Bên trong chiếc hộp màu vàng là một viên đạn vàng kích thước nhỏ bằng một quả bóng bàn. Lâm Phong khi ở trên đườngg đi đã quan sát vô cùng cẩn thận không dưới chục lần nhưng cũng không tài nào biết được viên đạn vàng để rốt cuộc là thứ đồ gì?
Tạp Lạp Kì mở chiếc hộp ra, cẩn thận xem xét phán đoán một hồi lâu, nhưng vẫn có chút không dám chắc chắn nói, “Là hạt giống của Kim tiền quả phải không?”
La Đế Phong cầm lấy chiếc hộp nhìn qua một lượt, nói, “Ta không hiểu biết nhiều lắm về thứ đồ này, Pháp Lạp Đế và ba tên thụ cự nhân có lẽ sẽ biết!”
Lâm Phong mơ hồ không hiểu, hỏi, “Kim tiền quả là thứ gì vậy?”
Gia Đức Tây chép miệng nói, “Kim tiền quả là một loại thực vật, quả của nó rốt cuộc có hình dạng như thế nào thì ta cũng không từng được nhìn qua, chỉ nghe người ta nói tới. Tuy nhiên ngay từ trước khi Chúng Thần đại chiến đã bị tuyệt chủng, thứ này có phải là Kim tiền quả hay không thì ta cũng không được rõ.”
Tạp Lạp Kì bổ sung thêm, “Kim tiền quả mặc dù là thực vật nhưng thứ quả mà nó kết trái lại không phải là thực vật, đừng quên rằng ta là một pháp sư có học thức uyên bác! Hắc hắc! Ta đã từng nhìn thấy Kim tiền quả, xin đừng có quá ngạc nhiên. Kim tiền quả thực chất chính là kim loại đã được tôi luyện. Kim loại đã được tôi luyện dùng để làm gì thì chắc không cần phải để lão đầu ta giải thích nữa chứ?”
“Không phải như vậy chứ?” Lâm Phong ngạc nhiên kêu lên, “Cây làm sao cể thể kết ra trái làm kim loại chứ, là thật hay là giả vậy?”
La Đế Phong gật đầu nói, “Không sai, quả mà cây Kim tiền quả kết trái đích thực là kim loại đã được tôi luyện, tuy nhiên vật này hàng vạn năm trước đã vô cùng hiếm gặp rồi. Ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, còn cụ thể là như thế nào thì ta đây không được rõ, hơn nữa nghe nói cây Kim tiền quả nếu như không được sinh mệnh chi nguyên tưới thì sẽ không thể nào sinh trưởng được.”
“Cây lại có thể cho ra quả kim loại! Trời ơi!”
Lâm Phong vỗ trán, cố gắng làm cho đầu óc mình vốn đang mụ mị (mơ hồ) có chút tỉnh táo hơn. Sau đó hắn mới nói, “Vậy tên thụ cự nhân thì sao, gọi bọn họ tới để xem xét khẳng định chắc chắn, nếu như đúng là Kim tiền quả ta nghĩ lần này chúng ta đúng là phát tài to rồi!”
Gia Đức Tây nuốt nước miếng nói: “Kim loại đã tôi luyện mặc dù không phải là hoàng kim, nhưng giá thì chứ thấp hơn hoàng kim một chút, nếu như thứ này đúng là hạt giống của Kim tiền quả, chúng ta lại có sinh mệnh chi nguyên, nếu như để cho Cáp La Ba lão gia hỏa để trồng một loạt, như vậy ta nghĩ không đến mười năm, Khố Khắc Sâm Đạt cho dù không coi là phú khả địch quốc thì cũng thua kém không đáng là bao nhiêu.
Lâm Phong đương nhiên biết được giá trị của cây Kim tiền quả này, kim loại đã được tôi luyện là cứng nhất trong các loại kim loại, là kim loại có độ dẻo dai nhất, nghe nói dùng kim loại đã tôi luyện rèn thành binh khí thì có thể gây thương tích cho cả Cự long, chém đứt cả mườii đầu Cự long cũng không vấn đề gì.
Chỉ là thứ đồ này trên thực tế là vô cùng hiếm có, vì vậy từ trước tới giờ luôn là món đồ vô giá.
Lâm Phong nói: “Phương pháp để kiếm tiền có rất nhiều, tuy nhiên Kim tiền quả thì không được tiết lộ ra ngoài, tài liệu của siêu cấp ma thu mặc dù rất đáng giá nhưng đối với chúng ta thì cũng không phải là thứ gì quí hiếm, đi tới Hồng Thập Tự sâm lâm hoặc giả Mê Đồ sâm lâm đều có thể nhìn thấy, kim loại đã tôi luyện (tinh kim) đúng là vô cùng quí giá, chà chà! Gia Đức Tây tiểu Bạch Kiểm của ngươi đang mặc loại khải giáp gì vậy, có phải là Long hồn chiến giáp không?”
Lâm Phong giờ mới để ý tới tiểu Bạch Kiểm của Gia Đức Tây đang mặc một kiện kim quang khải giáp, những tấm vảy rồng (long lân) phát ra kim hoàng sắc vô cùng rực rỡ kết hợp lại với nhau, giống như một tác phẩm nghệ thuật, không hổ là tay nghề bậc thầy, tiểu Bạch Kiểm của Gia Đức Tây mặc bộ áo giáp tỏ ra vô cùng anh tuấn diện mạo phi phàm.
Gia Đức Tây tự hào nói: “Uy phong không? Lão gia hỏa Pháp Lạp Đế đệ nhất xảo thủ để làm ra đó, tất cả gồm có năm mươi bộ Long Hồn chiến giáp, thứ đồ này đúng là rất hay, kiếp trước ta chưa từng được mặc bao giờ, hai con ma long kia thì không nhắc tới nữa, ngươi giết một tên hoàng kim Cự long, Long Hoàng có thể vô cùng không hài lòng về ngươi.”
Lâm Phong dẩu mồm ra, không hài lòng nói: “Ngươi vẫn còn nghi oan cho ta, cho dù Quang Minh thần có giáng tội lên đầu ta đi nữa ta cũng vẫn cứ chặt cái con chim nhãi nhép nhà hắn băm cho chó ăn, huống hồ chỉ là một con sâu nhỏ, ta vẫn còn hi vọng tên hôn quân Tạp Đặc phái thêm vài tên Long kị sĩ nữa tới đây, như vậy ta càng có lí do để kiếm thêm vài khối long tinh và vài viên long châu nữa.”
Ba ông già (ba lão gia hỏa) đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều lo lắng không nói được lời nào.
Lâm Phong nghĩ tới vấn đề quan trọng, vội vàng phái người đi tìm ba khối đầu thụ cự nhân.
Đối với ba tên thụ cự nhân mà nói, quãng thời gian này là khoảng thời gian mà họ mãn nguyện nhất, vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ say hàng nghìn năm liền gặp ngay được ngoại tịch mang trong mình huyết thống trực hệ của tổ tiên, sau khi đến Khố Khắc Sâm Đạt cả ngày có rượu ngon, cuộc sống như vậy đúng là thoải mái còn gì bằng.
Thụ cự nhân không có quá nhiều sở thích, chỉ có mỗi cái tật đó là ham uống rượu, chỉ cần hàng ngày được uống Ba La Mật mỹ tửu của Tinh Linh chi đô thì có đánh chết họ họ cũng không muốn rời khỏi Khố Khắc Sâm Đạt.
Chỉ là suốt ngày chỉ ăn không làm chuyện gì khác, tự coi phu nhân tương lai của lãnh chủ đại nhân như tài thần, ngày ngày cung phụng. Cho dù ba thụ cự nhân có sống hàng vạn năm, độ dày của da mặt cũng có thể được so sánh với cả tường thành nhưng cũng không thể cứ mãi ăn không như thế này được, vì vậy khu đất hoang xung quanh Khắc Khố Sâm Đạt đã trở thành nơi để ba thụ cự nhân làm việc, hàng ngày đều có các loại cây giống được trồng khắp các khu đất hoang này và cũng chỉ cần con mắt bình thường là có thể nhìn thấy từng chồi non đang lớn lên nhanh chóng, chỉ cần một khoảng thời gian nửa tiếng là có thể làm cho cả khu đất hoang này trở thành một ốc đảo, khiến cho lão bản nương Khải Lâm Na cảm giác được rằng mỹ tửu bỏ ra cũng không hề đáng tiếc.
Ba thụ cự nhân nghe nói Lãnh chủ đại nhân đã về lập tức bỏ lại công việc còn đang dang dở trở về.
Lúc Lâm Phong gặp ba tên này lừa đến Khắc Khố Sâm Đạt bằng mỹ tửu và thân phận giả là chuyện của một canh giờ sau, ba thụ cự nhân rất hòa nhã và hòa đồng với mọi người.
Cùng với việc kể lại một số sự tình sau đó, Lâm Phong mới thỉnh giáo Cáp La tộc trưởng về bí mật của kim đạn.
Cáp La nhìn thoáng qua đã khẳng định ngay rằng, “Tạp Lạp Kì đại sư không hề nhìn nhầm, đây chính là hạt giống của Kim tiền quả. Ba nghìn năm trước ta đã từng trồng loại thực vật này ở Hồng Thập Tự sâm lâm, nhưng vì không có Sinh Mệnh Chi Nguyên cho nên không đầy mười năm chúng đã chết khô.”
Lâm Phong nói, “Theo như những gì mà Cáp La tộc trưởng nói thì chỉ cần có Sinh Mệnh Chi Nguyên là có thể trồng đại trà được đúng không?”
Cáp La tộc trưởng nói, “Loại thực vật này mặc dù rất khó trồng nhưng đối với những thụ cự nhân chúng ta thì không có gì là không thể chỉ cần có đủ Sinh Mệnh Chi Nguyên là có thể đem ra trồng đại trà. Bình Sinh Mệnh Chi Nguyên mà Lãnh chủ đại nhân mang về đủ đề duy trì sự sống cho mười cây kim tiền quả trong vòng mười năm, nếu như có nhiều hơn nữa thì có phải tốt hơn không?
Nhắc tới Sinh Mệnh Chi Nguyên, hai mắt thụ cự nhân Cáp La lại sáng rực lên như hai chiếc đèn lồng. Đối với một thụ cự nhân mà nói, Sinh Mệnh Chi Nguyên có giá trị không kém gì so với Ma Lực Chi Nguyên trong lòng của ma pháp sư.
“Vậy thì nhờ cậy cả vào Cáp La tộc trưởng."
Lâm Phong vô cùng vui mừng, khoát tay lấy ra năm bình rượu đặt vào một chỗ, cười ha ha nói, “Bích Thủy hàn đầm, loại nước này quả là không ít. May mà ta đã thông minh nghĩ ra cách, mang năm bình rượu này về. Chỗ Sinh Mệnh Chi Nguyên trong năm chiếc bình này đã đủ nuôi sống toàn bộ cây kim tiền quả ở Khố Khắc Sâm Đạt rồi đúng không?”
“Wao! Trời ơi! Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?”
Thụ cự nhân Cáp La kêu lên một tiếng kinh ngạc. Dường như ông ta từ từ nhận ra được màu sắc của thứ nước ở trong năm chiếc bình, niềm vui to lớn này khiến ông ta sững sờ người. Mắt của lão già mở to như muốn nổ tung ra, mẹ ơi không phải là đang nằm mơ, ở đâu mà có nhiều Sinh Mệnh Chi Nguyên như thế này?
Mấy lão đầu cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo hơn. Tên nhóc này số thật may mắn, có nhiều Sinh Mệnh Chi Nguyên thế này đúng là khiến cho Quang Minh thần cũng phải ghen tị, huống hồ họ chỉ là những người phàm tục.
Cap La tộc trưởng gật đầu liên tục nói, “Tốt quá rồi, Lãnh chủ đại nhân đã mang về nhiêu Sinh Mệnh Chi Nguyên như vậy, đủ để trồng Kim Tiền quả khắp nơi trên Khố Khắc Sâm Đạt. Phủ xanh lên từng mảnh đất hoang là trách nhiệm của những thụ cự nhân chúng tôi. Chúng tôi nguyện ở lại cùng Lãnh chủ đại nhân trồng cây kim tiền quả.”
Lâm Phong nói, “ Như vậy thì tốt quá rồi, tấm lòng của trưởng lão thật đẹp như ánh mặt trời ấm áp.”
Lâm Phong đột nhiên nhớ đến việc gì đó vội vàng nói, “Vậy Ba La Mật tửu thì sao? Có Sinh Mệnh Chi Nguyên rồi có phải cũng có thể trồng được Ba La Mật Tửu ở Khố Khắc Sâm Đạt?”
Ha La nói, “Sinh Mệnh Chi Nguyên chính là nguồn gốc sự sống của các loại thực vật. Mặc dù có khó hơn một chút nhưng đối với những thụ cự nhân chúng tôi thì cũng không thành vấn đề.”
Lâm Phong vui mừng nói, “Ba La Mật có thể đáng giá rất nhiều kim tiền, nếu như có thể trồng với số lượng lớn sau này thực sự không phải lo lắng về vấn đề kim tiền nữa."
Ba thụ cự nhân ôm lấy năm bình Sinh Mệnh Chi Nguyên rời đi, Lâm Phong lúc này mới ném cái hồ lô cho Tạp Lạp Kỳ, “Đừng có đố kị như thế chứ, cái này là tặng lão đó!”
Không đợi cho Tạp Lạp Kỳ giận phát điên lên, Lâm Phong đã lập tức bỏ đi. Đi được nửa đường còn nghe tiếng Táp Lạp Kỳ vui mừng kêu lên ầm ĩ, “Ma Lực Chi Nguyên… trời ơi”
Lâm Phong mừng thầm, có thể nhìn thấy vẻ vui mừng ngạc nhiên của lão gia hỏa đã sống qua một vạn năm cũng là một thứ hưởng thụ không tồi.
Lúc Lâm Phong trở về biệt viện của mình, Khải Lâm Na cũng từ trong thị trấn trở về. Xe ngựa dừng lại ở trước cửa, sau khi xe ngựa dừng lại, phu xe vén rèm xe lên nho nhã để Khải Lâm Na từ trong xe đi ra. Nhìn thấy Lãnh chủ đại nhân mỉm cười quyến rũ khẽ gọi một tiếng, nàng ta có chút kinh ngạc sau đó lập tức vội vàng đi tới. Nàng nói, “Chàng đã về rồi đó sao?”
“Ừ, ta về rồi! Trang điểm đẹp thế này chắc lại để đi gặp tình lang chứ gì?”
Lâm Phong thăm dò mỹ nữ đang chuẩn bị ôm lấy hắn ta. Cho dù lập trường của hắn ta không hề kém so với Liễu Hạ Huệ nhưng cũng phải công nhận rằng Khải Lâm Na quả thực xinh đẹp đáng yêu hơn Đái Lệ Ty kia nhiều..
Mặc dù Đái lệ Ty cũng là một mĩ nữ kiều diễm không hề kém Khải Lâm Na nhưng nếu so về tuổi tác thì tuổi thật của cô nàng mới là mười lăm, vẫn còn đang ở giai đoạn dậy thì. Muốn so sánh với một nữ nhân trưởng thành là Khải Lâm Na thì còn phải đợi thêm chục năm nữa.
Lúc này trên người Khải Lâm Na đang khoác một chiếc áo lông cừu màu trắng. Trong cái rét căm căm của gió và tuyết đan vào nhau này, càng làm tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng. Khuôn mặt yêu kiều nở một nụ cười tươi tắn như gió mùa xuân, vào mùa đông lạnh lẽo này càng giống như nữ thần băng tuyết nở nụ cười ấm áp với những người đang nhìn.
Biết bao nhiêu tình cảm đều được bộc lộ hết ra trong một nụ cười. Cử chỉ cao quý, duyên dáng, lễ độ, kết hợp với vẻ đẹp tuyệt thế của nàng cùng với biết bao nhiêu tình cảm. Từng cử chỉ từng động tác đều lộ ra khí chất cao quý ung dung, khiến cho tâm linh nam nhân rung động. Nụ cười ẩn chứa phong tình vạn trượng khiến cho tâm hồn gã phu xe trẻ tuổi cũng phải bay bổng.
“Chàng toàn nói linh tinh!” Khải Lâm Na đỏ bừng mặt, nàng ta vẫn như thường lệ, mở rộng vòng tay ôm chặt lấy Lâm Phong.
Bất giác Lâm Phong dường như cao lên được rất nhiều, bây giờ hắn chỉ thấp hơn Khải Lâm Na có nửa cái đầu. Ôm lấy cơ thể yêu kiều của Khải Lâm Na, ghé sát vào tai nàng nói, “Khải Lâm Na, năm nay nàng cũng hai mơi tuổi rồi, nếu như nàng không đợi được nữa thì tối ngày hôm nay ta sẽ cũng nàng lập tức động phòng."
Khải Lâm Na lúng túng, hai tay sau lưng Lâm Phong cấu một cái, thẹn thùng nói, “Chàng có thể nghiêm túc một chút không, vừa mới trở về mà chẳng chịu thành thực chút nào. Mấy ngày này thời tiết rét lạnh, nghe nói ở khu mỏ có mấy người làm việc vất vả bị lạnh mà chết, ngày hôm qua đã xảy ra vài cuộc bạo loạn. Chàng về rồi thì thật tốt, những chuyện này ta quả thật không biết nên xử lí thế nào mới được.”
“Những người làm công bạo loạn?” Lâm Phong lập tức nhíu mày lại, noí, “Ba nghìn người làm công nổi loạn, mỗi tháng trả cho họ ba nghìn kim tệ tiền ăn. Cho dù hàng ngày đều ăn gà vịt cá thịt thì cũng vẫn có kim tệ thừa ra để mua y phục, huống hồ mỗi tháng ta còn cho họ năm ngân tệ tiền lương. Làm sao lại có người chết cóng được?”
Một kim tệ đủ cho một gia đình năm người ăn trong vòng một tháng. Nuôi một người, hàng ngày ăn gà vịt thịt cá cũng đủ rồi, bây giờ lại còn có người bạo loạn. Lâm Phong đã lờ mờ nghĩ ra được nguồn gốc của việc nổi loạn.
Hai người bước vào trong sân, Khải Lâm Na nói: “Chi bằng ngày mai ta cùng chàng tới khu mỏ xem xét một chút. Ta nghe Lâm Nhị nói điều kiện ở đó đúng là không ra sao cả. Người làm công nổi loạn cũng bởi vì không được ăn cơm hoặc không có y phục mùa đông nên mới nổi loạn. Chúng ta vẫn không tới khu mỏ như vậy rốt cuộc tình trạng nơi đó như thế nào ai biết được, cũng không thể dám chắc chắn rằng không có kẻ giở thủ đoạn.”