Ngày hôm sau, người của Hồng Môn lại đến tiếp xúc với Quỷ Hồn bàn về việc liên minh. Trước đó, Tiêu Hồng Vĩ đã được Báo Tử và Lão Quỷ dẫn đến gặp lão đại Quỷ Vương.
Trong phòng dưỡng bệnh đặc biệt, Quỷ Vương khí sắc rất kém nằm trên giường bệnh, nhìn thây lão đại sắc mặt trắng bệch, Tiêu Hông Vĩ ngâm ngâm tự trách.
Quỷ Vương thấy các huynh đệ đột ngột đến thăm, vui mừng khôn xiết, bề ngoài vẫn làm bộ tức giận, oán trách Báo Tử và Lão Quỷ không nên để Tiệu Hồng Vĩ và Lâm Hạo lo lắng, nhưng ai cũng có thể nhận ra Quỷ Vương đang dối lòng.
Hỏi thăm sức khỏe lão đại xong, Tiêu Hồng Vĩ liền kể lại chi tiết việc Hồng Môn đề nghị liên minh, hơn nữa còn trình bày mặt lợi và mặt hại của việc này, hy vọng Quỷ Vương đưa ra quyết định. Quỷ Vương thở dài một hơi, nói: “Thập Tam, tao tin tưởng năng lực của mày! Mày coi, bây giờ tao còn sức lực đâu mà tung hoành giang hồ chứ, chỉ còn giao trọng trách trong bang cho mày thôi!”
Rõ ràng là Quỷ Vương không cam tâm ông xưa nay luôn kiêu hãnh, nhưng lúc này đối mặt với căn bệnh ung thư quái ác, dù là người kiên cường đến đâu cũng sẽ từ từ ngã gục.
Tiêu Hồng Vĩ khẽ gật đầu, lại đưa Chó Tang đến ra mắt Quỷ Vương. Quỷ Vương quan sát một hồi, cười ha hả nói: “Thập Tam, người huynh đệ mới này của mày khá đấy, tương lai sáng lạn! Không biệt võ nghệ thế nào?”
Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười trả lời: “Chó Tang hiện đang theo Báo Tử học hỏi thêm!”
“Tốt! Tốt lắm!” Quỷ Vương reo to, chợt ho lên vài tiếng, “Xem ra không bao lâu nữa chúng ta lại có thêm một vị mãnh tướng rồi! Thật là quá tốt!”
Chó Tang được Quỷ Vương khen ngợi, cảm động không biết nên nói gì, Lâm Hạo đứng kế bên thấy Chó Tang nghệch mặt ra, bèn giơ chân đá hắn một cái, nhắc nhờ: “Còn không mau cám ơn lão đại đi!”
“Ờ, sau này máy cứ phò trợ Thập Tam vậy!” Quỷ Vương cũng gật đầu đáp lại.
Sau khi bàn bạc với Quỷ Vương xong, Tiêu Hồng Vĩ đưa ra quyết định cuối cùng, Quỷ Hồn và Hồng Môn liên minh với nhau, chỉ là hiện nay đôi bên đều chưa có cách xóa sổ Phi Hổ bang, nên tuy đã liên minh, nhưng trên thực tế vẫn không cải thiện nhiều về mặt lợi ích. Mặt khác, Tiêu Hồng Vĩ quyết định bảo mật thông tin mình đã trở về, hắn muốn hoạt động trong bóng tối, hơn nữa việc tiếp theo hắn cần làm cũng buộc hắn phải lo việc bang hội trong bóng tối, vì hắn sắp phải trở về trường học.
Học viện kĩ năng nghề nghiệp Lưu Vân, xếp thứ nhất trong 4 trường rác rưởi của thành phố, tuy mang danh là trường học nhưng thực tế chi là nơi thu nạp bọn cô hồn các đảng, những ai đi ra đi vào ở đây mười người có đến 9 người là lưu manh. Học viên Lưu Vân năm nào cũng xảy ra trên 10 vụ đánh nhau nghiêm trọng dẫn đến đổ máu, số học viên lìa đời bình quân mỗi năm là 10 đứa, năm ngoái là nghiêm trọng nhất, trong một lần choảng nhau quy mô lớn đã có 5 tên từ giã cõi đời, điểu này góp phần vào thành tích gia tăng số học viên thiệt mạng của học viện Lưu Vân. Hiệu trưởng tốn một khoản tiền lớn cho báo chí để ém nhẹm thong tin, tất nhiên số tiền này phải được thu hồi từ các học viên trong trường, dù gì thì đám cậu ấm cô chiêu ấy có cha mẹ thiếu gì tiền.
Trường đại học Thanh Thành, xếp thứ 2 trong bảng xếp hạng 4 trường rác rưởi Tên trường thì chỉ khác một chủ so với trường đại học Thanh Hoa nổi tiếng toàn quốc, nhưng chất lượng đương nhiên khác biệt một trời một vực. Xứng danh với vị trí trường rác rưởi xếp hạng 2, tất nhiên trường Thanh Thành cũng không thiếu những vụ đổ máu, nhưng một điều đặc biệt khiến người ta không ngờ tới chính là trường này do phái nữ thống trị, lão đại trong trường có hơn một nửa là các cô nương giang hồ, một vài bang nhóm mạnh trong trường không những có lão đại là nữ, ngay cả đàn em cũng là nữ chiếm phần đông. Nữ nhiều thì có lợi thế lắm! Một khi bang nhóm đó xảy ra chuyện, luôn luôn có những bang nhóm khác do nam cầm đầu kéo đến giúp đỡ, đó cũng chính là nguyên nhân trường đại học Thanh Thành tuy phần đông là nữ nhưng lại xứng đáng giành vị trí thứ 2 trong bảng xếp hạng 4 trường rác rưởi.
Ðứng thứ 3 là học viện Bạch Mã, nơi đây nổi tiếng là lò đào tạo chiến tướng, nghe nói mỗi một tên bước ra từ trường này đều rất giỏi đánh nhau, đây cũng là trường có thực lực đánh tay đôi mạnh nhất trong 4 trường, nhưng có lẽ vì lí do này mà nhân tài của Bạch Mã đều bị 3 trường kia lôi kéo hết, đành ngậm ngùi chịu cam phận giữ vị trí thứ 3.
Học viên Hồng Thái, trường cuối cùng trong 4 trường rác rưởi. Hồng Thái là ngôi trường hỗn loạn nhất, băng nhóm ở đây nhỏ thì chỉ có hai ba người, lớn thì đến vài trăm người, chính vì băng nhóm quá nhiều nên lực lượng bị chia rẽ, thường không đủ sức chống trả kẻ địch bên ngoài, vì thế đương nhiện là bị xếp chót bảng rồi.
Tiêu Hồng Vĩ cầm xấp tài liệu trên tay xem hết nửa tiếng đồng hồ, Lâm Hạo và Chó Tang đều không hiểu hắn đang muốn tìm thông tin gì. Kể từ ngày thăm bệnh Quỷ Vương trở về, Tiêu Hồng Vĩ đã soạn thảo một bản kế hoạch định hướng hoạt động trong thời gian gần dành cho Quỷ Hồn bang nộp cho Lăo Quỷ, về việc trừ khử kẻ địch lớn nhất Phi Hổ bang không phải là chuyện ngày một ngày hai, cái họ cần là chờ đợi thời cơ. Đợi sau khi giao phó xong mọi việc cần thiết, Tiêu Hồng Vĩ lại một lần nữa rút về hậu phương, hắn cần tìm lực lượng bổ sung cho thực lực của Quỷ Hồn nên hắn muốn lựa chọn những nhân tài thích hợp từ 4 ngôi trường rác rưởi kia, sau đó huấn luyện đám lính mới tuyển mộ để chúng trở thành một đội quân hùng mạnh, sử dụng trong trận chiến thống nhất bang phái quy mô lớn sau này. Tiêu Hồng Vĩ quyết định trở lại trường học, ở đó có người hắn cần, thể kỉ 21 thứ gì là quan trọng nhất? Nhân tài! Nghĩ tới câu triết lý của Cát Ưu trong phim Thiên Hạ Vô Tặc, Tiêu Hồng Vĩ nhếch mép mỉm cười, nụ cười quái dị và tràn đầy tự tin.
“Đi! Chúng ta đến ghi danh nhập học thôi!” Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sofa, tiếp đến hẳn lại cầm lấy điện thoại bấm số gọi cho Tiểu Nghi, thông báo cho bạn gái biết hắn lại tiếp tục “con đưòng học vấn” rồi. Tiểu Nghi đương nhiên vui mừng hết cỡ, Tiêu Hồng Vĩ gác máy xong, dẫn theo Lâm Hạo và Chó Tang đi nối lại “con đường học vấn” ngay.
Tiêu Hồng Vĩ không thông báo việc hắn trở về Quỷ Hồn cho Tiểu Nghi biết, đồng thời chuyện xảy ra trước cửa quán ăn hôm đó Tiểu Nghi cũng không hề hay biết. Tiêu Hông Vĩ không muốn Tiẻu Nghi lo lắng nên hắn nói ngay quyết định trở lại “con đường học vấn” cho cô nghe, mục đích là để cô yên tâm. Có nhiều khi con người buộc phải đi làm những chuyện mình không muốn làm, cũng buộc phải dùng lời nói dối mang ý tốt đi lừa dối người mà mình yêu thương.
Học Viện nghề nghiệp Bạch Mã.
Một Chiếc Ferari mui trần màu đỏ xẹt ngang trên đường, đỗ xịch trước cổng học viện Bạch Mã, 3 người ăn mặc đủ khiến người ta lác mắt bước xuống.
Bên trái là một anh chàng cao khoảng1m8, thân trên là chiếc áo đen bó sát, khoác thêm chiếc áo khoác da màu trắng hàng hiệu, thân dưới là chiêc quần quân đội xanh lơ và đôi ủng đen cao tới gối, khi thế hệt như một quân nhân.
Người bên phải cao khoảng 1m75, tướng mạo tuấn tú, đôi mắt đượm buồn như diễn viên Hàn Quốc, cộng thêm trang phục sành điệu trên người đủ để các cô gái ngoái nhìn.
So với 2 nhân vật hộ pháp trái phải, khí thế và tướng mạo của tên lùn 1m65 ở giữa lại có phần quá tầm thường. Tướng mạo tầm thường, thân hình như tàn phế, áo thun quần jeans, từ đầu đến chân chả có gì đặc biệt, chỉ là người nàỵ luôn treo nụ cười quái dị tà ác trên mặt. 3 người như đi du ngoạn danh lam thắng cảnh đi một vòng quan sát cả ngôi trường.
Ðúng Vậy! 3 người này chính là Tiêu Hồng Vĩ, Lâm Hạo, Chó Tang. Tiêu Hồng Vĩ sau khi thị sát 4 trường rác rưởi, cuối cùng quyết định vào học trong ngôi trường chuyên đào tạo chiến tướng này, Quỷ Hồn bang cần thay máu đề duy trì thịnh vượng, tìm những tên có sức chiều đấu dũng mãnh ở đây là thích hợp nhất.
3 người quá nổi bật giữa đám đông, mấy băng nhóm lớn trong trường đã sớm nhận ra sự xuất hiện của người lạ, học viện này đã lâu không thấy những tên hống hách như thế góp vui rồi, cái tên lần trước chắc hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện điều trị.
Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo Lâm Hạo và Chó Tang đi một vòng học viện Bạch Mã, ai ngờ lại bị lạc đường, ngôi trường này lớn quá!
“Mẹ nó, dù gì thì bọn mình cũng coi như từng học qua đại học, thế mà bây giờ ngay cả phòng hiệu trường ở đâu cũng không thấy, tức chết đi mất!” Chó Tang bực bội đạp chân lên một cái thùng rác, tự đốt một điếu thuốc.
“Tìm ai đó hỏi đường đi!” Tiêu Hồng Vĩ đi nãy giờ đã mỏi chân, ngồi phịch xuống ngay bụi cỏ cạnh lối đi.
“Chó Tang, còn không mau thi hành!” Lâm Hạo hối thúc.
“Tại sao lại là em?” Chó Tang lầu bầu than thở, nhưng cũng nhanh chóng ngậm điếu thuốc nhắm hướng đông người chạy đi.
Lúc này một cô gái đi ngang qua 3 người, Chó Tang Vội bước tới gần, còn chưa mở miệng hỏi, cô gái đã ném luôn quyển sách cầm trên tay vào mặt hắn, la toáng lên bỏ chạy, Chó Tang gãi đầu gãi tai không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Lão đại, em chưa nói gì thì cô ta bỏ chạy rồi, em đáng sợ đến thế sao?” Chó Tang vuốt vuốt vào mặt mình, thắc mắc.
Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu chán nản, cách ăn mặc của Chó Tang đúng là làm người khác sợ hãi, một người bình thường sao lại mặc áo da cộng thêm quân phục bước vào trường học chứ? Hơn nữa Chó Tang đang ngậm điếu thuốc trong miệng, bộ dạng giống y hệt mấy gã quỷ râu xanh trốn trong bóng tối chực chờ cô gái nào đi ngang là vồ lấy, không làm người ta sợ mới lạ đó!
“Chó Tang, lát nữa nếu có một cô gái nữa đến gần mà máy không hỏi được nữa thì tao sẽ chém mày, còn nếu là nam thì mày hãy lao vào đánh nó, đánh cho đến khi nào bảo vệ xuất hiện mới thôi!”