Trên bầu trời u ám, một đạo kim quang như lưu tinh nhằm hướng bắc phóng tới. Thái Cực Đồ hóa thành kim kiều đưa mười một người phá không phi hành, kim quang diệu nhãn đánh tan mây mù, với ánh kim quang dưới chân chúng nhân trông như các vị thần tiên. Chỉ là trên mặt mọi người lại không chút cao hứng. Lâm Phong mặt càng nặng nề. Quả là lúc đi vui vẻ khi về lại chán nản.
Thực ra Lâm Phong sớm đã nghi ngờ chuyện Quang Minh hoàng thất vận chuyển tài bảo vào Thâm Uyên thế giới. Chỉ là lúc đó trong đầu kim tệ lấp lánh nhảy múa, không thể tĩnh tâm suy nghĩ, giờ đã minh bạch mọi chuyện. Suy luận ra liền thấy, Quang Minh hoàng thất hậu nhân cùng vài hộ vệ dựa vào Tị hỏa châu tiến vào Hỏa Diễm sâm lâm, cuối cùng lưu lạc tới Thâm Uyên thế giới, dùng kế mượn dao giết người, tạo ra tàng bảo đồ đẩy vài người đến bồi táng cùng Quang Minh hoàng thất.
Cũng thật dễ hiểu, tàng bảo đồ lưu lạc trên Thản Tang đại lục, khẳng định không ít người tìm cách xuyên qua Hỏa Diễm sâm lâm tới Thâm Uyên đại lục, tìm đến Bách Điểu Triều Phượng tháp tìm bảo. Kết quả đâu cần nói nhiều, mạo phạm tới Độc Hoàng Phan Đa Na Lạp so với đi tìm chết đâu có gì khác biệt?
Đương nhiên Tị hỏa châu, vật duy nhất giúp qua Hỏa Diễm sâm lâm cũng đồng thời lưu lạc trên Thản Tang đại lục, giờ trong tay tên đần nào cũng không biết, như là tàng bảo đồ dù đã khiến toàn Thản Tang đại lục nổi bão tố cũng từ lâu không dùng, không phải cũng có đám người thứ hai mang Tị hỏa châu ngu ngu ngốc ngốc tới Thâm Uyên đại lục chứ?
Lâm Phong mở miệng tự cười mình, hắn dù sao cũng là tên lừa bịp hạng nhất. Cứ nhớ lại là thấy bực mình, không ngờ bị mấy tên đã chết lừa một vố, hắn sao có thể thư thái đây. May mắn, hắn dù sao cũng không tới địa ngục làm vong linh bồi táng. Chỉ là nghĩ theo hướng khác, nếu một người bị bức vào tuyệt lộ, không biết hắn có lập cạm bẫy tương tự đẩy một đống người bồi táng theo không? Đấy không phải một mặt của bản tính con người sao. Vì tàng bảo đồ chỉ là một cái bẫy, Lâm Phong cũng không dừng lại ở Bách Điểu Triều Phượng tháp, lập tức hướng tới Minh cung thu thập Minh Hoàng.
Với Độc Hoàng Phan Đa Na Lạp Lâm Phong rất cảm thông với hoàn cảnh vị độc phượng hoàng này, liền tặng một chút lễ vật nhỏ. Tại Thâm Uyên thế giới này có lẽ chỉ Độc Hoàng chân chính không phải đọa lạc sinh vật. Vận mệnh bất công khiến Thải Hoàng cao quý thành đọa lạc sinh vật, nhưng loại sự việc đó trên thế giới xẩy ra hàng ngày, Lâm Phong cũng không thể quản nhiều chuyện, chỉ có thể hướng tới vị Độc Hoàng chân thành chúc phúc, giữ lại sự đồng tình trong tim mình.
Tình ái bi thương thiên!
Mệnh vận khải ca khấp!
Thế gian vốn không công bằng. Ngồi trên đầu kim kiều, Lâm Phong phóng xuất U Đế, lại lấy ra trúc côn lấy từ Bích Thủy Hàn Ñầm, giải trừ phong ấn bên ngoài. Linh khí sung mãn liền phát tán ra xung quanh, thân liễu biến sang màu xanh, lục quang trong suốt, thân trúc tựa như một sinh vật có trí tuệ. Sáu vị Đại Lực Chiến Thần thân mang long hồn chiến giáp phối hợp dung nhan tuyệt thế quả thực cân quắc không nhường tu mi, chỉ là thần sắc băng lãnh dị thường khiến cho chúng nhân có cảm giác như được làm từ băng. Thụy Đức Lạp kinh hô, “Trúc côn thật kì quái lại sung mãn tự nhiên hệ ma lực, thật không thể sai, Tiên Hạc Nữ của Thiên Hạc gia tộc chúng tôi khi phát ra ma lực ba động cũng giống như cây trúc này, ta tuyệt đối không nhìn nhầm!”
Lâm Phong lúc này không để ý chuyện bên ngoài, dụng chỉ, thân trúc tức thì lục quang đại thịnh, tay trái khua một vòng điểm điểm kim quang xuất ra bay vào đầu U Đế. U Minh hồn thân thể run rẩy dữ dội, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn vô bì, mồm há to tựa hồ la hét kiệt lực, chỉ là không phát ra chút âm thanh. Ám tinh linh vương tử nhìn thấy mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng run sợ. Lâm Phong niết pháp quyết, nhỏ giọng hô một tiếng, một khối nhỏ hình quả trứng chính là ma tinh màu đen trong suốt từ U Minh não bộ bắn ra, bên trong ánh sáng khối ma tinh lại thấy hình ảnh U Đế đang cật lực tìm cách thoát ra, khuôn mặt hung dữ méo mó. Linh hồn U Đế mạnh mẽ rời khỏi thân thể rồi bị phong ấn trong khối ma tinh.
Tạp Lạp Kì cùng Thụy Đức Lạp mở to mắt, không hiểu Lâm Phong đang làm gì. Mã Lệ Kiều không chịu nổi liền quay đầu đi. Ám tinh linh vương tử sợ đến hai chân mềm ra, hạ mông ngồi bệt xuống. Thái Cực Đồ kim quang đại thịnh, Lâm Phong lại nhỏ giọng hô. Khối ma tinh phong ấn linh hồn U Đế bên trong mang theo hắc khí bay về trúc tử. Trúc tử nguyên bổn mang mầu xanh giờ bề mặt bao quanh bởi các khối hắc khí, tức thì thân trúc biến hóa kịch liệt, tựa như hắc khí lục khí tranh đấu không ngừng. Thân trúc biến từ xanh thành đen, từ đen thành xanh, cứ như vậy vài lần, Lâm Phong mở miệng phun ra một cổ hỏa diễm lam sắc, bên ngoài thân trúc lập tức bị thiêu đốt.
Lam sắc hỏa diễm chỉ như một ảo ảnh, thiêu đốt không ngừng trên thân trúc, thân trúc lại không chút hư tổn. Chúng nhân cảm thấy linh hồn tự nhiên đau đớn, tựa như bị ngọn lửa vô danh kia đốt cháy, không khỏi thầm kinh hãi.
Lâm Phong trước phong ấn nguyên linh tu luyện U Minh Nghiệp hỏa hơn vạn năm vào trong ma tinh, cùng với trúc tử tế luyện bằng tam muội chân hỏa, một kiện pháp bảo đã sơ thành.
Nghiệp hỏa vốn là kết quả của tội ác con người, chỉ cần dính phải lập tức chết, linh hồn rơi xuống U Minh giới vĩnh viễn bị nghiệp hỏa thiêu đốt không thể siêu sinh. Chỉ là sau khi được tam muội chân hỏa tế luyện liền biến thành một kiện pháp khí. Lâm Phong đứng dậy cười nói, “Không cần quá kinh ngạc, cây trúc này vốn sung mãn linh khí tự nhiên hệ, ta lại dùng U Ngục nghiệp hỏa do U Đế khổ tu tế luyện liền tạo thành một cực phẩm pháp bảo. Không biết các vị có ai muốn thử uy lực không?”
Tại đây ngoài vị Ám tinh linh vương tử ai cũng rõ thực lực hắn, thật không có can đảm thử. Thụy Đức Lạp rất không nghĩa khí đẩy vị Ám tinh linh vương tử lên, cười gian xảo nói, “Vậy để vương tử điện hạ thử uy lực kiện vũ khí do lĩnh chủ đại nhân luyện ra.” Lâm Phong cười nói, “Ngươi thật gian xảo, lấy ngươi ra thử vậy!” Liền cầm gậy gõ nhẹ vào đầu Thụy Đức Lạp.
“A!” một âm thanh kinh thiên động địa phát ra. Thụy Đức Lạp thống khổ ôm đầu ngã ra, âm thanh thập phần thảm khốc khiến chúng nhân hoảng sợ, vô thức lùi lại ngay cả sáu vị mĩ nữ chiến thần không ngoại lệ.Thụy Đức Lạp chỉ thấy linh hồn như bị các lực lượng quỷ dị cấu xé kéo ra ngoài thân thể, âm thanh thống khổ vang lên, sự thống khổ này so với đau khổ thể xác thật không thể so sánh. Mã Lệ Kiều hoảng sợ liền chạy tới đỡ Thụy Đức Lạp, hai má hồng rực, phẫn nộ nhìn Lâm Phong nói, “Ngươi...sao có thể làm thế với Thụy Đức Lạp...” Nói xong lại cảm giác mình vô lý, xấu hổ cúi đầu. “Ha ha!” Lâm Phong cười nói, “Chính là phu thê đồng tâm, sắc bén đủ đoạn kim a. Thụy Đức Lạp thái hạc ngươi lại có một lão bà quan tâm thế này, cũng là ân huệ Thiên Hạc Nữ Thần chiếu cố cho ngươi, haha.” Mã Lệ Kiều nghe thế mặt đỏ rực như quả cà chua hận không có cái lỗ để chui vào.
Thụy Đức Lạp đầu đầy mồ hôi đứng dậy, tự trấn tĩnh lại,cảm thấy không vấn đề gì, kiêu ngạo cười, nói “Đương nhiên rồi, Mã Lệ Kiều của ta ôn nhu thiện lương. Chính là Thiên Hạc Đệ nhất mĩ nữ, ái!” Không đề phòng bị ngọc thủ cấu vào phần mềm, vị thái hạc này liền đau khổ hét lên. Nhất thời một trận cười lớn nổi lên, Mã Lệ Kiều đỏ ửng cả mặt rất xấu hổ trước đám đông, không biết giấu mặt vào đâu. Thụy Đức Lạp đang cười to, lập tức chuyển thành bộ mặt đau khổ nói, “Lĩnh chủ đại nhân thân ái, ta chưa từng đắc tội với ngài, sao ngài lại đem sự thống khổ vô nhân đạo đó vào đầu ta? Ta phải kháng nghị!”.
Lâm Phong cười nói “Băng Sương Cự hạc các ngươi lực kháng ma mạnh nhất, ta mới chỉ thử chút uy lực pháp bảo mới thôi, kháng cự ngươi liền không chút tác dụng, sao? Kĩ năng của ta không kém lão già Pháp Lạp Đế đó chứ?”. Tạp Lạp Kì nói, “Kĩ năng luyện kim của ngài khác biệt so với kĩ năng luyện kim bọn ta, nếu ngài truyền kĩ năng đó cho lão già Pháp Lạp Đế, quân trang Khố Khắc Sâm Đạt khẳng định có thể tiến lên một nấc thang mới!”
Lâm Phong hiểu ý lão già liền nói, “Thực ra,luyện kim thuật này ngoài ta không ai có thể học được, Khải Lâm Na tu luyện tự nhiên hệ ma pháp cũng có thể học. Chỉ là sức mạnh của Khải Lâm Na quá tệ không thể tạo ra thứ gì hay ho, chỉ có thực lực cường hãn mới làm ra pháp bảo lôïi hại. Cây trúc côn này nếu trong tay Khải Lâm Na, cũng còn xa mới phát huy được uy lực thực sự!”
Thụy Đức Lạp nói, “Đây thực là chuyện kì lạ, ta nghe ngài nói một lúc thấy.... ngài gọi nó là gì nhỉ. Úc! Là pháp bảo, sao ta chưa từng nghe loại pháp bảo kì quái này nhỉ, như là một thần khí uy lực cùng đặc tính đều cố định. Nếu một ma pháp học đồ cầm trong tay thần khí cũng chống lại được một đại ma đạo sư, còn theo như ngài nói nếu trúc côn này trong tay ma pháp học đồ cũng không khác gì phế vật?”
Lâm Phong cười nói, “Đương nhiên, phương pháp chế luyện của ta có đặc điểm riêng, cũng như là ngươi nói nếu một thần khí uy lực cùng đặc tính cố định thì trong tay ta hay trong tay ma pháp học đồ đều như nhau. Cây trúc côn này trong tay ma pháp học đồ thì vô dụng, trong tay ta lại có uy lực, đám tự xưng thần khí đó còn xa mới bắt kịp.”
Thụy Đức Lạp gật đầu nói, “Có thể giải thích, ngài biến thái đến thế, ta tuyệt đối tin tưởng dù cầm que củi trong tay ngài cũng dễ dàng đập chết Cự long.”
Một trận cười lại nổi lên. Lâm Phong trừng trừng mắt nhìn tên thái hạc không biết trên dưới này, Thụy Đức Lạp lại hehe cười gian xảo. Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt Ám tinh linh vương tử nói, “Vương tử điện hạ, nếu quả Thâm Uyên đại lục không còn ma thú tộc nào đe dọa Ám tinh linh, không biết Ám tinh linh các ngài có còn nhận ta là bạn không thế?” Phí Nhĩ Phổ La sợ hãi vội vàng nói, “Tôn kính lĩnh chủ đại nhân, Ám tinh linh tộc vĩnh viễn là bằng hữu của ngài.”
Lâm Phong thầm cười, đám đọa lạc sinh vật tại Thâm Uyên đại lục cũng có thể nói hai chữ “Thành tín” sao, lợn mẹ tuyệt đối không thể leo cây mà. Sự gian xảo của đám đọa lạc tinh linh tại Ám tinh linh vương thành hắn cũng đã chứng kiến qua, nói đặc tính Ám tinh linh là khi yếu sợ mạnh thực phi thường chính xác. Nếu không phải thực lực hắn quá cường hãn, sợ đã sớm bỏ xác tại Tinh Linh vương thành, đâu còn mạng mà đi ra.
Không thèm lý đến vị tinh linh suất ca đang run sợ, Lâm Phong hướng tới Tạp Lạp Kì cùng Thụy Đức Lạp nói, “Các người không cần cùng ta tới Minh cung, Minh Hoàng ta lo. Các người đi tìm vị Hồng Đính Hạc vương kẻ bị Thiên Hạc gia tộc trục xuất. Thánh giai pháp sư, hai Băng Sương Cự hạc lại thêm Ngải Lâm Uy Na. Sáu người bọn họ, không lẽ không giải quyết được mỗi một Hồng Đính Hạc vương bị Thiên Hạc Nữ Thần ruồng bỏ sao?”
Thụy Đức Lạp mặt có chút đỏ, “Hắn là sự sỉ nhục của Thiên Hạc gia tộc, ngài đâu cần nhắc đi nhắc lại thế chứ!” Tạp Lạp Kì nói, “Thế cũng tốt, thực lực như thế vẫn đủ hoàn thành nhiệm vụ, chia ra như thế cũng đỡ tốn thời gian. Sau khi xong việc chúng ta gặp nhau.” __________________