Vô Lại Kim Tiên

Chương 157: Chương 157: xuất binh tiền tấu






Dư quang của vầng trời chiều nhiễm hồng cả nửa bầu trời, Khắc Khố Sâm Đạt tắm mình dưới ánh ráng hồng của hoàng hôn tạo nên một bức tranh tráng lệ mê li, khiến cho cư dân sinh hoạt trên mảnh đất lành này không khỏi mắc lên khuôn mặt của mình những nụ cười thỏa mãn.

Vầng trời chiều tà tà về phía tây, một nhóm Thiểm tộc thiết kị do năm ngàn người tổ thành đang ồ ạt vượt qua khe núi Hi Tịch Ba Tư, cuốn theo cát bụi mù mịt tiến thẳng về phía Khắc Khố Sâm Đạt, móng thép phi dương, vạn mã bôn đằng khiến cho đại địa run rẩy, tiếng hí vang vọng của chiến mã cùng những tiếng của Thiểm tộc dũng sĩ vang xa ra tận ngoài mười dặm, khiến chi chó chạy gà bay loạn hết cả lên.

Năm ngàn Thiểm tộc chiến sĩ cường tráng cung mã thục luyện đang điều khiển ngựa lao nhanh về phía trước, nhìn thì có vẻ luộm thuộm, nhưng đội hình lại thủy chung không một chút hỗn loạn, trên bộ mặt thô quánh lộ xuất cuồng dã chiến ý cùng đấu chí bất khuất, vô số vết xẹo trên thân thể đủ để chứng tỏ bọn họ đều đã từng thoát khỏi lưỡi hái tử thần không biết bao nhiêu lần.

Những đôi mắt hoang dã nhưng uy vũ bất khuất, bách chiến bất bại, đầu tóc thì rối loạn cả lên trông chẳng khác gì ổ gà, nhưng lại triển hiện ra chiến ý cuồng dã truyền thống của Thiểm tộc chiến sĩ.

Một tòa cự đại thành trì xuất hiện ở trước mắt, Thiểm tộc đại tướng Ba Phỉ Đặc sách mã dẫn đầu đội quân quát lên: “Chiến Tranh Nữ Thần tại thượng, các anh em, trùng phong chỉnh tề, hãy để Khắc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ kiến thức khí khái anh hùng của chiến sĩ Thiểm tộc chúng ta nào!”

Thú huyết của năm ngàn chiến sĩ Thiểm tộc bắt đầu phí đằng cả lên, cùng nhau phát ra những tiếng gầm rống kinh thiên động địa, hai chân thì thúc ngựa khiến cho Hãn Huyết Mã ở bên dưới chẳng khác gì được uống thuốc kích thích, ngẩng cổ hí dài lên một tiếng, vó ngựa dương cao rồi đạp xuống, lao thẳng về thành trì cao lớn ở phía trước, năm ngàn tiếng hò hét kinh thiên của nằm ngàn người đó tựa hồ như khiến cả bầu trời xanh ở bên trên cũng muốn sụp xuống.

Gần rồi, càng gần rồi ….

Ngay khi năm ngàn Thiểm tộc chiến sĩ nhìn thấy rõ ràng tòa thành trì tráng lệ trước mắt, thì cổng bắc của Khắc Khố Sâm Đạt liền mở ra, một cổ kim sắc nộ lưu trùng xuất, thế như lưu tinh cản nguyệt hướng tới đội Thiểm tộc thiết kị ở ngoài mấy dặm lao tới, để lại phía sau cát bụi mù mịt, thanh thế chẳng chút thua kém với thanh thế của năm ngàn Thiểm tộc chiến sĩ tinh nhuệ.

Ba ngàn Thiết Huyết Thân Vệ bảo trì trùng phong trận doanh cở vừa, không có những tiếng hò hét kinh thiên động địa, không có những tiếng ngựa hí tê liệt vân tiêu, chỉ có những những âm thanh rầm rầm chần động của đại địa khi móng thép cất lên rồi đạp xuống, khiến cho năm ngàn Thiểm tộc thiết kị ở ngoài mấy dặm cũng đã có thể cảm thấy cổ vô hình sát khí ở trước mặt ập tới.

Không chút sợ hãi, Thiểm tộc dũng sĩ trước giờ không biết sợ bất cứ vật gì, từ khi được sinh ra, Thiểm tộc dũng sĩ đã được chú định là phải tranh đấu với ông trời, cùng với ông trời tranh đoạt không gian sinh sống, trong từ điển của bọn họ từ trước giờ chưa từng có hai chữ “sợ hãi”, huyết dịch của bọn họ triệt để phí đằng, gia tốc lao thẳng về phía trước.

Ba ngàn Thiết Huyết Thân Vệ cùng năm ngàn Thiểm tộc thiết kị chẳng khác gì hai cỗ sóng dữ lao thẳng về phái đối phương, ngay khi Thành Vệ Quân Trưởng ở trên lâu thành vừa muốn mở miệng hô lên một tiếng thì hai bên đồng thời hãm ngựa ở cách nhau độ ba trăm thước, chiến mã ở bên dưới cùng nhau hí dài, người người đứng dậy, một cổ cự phong vô hình tức thì dũng khởi ở chính giữa, sau đó thì đột nhiên biến mất.

Sau khi mỗi bên tiến them được một trăm thước thì ba ngàn Thiết Huyết Thân Vệ cũng năm ngàn Thiểm tộc thiết kị dừng lại, nhìn thẳng về phía của đối phương, kị thuật tinh trạm đó khiến cho người người phải tán thán, ngay khi ba ngàn Thiết Huyết Thân Vệ kinh thán thuật kị xạ thiên hạ vô song của Thiểm tộc, thì năm ngàn Thiểm tộc thiết kị cũng dồng thời thăng khởi một ý niệm: Thiết Huyết Quân Đoàn của Lâm gia quả nhiên à danh bất hư truyền.

Tương hỗ kính phục lẫn nhau, một tràng tranh cường háo thắng tức thì yên tiêu vân tán.

Không khí trở nên trầm lặng một lúc, Thiểm tộc đại tướng Ba Phỉ Đặc sách mã đi tới phía trước độ mấy chục thước rồi nói lớn lên: “Ba Phỉ Đặc phụng lệnh đến báo cáo với lĩnh chủ đại nhân!”

Một đạo bạch ảnh phá không bay tới, lóe lên một cái rồi xuất hiện ở ngay trước ngựa của Ba Phỉ Đặc, Lâm Phong thân mang giáp nhẹ, eo mang bội kiếm, đầu mang mũ kị sĩ, hãm ngựa cách Ba Phỉ Đặc mưới mấy chục thước, cạo giọng nói: “Phiền Ba Phỉ Đặc tướng quân rồi, mời theo ta vào trong thành để nghĩ ngơi!”

Thanh âm hoành lượng du dương, rõ ràng truyền thẳng đến tai của mỗi một vị chiến sĩ ở ca hai bên. Thực lực đại biểu cho tất cả, năm ngàn Thiểm tộc chiến sĩ đều không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ đối phương.

Lúc tiến vào trong thành, dân chúng trong Khắc Khố Sâm Đạt đã tiến tới tụ tập tự phát nghênh đón, vô số thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp hướng về phía Thiểm tộc chiến sĩ thể hiện sự nhiệt tình của bọn họ, cũng hiến sự hão hữu của Khắc Khố Sâm Đạt, khiến cho mỗi một vị Thiểm tộc chiến sĩ đều cảm thấy sự trọng thị của Lâm Phong đối với bọn họ, cũng khiến cho lòng hư vinh nhoe bé của mình cảm thấy cực đại thõa mãn.

Lâm Phong cùng Ba Phỉ đặc kề vai cưỡi ngựa tiến về phía trước, rồi dung nhãn thần tán thưởng hướng về An Đức Liệt, mười năm trở lại đây cái tên gia hỏa này có khả năng ngồi vững trên chức vị Nội Chính Quan hiển hách đó đúng là cũng có chút năng lực, không ngờ lại “dọn tiệc” lớn đến mức này, đúng là khiến bản thân cảm thấy co chút bất ngờ.

Nhìn thấy thần tình phán chấn dị thường trên khuôn mặt của mỗi một vị Thiểm tộc hán tử, Lâm Phong không khỏi thầm khen bản thân biết n người, đã đề bạt được một vị thủ hạ xuất xuất chúng như An Đức Liệt, thiết nghĩ chỉ cần tràng diện hoan nghênh hôm nay đã đủ để đem những Thiểm tộc hán tử dũng hãn này gắn chặc vào chiếc chiến xa của Lâm gia rồi.

“Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, lĩnh địa của người đúng là quá mĩ lệ rồi!” Ba Phỉ Đặc là đại tướng thân tín của A Lỗ Thai, trước đây cũng đã từng tới Khắc Khố Sâm Đạt một lần, vị tráng hán này chẳng chút che giấu thần sắc ngưỡng mộ của mình, cảm thán nói: “Như quả là không sợ sự sinh hoạt xa sỉ làm hủ thực dân phong háo chiến của chúng tôi, thì A Lỗ Thai a man nhất định sẽ để cho toàn bộ tộc nhân của mình đến ở tại lĩnhđịa của người rồi!”

Lâm Phong cười đáp: “Sau này đại thảo nguyên cùng Khắc Khố Sâm Đạt lien kết thành một phiến, có nghĩa đã là người một nhà, ta sẽ khai phóng biên quan, để tộc nhân của các người có thể tự thân tới đây thể hội phong thổ nhân tình của bọn ta một phen, như quả nguyện ý cư ngụ tại Khắc Khố Sâm Đạt, thì ta nhất định sẽ vì bọn họ mà cấp cho bọn họ một phần thổ địa, cấp cho bọn họ thân phận bình dân của Khắc Khố Sâm Đạt!”

Ba Phỉ Đặc hào khí can vân nói: “Lĩnh chủ đại nhân hoài bão cả thiên hạ, Thiểm tộc chúng tôi đều nguyện ý đi sau lưng ngài, để Thiểm tộc thiết kị đạp biến cả mọi góc gách của Thản Tang đại lục, dùng sự dũng vũ của chúng tôi để đổi lấy địa vị và vinh dự xứng đáng!”

“Ta nhất định sẽ mang đến cho những Thiểm tộc chiến sĩ dũng cảm những địa vị và vnh dự xứng đáng thuộc về họ!” Lâm Phong đưa tay vỗ vỗ vào vai của Ba Phỉ Đặc, hai bên đối thị với nhau, rồi cùng nhau cáp cáp cười lớn lên, nói tiếp: “A Lỗ Thai đâu, y còn bao lâu nữa mới tới Khắc Khố Sâm Đạt?”

Ba Phỉ Đặc đáp: “Trước khi tôi xuất phát thì a man đã tập hợp đại quân của bổn bộ chuẩn bị khởi trình, qua năm ngày nữa có thì thể đến đây!”

Lâm Phong nói: “Như thế thì quá tốt rồi, Ba Phỉ Đặc tướng quân trước tiên hãy nghỉ ngơi vài ngày, đợi đại quân của A Lỗ Thai đến đây, rồi chúng ta liền thệ sư xuất chinh!”

Sauk hi đưa Ba Phỉ Đặc an bài nghỉ ngơi ở trong phủ, thì tiếp đó an bài cho năm ngàn Thiểm tộc thiết kị nghỉ ngơi ở đại doanh của Thành Vệ Quân.

Chiều tối Lâm Phong triệu tập chúng tướng cùng mấy vị Thiểm tộc tướng lĩnh, thiết tiệc tẩy trần cho Ba Phỉ Đặc, chủ khách hưởng tận hoan lạc, sau đó Lâm Phong vừa quay trở lại thư phòng, thì thấy Lâm Trùng tiến tới, không khỏi cất tiếng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì? Có chuyện gì sao?”

Lâm Trùng cười lãng một tiếng, rồi vội vàng nói: “Xác thật là có một chút chuyện, công tử, người xem … lần trước lúc chinh phạt Thiểm tộc, người đã cho Lâm Đại và Lâm Nhị tùy quân xuất chinh, lần này hay là cho phép ta hoạt động một chút, Khắc Khố Sâm Đạt cũng không có việc gì cả, làm cái chức vị Thành Thủ, đúng là có hơi sầu muộn một chút, hắc hắc!”

Lâm Phong đến sau án thư ngồi xuống rồi mới nói: “Chỉ là chuyện này?”

Lâm Trùng ngượng ngùng gật đầu.

Lâm Phong ách nhiên cười nói: “Những thứ thuộc về ngươi thì tuyệt đối chay không thoát đâu mà lo, lần bình loạn này cũng không thiếu phần của ngươi đâu, lui xuống đi!”

Lâm Trùng đại hỉ đa tạ, đáp ứng một tiếng rồi vui vẻ lui xuống, mấy ngày nay hắn ta cũng vì chuyện này mà lo lắng khôn nguôi, làn trước chinh phạt Thiểm tộc hắn không thể tùy quân xuất chinh, mất trắng một cơ hội tốt để tranh quân công, làn này thì không thể bỏ qua, vì thế nên mới tìm gặp Lâm Phong, hiện tại tính ra tâm nguyện cũng đạt được rồi.

Bỉ Đặc vô thanh vô tức tiến tới, sau đó lại vô thanh vô tức biến mất trong không gian, chỉ để lại một bản đồ phân bố binh lực tỉ mỉ ở trên án thư.

Lâm Phong trải tấm bản đồ phân bố binh lực của Tây Phương Tứ Lĩnh do Bỉ Đặc mang tới, quan sát tỉ mỉ một phen, thấy mi tâm có chút đau đau nên lấy tay xoa xoa vào đó, sau đó nói: “Ngải Lâm Uy Na, đấm lưng cho ta đi!”

Ngải Lâm Uy Na ở phía sau lưng nghe thế thì nhú mày lại, không khỏi có chút trù trừ, tựa hồ đang khỏa lự làm sao để đấm lưng cho hắn ta, qua một lúc sau, Lâm Phong không thấy nàng ta có động tĩnh gì, nhịn không được quay đầu nhìn lại, vị mĩ nữ này thấy thế mới đưa đôi tay thon thả của mình đấm đấm vào vai cứng cáp của Lâm Phong.

Lâm Phong lập tức trứu đôi mày kiếm lại, một lúc sau mới nhịn không được hỏi: “Ngải Lâm Uy Na thân ái của ta, nàng muốn đánh chết ta hay sao vậy? Làm gì mà dùng nhiều lực khí như vậy?”

Ngải Lâm Uy Na nghe thế thì sửng sốt một lúc, nhãn thần lộ xuất biểu tình sầu muộn, đôi môi mấp máy một hồi, rồi mới cất tiếng nói: “Ta chưa đấm lưng cho ai bao giờ!”

Lâm Phong ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng ta một lát, tâm lí không khỏi bắt đầu cảm thán, vị mĩ nữ này gần đây càng lúc càng có vận vị của nữ nhân rồi, chỉ ngẫu nhiên mà cũng lộng xuất ra bộ dạng tình thú như vậy, đó là chuyện trước giờ chưa từng có.

Còn may là xương cốt của hắn cũng khá là cứng cáp, nếu không thì đã bị Đại Lực Chiến Thần phi cấp đến cấp biệt thần thú đấm xương bả vai vỡ nát hết rồi, sầu muộn lắc lắc đầu, nói: “Được rồi, được rồi, nàng đi pha trà rồi đến đây cho ta, nhớ là dùng Thiên Diệp La Lị Trà của Tinh Linh Chi Đô, rồi dùng nước mưa mà pha chế!” Nói xong thì cúi đầu tiếp tực phân tích sự phân bố binh lực trên tấm bản đồ.

Ngải Lâm Uy Na hé môi rồi lại mím lại mấy lượt, nhưng rốt cuộc cũng không thể cất tiếng thành lời, sau đó một lát rồi mới chuyển thân rời đi.

Một lúc sau, một chén trà thơm được mang đến trước mặt Lâm Phong, hắn ta cũng không thèm ngẩng đầu lên, thuận tay tiếp lấy rồi nhấp một hơi, tức thì đôi mày kiếm cau hẳn lại, có chút tức giận nhìn về phia Ngải Lâm Uy Na nói: “Ngải Lâm Uy Na thân ái của ta, nàng làm sao mà bỏ nhiều bà đến vậy, không phải là muốn chuốc độc* chết ta đó chứ?”

*Thiên Diệp La Lị trà nếu như pha quá dặc thì sẽ hỏa độc công tâm

“Ta chưa có uống qua, làm sao mà biết nên bỏ nhiều hay ít!” Ngải Lâm Uy Na sắc mặt có chút ủy khuất đáp.

“Ài !” Lâm Phong lắc lắc đầu thở dài một hơi, sắc mặt sầu muộn để chén trà sang một bên, thở dài them mấy hơi nữa rồi gọi thị nữ ở ngoài của vào giúp hắn ta pha một chén trà khác.

Còn về Khải Lâm Uy Na thì lúc này lộ xuất một nụ cười, trong đó còn có chút điểm hưng phấn, biểu tình này trông giống một tiểu ma nữ vừa mới học cách true ghẹo người khác, mà lại bắt đượ một kẻ xui xẻo thử nghiệm đã đạt được thành công.

Nhưng Lâm Phong lại đem toàn bộ tinh thần nhìn vào tấm bản đồ phân bố binh lực, nên tịnh không thể nhìn thấy biểu tình của vị mĩ mữ này.

Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, Ngải Lâm Uy Na thì đang hò tư loạn tưởng, thần trí chu du ở ngoài trời, Lâm Phong khởi thân đứng dậy rồi quay đầu nhìn lại, thấy vị mĩ nữ này dang thử hồn đi đâu đó, nhịn không được bèn hỏi: “Suy nghĩ cái gì mà nhập thần vậy?”

“Ức! Đâu có gì đâu?” Ngải Lâm Uy Na giật thót mình, phương hồn cấp tốc được gọi về, vội vàng đáp trả.

Mắt của Lâm Phong lóe qua một tia tiếu ý, tùy tay cuộn tấm bản đồ phân bố binh lực lại, rôi nói: “Đứng ở đó ba canh giờ rồi mà khong thấy mệt sao? Sau này không cần theo ta như thế nữa, muốn làm cái gì thì cứ án theo phương thức của bản thân mà thể nghiệm sinh hoạt, như thế thì nàng mới có thể cảm thụ được nhạc thú của nhân sinh!”

Ngải Lâm Uy Na muốn nói: “Ta cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn mãi mãi đi theo công tử!” Nhưng không biết là tại sao lại nói không ra lời, ấp a ấp úng cả một lúc lâu, mà ngay cả một nữa chử cũng không nói ra được.

Lâm Phong trêu ghẹo: “Quay về nghỉ ngơi thôi, chúc nàng đêm nay có một giấc mơ đẹp!”

Tâm lí của Ngải Lâm Uy Na không khỏi có chút thất lạc, nhưng lại không dám kháng mệnh, đáp ứng một tiếng rồi lui xuống.

Lâm Phong quay trở về hậu viện, khảo lự đi lại một hồi rồi cuối cùng quyết định tiến tới phòng của Lộ Thiên Á.

Khi đẩy cửa tiến vào thì thấy vị mĩ nữ Lộ Thiến Á còn chưa nghỉ ngơi, hiện đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết kị sĩ, một nửa thân thể lỏa lộ ra bên ngoài, một mảnh lớn tuyết bạch ở trước ngực dưới ánh đèn tán phát một cổ quang trạch nhu hòa, xen lẫn vào đó là quang mang của đèn thủy tinh, tạo nên một bức tranh mê người.

Mái tóc màu nâu tán lạc trên gối, tư thái quyến rũ, phong tình dụ nhân.

Lâm Phong huy tay cho thị nữ thối lui, rồi thuận tay đóng cửa lai, cởi chiếc áo ngời xuống rồi tiến lên trên giường, ôm lấy mĩ nữ này vào trong long, giật lấy cuốn tiểu thuyết kị sĩ của nàng ta, thuận tay để sang một bên, nói: “Lớn đến tuổi này rồi mà còn xem những bộ tiểu thuyết kị sĩ lừa gạt thiếu nữ như thế này làm gì, nàng không phải là muốn nằm mộng thấy bạch mã vương tử gì gì đó chứ?”

Lộ Thiến Á đang đọc đến đoạn hứng thú, không ngờ lại bị người khác làm mất hứng, giận dỗi nguýt Lâm Phong một cái, nói: “Chàng chẳng lẽ một chút tự do cũng không cấp cho thiếp sao, làm phu nhân của chàng đúng là quá rãnh rỗi rồi, người ta buồn bực nên làm một vài chuyện mà mình thích cũng không được sao? Chàng khi nào lại biến thành ra hẹp lượng đến vậy?”

Lâm Phong bóp bóp lấy bộ ngực nhu nộn của nàng ta rồi nói: “Được, đương nhiên là được, bất quá đêm cũng đã khuya rồi, chúng ta nên làm chính sự đi thôi, đợi đến khi có thời gian thì nàng hay xem tiểu thuyết kị sĩ!”

Lộ Thiến Á lại kiều mị nguýt hắn ta một cái, xoay người ôm lấy hắn ta rồi rên rỉ: “Còn tưởng là hôm nay chàng không đến đây nữa chứ, sớm biết thế thì thiếp đã gọi Toa Lị Na sang bên đây, đúng là chịu thua chàng luôn, làm gì mà công phu trên giường lại chẳng khác gì ma thú cả, hi hi!”

“Thật đáng đánh!” Lâm Phong lấy tay vỗ vỗ vào đôi mông đàn tính của nàng ta, vờ giận dữ nói: “Dám ví nam nhân của nàng là ma thú, xem thử ta làm sao mà thu thập nàng, xem ra đêm nay phải chấn chỉnh lại đạo làm thê tử của nàng rồi …”

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lâm Phong tiến tới sảnh trước, liền cho gọi Lâm Trùng và An Đức Liệt đến, sau đó hướng sang Lâm Trùng nói: “Quân bị trong kho của chúng ta còn tồn ba mươi vạn bộ, một lát nữa ngươi đi theo An Đức Liệt nhận lấy hai mươi vạn bộ khải giáp, mang sang cho Ba Phỉ Đặc, nhớ là phải ước thúc sĩ binh cho thật tốt, không được phép xảy ra trùng đột với Thiểm tộc chiến sĩ, nếu không thì cái chức vị Thành Thủ cũng không nên làm nữa!”

Lâm Trùng hứng trí đáp ứng một tiếng rồi cất tiếng hỏi: “Khải giáp tồn kho đều là chế thức trang bị của Khắc Khố Sâm Đạt bọn ta, công tử không cần phải khảo lại lại một phen sao?”

Lâm Phong trừng mắt nhìn hắn ta một cái rồi nói: “Khảo lự cái gì? Chẳng le ta sợ Thiểm tộc thiết kị tạo phản sao?”

Lâm Trùng cười khan, sau đó lẳng lặng không nói gì nữa.

Lâm Phong xua tay, nói: “Ngươi lui xuống trước đi, những chuyện này không cần ngươi phải quan tâm, ngươi chỉ cần quản sĩ binh cho tốt vào, đừng để Thiểm tộc chiến sĩ nháo nhào cả lên là được rồi!”

Lâm Trùng đáp ứng một tiếng rồi lui xuống.

Sau bữa trưa, Lâm Phong đi tìm Ba Phỉ Đặc, thì thấy thị vệ báo là Ba Phỉ Đặc đã đi đến quân doanh, Lâm Phong hiện cũng đang muốn đi đến quân doanh nên liền đến đó, thì thấy đại hán này đang ở cùng với các hán tử của Thiểm tộc, cùng nhau ăn uống một cách sảng khoái, thấy hắn ta tiến tới, Ba Phỉ Đặc liền đứng dậy nghênh đón, ngượng ngùng nói: “Hắc hắc! Cái này … người Thiểm tộc bọn tôi không quen những món ăn của Văn Lại nhân các người, sau này sau này lĩnh chủ đại nhân cũng đừng có quản những chuyện đó nữa, nếu không bọn tôi rất là khó chịu!”

“Tướng quân cứ xem đây như là đại thảo nguyên là được rồi, việc ăn uống cứ tìm tới quân nhu là được!” Lâm Phong lấy tay vỗ lên vai của vị tránh hán này vài cái, khiến cho vị tráng hán này suýt chút nữa là ngã lăn quay xống dưới đất, tiếp đó mới nói: “Năm ngàn chiến sĩ này là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Thiểm tộc các người!”

Ba Phỉ Đặc nhăn nhó đáp: “Lực khí của lĩnh chủ đại nhân thật là quá mạnh, người thực sự không hổ danh là đại lục đệ nhất cường giả!”

Lâm Phong cáp cáp cười to, rồi nói: “Ta đã cho người chuẩn bị khải giáp cùng vũ khí tinh luyện cho hai mươi vạn đại quân Thiểm tộc của các người rồi, năm ngàn chiến sĩ tinh nhuệ này trang bị thành một chi kị binh nặng đi, Thiểm tộc chiến sĩ tuy không sợ chảy máu nhưng bọn họ cũng có thân nhân, tận lượng giảm tổn thất đến mức thấp nhất, ta còn phải dẫn bọn họ về cùng với thân nhân đoàn tụ, nên không muốn có nhiều người ngã xuống trên chiến trường!”

“Xin phục tùng mệnh lệnh của lĩnh chủ đại nhân!” Ba Phỉ Đặc hành lễ một cái, trên khuôn mặt của vị tráng hán này không giấu nổi thần sắc cảm kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.