“Lão đại, thật không ngờ ông hiệu trưởng Tạ này lại dễ dàng tha cho chúng ta đến vậy, đúng là bất ngờ !” Trên đường đi, tâm trạng căng thẳng của Mắt Lé mới dần dần thoải mái trở lại. Nếu mà nói chủ mưu là Tiêu Hồng Vĩ, vậy thì Mắt Lé chính là đồng phạm lớn nhất, ai bảo hắn đi kêu người chứ. Cho nên lúc đó người sợ nhất ngược lại chính là Mắt Lé, Tiêu Hồng Vĩ trong lòng đã có tính toán trước, nên không hề lo lắng chút nào.
“Hiệu trưởng cũng là người mà, chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm.” Tiêu Hồng Vĩ cười nói, vỗ vỗ vào vai Mắt Lé, nói: “Nhưng Mắt Lé này, mày cũng nên đi chữa lại mắt của mày đi !”
“Tại sao ?” Mắt Lé thắc mắc hỏi.
“Dĩ nhiên là để mày sau này làm việc không có lé như vậy !” Vương Khải đứng bên cạnh cười nói, câu này khiến mọi người cười to một trận. Tâm trạng trách cứ Mắt Lé lúc nãy cũng đã tan biến hết, chỉ có Mắt Lé mặt đầy e thẹn, liên tục nói không có lần sau đâu, không có đâu.
“Đủ rồi, chuyện đã giải quyết xong, mọi người tiếp tục đi ăn uống, hay là đến phòng y tế để khám vết thương ?” Tiêu Hồng Vĩ quay đầu lại nhìn mọi người, đám người này ai nấy đều mặt sưng vù, nếu thật có đi chắc cũng dọa cho ông chủ tiệm sợ chết khiếp.
“Đi, đương nhiên đi !” Vương Khải là đứa đầu tiên lên tiếng, hắn bóp bóp cái mũi bị sưng, hùng hổ nói: “Mẹ nó, bị đánh thảm như vậy phải ăn chút gì đó để bồi bổ lại chứ !” Mọi người nghe hắn nói vậy, bất giác cũng mở miệng đòi đi, Tiêu Hồng Vĩ cũng bó tay, chỉ đành gật đầu.
“Cái này… lão đại, bạn ấy có thể đi không ?” Vương Khải đi đến bên cạnh Tiêu Hồng Vĩ, chỉ vào Miêu Tú, nhỏ tiếng hỏi.
Tiêu Hồng Vĩ nhìn Miêu Tú, mỉm cười, nói: “Mày quyết định đi nha, dù sao cũng không thiếu tiền mà !”
Vương Khải nghe Tiêu Hồng Vĩ nói thế, liền hiểu hắn đã đồng ý, lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh Miêu Tú, nói: “ Miêu Tú, lúc nãy cũng nhờ bạn giúp cho, chi bằng tiện thể cùng chúng mình đi ăn cơm luôn đi !”
“Ha ha” Miêu Tú mỉm cười, lại nhìn cái mũi sưng đỏ của Vương Khải, lại không nhịn được cười thành tiếng, làm Vương Khải thẹn đỏ mặt, căng thẳng chờ câu trả lời của cô.
“Tớ đâu có giúp được gì, hơn nữa tớ cũng đâu phải thành viên trong câu lạc bộ văn học của các cậu, trưởng câu lạc bộ không lên tiếng, sao tớ dám đi chứ ?” Nói xong, nhìn Tiêu Hồng Vĩ với ánh mắt đầy ẩn ý. Tiêu Hồng Vĩ nghe xong, cũng lắc lắc đầu, trong lòng đang nghĩ cô gái này quả nhiên không hổ là sinh viên khoa báo chí.
“Bạn đã giúp chúng tớ nhiều đấy, nếu không phải là bạn nhận ra hiệu trưởng Tạ, đến lúc đó sợ là bọn tớ đến cả tại sao mình chết cũng không biết ! Hơn nữa, tớ là sứ giả mà trưởng câu lạc bộ phái đến để mời bạn, bạn đừng từ chối nữa mà !” Vương Khải thấy Miêu Tú chỉ cười, không đáp lại, trong lòng bất giác lại nôn nóng, nhìn Tiêu Hồng Vĩ đưa ra tín hiệu cầu cứu.
Tiêu Hồng Vĩ hiểu ý, nhưng lại quay đầu đi, cố tình không để ý đến Vương Khải.
Những việc này Miêu Tú đều nhìn thấy rõ, trong lòng bất giác tức giận. Từ nhỏ tới lớn, bất cứ nam sinh nào nhìn thấy mình đều chủ động lấy lòng mình, không ngờ hôm nay lại gặp phải một nhân vật như Tiêu Hồng Vĩ. Bản thân hắn vốn đã lùn, mặt mày cũng chẳng ra làm sao, vậy mà dám làm giá với mình, đồng thời cũng rất hiếu kỳ với biểu hiện của Tiêu Hồng Vĩ lúc ở trong phòng hiệu trưởng, thế là cô đành hạ thấp mình, gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ: “Mình phải xem thử xem cái tên này có gì mà đáng để kiêu ngạo !”
Vương Khải thấy Miêu Tú đã đồng ý, trong lòng rất vui, liên tục thúc giục mọi người đi ăn cơm.
“Lâm Hạo, gọi điện về cho Yến Tử và Tiểu Nghi, bảo họ cùng đến ăn luôn, dù sao thì cũng là câu lạc bộ trả tiền mà !” Tiêu Hồng Vĩ kéo Lâm Hạo nhỏ tiếng nói.
“Yến Tử và Tiểu Nghi là ai vậy ?” Chó Tang quen Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo chưa lâu, nên không biết hai người đó là ai, chỉ thấy Lâm Hạo vô cùng đắc ý cười nói: “Hé hé, vợ tao và vợ của lão đại mày !” Nói xong, liền gọi điện thoại.
Mọi người đến một quán nhậu nhỏ ở gần trường học, thuê hẳn một phòng riêng, lần lượt ngồi xuống. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo mỗi người tự giữ lấy một chỗ bên cạnh mình, Chó Tang thì ngồi phía bên trái Tiêu Hồng Vĩ. Miêu Tú và Vương Khải ngồi kế nhau, những thành viên còn lại tự ngồi với nhau.
Lúc này, Vương Khải nhìn thấy còn hai chỗ để trống, cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Lão đại, còn có người đến nữa sao ?” Những người còn lại đều nhìn Tiêu Hồng Vĩ.
“Uhm !” Tiêu Hồng Vĩ trả lời một câu đơn giản.
Lúc này Chó Tang xích lại sát bên Tiêu Hồng Vĩ, nhỏ tiếng hỏi: “Lão đại, chị dâu có đẹp không ?”
Tiêu Hồng Vĩ nghe xong liền mỉm cười, cười nói: “Có phải mày đang nghĩ lão đại của mày chắc sẽ không tìm được cô gái đẹp nào làm vợ hả !”
Chó Tang thấy Tiêu Hồng Vĩ nhìn ra được tâm tư của mình, liền ngượng ngùng gãi đầu, cười trừ vài tiếng, Lâm Hạo nghe họ nói chuyện, cười nói: “Chó Tang, mày không cần phải lo, vợ của lão đại mày còn đẹp hơn cả vợ của tao nữa !”
Chó Tang nhìn Lâm Hạo với vẻ khó tin. Trong đám người ở đây, nếu phải nói ai là người đẹp trai nhất, thì đương nhiên là Lâm Hạo rồi. Nhưng nếu phải nói đến khuôn mặt của lão đại mình, chắc là còn thua xa cả mình, trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ những lời Lâm Hạo nói. Chỉ là lúc hắn đang ngồi ở đây nghi ngờ, thì cửa phòng được mở ra.
Đẩy cửa bước vào là hai cô gái cao lêu nghêu, cao cũng khoảng 1m7 trở lên. Bên trái là người mặc áo sơ mi màu lam nhạt, chiếc quần jean màu xanh đậm, mái tóc dài xoã xuống vai, trang điểm nhẹ, có một cảm giác mới mẻ khó tả, còn người bên phải, lại khoác một chiếc áo ngoài màu trắng và một chiếc áo tay ngắn màu hồng phấn, bao bọc lại đôi chân dài của cô, làm nổi bật thân hình cao đẹp của mình. Hai cô gái đứng ngay cửa, mọi người liền ngừng nói chuyện, lần lượt nhìn hai cô, đến cả cô gái luôn tự khen mình xinh đẹp như Miêu Tú cũng nhịn không được nhìn thêm vài cái.
“A Hạo, chúng em đến rồi !” Cô gái mặc kệ ánh mắt của mọi người, nói to về phía Lâm Hạo, người đến đương nhiên là Yến Tử và Tiểu Nghi.
“Chỉ đợi hai em nữa thôi !” Lâm Hạo đứng dậy trông phong độ như thân sĩ, đón hai người vào trong, rồi giúp Yến Tử kéo ghế ra.
Tiểu Nghi nhìn thấy hành động của Lâm Hạo, lại thấy Tiêu Hồng Vĩ ngồi đó không động tĩnh gì, liền bĩu môi, nhìn về phía Tiêu Hồng Vĩ, Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy cười, nói: “Mời nương tử đại nhân ngồi !” Nói xong, cũng kéo chiếc ghế ra, để Tiểu Nghi ngồi vào.
Lúc này, cằm của mọi người sắp trễ xuống tới bàn. Nếu mà nói thì Lâm Hạo và Yến Tử cũng khá xứng, nhưng trưởng câu lạc bộ của mình và cô gái đẹp này có nhìn thế nào cũng chẳng xứng, trên mặt mỗi người như đang than rằng ông trời thật không công bằng.
“Chào chị dâu !” Chó Tang đột nhiên đứng dậy, chào hỏi Tiểu Nghi. Bây giờ hắn đúng thật là phục tên lão đại của mình sát đất, gặp chuyện bình tĩnh thì không nói, đến cả vợ mà cũng đẹp đến vậy.
Tiểu Nghi bị câu chào hỏi đột ngột của Chó Tang làm giật mình, tiếp đó trên mặt phảng phất chút má hồng, khẽ gật đầu, xem như là đã chào lại Chó Tang.
“Chó Tang, đã chào hỏi chị dâu lớn rồi, có phải cũng nên chào hỏi chị dâu nhỏ không ?” Lâm Hạo cười nói, nhìn Chó Tang.
Chó Tang nghe xong lập tức nói: “Chào chị dâu nhỏ !” Câu nói này làm mọi người cười một trận.
“Ha ha !” Yến Tử cười, nói: “Uhm, chào cậu ! Thấy cậu ngoan như vậy, lần sau đến chỗ chúng tôi để thử tay nghề của chị dâu lớn đi ! Chị ấy là đầu bếp nổi tiếng đó !” Nói xong, lại liên tục nhìn về phía Tiểu Nghi.
Tiểu Nghi lắc lắc đầu, nói: “Nếu chị dâu nhỏ của cậu đã mở miệng, khi nào cậu rảnh thì theo Thập Tam đến, dù sao thì thêm một người cũng chỉ thêm một đôi đũa thôi !”
Chó Tang được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, quay đầu nhìn Tiêu Hồng Vĩ. Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu nhún vai, nói: “Ở nhà đều là cô ấy làm chủ cả, cổ bảo mày đến thì mày cứ đến !”
Chó Tang nghe xong, liên mồm nói được được.
Nghe những lời đối thoại của họ, trong lòng các thành viên câu lạc bộ văn học càng than thở nhiều hơn. Nghe giọng điệu của Tiểu Nghi và Yến Tử, chắc là bốn người họ ở cùng nhau, điều này khiến mấy thành viên đơn thân đỏ mắt.
Sự ngạc nhiên trong lòng Miêu Tú cũng chẳng ít hơn những thành viên câu lạc bộ này là mấy, chả trách lúc nãy hắn chẳng thèm để mắt tới mình, thì ra hắn có một cô bạn gái xinh đẹp đến thế, nhưng sự hiếu kỳ đối với Tiêu Hồng Vĩ trong lòng cô lại càng lớn hơn, rốt cuộc thì tên này có sức hấp dẫn gì mà có thể thu hút được một mỹ nhân như Tiểu Nghi chứ ?
Miêu Tú đang suy nghĩ, thì từng món ăn đã được dọn đầy trên bàn. Vương Khải đứng dậy, nâng ly rượu lên, nói: “Nào, chúng ta hãy kính 3 cô gái đẹp một ly. Mấy thằng độc thân trong câu lạc bộ văn học tụi mình hiếm khi được một lúc nhìn thấy 3 người đẹp như vậy !”
Mọi người lần lượt nâng ly rượu lên hướng về phía 3 cô gái mời.
“Ly thứ hai, chúng ta phải kính trưởng câu lạc bộ của chúng ta một ly, vì cái lưỡi không xương cạn ly !” Nói xong, mọi người lại uống hết một ly.
“Ly thứ ba, chúc mừng chúng ta cuối cùng cũng đánh bại câu lạc bộ Võ Thuật, khiến bọ bị thiệt hại nặng, cạn ly !”
“Ly thứ… “Vương Khải còn định nói tiếp, thì đã bị Mắt Lé ngắt lời.
“Tao nói Vương Khải này, chúng ta có nhiều rượu để kính vậy sao ?” Mắt Lé tửu lượng kém, hắn trước giờ không uống rượu mà hôm nay đã uống liên tục 3 ly rồi, nên bất mãn lên tiếng.
Vương Khải cười ha ha, tiếp tục nói: “Ly thứ 4, kính Mắt Lé của chúng ta !”
“Kính tao ?” Mắt Lé có chút bất ngờ.
“Đúng, kính mày ! Vì mắt của mày quá lé cạn ly !” Vương Khải cười to ha ha, những người khác cũng không nhịn được cười, đều nói ly rượu này đáng để uống, hơn nữa còn là không thể không uống.
Mắt Lé miệng méo xẹo, thầm mắng chửi Vương Khải, nhưng vẫn uống cạn ly rượu trên tay. Bữa cơm này mọi người ăn rất là vui vẻ, cho đến tận 11 giờ hơn, mọi người mới say bí tỷ mà bước ra quán nhậu. Khi sắp đi, Tiêu Hồng Vĩ cố tình căn dặn Vương Khải đưa Miêu Tú về nhà, hôm nay cô ta cũng uống không ít. Vương Khải vui mừng vỗ ngực nói chắc chắn: “Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ !” Nhìn thấy thân hình lắc lư của hắn, Tiêu Hồng Vĩ quả thật có chút lo lắng.
Chỉ là khi mọi người đều đang rời khỏi, thì một lũ ma men từ trong quán nhậu bước ra, người đi đầu chính là Đỗ Huống trưởng câu lạc bộ Võ Thuật.