, bây giờ các nước liệu có còn nhòm ngó tài phú của Khắc Khố Sâm Đạt nữa không, còn muốn triệt để sản trừ Lâm gia bọn ta nữa không?”
Thụy Đức Lạp suy nghĩ hồi lâu mới nói: “ Bản tính tham lam của con người có qua một vạn năm nữa cũng không thay đổi được, có điều lần này sức mạnh của Ngũ đại đế quốc và giáo hội cơ hồ đã bị chúng ta tiêu diệt tận gốc, e rằng tất cả các quốc gia của con người đều đã cảm thấy nguy hiểm đang rình rập, chắc chắn sẽ ngấm ngầm cấu kết với nhau đối phó với Lâm gia.”
“ Phú quý đồng nghĩa với hiểm nguy! Biết rõ là không thể được nhưng vẫn làm, đó là điểm khác biệt giữa loài người bọn ta với tứ đại hoàng kim gia tộc các ngươi!”
Lâm Phong khẽ cười nhưng trong lòng lại ngấm ngầm cười lạnh ....