Để Cận Bố và Khải Luân đi ra xong, Lâm Phong quay vào trong thư phòng, khoanh chân nhập định, cái tam sắc bổn mạng huyền quang liền từ đỉnh đầu lóe lên, ở phía trên ngưng tụ thành một nguyên thần tiên không phải là tiên, yêu cũng không phải yêu, như ẩn như hiện trong tử, thanh tam sắc huyền quang đó, cũng như bản thể bình thường khoanh chân mặc định, tĩnh lặng tham ngộ huyền diệu.
Tử khí cùng yêu khí lao ra đỉnh đầu, dung nhập vào trong nguyên thần, nguyên thần liền rõ ràng lên vài phần, tử khí và yêu khí cũng càng lúc càng mạnh mẽ, ẩn ẩn áp qua Thái Thanh huyền quang mà Lâm Phong khổ tu.
Thu công đứng lên thì mặt trời đã mọc.
Lâm Phong bước ra khỏi cửa, hít sâu một cái, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, thị nữ tiến lên hành lễ nói: "Công tử, phu nhân nói ngài dậy thì đi qua bên đó một chút!"
“Ta biết rồi!" Lâm Phong gật gật đầu, lau rửa mặt mũi xong, liền đi tới chỗ mẫu thân.
Tình Nguyệt công chúa đang ở trong hoa viên tản bước, khi Lâm Phong tới, thấy bà khí sắc tốt lên nhiều, không nhịn được cười nói: "Chúc mừng mẫu thân đại nhân, người có lẽ tuổi còn trẻ rakhông ít!"
Tình Nguyệt công chúa kéo hắn tại một bên ngồi xuống, vui vẻ cười nói: " Buổi sáng hôm nay ta ngồi tĩnh tọa hai canh giờ, bây giờ cảm giác tốt lên rất nhiều, cái Thái Thanh đấu khí kia của ngươi đúng là pháp môn tu luyện thật hay!"
Lâm Phong cười tiếp lời: " Nhi tử của người làm sao có thể sáng chế ra thứ đông tây vớ vẩn gì chứ? Chỉ cần người có thể mỗi ngày đều kiên trì tĩnh tọa điều tức hai canh giờ, trường mệnh trăm tuổi cũng không có một chút vấn đề gì!"
Mẫu tử hai người hàn huyên một trận, Tình Nguyệt công chúa hỏi: "Tiểu Tam à, ngươi đem hoàng huynh đi an bài tại nơi nào?"
Lâm Phong đáp: "Người hãy yên tâm, con đã đem bệ hạ và các chư vị hoàng huynh tới an bài tại một địa phương vô danh nhưng an bình sung túc, quần áo ăn mặc đều đủ, bọn họ có thể vô ưu sống vượt qua nửa đời người!"
Tình Nguyệt công chúa gật gật đầu đạo: "Vậy là tốt rồi, nương thân cám ơn ngươi lắm!"
Lâm Phong cười nói: "Xem người kìa, đã là người một nhà còn nói cái gì tạ ơn hay không tạ chứ!"
Gần trưa, lão phụ thân từ trong cung trở về, mọi người một nhà dùng cơm hàn huyên, sau khi quá ngọ lão gia tử rời khỏi trước tiên. Khi Lâm Phong hỏi đã bài trí đám quý tộc Tây nam ba kia ở địa phương nào, Lâm Khiếu Thiên đáp: "Vốn là muốn cấp bọn chúng một khối phong địa tại Áo Cổ Lạp hành tỉnh, để cho bọn chúng an bình hưởng tuổi già, nhưng Tỉnh Thái gia tộc không chịu tuân theo, hoàng đế bệ hạ còn ngập ngửng chưa quyết!"
"Cái tên hoàng đế tiểu nhi này thật chẳng biết tốt xấu!" Lâm phong nói: "Cũng không nhìnxem là ai đã đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế, bây giờ mông ngồi còn chưa vững, đã nghĩ tới cách đối phó với Lâm gia chúng ta ư, con phải xem hắn ở trong đầu thực có não tủy không mới được!"
Lâm Khiếu Thiên hung hăng trừng mắt liếc hắn nói: "Đó không phải là những hảo sự ngươi gây ra sao?"
Tình Nguyệt công chúa vội nói: "Được rồi, được rồi, các người phụ tử cách biệt đã lâu, vừa thấy mặt đã mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau!" Rôi hướng Lâm Khiếu Thiên bất mãn nói tiếp: "Ông cũng thiệt là, tiểu Tam quay về giúp ông chứ có làm gì sai đâu. Ta thấy cứ trách mắng như thế, đám nhi tử về sau đều không dám về nhà mất thôi!"
Lâm Khiếu Thiên ho khan một tiếng, không có dám lên tiếng phản bác.
Lâm Phong đắc ý liếc mắt nhìn lão phụ thân, thấy ông ta trừng mắt nhìn, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Ở nhà bồi tiếp mẫu thân vài ngày, này ngày buổi chiều, Lâm Hổ phái cấm vệ quân đem đám Tây nam tam lĩnh quý tộc đi an bài tạm thời, Lâm Phong lúc này mới tạm biệt mọi người, lại gọi Cận Bố và Khải Luân tới dặn dò một phen, mới lên đường quay về.
Sau khi giao thân vệ quân cho Tạp lí tây thống lĩnh, Lâm Phong một mình quay về Khắc Khố Sâm Đạt trước.
Cách Tu La cổ bảo hội nghị vào mười lăm tháng tám này chỉ còn có năm ngày, hắn còn phải chuẩn bị một chút việc.
Lâm Phong độn quang trực tiếp hạ xuống tại bên trong phủ, đã thấy chúng nữ đang ngồi ở bên hồ tâm tình hàn huyên, Lộ Thiên Á đang hướng Khải Lâm Na thỉnh giáo việc nội trợ, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nữ nhi chèo thuyền nhỏ trên mặt hồ té nước đùa nhau, Tiểu tinh linh rõ ràng ở thế hạ phong, An Lị Ny bèn gia nhập cuộc chơi đứng bên phe nàng tương trợ.
Khi kim quang hạ xuống, hai tiểu nữ nhi duyên dáng kêu to một tiếng, đồng thời lao tới, Toa Bối Lạp và Đái Lệ Ti mỗi người ôm chặt lấy một bên thân của hắn, Toa Bối Lạc vội vàng hỏi trước: "Thiên nột, chàng không phải đang ở đế đô sao, như thế nào lại trở về mau như vậy chứ, còn đám cận vệ quân của chàng đâu, như thế nào không thấy ai cả?"
Đái Lệ Ti đắc ý nói: "Nói ngươi ngốc, ngươi chắc hoàn toàn không phục, nhưng vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không thể nghĩ được. Lâm Phong khẳng định bay trở về trước, còn Tạp Lí Tây đại khối đầu kia thống lĩnh cận vệ quân đang trở về ở phía sau!"
Toa Bối Lạp nhãn nhân chuyển động, cười hì hì nói: "Ta biết ngươi thường tự cho mình thông minh, sở dĩ ta hỏi như vậy, vì ta là một bạch long tiểu thư xinh đẹp thông minh, vấn đề đơn giản như vậy ta sao có thể không biết được!"
Hai tiểu nha đầu này mồm mép không ngừng cạnh khóe nhau, cũng đã quên rằng Lâm Phong từ đầu đến giờ thủy chung đều chưa kịp phát biểu hay trả lời cái gì cả, quần áo trên người hai nàng hơn nữa phân nửa bị nước thấm ướt, những đường cong lả lướt ẩn hiện, quần sam phía trong áp sát cơ thể để lộ xuân quang dụ hoặc mê người. Hai tiểu nha đầu cũng không thèm để ý, cũng bởi tại đây bên trong phủ ngoại trừ Lâm Phong ra không có nam nhân nào khác cả.
Lâm Phong chỉ biết lắc đầu, hai tiểu nữu nhi này thật là ……
Hắn nhấc tay vỗ vỗ lên người hai tiểu nha đầu nói: "Được rồi, được rồi, hai tiểu nha đầu các ngươi suốt ngày tranh cãi, có phải phiền người khác đến chết, các ngươi mới có thể cam tâm?"
"Ta đã hoài thai sắp làm mẹ rồi, làm sao có thể hạ thấp cấp bậc xuống ngang hàng với nàng ta chứ!" Toa Bối Lạp chui đầu vào trong nách Lâm Phong, hi hi ha ha cười nói một trận rồi tung mình chạy ra xa.
Đái Lệ Ti tức tối dậm dậm chân lên mặt đất, liền chạy đuổi theo sau Tiểu mẫu long đang ở xa, trong không trung chỉ vang lại một trận cười nói trong trẻo.
Tiểu thiên sứ bay đến, ngượng ngùng đứng ở một bên, chẳng biết cư xử như thế nào cho tốt cả.
Lâm Phong vươn tay ra kéo nàng ôm vào trong lòng, hôn say đắm một cái lên môi rồi hỏi: "Nàng chơi đùa vui vẻ không?"
An Lị Ny hâm mộ nhìn bóng lưng của Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp tung tăng ở phía xa, cắn nhẹ môi rồi khẽ nói: "Ta rất thích cùng các nàng vui đùa!"
Lâm Phong vỗ vỗ khuôn mặt phúng phính xin xinh của nàng cười nói: "Vậy hãy đi đi, từ nay về sau nơi này trở thành gia đình của nàng là tốt rồi!"
An Lị Ny cao hứng hoan hô một tiếng, khoan khoái bay đi.
Khải Lâm Na và Lộ Thiến Á giờ mới bước tới, Lâm Phong ôm hai nàng vào lòng, nhìn Lộ Thiên Á không nhịn được cười nói: "Nàng hình như trước đây chỉ thấy có hứng thú với vũ đao lộng thương, từ lúc nào lại quan tâm tới chuyện nội trợ nữ nhân này chứ? Thật sự là việc lạ nha!"
Lộ Thiên Á kiều mỵ liếc mắt nhìn hắn, khúc khích cười duyên đáp: "Chàng thực là đáng ghét mà, vừa về đã giễu cợt người ta, các thê thiếp khác của chàng ai cũng có thân phận cao quý, ta nếu lại còn không chịu học chút bổn sự này, sao có thể làm Lãnh chúa phu nhân được chứ!"
Khải Lâm Na cười nói: "Là ngươi chính mình trong lòng có bệnh, không nên đổ lỗi lên đầu chúng ta chứ!"
Lộ Thiên Á cười nói: "Ta chỉ đùa thôi mà, không cần chọc ta thế chứ!"
Lâm Phong hỏi: "Toa Lị Na đâu, như thế nào không thấy nàng đến đây?"
Hai nàng nhất thời sắc mặt biến đổi, Khải Lâm Na khiên cưỡng cười nói: "Có việc cần kể với chàng, đi vào mới nói chuyện được không?"
Lâm Phong trong lòng ý niệm xoay chuyển một chút, đáp: "Không cần phải nói nữa, ta đã biết hết rồi, Toa Lị Na ở đâu, ta đi xem nàng thế nào đã?"
"Chàng như thế nào lại biết chứ?" Lộ Thiên Á duyên dáng kêu to một tiếng, mắt phượng ngạc nhiên tròn xoe nhìn Lâm Phong.
Khải Lâm Na cũng hồ nghi ngó qua.
Lâm Phong cười nói: "Lâm gia có tổ chức tình báo bí mật, việc chấn động như vậy sao có thể thoát được con mắt củalão gia tử chứ? Ta mới từ đế đô trở về, như thế nào việc này lại không biết!"
Hai nàng mặt lô chút thần sắc sợ hãi, Khải Lâm Na thì lo lắng cho Toa Lị Na, Lộ Thiên Á cũng hiển nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng việc này sẽ bị lão gia tử của Lâm gia biết.
Khải Lâm Na nói: "Toa Lị Na thân thế rất đáng thương, đối với chàng tình thâm ý trọng ……"
Lâm Phong khoa tay nói: "Yên tâm đi, các nàng không cần lo lắng, ta đi trước xem nàng ra sao đã!"Nói xong lập tức từ biệt nhị nữ, bước thẳng vào hậu viện đi tới tiểu viện của Toa Lị Na.
Đám thị nữ đang chăm sóc hoa cỏ, thấy hắn tiến đến, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Lâm Phong gật đầu chào bọn họ, đi xuyên qua sảnh ngoài vào phòng trong, thấy Toa Lị Na mặc quần áo trắng tinh, đang ngồi ở phía trước cửa sổ ngây người nhìn ra khu vườn ở bên ngoài, nghe được tiếng bước chân người tiến gần cũng không nhúc nhích một chút.
Lâm Phong từ phía sau tiến sát vào, ôm lấy mỹ nữ đó vào trong lòng, âu yếm khẽ hỏi: "Nàng đang nghĩ cái gì mà lại xuất thần như vậy hả?"
Toa Lị Na cả người chấn động, mãnh liệt quay đầu lại, đón nhận ánh mắt đầy quan hoài của Lâm Phong, rốt cuộc không kiềm chế được những ủy khuất cùng cay đắng trong lòng, nhào vào trong lồng ngực của Lâm Phong, nức nở khóc ……
Lâm Phong ôm lấy nàng ngồi xuống tại phía trước cửa sổ, nhẹ vỗ về trên lưng của nàng, hắn nhìn Toa Lị Na thân thể tiều tụy, ánh mắt cũng mất đi cái thần sắc vui vẻ hoạt bát ngày nào, cảm thấy yêu thương vô hạn.
Đợi Toa Lị Na khóc mệt mỏi, hắn mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của nàng lên hôn nhẹ khắp nơi, một hồi lâu sau nói: "Không cần phải nghĩ chuyện quá khứ làm gì nữa, nàng đã sống tại Khắc Khố Sâm Đạt này mười năm, nơi này chính là gia đình của nàng, mọi người ở đây cũng chính là thân nhân của nàng, cái gì qua thì hãy cho nó qua đi, nàng hãy sống cho thật vui vẻ!"
Toa Lị Na nghẹn ngào gật gật đầu, mệt mỏi dựa lồng ngực của nam nhân yêu thương nhất của nàng trầm trầm đi vào giấc ngủ đi, trên khuôn mặt còn đẫm nước mắt dần khô ẩn hiện một nét cười thư thái thanh thản, hai cánh tay ngọc ôm chặt lấy eo của Lâm Phong, tựa như chỉ cần buông tay một cái, sẽ trở thành vĩnh biệt ngàn thu vậy. Tận tới hôm nay, nàng lần đầu tiên có thể ngủ say như vậy.
Lúc Lâm Phong bước ra ngoại đường, Khải Lâm Na và Lộ Thiên Á đang nhỏ giọng bàn tán chuyện gì đó, thấy hắn đến, hai nàng đứng dậy hỏi: "Toa Lị Na thế nào rồi?"
Lâm Phong ngồi xuống một bên đáp: "Nàng đang ngủ, nghỉ hơi vài ngày chắc sẽ không có việc gì đâu!", rồi nhìn Lộ Thiên Á hỏi: "Nghe nói sư phụ nàng đã tới Khắc Khố Sâm Đạt, nàng gặp mặt chưa?"
Lộ Thiến Á trả lời: "Người mới rời đi rồi, sư phụ du lịch đại lục, khi qua Khắc Khố Sâm Đạt thì ở lại một ngày, cùng các vị đại sư tại Thanh Hoa học viện hàn huyên trọn một ngày rồi mới đi!"
Lâm Phong mỉm cười nói: "Nàng là môn sinh đắc ý của ông ta, Tây Tư Tạp không nhà không thân thích, nàng sao không khuyên ông ta ở lại Khắc Khố Sâm Đạt làm bạn với mấy lão nhân kia, thuận tiện còn có thể giúp đỡ La Đế Phong thường xuyên một chút, tương trợ lẫn nhau mà đột phá những bế tắc!"
Lộ Thiên Á cười duyên đáp: "Chàng tính toán khôn thế, làm như ta không biết chàng có cái chủ ý gì đó, chắc là muốn sư phụ ta ở lại Thanh Hoa học viện cũng rèn luyện dạy dỗ đám đệ tử học mãi không thành cái gì kia mà thôi!"
Lâm Phong hắc hắc cười to một tiếng, nói chuyện với những nữ nhân thông minh cũng thật sảng khoái, nhún vai hỏi chuyện khác: " Đại thọ sáu mươi của cha nàng cũng sắp tới, nàng đã chuẩn bị lễ vật tốt đẹp cho ông ta chưa?"
Lộ Thiên Á nghĩ một lát, dựa vào một bên người của hắn trả lời: " Hầu hết các bảo vật tốt đẹp đủ loại của Khắc Khố Sâm Đạt đều bị Toa Bối Lạp đoạt đi rồi, những thứ còn lại ta nhìn cũng không thuận mắt lắm, muốn hay không chàng cũng phải giúp ta hướng Toa Bối Lạp lấy ra một món đồ lễ vật, để ta về đế đô mừng thọ cha!"
Lâm Phong nói: "Việc này ta thực không giúp gì được nàng, nàng tự mình đi hỏi Toa Bối Lạp là hay nhất!"
Lộ Thiên Á lập tức vươn ngọc thủ hung hăng véo vào eo của hắn một cái, Lâm Phong vội tương phát một cái vào mông nàng, rồi vừa xoa vuốt cái địa phương đó vừa ra vẻ bất mãn nói: "Lúc nào nàng mới học được dịu dàng chứ, đàn bà phải có một chút ôn nhu, chứ cứ bạo lực như vậy thật không tốt nha!"
Khải Lâm Na ngồi ở phía bên kia cười nói: "Chàng bình định Tây phương tứ lĩnh phản quân, không biết hoàng đế bệ hạ có phong thưởng cho chàng cái gì không?"
Lâm Phong mỉm cười đạo: "Không cần phong thưởng làm gì, tiểu nhi hoàng đế thí đó mông ngồi chưa vũng đã vội vã tìm cách đối phó Lâm gia chúng ta, phong thưởng cho ta cũng chỉ là ba hoa vài câu trên triều đường, ta không cần những thứ đó, cứ để hắn ngồi trên đó vài ngày nữa, sau này có cơ hội sẽ lập tức đạp hắn xuống ngựa!"
Lộ Thiên Á hỏi: "Chàng muốn đạp hoàng đế bệ hạ ngã xuống ngựa, thì ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế chứ, chẳng lẽ chàng lại muốn ngồi lên đó sao?"
Lâm Phong đáp: "Ta tuyệt không có cái tâm tư đó, dù sao sẽ có một nam nhân của Lâm gia ngồi lên đó, ai ngồi thì cứ ngồi, còn ta sẽ không thèm cái ngôi vị hoàng đế đó!"
Hai nàng nhìn nhau đầy ẩn ý, Lâm Phong lại nói: "Cuộc hội họp tại Tu La cổ bảo sắp tới, ta còn phải chuẩn bị một chút, các nàng không còn gì muốn nói nữa thì tạm thời lui ra một chút, ta đi giải quyết một chút việc."
……
Lâm Phong đi tới tiền viện, phân phó thân vệ gọi An Đức Liệt tới, tại đại sảnh đợi không có bao lâu đã thấy An Đức Liệt đầu đầy mồ hôi vội vã đi đến, sau khi hành quá lễ thì đứng ở một bên.
Lâm Phong hỏi: " Tây phương tứ lĩnh tài vật đã thống kê kiểm tra xong hết chưa?"
An Đức Liệt đáp: "Đã kiểm tra thống kê gần xong rồi, trong ngân khố tồn tại một triệu hai trăm ngàn kim tệ , vật tư vật liệu vô số, trước mắt không thể thống kê chính xác được hết, nhưng phỏng chừng Tứ lĩnh vật tư tổng giá trị có lẽ hơn năm mươi triệu kim tệ!"
Lâm Phong ngạc nhiên nói: "Nhiều như vậy ư!"
An Đức Liệt nhìn hắn cẩn thận nói: " Tây phương tứ lĩnh gom góp mấy trăm năm, số lượng tài phú quý tộc gom lại so với Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta kém hơn nhiều, nhưng phần lớn tài phú này đều tập trung nằm trong tay của quý tộc, chỉ có bình dân là khốn khổ thôi, nếu đám quý tộc này cũng như Lãnh chúa đại nhân chiếu cố bình dân như vậy, thì Tứ lĩnh đích tướng sĩ khẳng định sẽ ở sa trường sống chết vì chúng!"
Lâm Phong gật gật đầu, phẩy tay cho An Đức Liệt lui ra, đứng dậy đi tới thư phòng thì Lâm Nhị đã đợi tại cửa, hắn tiến vào trong thư phòng ngồi xuống, hướng về Lâm Nhị đang bước theo sau hỏi: "Lần này xuất chinh bình định Tây phương tứ lĩnh, tướng sĩ thương vong tình hình thế nào?"
Lâm Nhị đáp: "Tổn thương không lớn, số lượng tướng sĩ bỏ mình không đến ba ngàn, trọng thương tàn phế cũng không đến năm ngàn, còn lại đều là vết thương nhẹ, Thiểm tộc tướng sĩ cơ bản không có cái gì tổn thất, chiết tổn phần lớn nằm trong đám tân binh của Khắc Khố Sâm Đạt lần đầu tiên ra chiến trường, ngoài ra tổn thương phần lớn là trong trận hỗn chiến ở Xích Lí Hoạt!"
Lâm Phong lắc đầu than nhẹ nói: "Mấy ngàn nhân mạng …… ngươi đi tới chỗ An Đức Liệt lĩnh một trăm vạn kim tệ, cung cấp đầy đủ cho gia đình các tướng sĩ bỏ mình, những người trọng thương không thể tái chiến cũng rời khỏi quân ngũ, bồi thường đầy đủ, còn lại toàn bộ khao thưởng tất cả các tướng sĩ xuất chinh lần này!"
Lâm Nhị gật đầu đáp ứng.
Lâm Phong lại cảnh cáo nói: "Ta không muốn nghe được các việc như có người biển thủ công quỹ hay bòn rút tiền thưởng, nghe không?"
Lâm Nhị hắc hắc cười nói: "Công tử yên tâm, Mã Lị làm việc mỗi tháng cũng có thể cho ta mấy ngàn kim tệ, với cả số tiền ta có cũng đủ cho ta đi ra ngoài uống rượu ăn thịt không hết, những vật ngoài thân này chỉ cần đủ là được, nhiều quá cũng chẳng biết làm gì!"
Lâm Phong nói: "Ngươi biết là tốt rồi!", rồi đột nhiên cười nói: "Nghe nói Mã Lị gần đây thường lui tới quan hệ với một ít quý tộc, ngươi phải cẩn thận một chút, bị cắm sừng lên đầu cũng không có gì là quang vinh lắm đâu!"
Lâm Nhị nhất thời nét mặt trở lên tím tái, thiếu chút nữa thì hộc máu ra, trong lòng buồn bực, không dám phát tiết tại đây, chỉ đành khổ cực nuốt xuống bụng.
Lâm Phong phất tay nói: "Ngươi lui xuống đi!"
Lâm Nhị vâng một tiếng rồi chạy vội đi.
Buổi chiều, Lâm Phong sau khi giải quyết một số công việc tại thư phòng, ngẩng đầu lên vươn vai thở dài một cái, uống hớp trà trà, quay đầu lại nhìn Ngải Lâm Uy Na đang như một bức tượng đứng ở phía sau mình. Thấy mỹ nữ này vẻ mặt có chút mơ hồ, dường như đang nghĩ mông lung cái gì đó, không nhịn được hỏi: "Nàng đang nghĩ gì, Ngải Lâm Uy Na yêu quí của ta?"
"Không có nghĩ cái gì cả?" Ngải Lâm Uy Na đang mải suy nghĩ, giật mình vội đáp, má đỏ hồng như ánh trời chiều, ngập ngừng chốc lát rồi phun ra một câu: "Ta xinh đẹp chứ?" Sau đó lập tức cúi gằm mặt xuống.
"Ách!" Lâm Phong sửng sốt giây lát, bật cười nói: "Xinh đẹp, nàng đương nhiên xinh đẹp, sợ rằng nữ thần may mắn so với nàng cũng không xinh đẹp như vậy!"
Ngải Lâm Uy Na nhất thời xấu hổ vô cùng, tay chân luống cuống đứng ở đó, hận không có cái lỗ nào đó dưới đất để trốn vào, tim đập loạn xa như có một chú thỏ non đang nhảy tung tăng trong đó vậy.
Lâm Phong vươn tay kéo nàng ôm vào trong lòng, hôn lên hai gò má nàng rồi nói: "Xem ra nàng cũng đã dần có khả năng suy nghĩ của loài người, chẳng những cảm tình qua đó tiến hóa lên một bậc, lại còn chú ý tới nhan sắc của mình, muốn hay không muốn ta cải tạo một chút thân thể mười một vị tỷ muội của nàng?"
Ngải Lâm Uy Na tay chân bối rối đáp: "Ta không biết!"
Lâm Phong ha ha cười, hôn thật sâu lên môi mỹ nữ này rồi đỡ nàng ta dây: "Nàng cứ nghỉ hơi một chút đi, không cần lúc nào cũng như cái bóng đi theo sau ta làm gì, có thời gian thì phải đi gặp Khải Lâm Na các nàng kết giao một chút, nghe không?"
Ngải Lâm Uy Na kiều mỵ gật đầu, như một tiểu ái thê hiền thục ngoan ngoãn bước ra ngoài.
Lâm Phong nhìn theo sau bóng lưng của mỹ nữ xinh đẹp này, không nhịn được âm thầm lắc lắc đầu, nàng ta bề ngoài lạnh lùng xinh đẹp, thật ra trí lực vừa mới tiến hóa bằng cỡ một cô bé mười bốn mười lăm tuổi thôi, chỉ khi cùng hắn một chỗ thì mỹ nữ này mới có thể lộ ra cái vẻ ngượng ngùng của một cô gái mới yêu lần đầu.
Ngồi một lúc, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, Lâm Phong vận huyền công đè tạp niệm xuống, điểm nhẹ một ngón tay, thất sắc bảo thạch từ trong tử phủ bay đến, tại trước mắt hắn cấp tốc xoay tròn, nhất thời trong phòng thất thải thần quang tỏa sáng, quang mang bảy màu sắc này như thủy ngân tỏa ra khắp phòng.
Lâm Phong phân tán thần niệm, thấu nhập vào thất thải bảo thạch, hướng vào khoảng không vô hạn ở bên trong mà tiến, xuyên qua trăm vạn không gian, lướt tới hư không vô hạn, hư không cuối cùng cũng là hư không, vĩnh hằng bất biến, tưởng chừng thường nhân lọt vào đó vĩnh viễn cũng không có nơi quay về ……