Vô Lại Kim Tiên

Chương 166: Chương 166: tối hậu nhất chiến






Cửa thành vốn đóng chặt của Tùng Á thành đã được mở ra, một đội vị sĩ vô cùng hoa lệ chạy ra ngoài, ở giữa là lĩnh chủ của tỉnh Khắc Đặc Lí Áo Hành, đế quốc nhất đẳng công tước Đức Lạc Cơ đại công, những kị sĩ đi theo mặc trên người những bộ giáp sáng chói, cưỡi trên những con bạch mã cao lớn, ngẩng đầu vênh mặt đi về phía trận thế của Lâm gia quân .

Khải Luân cùng với Đức Lạc Cơ đại công ngồi trên một xa giá hào hoa, thấy tình hình này, cũng không biết y xoay đầu nói gì với Đức Lạc Cơ đại công mà ông ta lập tức dừng lại quở trách những kị sĩ mở đường phía trước, những kị sĩ này cũng lập tức biến thành ngoan ngoãn, không ngông nghênh kiêu ngạo như trước nữa .

Bây giờ bọn chúng mới nhận ra rằng, mình đi ra ngoài để đầu hàng chứ không phải là đi khoe khoang.

Mà những binh sĩ trên thành lâu cũng không phải là đồ ngốc, sau khi nhìn thấy Đức Lạc Cơ đại công tự mình ra ngoài thành, bọn họ đã biết có chuyện gì xảy ra rồi, mặt trời cuối cùng cũng lên, dưới thành mười vạn quân lang sói hung hãn không còn tiến lên để lấy cái đầu của bọn chúng nữa .

Tất cả mọi người đều hoan hô, trên mặt đều lộ xuất tiếu dung cuồng hỉ từ trong tâm phát ra.

Nhưng tiếng hoan hô của bọn họ lọt vào tai của Đức Lạc Cơ đại công lại làm cho sắc mặt của ông ta biến thành càng thêm khó nhìn, cũng làm những kị sĩ đang đi phía trước hận không thể tìm một cái lỗ mà chui tọt xuống.

Thì ra ……….Thì ra quân đội của mình lại bất kham như vậy .

Mấy chục vạn đại quân xếp thành hình chữ nhất, ngẩng mặt mang theo sát khí ùn ùn kéo đến làm cho những kị sĩ mở đường phía trước càng đến gần trái tìm càng như muốn nhảy ra ngoài, những chiến sĩ Thiểm tộc thân hình dũng mãnh đó lúc này trong mắt bọn chúng đã biến thành những ma quỷ dữ dằn đáng sợ giống như là hung thần ác sát vậy, làm bọn chúng táng đởm kinh hồn .

Khí thế hung hãn đó giống như là một đầu ác lang đang muốn cắn người ta vậy, làm những kị sĩ hoa lệ càng đến gần thì cái đùi nhỏ càng mềm ra. Tuy là Thiểm tộc thiết kị sớm đã danh chấn đại lục từ cả vạn năm về trước, nhưng cho đến bây giờ, bọn chúng mới chân chính thể hội qua cái gọi là thiết kị Thiểm tộc .

Do đó, những chiến sĩ coi trời bằng vung lập tức mang đôi mắt đặt trên trán bỏ xuống.

Phía trước đại quân là một chiến kỳ nền vàng nổi lên một chữ “Hán“ màu trắng đang phất phới tung bay trong gió. Lâm Phong ngồi trên lưng Bạch long sừng sững đứng dưới ngọn chiến kỳ, ngân khôi ngân giáp, eo đeo kim kiếm, lộ ra vẻ vượt trội so với chúng nhân.

Những cận vệ quân toàn thân kim giáp phía sau giống như một tòa thành bằng thép bảo vệ bốn phía xung quanh. Mục quang như dã thú của họ khóa chặt lấy mấy trăm kị sĩ đi theo Đức Lạc Cơ đại công xuất thành xin hàng, làm mấy tên kị sĩ vừa rồi còn ngẩng cao đầu cao ngạo bây giờ toàn thân phát lạnh, chiến mã bên dưới cũng nôn nóng bất an.

Xa giá khi còn cách độ trăm bước thì dừng lại, Đức Lạc Cơ đại công xuống xe đi bộ, mấy trăm kị sĩ hoa lệ cũng hạ mã bộ hành, đầu hàng là một chuyện khuất nhục, trong lòng Đức Lạc Cơ đại công đau đớn như bị dao cứa vào vậy. Sắc mặt mấy trăm kị sĩ cũng thối tha như là bị ném cả đống phân chó vào.

Cước bộ nặng nề trầm trọng, trong lòng nhục nhã vô hạn, Đức Lạc Cơ đại công cuối cùng cũng đi đến dưới soái kì của Lâm Phong, khi còn cách Lâm Phong mưới mấy mét thì dừng lại làm lễ đầu hàng, nói một loạt phế thoại chẳng bổ béo gì, sau đó mời đại quân của Lâm Phong vào thành.

Lâm Phong kẹp vào bụng ngựa, thúc Bạch long chạy đến trước mặt Đức Lạc Cơ đại công vài mét, lúc này Lâm Phong mới quét mắt qua vị chủ nhân hiện giờ của Khải Đức Lạp Tư gia tộc, giơ roi chỉ về mấy trăm kị sĩ vẻ mặt bất cam, lấy tư thế của kẻ thắng lợi nói:” Tây phương tứ lĩnh các ngươi không tuân hoàng mệnh, vi phạm pháp lệnh. Vốn là đáng tru di cửu tộc, nhưng xem tình hình bây giờ, niệm tình các ngươi có lòng hối cải , hôm nay ta tạm thời thả một mặt lưới, để cho lũ các ngươi một con đường sống. Chẳng lẽ các ngươi muốn được chết để bảo vệ sự tôn nghiêm của kị sĩ ?”

Hơn trăm kị sĩ linh mẫn nghe xong lập tức cúi thấp đầu xuống.

Đức Lạc Cơ đại công toàn thân run rẩy, vội vàng quay đầu lại quát mắng một hồi rồi mới quay người lại mời Lâm Phong vào thành .

Lâm Phong xua tay nói:” Đại quân ở ngoài thành dựng trại , bộ đội trực thuộc Khắc Khố Sâm Đạt theo ta nhập thành !”

Lập tức Lâm Phong mang theo bộ đội đại quân của Khắc Khố Sâm Đạt nhập thành, trực tiếp đóng trong thủ phủ thành, lại để Lâm Trùng cùng mấy tướng lĩnh bảo vệ ngoài thành, bận bịu một hồi, Khải Luân vội vã đi đến nói :” Lịnh chủ đại nhân! Khải Đức Lạp Tư gia tộc an bài thế nào đây, khi đó đáp ứng lưu lại cho bọn chúng một sinh lộ, vậy không bằng đưa bọn chúng đến đế đô, để hoàng đế bệ hạ đích thân xử lí ?”

Lâm Phong hai mắt sáng lên tán thưởng :” Không tồi, ngươi còn âm hiểm hơn ta tưởng tượng !”

Khải Luân cười lên một tiếng, mặt đỏ lên, im lặng không nói gì .

Lâm Phong tự nói với mình:” Mấy tên sâu mọt này là tham sống sợ chết nhất, để bọn chúng lại đúng là lãng phí lương thực, bất quá đã đáp ứng không giết bọn chúng rồi, chúng ta cũng không thể lật lọng, đúng là nên đưa lũ sâu mọt này đến đế đô, để vị hoàng đế bệ hạ tôn quý đó móc tiền túi ra mà nuôi mấy tên quý tộc sa đọa này.”

Khải Luân nói:” Khải Đức Lạp Tư gia tộc ở Tùng Á thành thâm căn cố đế, có hơn nghìn nhân mạng, tư binh cũng có vạn người, sợ là không dễ xử lý, bây giờ bọn chúng đã đầu hàng, chúng ta mà giết, e rằng sau này không có ai chịu đầu hàng nữa, không bằng đại nhân xin lệnh của hoàng đế bệ hạ, phong cho bọn chúng một mảnh đất nhỏ, để bọn chúng sống nốt những năm thàng tàn tạ còn lại !”

Lâm Phong hỏi :” Ý của ngươi là …………”

Khải Luân trong mắt thiểm qua một tia gian trá, mỉm cười nói :” Hồng Nham thành sản vật phong phú, chắc đủ để nuôi sống bọn họ !”

Lâm Phong nghĩ đến những sự tình phát hiện ở tân đại lục bèn hỏi kĩ lại Khải Luân một lần rồi mới nói:” Không tồi, không tồi, Hồng Nham thành là địa bàn của Tĩnh Thái gia tộc, mang mấy tên sâu mọt này đến Hồng Nham thành đào khoét tường vách của Tỉnh Thái gia, thực đúng là không thể tốt hơn !”

Lại đánh giá lại Khải Luân một lần nữa nói :” Ngươi đúng là làm ta càng ngày càng cảm thấy bất ngờ đấy, xem ra ngươi không những là một quân lược (quân sự chiến lược ) gia xuất sắc , luận về đấu đá lẫn nhau , xây dựng triều đình ngươi so với mấy lão hồ li dựng lên triều đình đó cũng chẳng hề thua kém chút nào, có hứng thú đến đế đô phát triển không, ta sẽ an bài một vị trí thích hợp cho ngươi !”

Khải Luân khiêm tốn nói :” Ngài quá khen rồi, tôi chỉ thích hợp làm một cẩu đầu quân sư mà thôi !”

Lâm Phong cũng không miễn cưỡng, chuyển qua vấn đề khác :” Bình dân trong thành có phản ứng gì, giáo hội kia nữa, có động tĩnh gì không ?”

Khải Luân lộ ra bểu tình khâm phục nói :” Tuệ nhãn của lĩnh chủ đại nhân thật biết nhận ra nhân tài, vị Bá Ninh đại giáo chủ đó thực là lợi hại, thiên sứ dưới ba tấc lưỡi mềm dẻo của ông ta đều biến thành ma quỷ, bây giờ tín đồ trong thành quá nửa đã quẳng đi tín ngưỡng, Quang minh thần trong con mắt bọn họ chẳng còn là thần thánh nữa mà biến thành một danh từ đại diện cho kẻ tiểu nhân, vô sỉ, đạo đức giả rồi.”

Lâm Phong nhịn cười không nổi nói :” Vị Bá Ninh đại giáo chủ tuy rằng tham lam sợ chết, nhưng cũng là một nhân tài lợi hại, loại chuyện này giao cho hắn ta đi xử lý là tốt nhất, nếu để ta đến xử lý, kết quả cuối cùng rất có thể là máu chảy thành sông, ngoài ra còn chẳng thu được hiệu quả gì !”

Khải Luân nói :”Vị giáo chủ đại nhân của giáo đường Tùng Á thành cũng bị Bá Ninh đại giáo chủ kích động , bây giờ đang ở trong thành truyền bá sự nhân từ của lĩnh chủ đại nhân và vạch rõ bộ mặt tiểu nhân giả giối của Quang minh thần, đến tôi cũng không nhịn nổi phải cho rằng Quang minh thần thực sự là kẻ tiểu nhân vô sỉ như thế !”

Nói xong cũng không nhịn nổi mà bật cười .

Lâm Phong cũng bật cười lên, anh hùng có chiến trường của anh hùng , tiểu nhân cũng có võ đài của tiểu nhân, Bá Ninh đại giáo chủ cũng là một nhân tài, chỉ là trước đó vẫn chưa tìm được võ đài cho hắn mà thôi, bây giờ Lâm Phong dành cho hắn một võ đài để phát huy tài năng, vị Bá Ninh đại giáo chủ này lập tức làm được thật là hiệu quả sinh động.

Khi Lâm Phong hạ bút viết một phong mật hàm xong bèn gọi Thụy Đức Lạp tới, giao nhiệm vụ bất kể ngày đêm mang mật hàm tới đế đô, trưa hôm sau đã mang theo thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ trở lại, vừa đúng lúc Lâm Nhị đến bào cáo về công việc phòng thủ ngoài thành, Lâm Phong nói :” Khải Đức Lạp Cơ gia tộc sao rồi, Đức Lạc Cơ lão hồ li đó có phải muốn ở lại Tùng Á thành không đi không ?”

Lâm Nhị hắc hắc cười nói :” Công tử sở liệu không sai , lão hồ li đó trốn trong phủ không chịu rời đi , tại một sơn cốc bên ngoài thành hãy còn ẩn tàng một vạn binh mã, tôi xem lão ta đang muốn đợi sau khi chúng ta đi rồi, mới lại tiếp tục làm thổ hoàng đế của lão ta. Khải Đức Lạp Cơ gia tộc ở Tùng á thành căn thâm đế cố, lão hồ li đó còn chưa thực sự đầu hàng, chúng ta vẫn còn chưa thanh tẩy một lượt được !”

Lâm Phong hừ một tiếng, mang thánh chỉ của hoàng đế ném cho hắn, cười lạnh nói: “ Ngươi đi nói với Đức Lạc Cơ đại công, nếu trong vòng ba ngày hắn không cút đến Hống Nham thành, ta không dám đảm bảo cái đầu của hắn sẽ không chuyển nhà đâu!”

Lâm Nhị sững sờ một chút, tiếp đó tựa hồ đã hiểu ra điều gì bèn cầm lấy thánh chỉ hùng hùng hổ hổ đi ra .

Hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Nhị truyền tới một tin tức, Đức Lạc Cơ đại công sau khi tiếp được thánh chỉ nguyên là muốn thác bệnh từ chối, kết quả là không biết bị Lâm Nhị tiểu tử đó nói cái gì mà dọa cho Đức Lạc Cơ đại công sợ hãi đến chẳng dám nói gì thêm mà lập tức dọn nhà đi rồi .

Lâm Phong lệnh cho Lâm Nhị mang theo một đội nhân mã càn quét qua một lượt Khắc Đặc Lí Áo Hành, chiếm nốt mấy tòa thành trì còn lại, giải tán đám tàn binh lão nhược, thay đổi lại hoàn toàn lực lượng phòng vệ ngoài thành, đến khi toàn gia Khải Đức Lạp Tư gia tộc dọn nhà đến Hồng Nham thành, hàng thư của tam lĩnh còn lại cũng được đưa đến chỗ Lâm Phong.

Hôm nay thăng trướng nghị sự, Lâm Phong mang hàng thư của tam lĩnh còn lại đặt xuống trước mặt các tướng lĩnh, rồi mỉm cười nói :”Thư hàng của nam phương tam lĩnh đã đưa tới, lần này xuất binh bình phản đã thu được một kết cục hoàn mỹ rồi, Khải Lực Tây lưu lại toàn quân để an dân, các tướng sĩ khác cứ thoải mái nghỉ ngới, ngày mai theo ta suất lĩnh đại quân đi tiếp thu nam phương tam tỉnh.“

Khải Lực Tây gật đầu đồng ý một tiếng, chúng tướng còn lại cũng ầm ầm đồng ý, mặt mày hớn hở mà lùi xuống, còn chưa cả đi ra đại sảnh đã có người bắt đầu nói chuyện về tước vị của mình sau khi về nước được tăng mấy bậc, có thể có được bao nhiêu tài phúc rồi.

Thiểm tộc chúng tướng cũng chẳng có hứng thú mà vui chơi, thắng lợi này đến quá đơn giản, chưa đánh nhau được mấy lần thì phản loạn đã được bình định rồi, chuyện này với mấy tên hiếu chiến bọn họ thật chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong Tự mình xuất lĩnh đại quân tiến về hướng tây nam đi đến trạm thứ nhất trong tam lĩnh Lý Tư Mạn thành, để Khải Lực Tây lưu lại Tùng Á thành.

Sau khi đại quân xuất thành, Lâm Nhị thúc ngựa chạy đến phía trước hỏi nhỏ:” Công tử , để Khải Lực Tây lưu lại Tùng Á thành có vẻ không ổn lắm?”

Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn rồi nói:” Chỗ nào không ổn nào ?”

“Chỗ này tôi không tiện nói !” –Lâm Nhị hắc hắc cười nói .

Lâm Phong trừng mắt nhìn hắn, vỗ bạch long một cái, Bạch long gia tăng tốc độ vụt lên phía trước .

Không có bộ bịnh, đại quân ngày đi đêm nghỉ , chỉ mấy ngày đã đến được Lý Tư Mạn thành, thủ thành tướng lĩnh ở đó lại đóng cửa không ra, chỉ phái sứ giả đi ra nói muốn quy phục Khắc Khố Sâm Đạt nhưng lại không để đại quân nhập thành.

Lâm Phong thăng trướng nghị sự, lệnh cho đem sứ giả đó ra đánh cho một trận rồi mới nhìn về chúng tướng cười lạnh nói:” Đồ không biết sống chết, lại muốn làm qua loa cuống quýt để tiếp tục làm thổ địa hoàng đế của bọn chúng !”

Chúng tướng sắc mặt tức giận, bị tên sứ giả kia nói một hồi, ai cũng tâm tình khó chịu .

Lập tức đại quân ở dưới thành nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, khi mặt trời ngày thứ tư vừa lên, Lâm Phong hạ lệnh đại quân công thành, ngừng một lát đợi ma pháp tẩy lễ xong, Lâm Phong nắm tay lại, một luồng chân nguyên ngưng tụ lại hóa thành một kim sắc trường thương từ bàn tay từ từ hiện ra, tiếp đó mang theo một âm thanh chói tai, trường thương phá không lao tới, đánh tan cổng thành ra.

Ba Phỉ Đặc và La An Đạt từ hai cánh mang theo Thiểm tộc thiết kị xông vào chém giết đầu tiên, đại quân theo sau nhập thành, bình định Lý Tư Mạn thành .

Sau khi chỉnh lí mọi chuyện, đại quân hướng về vùng trung tâm của tam lĩnh tiến đi, trên đường phá thành bạt lũy, những nơi đi qua địch nhân đều nghe gió là chạy dài, không quá mười ngày đã giết đến Xích Lý Hoạt bảo, cùng với Thiết Huyết quân đoàn trước sau giáp kích, hình thành thế hợp vây .

Chính tại lúc Tây nam tam lĩnh cả ngày kinh hoàng lo lắng, Lâm Phong lại cờ yên trống lặng, sau khi xây dựng doanh trại thì cho đại quân hạ bớt khinh trang xuống, chỉ mang theo A Lỗ Thai và Khải Luân, đi về hướng đại doanh của Thiết Huyết quân đoàn gặp đường thúc Lâm Khiếu Vân.

Khi đến đại doanh của Thiết Huyết quân đoàn , được mấy người tiếp đón đưa vào, đi thẳng đến trung quân đại trướng gặp Thiết Huyết quân đoàn phó Lâm Khiếu Vân .

Khi gần đến trung quân đại trướng, chỉ thấy Lâm Khiếu Vân đã tự mình ra nghênh đón, đưa mấy người vào. Phân chủ khách ngồi xuống .

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nhìn thấy vị đường thúc này, đánh giá một hồi, trong lòng ngầm tán thưởng, vị đường thúc này còn có ý vị hơn lão gia nhiều, vừa nhìn là biết giống như nhị ca Lâm Hổ, đều là là loại thiếu niên phong lưu, còn xa mới có được sự uy nghiêm của lão gia Lâm Khiếu Thiên, vô cùng hiền lành.

Mười mấy tướng lĩnh trong soái trướng đều là Lâm gia đích hệ, Lâm Khiếu Vân chẳng hề có chút ghẻ lạnh gì, đánh giá Lâm Phong một hồi, trên mặt lộ xuất nụ cười thú vị nói:” Tiểu tam không tồi a, ta còn cho rằng cháu còn phải một thời gian nữa mới đến được, không ngờ nhanh như vậy đã giết đến Xích Lý Hoạt bảo rồi, xem ra mấy lão cốt đầu chúng ta đã đến lúc về hưu dưỡng già rồi !”

“Sao thúc thúc sao lại nói vậy, người là kình thiên trụ của Thiết Huyết quân đoàn mà !” – Lâm Phong vỗ ngược lại một cái, thấy lão cốt đầu này căn bản không có biến hóa gì mới mỉm cười nói :”Tây phương tứ lĩnh thề yếu lực tàn, binh tướng thì chưa đánh qua trận nào, đa phần lại là quân sĩ mệt mỏi, kỳ hội nghị của Tu La cổ bảo gần đến rồi , ngày mai chúng ta tiền hậu giáp kích, đoạt lấy Xích Lý cổ bảo thì coi như Tây phương tứ lĩnh đã bình định xong !”

Lâm Khiếu Vân cũng thu lại tiếu dung điểm đầu nói:” Thủ quân trong thành sớm đã quân tâm li tán, có thể phái người vào thành chiêu hàng trước rồi mới phát binh công thành cũng chưa muộn, trận này lấy Hoa Hạ quân đoàn của cháu làm chủ lực, ta chỉ phối hợp từ phía sau thôi, lấy được Xích Lý Hoạt cổ bảo rồi, ta sẽ thu quân, những sự vụ khác cháu tự xử lý !”

Lâm Phong điểm điểm đầu, lúc này mới đem A Lỗ Thai và Khải Luân giới thiệu sơ qua, Lâm Khiếu Vân sành sỏi già đời, đứng dậy làm một cái lễ quý tộc đối với vị Thiểm tộc tân nhiệm A Man, chư tướng Thiết Huyết quân đoàn trong trướng cũng đều đứng dậy hành lễ, đến như tên tiểu tử Khải Luân này, các kiêu binh hãn tướng này cũng không thể không để hắn vào trong mắt.

Ngay sau đó thì thương nghị đến những chuyện tiến binh, Lâm Phong cùng Thiết Huyết quân đoàn chư tướng bàn bạc một hồi, sau đó dùng bửa tối xong rồi mới cùng A Lỗ Thai và Khải Luân hồi doanh .

Sáng sớm hôm sau, lưỡng quân bày trận dưới thành, hình thành thế hợp vây, Lâm Phong để suất điểu Cận Bố đưa Khải Luân vào thành làm công tác khuyên hàng.

Không ngờ đợi cả nửa ngày, lại nghe thấy trong thành một tiếng phượng kêu cao ngạo phát ra, tiếp theo đó hỏa quang bừng lên, hỏa phượng hoàng Cận Bố cõng Khải Luân lên lưng bay thẳng lên trời, rồi lại phun một hơi lửa vào trong thành, sau đó mới bay trở lại trước trận.

Tên suất điểu này đầy mặt lộ vẻ tức giận, sau khi mang Khải Luân ném xuống đất liền trốn ngay vào Tinh thần giới chỉ, những tướng lĩnh chức vị cao đều biết một chút tin tức, mấy tên tiểu binh thì không hề biết trong quân có hỏa phượng hoàng và thiên hạc, bây giờ mới được đại khai nhãn giới.

Lâm Phong hướng về khuôn mặt nhếch nhác của Khải Luân, nhíu mày hỏi:” Chuyện gì vậy ?”

Khải Luân chỉnh lại quần áo rồi nhảy lên một chiến mã do thân binh dắt tới, chạy đến bên Lâm Phong nói :” Thủ tướng trong thành là đệ đệ của Hoắc Đức Mạn gia chủ hiện tại của Tự Bá Á gia tộc, rất khó nói chuyện, sợ là phải cường công rồi !”

Lâm Phong cười lạnh nói :” Không biết sống chết !” Rồi lập tức truyền lệnh xuống, lệnh kì vừa tung ra, trung quân bèn tách ra một khoảng đất trống, Lâm Phong thả vào đó ba trăm vị ma pháp sư, rồi hướng về Lâm Nhị nói:” Ngươi đi giúp đỡ Thiết Huyết quân đoàn từ phía đông công thành !”

Lâm Nhị vâng mệnh đem binh mã bản bộ đi luôn.

Hai giờ sau, tiếng trống tiếng kèn vang lên cổ vũ cho trận chiến, ma đạo quân đoàn của Khắc Khố Sâm Đạt đồng thời từ hai mặt đông tây khai hỏa, đội ngũ pháp sư hoa lệ dùng những cực phẩm ma pháp đạo cụ quý báu như gia bảo thi triển ma pháp sáng chói phía trước Thiết Huyết quân đoàn, làm cho Lâm Khiếu Vân và chúng tướng không nhịn nổi mà đỏ hết cả mắt lên thèm thuồng.

Thế công hủy diệt này đã phá tan hết các khí cụ phòng bị trong thành, hai phía đông tây của Xích Lý Hoạt bảo trực tiếp biến thành hai bức tường lửa, vô số tướng sĩ toàn thân đẫm máu, tiếng kêu thảm của những binh sĩ từ trên thành lâu rơi xuống dần dần bị bị ngọn lửa lớn nuốt gọn.

Theo sau, Lâm Phong phá tan cửa thành, Thiểm tộc thiết kị trong tiếng tù và báo hiệu công thành đang dẫn đầu đánh giết vào trong thành.

Tại phía khác, Thiết Huyết quân đoàn trước sau đã phá tan cổng thành, đánh giết vào Xích Lý Hoạt bảo.

A Lỗ Thai kìm nén đã lâu không nhịn được lao lên đầu tiên, xông thẳng lên thành lâu, đánh giết vào trong một đội kị sĩ hoa lệ, mang đệ đệ của Hoắc Đức Mạn Bố Nhĩ Ba trảm sát, loan đao chặt đứt ngay cột cờ, chiến kì trên thành lâu đang theo gió phất phới rất nhanh đã vô lực mà đổ xuống.

Chủ soái bị giết, thủ quân trong thành triệt để mất đi chiến tâm, quân tâm đại loạn, tất cả dẫm đạp lên nhau mà chạy tử thương vô số, hàng loạt các tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trên không trung, chiến trường đẫm máu giống như bị tu la đồ trường vậy, vô số tướng sĩ chết không nhắm mắt, hồn phách tụ lại thành một bóng xanh trên không phía trên thành bảo, rất lâu mà không tan đi .

Oán khí cường đại càng kích thích thêm sát khí trong mắt tướng sĩ Thiết Huyết quân đoàn và Hoa Hạ quân đoàn tăng cao đến cực điểm, trong lòng phệ huyết dục vọng tăng cao, đồ đao dần dần đã hướng về phía những người dân vô tội .

Một đoàn kim quang thổi qua thành bảo thổI bay đám oan khí bất tan đó , một loạt đạo gia hàng ma chân ngôn vang lên khắp không gian, cũng làm những tướng sĩ sắp bị tiên huyết kích thích đến phát cuồng bình tâm trở lại……..

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.