Từ sau buổi tối mời Hạ Thanh ăn cơm, cô bé cứ cách đôi ba bữa lại đến tìm Tiêu Hồng Vĩ đi ăn, trước người đẹp đương nhiên Tiêu Hồng Vĩ không nỡ từ chối, nhưng hắn lại không muốn làm chuyện có lỗi với cô bạn gái Tiểu Nghi ở nhà, thế là thành thật kể lại việc này cho Tiểu Nghi nghe, cứ tưởng Tiểu Nghi nghe xong sẽ nổi giận lôi đình, nhưng không ngờ Tiểu Nghi chỉ ngắn gọn buông một câu: “Em biết rồi!” và không hỏi thêm gì nữa. Trước lòng tin của Tiểu Nghi dành cho mình, Tiêu Hồng Vĩ chỉ còn cách dùng hành động cụ thể để chứng minh cho Tiểu Nghi thấy ai mới là cô gái chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim của hắn.
Cô giáo ngữ văn xinh đẹp Mạnh Mỹ Đình sau khi được Hạ Thanh giải thích mới hiểu hành động hôm đó của Tiêu Hồng Vĩ là vì muốn cứu cô, Mạnh Mỹ Ðình đỏ mặt không ngừng nói câu xin lỗi với hắn, cũng vì áy náy đã trách lầm hắn mà Tiêu Hồng Vĩ là người duy nhất dám ngủ gục trong tiết học ngữ văn mà không bị cô giáo phạt. Vì Mạnh Mỹ Đình và Hạ Thanh đầu là giáo viên thính giảng của trường Bạch Mã nên rất chú trọng chất lượng giảng dạy của mình, 2 cô không cho phép ai ngủ gục trong giờ, tất nhiên Tiêu Hồng Vĩ là ngoại lệ.
Uể oải nằm dài trên bàn, thời gian cứ thể trôi qua theo tiếng ngáp của Chó Tang, mỗi sáng 4 người đều chỉ chờ đợi có tiếng chuông báo hiệu đến giờ nghỉ trưa. Ăn trưa xong Tiêu Hồng Vĩ có thói quen đến thư viện, dù thư viện trong trường này khác biệt một trời một vực với ngôi trường trước kia, nhưng điều đó không ảnh hướng việc nó trở thành nơi thích đến nhất của Tiêu Hồng Vĩ.
Ngồi vào chiếc ghế như thường lệ, Tiêu Hồng Vĩ cầm một tập thơ lật ra từ từ thưởng thức. Ðọc thơ là thú vui mới của hắn, từ ngữ bóng bẩy và ý từ sâu sác trong thơ đưa Tiêu Hồng Vĩ vào giác mơ huyền ảo lung linh.
“Không ngờ cậu thích đọc thơ đấy!” Tiếng bước chân kèm theo giọng nói vang lên phía sau lưng Tiêu Hông Vĩ.
“Tớ có thể ngồi ở đây không?” Người kia lịch sự xin phép, khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười thân thiện.
Tiêu Hồng Vĩ gấp tập thơ lại ngẩng đầu lên, thì ra là Bạch Ðường Ngọc trong Bạch Mã song Ngọc, 2 anh em này tìm mình cũng nằm trong dự liệu, dù sao thì Bạch Mã bang không thể nào không biết Quạ Đen diệt vong, thân làm lão đại đứng đầu một bang mạnh đương nhiên phải tìm hiểu nguyên nhân biến mất của Quạ Đen vào lúc này rồi, kẻ địch trong tối luôn đáng sợ hơn kẻ địch ngoài sáng nhiều.
“Ngồi đi!”
Bạch Ðường Ngọc sau khi ngồi xuống không lên tiếng mà chờ Tiêu Hồng Vĩ nói chuyện trước, nhưng hẳn ngạc nhiên khi chờ đợi rất lâu cũng không thấy Tiêu Hồng Vĩ có ý mở miệng. Lại lật tập thơ ra thảnh thơi đọc tiếp, xét về cơ mưu chắc không ai bằng Tiêu Hồng Vĩ.
Cuối cũng vẫn là Bạch Ðường Ngọc mắt hết kiên nhẫn trước. “Cậu có biết chuyện Quạ Đen rời khỏi mòng Bạch Mã không?”
Người nàỵ khó đối phó nhiều so với tưởng tượng của mình, Bạch Đường Ngọc nghĩ thầm. “Cậu có biết là tuyệt tác của ai không?”
“Không biết!” Giọng nói vẫn bình thản, không hề nhân ra có cảm xúc kích động.
“Nghe nói là do Phượng Hoàng làm, cậu có tin không?” Bạch Đường Ngọc bắt đầu thăm dò.
“Tớ vào đây để đi học, những chuyện bang phái đấu đá nhau tớ không có hứng thú. Cậu đã tìm nhầm người rồi, có lẽ cậu nên đi hỏi lão đại của Phượng Hoàng mới đúng chứ!” Tiêu Hồng Vĩ tỏ ra bực hội.
Bạch Đường Ngọc nhăn mặt khó chịu, nhưng vẫn hói tiếp: “Theo như tớ biết thì lão đại của Phượng Hoàng là Trần Phi Phi, một thằng nhát chết nổi tiếng. không biết tại sao nó lại đột nhiên nổi lên, còn chọn đúng thời điềm Quạ Đen biến mất thành lập bang Phượng Hoàng, tớ không cho rằng thằng bán nam bán nữ đó có năng lực tổ chức một bang phái.”
“Bởi vậy tớ mới bảo cậu đi tìm Trần Phi Phi nói chuyện trực tiếp đi!”
“Trần Phi Phi thì tớ chắc chẳn sẽ tìm!” Thái độ dửng dưng của Tiêu Hồng Vĩ làm Bạch Đường Ngọc tức giận. “Nhưng cậu nên nhớ ở đây không ai dám khiêu chiến với danh tiếng của Bạch Mă song Ngọc, tớ cũng muốn thông báo với cậu một tiếng, nổi bật càng nhanh thì chết cũng càng nhanh!” Câu đe dọa này rõ ràng là nhằm vào Chó Tang và Lâm Hạo.
Tiêu Hồng Vĩ đột nhiều ngẩng đầu lên, một tia sáng sắc bén từ mắt hắn lóe lên, bắn thẳng vào Bạch Đường Ngọc ngồi đối diện.
“Danh tiếng Bạch Mã song Ngọc có thể giữ được bao lâụ thì tớ không biết, nhưng tớ đoán chăc không lâu nữa đâu. Nổi bật càng nhanh chết cũng càng nhanh à? Ha ha! Tớ nghĩ cậu không mấy nắm rõ tình thế hiện nay, từ ngày đầu tiên bước vào Bạch Mã thì nơi đây đã không còn ,là địa bàn của các cậu nữa rồi, từ xưa đến nay kẻ có tài nắm quyền định đoạt, hắc đạo cũng không nằm ngoài quy luật đó. Tớ khuyên cậu nên quay về xem cho rõ cục diện rồi đến tìm tớ nói chuyện tiếp! Bạch Mã song Ngọc, cũng chỉ có vậy thôi!” Tiêu Hông Vĩ nói xong đứng đậy bỏ đi.
Bạch Ðường Ngọc không ngừng suy nghĩ về thái độ và từng câu từng chữ của Tiêu Hồng Vĩ, hắn biết rõ chỉ xét riêng và mặt tâm lí đã thua kém đối phương rồi, hơn nữa những lời đe dọa vừa rồi khiến hắn không hề dám nghi ngờ đó chỉ là lời nói suông, hình như đó là câu cảnh báo điều đó sắp trở thành sự thật, việc này Bạch Đường Ngọc chưa gặp bao giờ. Nguy cơ Bạch Mã bang nối gót Quạ Đen đã cận kề, đó là cảm nhận duy nhất xâm chiếm toàn bộ tâm trí Bạch Đường Ngọc sau khi Tiêu Hồng Vĩ rời khỏi.
Buồi chiều có 2 tiết ngữ Văn, Tiêu Hồng Vĩ gục lên bàn ngủ khò như thường lệ. Sau khi buổi học kết thúc, Mạnh Mỹ Đình bất ngờ gọi hắn đến gặp cô ở văn phòng giáo viên.
Ngoan ngoãn bước theo sau có giáo xinh đẹp, mùi thơm dìu dịu lan như từ mái tóc suôn mềm óng mượt của Mạnh Mỹ Ðình, Tiêu Hồng Vĩ hít một hơi sâu, thốt lên: “Thơm quá, cô dùng dầu gội gì thế ạ?”
Mạnh Mỹ Ðình dùng bước, quay đầu lại nói: “Cô không dùng đầu gội.”
“Vậy sao có thể thơm thế nhi? À, chắc là mùi thơm tự nhiên của con gái.” Tiêu Hồng Vĩ không hề ngại ngùng nói ra suy nghĩ trong lòng, Mạnh Mỹ Đình đỏ mặt thẹn thùng, loại con gái truyền thống như cô tất nhiên xấu hổ trước những lời quá lộ liễu dạng này.
“Cô giáo chắc còn là gái trình!” Tiêu Hồng Vĩ tự lẩm bẩm trong miệng, âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng đủ lọt vào tại cô giáo, Mạnh Mỹ Ðình chợt cảm thấy tức giận, hậm hực quát lên: “Tiêu Hồng Vĩ, em vào đây!”
Tiêu Hồng Vĩ không ngờ cô giáo xinh đẹp hiền lành lại bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, cúi đầu bước theo Mạnh Mỹ Ðình vào phòng giáo viên.
“Em tự xem đi!” Mạnh Mỹ Đình ném một từ giấy cho Tiêu Hồng Vĩ, trên đó ghi chi chít một hàng danh sách họ tên và lớp học, ngay cả ngày tháng năm sinh và mã số sinh viên cũng có luôn.
Tiêu Hồng Vĩ ngơ ngác nhìn hàng danh sách kì lạ này, không hiểu ý cô giáo muốn gì.
“Em xem đi, Thanh nhi còn mới em là người tốt, có chí tiến thủ, thế tại sao em lại có tên trên bảng danh sách học sinh cá biệt này?” Ánh mắt Mạnh Mỹ toàn là vẻ thất vọng, 2 má hồng hào càng thêm ửng đỏ vì tức giận nhìn rất dễ thương.
“Học sinh cả biệt?” Tiêu Hồng Vĩ xem xét kĩ hơn hàng danh sách, quả nhiên có tên mình trong đó, nó nằm ở vị trí thứ 3 từ dưới đếm lên.
“Tại sao lại đứng thứ 3 áp chót nè trời?” Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu buồn bã. Tất nhiều hắn buồn không phải vì mình có tên trên bảng danh sách học sinh cá biệt, mà là tiếc cho tên mình chỉ đứng ở nhóm vị trí cuối, Lâm Hạo giữ hạng 9, còn Chó Tang nổi bật nhất khi xếp ở vị trí thứ 2, còn vị trí đầu bảng thật ra chẳng có ý nghĩa gì, vì tên đó phạm lỗi quá nghiêm trọng nên đã tự rời khỏi trường rồi, bảng danh sách này 2 tháng công bố một lần, đều được phát cho toàn thể giáo viên trong trường, mục đích là để các giáo viên có chuẩn bị trước về mặt tâm lí và chú ý kĩ số học viên nào là không thể đắc tội với chúng, đặc biệt là những cái tên nằm trong top 10, chúng đều là những nhân vật thuộc hàng nguy hiểm cần tránh xa.
Mạnh Mỹ Đình đương nhiên không biết lí do thật sự khi thấy Tiêu Hồng Vĩ buồn bã, còn tưởng nhầm hắn hối hận vì hành vi của mình nên vẻ mặt giận dữ tan biến ngay, lựa lời khuyên nhủ: “Nếu em có khó khăn gì có thể nói với cô, cô sẽ cố gắng giúp em, nhưng em đừng lầm đường lạc lối, có biết không?”
Thấy Mạnh Mỹ Đình quan tâm đến mình như vậy, Tiêu Hồng Vĩ tuy rất muốn nói ra sự thật nhưng vẫn nhanh chóng xua tan ý nghĩ điên rồ đó đị, mỉm cười hứa hẹn: “Xin cô yên tâm, sau này em sẽ có gắng sửa đổi ạ!”
“Ờ! Cô tin em! Sắp vào tiết học mới rồi,em quay lại lớp đi!” Mạnh Mỹ Ðình tỏ ra hài lòng về cậu học trò ngoan ngoãn biết vâng lời cô dạy.
“Dạ! Em biết rồi, mùi thơm trinh nữ của cô giáo quyến rũ thật đấy!” Nói xong câu này, tên vô lại Tiêu Hồng Vĩ mặc kệ Mạnh Mỹ Ðình nóng bừng mặt bỏ chạy khỏi phòng giáo viên.