Vô Lại Thời Đại

Chương 20: Chương 20: Huynh đệ trùng phùng






Trước cửa quá bar Lắc đột nhiên có cả trăm người tụ tập, những người này đều thuộc băng nhóm xã hội đen, đồng thời quán bar đột nhiên công bố tạm ngừng kinh doanh, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì vậy. Bên kia đường, mười mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu, các nhân viên cảnh sát đều cảm thấy kì lạ, gần đây giới hắc đạo đang sóng yên gió lặng cơ mà, tại sao bỗng nhiên lại có dấu hiệu nổi sóng thế này?

Tất cả cũng chỉ vì cú điện thoại của Tiêu Hồng Vĩ, Báo Tử nói trong điện thoại không rõ nên Lão Quỷ tưởng có kẻ đến xâm chiếm địa bàn, thế là triệu tập đến mấy chục tên đàn em ùn ùn kéo đến. Lão đại Quỷ Vương của họ thân làm đại ca tất nhiên lúc nào cũng có mười mấy tên thuộc hạ theo trước theo sau, thêm vào số đàn em của Báo Tử có sẵn trong quán bar, như thế liền có ngay cả trăm tên lưu manh tụ tập ở quán Lắc rồi.

Lão Quỷ sợ Báo Tử xảy ra bất trắc nên dẫn người chạy vội đến tiếp ứng, khi đến nơi thấy chả có gì xảy ra liền tức tối la hét om sòm, nhưng khi thấy lão đại Quỷ Vương xuất hiện, lại nghe Báo Tử thông báo Tiêu Hồng Vĩ sắp trở về, cơn giận của Lão Quỷ lập tức tan biến hết, thay vào đó là vui mừng đến nhảy cẫng lên.

Tiêu Hồng Vĩ lúc này đang đứng ở một góc đường cách quán bar không xa, cả trăm người tụ tập trước quán tạo cho hắn một cảm giác thân quen từ xa xưa. Ngày tháng huy hoàng ấy đã trôi qua, giờ đây cảm xúc lại hiện về, máu nóng trong cơ thể sôi lên sùng sục, nhưng cảm giác này lại khiến Tiêu Hồng Vĩ hơi lo sợ.

Sải từng bước nặng nhọc đến trước cửa quán bar, một tên đàn em liền chặn Tiêu Hồng Vĩ lại.

“Ê, nhóc con, hôm nay đại ca bọn tao đang bàn chuyện trong đó, quán bar tạm thời đóng cửa, biết điều thì cút đi nơi khác mau!”

“Quỷ Sư!” Tiêu Hồng Vĩ phun ra hai chữ gỏn lọn.

Báo Tử đã dặn dò thủ hạ trước nên khi nghe Tiêu Hồng Vĩ nói ra hai chữ “Quỷ Sư”, tên đàn em đó liền dẫn hắn đi vào quán bar.

Huynh đệ gặp lại nhau đương nhiên là phải uống mừng một bữa thỏa thích, nhưng lúc này Tiêu Hồng Vĩ không có tâm trạng ấy. Báo Tử hớn hở kéo tay Tiêu Hồng Vĩ lại gần Quỷ Vương, vị lão đại hôm nào hình như nay già hơn rất nhiều.

“Lão đại, em về rồi đây!” Tiêu Hồng Vĩ quỳ một chân xuống đất, đấy là cách hành lễ cung kính nhất trong chốn giang hồ.

Quỷ Vương vội đỡ Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy, nói: “Về là tốt! Về là tốt quá rồi!”

“Cái thằng khốn này đến bây giờ mới biết đường về hả?” Lão Quỷ cất tiếng oang oang.

Nói đến người huynh đệ này, trước kia Tiêu Hồng Vĩ từng đánh nhau một trận ra trò với hắn, nhưng hình như đôi bên đều không ai chiến thắng cả.

Tuy ngoài miệng tỏ vẻ giận dữ, nhưng Lão Quỷ lại lao tới ôm chặt lấy Tiêu Hồng Vĩ, tìm cảm huynh đệ bao nhiêu năm không cần dùng những lời hoa mỹ để biểu đạt, chỉ cần một động tác đơn giản là đủ rồi.

“Mãnh Quỷ đâu? Tao nhớ năm xưa nó đi với mày mà, tại sao hôm nay nó không quay về?” Báo Tử đến giờ mới phát hiện trong Ngũ Quỷ danh chấn giang hồ năm xưa thiếu mất một người. Hắn lên tiếng nhắc đến, những người khác mới sực nhớ ra.

“Thập Tam, Mãnh Quỷ đâu?” Lão đại Quỷ Vương lo lắng hỏi.

“Lần này em về đây là muốn nhờ mọi người tìm giúp Mãnh Quỷ.”

Mọi người nghe xong đều giật mình kinh ngạc. Trong Ngũ Quỷ, người liều mạng nhất chính là Mãnh Quỷ, ai mà có bản lĩnh đủ sức bắt giữ hắn chứ? Tiêu Hồng Vĩ bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho 3 người còn lại nghe. “Em nghĩ Mãnh Quỷ nhất định là đi trả thù giùm em, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên nó lại mất tích?”

“Chuyện của mày tao cũng có biết, còn đăng lên báo luôn mà, nhưng theo lí thì sau khi trừ khử tên Lưu Quân đó xong, Mãnh Quỷ phải quay về nhà chứ, tại sao đột nhiên lại biến mất dạng nhỉ?” Lão Quỷ phân tích.

“Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, tao phái người đi điều tra liền đây, dù có lật tung cái thành phố này lên tao cũng phải tìm cho ra. Mẹ kiếp! Dám động vào huynh đệ của tao, tao bắt cả nhà nó chết không toàn thây!” Báo Tử gầm lên giận dữ, tính khí của hắn xưa nay luôn nóng nảy, chính vì thế nên mới được đặt biệt danh là Báo Tử.

Mọi người đã quá quen với hắn rồi nên không nói gì, Quỷ Vương hỏi: “Thập Tam, mày định sẽ làm gì?”

Quỷ Sư, thật ra nghe tên đã biết ngay Tiêu Hồng Vĩ đóng vai trò gì trong Quỷ Hồn bang rồi, chốn giang hồ từng có một câu xưng tụng “Quỷ Sư muốn mày canh ba mất mạng, mày không thể sống sót đến canh năm”. Ý nghĩa câu này không phải muốn nói Quỷ Sư có sức chiến đấu dũng mãnh, mà chỉ trí tuệ và mưu mẹo của hắn đủ để đưa kẻ thù vào chỗ chết mà vẫn không hề hay biết, nói cách khác Tiêu Hồng Vĩ chính là quân sư của bang hội, năm xưa hắn bày mưu tính kế giúp Quỷ Hồn bang thôn tính nhiều bang hội khác, tạo lập uy danh, một điều quan trọng nữa là chính Quỷ Sư đã đưa ra cách quản lí bang hội theo kiểu biên chế quân đội nên trên dưới Quỷ Hồn bang rất có kỉ luật, nhờ thế mà ngày càng phát triển lớn mạnh.

Bang hội trước kia đều có mỗi phân đà, nhân sự phức tạp, điều động lại không linh hoạt, một nơi bị tấn công đợi đến khi người nơi khác đến ứng cứu thì kẻ địch đã chạy mất tiêu rồi, thế nên Quỷ Sư đã đề ra cách quản lí tập trung như kiểu quân đội, lúc đó nhiều người có vai vế cao trong bang đều phản đối cách làm này của hắn, nhưng Tiêu Hồng Vĩ đã kiên trì thực hiện, sau đó vài trận chiến đẫm máu đã chứng minh cho họ thấy kế sách của tên lùn tịt này là chính xác. Từ đó Quỷ Hồn bang tiến hành cải cách, mệnh lệnh thống nhất từ trên xuống dưới, cùng tiến cùng lui nên địa bàn ngày một mở rộng.

Những bang phái khác sau vài lần thất bại thảm hại đều bắt chước làm theo, thế là toàn bộ giới hắc đạo đều tiến hành cải cách quản lí theo kiểu biên chế quân đội, tất nhiên so với quân đội thật thì vẫn còn khoảng cách, nhưng chỉ dựa vào điểm này thôi đã đủ thấy một bước tiến vượt bậc trong giới hắc đạo rồi.

Vì thế, một nhân vật lẫy lừng như Quỷ Sư, trong giới hắc đạo luôn lưu truyền lời ca tụng như thần thánh, chỉ có điều chả có mấy ai từng gặp mặt vị nhân vật huyền thoại này, ai mà dám tưởng tượng Quỷ Sư chính là tên lùn tịt Tiêu Hồng Vĩ chứ?

“Em nghĩ nên phái người điều tra từ mấy tên đàn em của Lưu Quân, sau đó bảo các anh em của chúng ta xem thử lúc đó đã có những ai xuất hiện gần hiện trường vụ án.”

“Ừ, Báo Tử, mày và Lão Quỷ lập tức phái người đi điều tra ngay!” Quỷ Vương quả quyết ra lệnh.

Sau khi truyền lệnh xuống cho đàn em làm việc xong, bước tiếp theo chỉ còn cách chờ đợi tin tức, mọi người vốn định uống mừng huynh đệ hội ngộ, nhưng hiện giờ chưa phải lúc, Tiêu Hồng Vĩ và 3 người còn lại nói chuyện thêm một lúc rồi cáo từ.

Tiêu Hồng Vĩ được Báo Tử đích thân đưa về nhà. Trong giây phút cánh cửa căn hộ bật mở, 4 cô gái đều đứng bật dậy, ánh mắt chờ mong pha lẫn vui mừng khi thấy Tiêu Hồng Vĩ trở về của họ làm hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Báo Tử trố mắt ngạc nhiên, không ngờ người huynh đệ của mình diễm phúc đến thế, cùng lúc có 4 cô gái cơ đấy!

Trong 4 cô gái, người kinh ngạc nhất chính là Hạ Thanh, cô thường chơi chung với bạn bè lưu manh, từng có một lần tình cờ được nhìn thấy qua vị đại ca Báo Tử lẫy lừng chốn giang hồ này, thật không ngờ Báo Tử lại đi chung với Tiêu Hồng Vĩ, chẳng lẽ hai người là huynh đệ? Hạ Thanh nảy sinh mối nghi ngờ trong lòng.

“Báo Tử, vào nhà ngồi chơi chút đi!” Tiêu Hồng Vĩ đề nghị.

“Thôi, tao còn phải về dặn dò đám đàn em làm việc, không ngờ mấy năm qua mày sống tốt quá nhỉ!” Vừa nói Báo Tử vừa quét mắt ý nhị vào 4 cô gái trong nhà.

Tiêu Hồng Vĩ tất nhiên hiểu ý, nhưng hắn chả thèm giải thích. “Vậy mày về đi! Có rảnh thì đến nhà chơi, khi nào có tin nhớ báo ngay cho tao biết!”

Cách nói chuyện của Báo Tử và Tiêu Hồng Vĩ càng khẳng định thêm suy đoán của Hạ Thanh. Sau khi Báo Tử bỏ về, Tiêu Hồng Vĩ dùng câu chuyện bịa đặt đã nghĩ từ trước giải thích với 4 cô gái, chỉ có Hạ Thanh là dùng ánh mắt soi mói nhìn xoáy vào hắn.

Thời gian không còn sớm nữa, Hạ Thanh và Tô Tuệ Tình phải ra về, Hạ Thanh cứ kéo lấy Tiêu Hồng Vĩ đòi hắn tiễn cô ra ngoài, làm cho Tiểu Nghi nhìn hắn ngờ ngợ.

Hai người bước đi trên một con phố tối tăm, Hạ Thanh cuối cùng đã chịu hỏi thẳng nghi vấn trong lòng: “Thập Tam, rốt cuộc anh là ai?”

Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên trời cao. “Anh là anh chứ là ai, em đâu phải mới quen anh ngày đầu, sao hỏi câu kì lạ thế hả?”

“Tại sao anh đi chung với Báo Tử? Hắn là một trong số nguyên lão của Quỷ Hồn bang, hơn nữa vừa rồi hai người nói chuyện có vẻ thân thiết lắm.” Hạ Thanh mở to mắt không rời khỏi Tiêu Hồng Vĩ, hình như cô sợ bỏ lỡ chút cảm xúc thoáng qua trên mặt hắn.

Tiêu Hồng Vĩ nhủ thầm trong bụng, con bé này lợi hại quá! Nhưng sắc mặt hắn vẫn cứ thản nhiên trả lời: “Hắn chẳng qua chỉ là một người bạn của anh trước kia, anh biết hắn là đại ca trong chốn giang hồ nên mới nhờ hắn nghe ngóng tin tức anh trai của em.”

“Thật à? Vậy hắn nói sao?”

“Tất nhiên là thật rồi, hắn đã phái người đi điều tra, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi. Em mau về đi, không thì kí túc xá đóng cửa đó!” Tiêu Hồng Vĩ cố ý hối thúc để chấm dứt câu chuyện, không muốn Hạ Thanh hỏi tiếp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.