Vô Lại Kim Tiên

Chương 17: Chương 17: Đệ nhất bả kiếm






“Ngươi mua nô lệ để làm gì thế?” Lâm Phong tò mò hỏi.

Khố Nhĩ Sâm có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói: “Ta một mình không dám tới kĩ viện, vừa rồi mới tới thị trường nô lệ mua lấy một nô lệ, ngươi giúp ta xem hình dàng thế nào.”

“Lăn qua một bên!” Lâm Phong chửi lên, trực tiếp quét Khố Nhĩ Sâm ra khỏi cửa, hắn tuy không phải là người tốt gì, nhưng từ trong nội tâm mà nói, cũng là thập phần căm ghét loại mậu dịch nô lệ này, tuy bất luận thế giới cũng đều là thực lực nói chuyện, nhưng người làm việc mua bán nô lệ hay làm trung gian cho những giao dịch loại này hắn không thể nào chấp nhận được.

Sau khi Khố Nhĩ Sâm đi khỏi, Lâm Phong tế xuất Thất bảo linh lung tháp, thân thể rung lên, nguyên thần thoát ra hóa làm một đạo kim quang xoáy tiến vào trong.

Nguyên thần xuất khiếu, nhục thân ngồi cứng, như quả lúc này nói Khải Lâm Na ở đây khẳng định có thể làm hắn chết.

Hư không bên trong vô biên vô tế, vong linh dày đặc đông đảo trôi nổi qua lại, Lâm Phong phóng mắt quét xung quanh, không ngừng tìm kiếm trong bầy vong linh, trong nơi đây có tinh linh, thiên sứ, ác ma, ải nhân, cự nhân, cự long, phượng hoàng rất nhiều bọn vong linh, tất cả đều là vong linh chủng tộc liên quân vào lúc cuối cùng của Chúng thần đại chiến bị Thanh vân lão đạo phong ấn.

Một điểu nhân 12 đôi cánh dài từ bên thân bay qua, Lâm Phong vươn tay tóm lấy, lắc thân rời khỏi Thất bảo linh lung tháp.

Lấy hàn thiết chi hồn từ trong Bỉ Mông quốc khố tìm được, Lâm Phong dùng tinh thần lực cường hoành ép thẳng thành 3 thước, hai ngón tay khoan kiếm khuôn, sau đó dùng tam vị chân hỏa tế luyện một lần, thân kiếm thanh quanh đại thịnh, lãnh khí sâm sâm, giống như phải xuyên qua phế tì người, cũng có vài phần dáng vẻ bảo kiếm.

Gắn khối ma tinh của xích diễm yêu vương lên trên, cuối cùng phát ra nguyên linh điểu nhân, Lâm Phong dùng tay chỉ, thanh quanh bạo trướng lần nữa, nguyên linh điểu nhân bị hút vào.

Sau một lúc, bảo kiếm đã thu lại tất cả quang mang, thân kiếm trong suốt sáng ngời, giống như dùng thủy ngân chế thành, bên trong lưu chuyển một sợi quang vựng màu trắng nhuận.

Vửa hay Khải Lâm Na dẫn theo tiểu Toa Lị Na đi vào, Lâm Phong cầm kiếm quăng cho nàng, cười ha hả nói: “Hãy xem hình dạng thần khí ta luyện cho nàng thế nào!”

Khải Lâm Na nhìn qua, không cảm thấy có hứng thú gì nói: “Thần khí nếu dễ luyện thế này, nó đã không gọi là thần khí, cái này của ngươi chỉ có thể tính là ma pháp kiếm mà thôi, có công dụng gì?”

Lâm Phong nói: “Ta ở trên đó gia trì một ma pháp công kích vĩnh cửu cấp 8 “Thánh quang chi kiếm”, có khối ma tinh của xích diễm yêu vương để cung cấp ma lực, nàng cầm thanh kiếm này đồ long đều không là vấn đề.”

“Ngươi biết ma pháp quang hệ khi nào, làm sao ta lại không rõ?” Khải Lâm Na kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Gia trì ma pháp cấp 8 vĩnh cửu? Cái đó chỉ có đại ma đạo sư mới có thể đủ sức làm, hơn nữa còn phải tiêu hao toàn bộ ma lực, vô phương khôi phục, ngoài ra phải có được cửu long thủy tinh mới có thể bảo trì vĩnh cửu, cái này làm sao lại có thể chứ!”

“Nàng thử thì không phải sẽ biết sao!” Lâm Phong đắ ý, hắn là không biết ma pháp quang hệ, cũng không có đại ma lực đặc biệt của cấp đại ma đạo sư, nhưng muốn gia trì một ma pháp vĩnh cửu thì không khó, điểu nhân 12 đôi cánh dài đó là vật dẫn (dẫn tử).

Hắn đã phong ấn tên khốn đó bên trong kiếm, cũng bằng như từ trên người điểu nhân đó bóc lột lấy ra một ma pháp thánh quang hệ cấp 8 vĩnh cửu gia trì trên kiếm, như quả là do một đại ma đạo sư sẽ vĩnh cửu tiêu hao một thân ma lực để gia trì ma pháp trên thần khí, đối với nguyên liệu cũng có yêu cầu cực cao, tổng hợp lại không kém việc lên trời (?), đạo lí này ai đều minh bạch.

Nhưng hắn là phong ấn nguyên linh của điểu nhân đó vào trong nên không thể có vấn đề gì, tuy nhiên đối với người khác mà nói sát tử một điểu nhân 12 cánh so với việc lên trời còn khó hơn, nhưng trong Thất bảo linh lung tháp của hắn có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lại có ma tinh của ma thú cấp 9 cung cấp đầy đủ ma lực, thanh kiếm này so với thần khí còn thần khí hơn, chỉ cần ai giữ thanh kiếm này, đều có thể phát ra “Thánh quang chi kiếm” cấp 8, như quả là nói cận chiến, một khi triển khai công thế dù là pháp sư thánh cấp cũng phải đau đầu.

Tất cả pháp sư thánh cấp cũng chỉ có thề trong nháy mắt phát ra ma pháp cấp 7 mà thôi, đương nhiên, còn phải nhìn là ai sử dụng nữa, như quả là nói Lâm Phong sử dụng tấn công nhanh khả dĩ khiến cho một pháp sư thánh cấp cháy đầu bỏng trán, nếu là ma pháp học đồ sử dụng, pháp sư thánh cấp chỉ cần kéo giãn cự li triệu gọi một ma pháp cấp 10 oanh kích xuống thì có thể giải quyết trận đấu.

Dựa theo cách sắp xếp (bài danh) của Ma pháp công hội, ma pháp học đồ, kiến tập pháp sư, trung cấp ma pháp sư, cao cấp ma pháp sư, ma đạo sĩ, ma đạo sư, đại ma đạo sư, sách pháp sư, thánh pháp sư, cộng lại chín bậc, trên cấp 10 là cấm chú, pháp sư thánh cấp có thể triệu gọi xuất ra cấm chú cấp 12, sách pháp sư chỉ có thể triệu gọi xuất ra cấm chú cấp 11.

Không nhìn tới sự chênh lệch chỉ 1 cấp, nhưng khoảng cách trong đó thực sự không thể xét đạo lí.

Pháp sư thánh cấp chỉ có thể nháy mắt phát ra ma pháp dưới cấp 8 sách pháp sư chỉ có thể nháy mắt phát ra ma pháp dưới cấp 7.

Đại ma đạo sư tối cao có thể triệu gọi xuất ra ma pháp cấp 10, cũng chỉ có thể nháy mắt phát ra ma pháp cấp 5 mà thôi.

Khải Lâm Na trong lòng tò mò thử qua, bất ngờ khoa kiếm hướng về Lâm Phong, một đạo bạch quanh cường đạo bắn ra hướng về Lâm Phong, Khải Lâm Na kinh hãi kêu lên “a” một tiếng, sắc mặt hoảng sợ phát trắng, hiển nhiên không phải cố ý, hơn nữa là một pháp sư quang hệ, nàng cực kì rõ uy lực của đạo “Thánh quang chi kiếm” này.

“Kháo! Mưu sát thân phu a!” Lâm Phong hi hi cười, hắc bạch nhị khí xoắn lại, đạo Thánh quang chi kiếm biến mất vô hình, từ khi rời khỏi Hỏa diễm sâm lâm, hắn mới tìm ra một điểm diệu dụng của Thái cực đồ, đối với ma pháp có lực phòng ngự tuyệt đối, không ngờ địa hỏa chi tinh cũng có thể áp chế, thực sự khiến hắn rất hưng phấn, dù là ngoài ý muốn.

“Thật xấu hổ, ta không phải cố ý!” Khải Lâm Na cười xin lỗi, thở dài king ngạc nói: “Cho dù thần khí cũng bất quá như thế, ta từng thấy qua thần khí của Thánh quanh kiếm thần Bác Khắc Tát, Quang chi thánh kiếm của ông ta có thể lấy đấu khí chuyển hóa thành ma pháp công kích.”

Lâm Phong trố mắt nhìn chòng chọc Khải Lâm Na, khuôn mặt cười không vô tư đó tuy không có lực mị hoặc gì, nhưng càng khiến người cam nguyện phủ phục dưới quần thạch lựu của nàng ta, thực sự xứng là nhất tiếu khuynh thành, không trách tên Tạp Đặc Na cái tên hôn quân đó đối với nàng ta thần hồn điên đảo.

Khải Lâm Na sắc mặt hơi đỏ nói: “Ngươi nhìn ta thế này làm gì?”

Lâm Phong nuốt nước miếng đáp: “Ta hiện tại muốn cùng nàng động phòng.”

“Hạ lưu!” Khải Lâm Na gắt một câu, giận dữ trừng mắt liếc nhìn tên tiểu sắc quỷ này, cười lúm đồng tiền như hoa nói: “Thanh kiếm này ta nhận lấy, bất quá ngươi thực sự là thần bí khiến người nhìn không ra (tróc mạc bất thấu), mới đây chỉ dùng chút điểm công phu đã làm ra thần khí, ta đối với ngươi càng lúc càn có lòng tin, đợi sau khi ngươi thực hiện được lời hứa của mình, ta sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của ngươi!”

“Hiện tại, không thưởng ta chút gì sao?” Lâm Phong cười thô bỉ chỉ vào mặt mình.

Khải Lâm Na ngọc diện đỏ rực, những cũng đi tới trước mặt hắn thưởng cho một nụ hôn thơm đáng nhớ, tiểu sắc lang vui sướng không biết cả phương hướng.

Tiểu Toa Lị Na ghen tị nhìn thần kiếm trong tay Khải Lâm Na, chạy đến giật gấu áo Lâm Phong, cặp mắt to sáng trong rực rỡ đáng thương nhìn Lâm Phong.

“Toa Lị Na lanh lắm!” Lâm Phong nhép cái má nhỏ của nàng ta, cười ha hả nói: “Muội trước tiên phải luyện cho tốt kiếm pháp huynh dạy muội, sau này huynh sẽ luyện cho muội một tiên kiếm còn tốt hơn, bảo đám so với cây này của Khải Lâm Na tỉ tỉ còn tốt hơn.”

Toa Lị Na cao hứng nói: “Thật chứ? Công tử thật là tốt!”

“Ha ha” Lâm Phong trong lòng cao hứng, tiểu nữ hài mấy ngày gần đây đã dần dần bỏ được cái bóng trong lòng, không còn thấy ai thì khuông mặt lại có bộ dạng khiếp sợ, khiến người nhìn phải đau lòng.

Ngày thứ 3, Lâm Phong sau khi gửi Khố Nhĩ Sâm về lại Khải Sắt thành, cũng dẫn theo đại đội binh mã xuất phát, mục tiêu Khố Khắc Sâm Đạt.

Trước đó lão gia tử đã giao cho bí lệnh, khiến hắn sau khi gặp Mộc Đầu thúc thúc phải tới Khố Khắc Sâm Đạt, ở đó có chuyện hắn cần làm.

Khố Khắc Sâm Đạt là một thành trấn nhỏ nhân khẩu không đủ 1 vạn, là khối đất nhỏ bình thường trong bắc phương tứ lĩnh, đấy nằm ở góc tây, tây gần Lạc nhật đại chiểu trạch (đầm lầy), bắc dựa vào Hồng thập tự sâm lâm và Hi Lặc Ba Tư sơn, xuyên qua Hi Lặc Ba Tư đại hạp cốc là Thiểm tộc đại thảo nguyên, tự nhiên hoàn cảnh thực sự có thể nói là cực kì ác liệt.

Khố Khắc Sâm Đạt là một tòa thành trấn nhỏ chủng tộc thập phần phức tạp, ải nhân, tinh linh, cự nhân cùng rất nhiều chủng tộc khác sống truyền đời ở đây, cực kì khó quản lí tốt được, lão gia tử giao cho hắn nhiệm vụ là phải dàn xếp mâu thuẫn giữa các chủng tộc này, nói cho cùng đây cũng là địa bàn của Lâm gia, không thể để hỗn loạn phải không?

Lâm Phong trong lòng cũng rõ, lão gia tử là đang khảo nghiệm năng lực của hắn.

“Dù trời cao thế nào ta vẫn bay, biển rộng thế nào cá vẫn bơi!” Lâm Phong trong lòng cuồng hống, đợi sau khi hắn tới được Khố Khắc Sâm Đạt, hắn sẽ là chủ nhân ở đó, bất kì ai hắn cai quản, không nghe lời thì toàn bộ con mẹ nó cút cha nó ra, hoàng đế lão nhân lại cũng không được.

Trên đường du sơn ngoạn thủy, đi nửa tháng trời, mới đi được chưa tới nửa lộ trình.

Đêm tối lập trại, phải làm gì đó để làm gì đấy mà đi, Lâm Phong ngồi trong doanh trướng của mình, lấy cái kim sắc hồ lô ra lắc, lắc được một hồi, niệm pháp quyết, một chùm kim quang phóng ra, sau khi kim quang tan đi, một tiểu sấu lão đầu giống như cây gai xuất hiện, lão đầu đó tay múa chân đạp, cả mặt hưng phấn đỏ ửng nói: “Thật sự là thần kì vô cùng, không nghĩ được Tạp Lạp Kì ta không ngờ có thể thấy lại ánh mặt trời!”

“Hưng phấn cái rắm a!” Lâm Phong một chút khách khí cắt đứt sự hưng phấn của lão đầu, ác hiểm nói: “Ta có thể làm phiền nói trước, ngươi tốt nhất là nghe lời ta, nếu không … Hứ hứ!”

Lão đầu này là Tạp Lạp Kì một đại pháp sư thánh cấp 1 vạn năm trước trong Chúng thần đại chiến bị Thanh Vân lão đạo phong ấn bên trong Thất bảo linh lung tháp, Lâm Phong cần một tay đánh trung thành, có nghe nói Thanh Vân lão đạo từ chỗ Thái Thượng lão quân trộm được hồ lô bảo bối, làm lại nhục thân cho bọn vong linh này không phải việc gì khó cả.

Tạp Lạp Kì lông mày cau lại, giống như hứ hứ hai tiếng nói: “Sinh vật đến từ dị giới, không lẽ ngươi không nhận ra hồi sinh (tao tháp?) linh hổn một vị cường giả thánh cấp là một chuyện ngu xuẩn phi thường sao?”

“Ha ha!” Lâm Phong cười lên, “Biết tên lòi xương ngươi không thể nghe lờ như vậy mà, không lẽ ngươi nhận thấy có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ngươi làm sao biết ta không phải là người của thế giới này chứ?”

Tạp Lạp Kì híp đôi mắt nhỏ nói: “Ngươi cũng có chút thực lực, nhưng trước mặt một vị pháp sư thánh cấp, chút thực lực đó của ngươi không tính là gì cả, như quả ngươi không phải là sinh vật từ dị giới, làm sao có thể giải khai phong ấn ma quỷ đó chứ?”

“Ngươi đích xác rất thông minh!” Lâm Phong nói: “Bởi vì ta và Thanh Vân lão đạo đến từ cùng một cái thế giới, Thanh Vân lão đạo có thể tiêu diệt chủng tộc liên quân trên 1000 vạn của bọn ngươi, không lẽ ngươi nghĩ ta không thể thu thập ngươi một ma pháp sư sao?”

Tạp Lạp Kì thở dài, nói: “Không sai, bọn ngươi là rất cường đại, kì thật như quả nói không phải bọn điểu nhân cánh dài đó xúi giục, trường tai nạn này cũng không có khả năng xảy ra, bất qua ta là một pháp sư thánh cấp, ngươi muốn để ta phục vụ cho ngươi sợ rằng cũng có chút khó khăn, mỗi một cường giả thánh cấp đều có tôn nghiêm, ngươi không thể vũ nhục của tôn nghiêm của một cường giả thánh cấp!”

“Tôn nghiêm? Trị giá mấy tiền chứ?” Lâm Phong khinh bỉ nói: “Như quả ngươi nghĩ có bãn lĩnh rời khỏi cánh cửa này, ta tuyệt đối không thể ngăn ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.