Vô Lại Kim Tiên

Chương 63: Chương 63: nông phu






“Á, lãnh chủ đại nhân tha mạng....”

Gió thổi ào ào, tuyết rơi khắp trời.

Trên một quảng trường ở cửa phía Bắc của thị trấn, đám quý tộc hàng ngày được ăn sung mặc sướng, da thịt mỡ màng, lúc này đều bị cắt sạch quần áo, buộc vào một chiếc cột. Một đám thiết huyết thân vệ khỏe mạnh tay lăm lăm roi da đã tẩm dầu, quật mạnh từng roi một trên người đám sâu mọt này thành những vệt máu.

Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Khố Khắc Sâm Đạt. Những thường dân trong thị trấn đầu đội gió tuyết đứng xem ở một bên, những tiếng chửi mắng, những tiếng khen ngợi cũng không hề yếu hơn so với những tiếng la hét của đám quý tộc, không ngừng ném đá và trứng gà về phía đám quý tộc. Có thể thấy rằng đám người này bình thường không được lòng người đến nhường nào.

Được biết đám quý tộc này bị lãnh chủ đại nhân tước vị, phạt thành thường dân, lại còn phải chịu thêm hình phạt làm ba năm khổ sai, những thường dân từng bị đám quý tộc này bóc lột đã được phen hả giận, tất cả đều khen ngợi lãnh chủ đại nhân anh minh. Những kẻ có lòng oán hận chắc chỉ có người nhà đám quý tộc này mà thôi.

Trong số những người đứng xem, có một người nông phu lùn nói với một người thường dân đứng ở bên cạnh: “Vị huynh đài này, lãnh chủ đại nhân vì sao lại phải trừng phạt đám quý tộc này?”

Người đó nói: “Ngươi đúng là kẻ kiến thức nông cạn, lãnh chủ đại nhân cho chúng ta mỗi tháng ba nghìn đồng vàng tiền ăn, tất cả đều bị đám quý tộc tham lam này tham ô hết cả, số tiền dùng cho chúng ta không đến một trăm đồng tiền vàng. Nghe nói lãnh chủ đại nhân sáng sớm nay đã đích thân đi tới khu mỏ, điều tra rõ ràng rồi mới cho trói đám quý tộc này ở đây, cho đánh chết cũng đáng đời.”

Người lùn nghe xong, như thở phào nhẹ nhõm, cười trừ: “Đúng, đúng là ta kiến thức nông cạn, vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết ở đây, vẫn còn cho rằng là cường đạo tới cướp bóc.” Hắn ta nói mấy câu để ứng phó rồi âm thầm rời khỏi chỗ đám đông, mắt nhìn khắp bốn phía một lúc rồi mới chui vào nhà một nông phu ở cửa trấn.

Chỉ một lát sau, một người có vẻ ngoài là lính ngó trước ngó sau rồi từ phía sau đi ra. Sau đó rẽ mấy lượt, rồi rẽ ra từ một ngõ nhỏ, lúc này mới bước thấp bước cao đi qua một con phố, cuối cùng rẽ vào một nơi ăn chơi lớn nhất ở thị trấn, nằm ở phố phía đông thị trấn, là đại thanh lâu ”Dạ bất quy”.

Thật ra, nhân khẩu cố định của thị trấn chỉ có hai vạn người, tính cả những cường đạo đến đây và những chủ đất thì tổng nhân khẩu cũng không quá ba vạn, thị trấn này cũng chỉ có một thanh lâu duy nhất là ‘dạ bất quy’. Nghe nói việc làm ăn cũng bình thường, những người đi tìm lạc thú chủ yếu là những binh lính giàu có, những người mạo hiểm, và có những tiểu quý tộc ở thị trấn này nữa.

Anh lính kia sau khi bước vào ‘Dạ bất quy’ liền đi theo một người phục vụ lên thẳng môt gian phòng sang trọng ở tầng ba. Trong gian phòng sang trọng này bố trí vô cùng hoa lệ, rèm cửa nhẹ nhàng buông xuống, nến đỏ đặt trên cao, trên trần nhà là chiếc đèn chùm thủy tinh rực rỡ buông xuống, kết hợp hài hòa với ánh nến, khiến cho căn phòng sang trọng được bố trí lung linh càng tăng thêm những sắc thái tình cảm nồng đượm.

Đồ gia dụng và những vật bài trí đều là những hàng hóa thượng đẳng đắt tiền, đến thảm cũng là thảm lông thiên nga loạt đắt nhất. Nếu như để Đái Lệ Ty nhìn thấy, cô nàng sẽ nhảy cẫng lên mắng chủ lầu này là kẻ sa sỉ vô độ, vì đến phủ lãnh chủ của Lâm phong cũng không bố trí sa hoa đến thế.

Một người đàn ông trung niên phong độ nho nhã ngồi ở giữa căn phòng sang trọng này, người đàn ông trung niên đó vẻ mặt anh tuấn, toàn thân ăn mặc theo kiểu pháp gia, vừa uống rượu vừa ngắm nhìn một tinh linh xinh đẹp và một Dực Phong tộc thiên sứ đang bị trói nằm giãy giũa trên giường, trong ánh mắt lộ ra vẻ ham muốn.

“Cộc! Cộc! Cộc!” Tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên, người đàn ông trung niên cau mày, trầm giọng nói: “Vào đi”

Sau khi người phục vụ dẫn tên lính kia vào, hành lễ rồi lặng lẽ lui ra và khóa cửa ở bên ngoài.

Đưa mắt nhìn tinh linh và Dực Phong tộc thiên sứ bị trói trên giường, tên lính nuốt vội nước miếng, vẻ mặt lộ ra vẻ dâm đãng, nói: “Khắc Lạp Đạo Phu tiên sinh đối diện với tuyệt sắc giai nhân như vậy mà vẫn có thể ngồi bình thản được, bái phục, bái phục!”

Người đàn ông nhíu mày lại, trong lòng mắng thầm: “Tiện nhân thì vẫn là tiện nhân, không có lấy một chút phong độ nào!” mỉm cười, rồi lại nhấc bình rượu lên rót một li mĩ tửu hỏi: “Thế nào rồi, đã nghe ngóng được chưa?”

Tên lính kia cười lớn nói: “Khắc Lạp Đạo Phu tiên sinh cứ yên tâm, xem ra đám người tham lam đó không dám bán đứng chúng ta. Kần này là bọn chúng đen đủi, tay đưa hơi dài đã bị tiểu tử Lâm gia tịch thu toàn bộ gia sản, tước hết tước vị lại còn bị đeo gồng xiềng chịu hình phạt, chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.”

Khắc Lạp Đạo Phu nét mặt thanh thản, lại nhíu mày nói: “Bác Lạp Đốn thân yêu của ta, nếu như lần sau ngươi không lễ phép, ta nghĩ nên suy nghĩ sau này có lên hợp tác cùng với quý đoàn hay không. Hoặc giả ta nên kiến nghị với đoàn trưởng của quý đoàn, đổi một kị sỹ khác hợp tác với ta.”

Bác Lạp Đốn giọng lập tức lí nhí,cười trừ nói: “Ta sẽ chú ý!” nhưng trong lòng thì chửi thầm: “Khắc Lạp Đạo Phu đáng chết, Lộ Ni Đới có thể tặng cho ngươi một thau nước rửa chân.”

Mắt liếc nhìn nữ tinh linh miệng bị nhét giẻ trắng, bất giác lại chảy nước miếng.

Khắc Lạp Đạo nghiêm sắc mặt, cảnh cáo nói: “Đây là chuyến hàng lần trước, nếu như ngươi dám động vào một sợi lông tơ của họ thì ta nghĩ đầu của đoàn trưởng quý đoàn cũng không đủ để dập tắt lửa giận của ta đâu, nếu như không có chuyện gì nữa, ngươi cũng có thể đi được rồi. Đừng quên lần này chúng ta còn có một nhiệm vụ khác, ngươi tốt nhất hãy nhanh chóng tìm ra Tàng bảo đồ nếu không công tước đại nhân sẽ rất ức giận đấy.

“Khắc Lạp Đạo Phu tiên sinh xin cứ yên tâm, hỏa diệm dong binh đoàn từ trước tới nay chưa từng để một khách hàng nào phải thất vọng”, vẻ mặt Bác Lạp Đốn hiện lên vẻ dữ tợn, đứng dậy bước khỏi căn phòng sang trọng.

“Thằng cha này đúng là chỉ thích tiền không cần mạng.” Lâm Phongthu lại sắc mặt, nghĩ thầm: “Hỏa Diệm Đoàn đứng ở vị trí thứ mười về dụng binh công, không tồi, không tồi, đám người vong mạng này đúng là to gan.”

Hơn hai mươi ngày gần đây, liên tục có tinh linh, thiên sứ của Dực Phong tộc và cả những người lùn đều mất tích một cách kì bí, Đái Lệ Ty cùng với những tinh linh hộ vệ của nàng ta tìm suốt mấy ngày nhưng vẫn không tìm ra tung tích của bọn người bắt nô lệ, tộc trưởng của người lùn Khiết Khoa Ân sớm đã trách móc mấy lần rồi. Thiên sứ của Dực Phong tộc thì không chịu hợp tác, chỉ phái một thiên sứ tới thăm dò động tĩnh, trong ngữ khí thể hiện rõ sự thiếu tin tưởng đối với Lãnh chủ đại nhân.

Lúc này Lâm Phong đang nhập định, thần niệm mở rộng, giám sát nhất cử nhất động của toàn bộ Khố Khắc Sâm Đạt , đợi cả buổi sáng cuối cùng cũng có chút thu hoạch

“Đúng là lửa cháy đốt không hết, gió xuân thổi tới lại bùng lên” Lâm Phong cười dữ dằn, sát khí trong mắt như muốn đông lại, nói một mình: “Đám bò sát tham lam, đám cặn bã đáng đày xuống địa ngục. Các ngươi đã coi thường luật lệ của ta, ông đây sẽ khiến cho các ngươi phải chịu đựng hậu quả vì khiêu chiến với quyền uy của ta.”

“Ấy! Tàng bảo đồ mà cái tên Khắc Lạp Đạo Phu nói tới là sao nhỉ?” Lông mày Lâm Phong hơi nhíu lại, có chút buồn bã nói: “Xem ra vùng đất hoang cằn cỗi Khố Khắc Sâm Đạt này cũng không hề bình yên. Mẹ nó chứ!”

Ngải Lâm Uy Na cảm thấy trên người mình có chút thay đổi rất nhỏ, cụ thể là nơi nào thay đổi thì nàng ta không rõ. Lúc này nàng ta chỉ biết làm tròn chức trách đứng ở bên ngoài thư phòng của lãnh chủ đại nhân, nhưng không biết tại sao, nàng ta đột nhiên lại muốn chạy vào trong xem xem lãnh chủ đại nhân đang làm gì. Điều này làm nàng ta cảm thấy rất kì lạ, chẳng nhẽ lãnh chủ đại nhân có nguy hiểm gì sao? Không, không thể nào, không có kẻ nào có thể uy hiếp tới sự an toàn của lãnh chủ đại nhân.

Ngải Lâm Uy Na nghĩ ngợi lung tung.

Lâm Phong từ trong thư phòng bước ra, nhìn thấy người mĩ nữ thị vệ này vẻ lo lắng, nét mặt có chút không tập trung, hỏi: “Ngải Lâm Uy Na, ngươi có phải đang ngủ gật? Nếu như buồn ngủ hãy trở về ngủ một giấc, không cần cả ngày cứ ở bên cạnh ta. Lẽ nào ngươi cho rằng vẫn có người có thể uy hiếp tới sự an toàn của ta hay sao?”

“À, không, không phải như vậy!” Ngải Lâm Uy Na đột nhiên giật mình, có chút lóng ngóng có chút hoảng loạn, không biết nên nói gì mới được.

Lâm Phong nói: “Đi nghỉ ngơi mấy ngày đi, không ngủ là không được, ta có chút việc riêng cần phải đi, không tiện cho ngươi đi theo.”

Những người mĩ nữ hộ vệ này từ khi đi theo Lâm Phong dường như không phân biệt ngày đêm canh chừng bên cạnh anh ta, họ dường như căn bản không hề biết tới mệt mỏi là gì?

Lâm Phong lắc đầu rồi rời khỏi chỗ những mĩ nữ thị vệ, thay một bộ quần áo võ sĩ, đi tới tiền viện.

Lúc đi qua cửa của mấy ông già vừa hay gặp nữ pháp sư Mã Lợi từ trong phòng của Táp Lạp Kì bước ra.

“À, chào lãnh chủ đại nhân tôn quý!” Nữ pháp sư Mã Lợi vội vàng hành lễ, đôi mắt to long lanh không ngừng quan sát bốn phía, trong lòng có chút kì quái, lãnh chủ đại nhân hóa trang như thế này căn bản không thể nhìn ra thân phận tôn quý của anh ta, hơn nữa sao anh ta lại không đem theo hộ vệ? chẳng nhẽ không sợ có người ám sát hay sao?

“À! Chào tiểu thư Mã Lợi xinh đẹp!” Lâm Phong vẫy tay cười ha ha chào hỏi, “Lâm Nhị đâu, sao không thấy hắn tới cùng nàng?”

Từ mối tình sét đánh trong Hồng Thập Tự sâm lâm, toàn bộ trái tim của người thiếu nữ đã bị Lâm Nhị chiếm cứ. Nghe nói tên tiểu tử Lâm Nhị cứ bám riết không thôi, cuối cùng đã được toại nguyện tiến cử được Mã Lợi tới làm môn hạ cho ông già Táp Lạp Kì bừa bộn. Nữ pháp sư xinh đẹp bái vị thánh giai pháp sư làm thầy, khi trong lòng xao động lại bị tiểu tử Lâm Nhị một mực dỗ dành, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng.

Thiếu nữ nhìn trộm lãnh chủ đại nhân vẫn còn thấp hơn nàng một chút, trong lòng vô cùng hiếu kì. Theo Thản Ba Nhĩ nói thì lãnh chủ đại nhân rất lợi hại, nhưng nàng thì không nhìn ra lãnh chủ đại nhân lợi hại ở chỗ nào, thấy ánh mắt Lâm Phong liếc qua, tim nàng giật thót, mặt đỏ lên nói: “Chàng ta đi trực ban rồi, Lãnh chủ đại nhân chắc là muốn ra ngoài?”

“Đúng vậy, vừa hay có chút chuyện muốn hỏi nàng” Lâm Phong tiến lên trước, Mã Lợi lùi lại nửa bước.

Lâm Phong nói: “Mấy người bạn của nàng đâu, hay là đã rời khỏi Khố Khắc Sâm Đạt, nếu như chưa rời đi ta có chút chuyện muốn hỏi bọn họ!”

Mã Lợi nói: “Bọn họ đều không đi, ta và Âu Ba Tang đều cùng đạo sư Ca Lạp Kì tu luyện ma pháp, Áo Đặc Mạn cũng bái La Đế Phong đại sư làm thầy, Thản Ba Nhĩ cùng với thần xạ thủ của tộc tinh linh đi luyện bắn cung!” lại hiếu kì hỏi: “Lãnh chủ đại nhân muốn hỏi bọn họ chuyện gì, để ta nói cho người là được!”

Lâm Phong ngạc nhiên nói: “Không tồi, không tồi, chả trách mấy ông già tham ăn lười làm đó có thể mở cửa thu nhận học trò, thì ra là công lao của tiểu tử Lâm Nhị. Ài, đây là tạo hóa của các người, sau này ở lại Khố Khắc Sâm Đạt làm việc giúp ta là được, cũng không cần phải phiêu bạt nữa. Nếu như lại gặp phải tên Tam vĩ quy sẽ chẳng có ai kịp thời tới cứu các người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.