Lúc hai người đến đó thì đã thấy một chiếc xe ngựa đậu sẵn bên đường, hai tiểu đồng của Ngô Diệc Phàm ngồi trước xe, một đứa cầm roi ngựa, đứa còn lại ngó nghiêng quan sát, phất tay gọi: “Ngô minh chủ.”
Màn xe bị xốc lên, ánh mắt Ngô Diệc Phàm dừng trên thân hai người, đảo qua Ngô Thế Huân thì châm chọc: “Ngô minh chủ có vẻ thoải mái nhỉ.”
Ngô Thế Huân nghe thấy thì vành tai ửng đỏ nhưng hắn cũng không phản bác, bước lên vài bước nhìn vào xe, “Phác Xán Liệt đâu?”
Ngô Diệc Phàm đáp: “Sư huynh bảo chúng ta đi trước, đêm nay tìm nơi ngủ trọ ở trấn trên, y sẽ đến thẳng khách điếm tìm chúng ta.”
Ngô Thế Huân nhịn không được lo lắng, hỏi: “Y không sao chứ?”
Ngô Diệc Phàm lạnh lùng đáp: “Làm sao ta biết được?”
Kim Chung Nhân ở phía sau Ngô Thế Huân đỡ hắn lên, “Xuất phát đi.”
Ngô Thế Huân thuận thế nhấc chân bước vào trong xe, rồi Kim Chung Nhân mới nhẹ nhàng tiến vào.
Thùng xe vừa đúng kích thước bình thường, dưới cửa sổ xe là hai băng ghế không dài lắm. Ngô Diệc Phàm ngồi phía đối diện Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân, gõ lên vách thùng xe, nói: “Đi thôi.”
Tiểu đồng vâng dạ, đánh ngựa xuất phát.
Trong xe, Ngô Diệc Phàm im lặng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo vẫn chăm chú đánh giá Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân bị y nhìn chòng chọc đến khó chịu, mà Kim Chung Nhân thì lại nhắm mắt dưỡng thần, hắn đành phải quay đầu trông ra ngoài cửa sổ xe.
Tâm trạng Ngô Thế Huân lúc này đã khá lên rất nhiều, hắn nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ, lộ ra một nụ cười ôn hoà dưới ánh mặt trời.
Ngô Diệc Phàm nhìn Ngô Thế Huân, chắp tay che miệng lại, ho nhẹ hai tiếng, dời tầm mắt đi.
Xe ngựa lọc cọc đi không nhanh không chậm, dường như đã tính kĩ thời gian, trời vừa sụp tối đã đến được khách điếm ở tiểu trấn hẹn trước với Phác Xán Liệt.
Cơm chiều chỉ đơn giản, cơm nước xong, Phác Xán Liệt vẫn chưa xuất hiện.
Ngô Thế Huân do dự mướn năm gian khách phòng, hai tiểu đồng ở cùng một gian, còn lại một người một gian, căn phòng trống còn lại là để cho Phác Xán Liệt .
Ngô Thế Huân đẩy cửa phòng ra, vừa định bước vào thì Ngô Diệc Phàm đi lướt qua từ phía sau, thì thầm: “Tự ngươi tính giờ cho tốt, nếu sư huynh đến không kịp thì đi tìm Kim Chung Nhân đạo trưởng, đừng để chậm trễ việc cổ trùng.”
Ngô Thế Huân xấu hổ đến không biết làm thế nào cho phải.
Ngô Diệc Phàm nói xong thì lập tức đi về phía căn phòng nằm ở góc vắng của y.
Ngô Thế Huân thở một hơi nặng nề, đi vào khép cửa phòng lại. Hắn đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, yên lặng chờ thời gian trôi qua, bốn canh giờ nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nếu Phác Xán Liệt không thể đến kịp trong một canh giờ tới, hắn nhất định phải đi tìm Kim Chung Nhân.Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân đột nhiên phát hiện trong vô thức, hắn đã chấp nhận để mấy người bọn họ thay phiên nhau nuôi cổ trùng, chỉ một thoáng vì suy nghĩ dâm loạn của mình mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lúc này, cửa sổ bỗng vang lên một tiếng vang nhỏ, Phác Xán Liệt từ ngoài cửa sổ nhảy vào, tựa bên cửa sổ, cười cười nói với Ngô Thế Huân: “Xem ra vi phu tới không muộn lắm.”
Ngô Thế Huân lập tức đứng lên, rõ ràng hai người đã làm qua chuyện thân mật rất nhiều lần, nhưng chờ đợi đối phương đến hành sự thế này vẫn khiến Ngô Thế Huân cảm thấy hổ thẹn.
Phác Xán Liệt lột mặt nạ Nhạc Triều Tùng xuống, đi đến bên người Ngô Thế Huân, kéo tay hắn, hỏi: “Thân thể ngươi có chỗ nào không ổn không?”
Ngô Thế Huân lắc đầu, “Hết thảy đều ổn.”
Phác Xán Liệt khẽ cười nói: “Vậy ta đây an tâm.”
“Ngươi...” Ngô Thế Huân hiện thời cũng không biết nói gì mới tốt, nếu Phác Xán Liệt đến rồi đẩy hắn lên giường ngay, hắn còn tự nhiên hơn một chút.
Phác Xán Liệt dường như cũng nhận ra tâm tư hắn, thong dong đến bên ghế ngồi xuống, kéo Ngô Thế Huân ngồi ở trên đùi y.
Ngô Thế Huân lập tức đứng lên, “Không ra gì cả...”
Phác Xán Liệt giữ chặt tay hắn, nhất định bắt hắn ngồi trên đùi mình, thấp giọng oán giận: “Vi phu bên ngoài bôn ba mệt nhọc hết một ngày, ngươi cùng ta uống miếng nước cũng không được sao?”
Ngô Thế Huân quả thật có chút lo lắng cho Phác Xán Liệt, nghe y nói thế thì thấy tiếp tục ngoan cố cũng không tốt, tuy vậy nhưng thân thể hắn vẫn cứng còng, lưng gượng thẳng tắp.
Phác Xán Liệt ôm eo hắn, kéo hắn dính sát vào trong ngực mình, nhìn hai má hắn ửng đỏ mà cười nói: “Ta khát, giúp ta rót một tách nước đi, minh chủ.”
Ngô Thế Huân không đáp, sau một lúc lâu đành vươn tay lấy tách và ấm trà trên bàn.
Nước trà lạnh ngắt, sóng sánh một vòng trong tách, một lúc mới lắng yên lại. Ngô Thế Huân bưng cái tách lên, nghiêng người đưa đến bên môi Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt hé miệng đợi Ngô Thế Huân đưa tách tới, uống cạn nước trà, rồi mới nói: “Ta còn muốn.”
Ngô Thế Huân ngần ngừ, lại rót một tách trà, còn chưa kịp đưa đến bên môi Phác Xán Liệt đã bị y nắm lấy cổ tay, y ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Dùng miệng uy ta.”
Ngô Thế Huân nói: “Đừng càn quấy.”
Phác Xán Liệt nhận tách trà trong tay hắn, “Có chỗ nào càn quấy đâu? Vi phu chẳng qua là muốn đồng ẩm tách nước này cùng ngươi mà thôi.” Nói xong, y nâng tách lên uống một ngụm nhưng không nuốt vào, ép sát mặt Ngô Thế Huân hôn môi hắn. Nước trà thấm lạnh chảy xuôi giữa hai đôi môi, khiến nụ hôn thêm ướt át.
Tay Phác Xán Liệt đang ôm eo Ngô Thế Huân bỗng lướt đến nơi giữa hai chân hắn, cầm thứ mềm mại trong tay mà xoa bóp.
Nước trà bị hai người nuốt xuống, đôi môi tách ra, Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên tựa vào vai Phác Xán Liệt, thở hổn hển, vươn tay đè lại tay y.Tay kia của Phác Xán Liệt di chuyển đến trước ngực Ngô Thế Huân, cởi bỏ vạt áo hắn, đôi tay dán lên da thịt trần trụi, hai ngón tay y kẹp đầu vú hắn.
Ngô Thế Huân nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống. Phác Xán Liệt bỗng cắn một cái lên gáy hắn rồi mới vươn đầu lưỡi khẽ liếm.
Phác Xán Liệt đã gần xả hết quần áo Ngô Thế Huân ra, y ôm chầm lấy hắn từ phía sau, đi đến bên giường, đè hắn nằm sấp trên đó.
Phác Xán Liệt vừa liếm hôn tấm lưng nhẵn nhụi của hắn, vừa cởi bỏ quần áo của mình, rồi lại khom người dán lên người Ngô Thế Huân, đầu gối chặn giữa hai chân hắn, bắt hai chân tách ra, cái mông hơi nhếch lên.
Tay Ngô Thế Huân chống giường đỡ thân thể, một bên mặt hắn vùi vào chiếc gối.
Phác Xán Liệt vươn tay vuốt ve dương vật Ngô Thế Huân lần nữa, Ngô Thế Huân có chút khó chịu, lắc lắc đầu.
Phác Xán Liệt buông hắn ra, vén mái tóc dài buông xoã trên lưng hắn qua một bên, tiến gần đến bên tai hắn nhẹ giọng hỏi: “Ta trực tiếp đi vào được không?”
Ngô Thế Huân im lặng trong chốc lát, nhỏ giọng đáp: “Được.”
Thật ra Phác Xán Liệt không vào thẳng như lời nói, ngón tay thon dài trắng trẻo như ngọc thạch nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường lõm xuống giữa lưng Ngô Thế Huân đến tận khe mông, ngón tay vừa chạm đến vĩ chuy (xương cùng) liền nhấn nhẹ một cái.
Ngô Thế Huân nằm ở trên giường, trán phủ đầy mồ hôi, khó chịu cọ xát hai má vào gối, thì thào: “Đừng làm thế.”
Phác Xán Liệt lập tức vươn người thẳng tiến.
Ngô Thế Huân cảm thấy đau đớn, hắn nhếch mông lên hòng thả lỏng huyệt khẩu, một bàn tay Phác Xán Liệt nắm eo hắn, cố định thân thể hắn xong liền bắt đầu dùng lực ra vào.
Hậu huyệt dần trở nên ướt át, Ngô Thế Huân ồ ồ thở dốc, đôi môi khẽ nhếch thở ra luồng khí nóng rực, thân thể xụi lơ trên giường, tùy ý Phác Xán Liệt đâm chọc đung đưa.
Phác Xán Liệt tiết ra rồi vẫn cố tình để yên trong huyệt khẩu Ngô Thế Huân, không chịu rút ra.
Ngô Thế Huân giãy dụa liền nghe Phác Xán Liệt thì thầm: “Ai, đừng nhúc nhích. Phải để nó nuốt sạch không dư một giọt mới được.”
Ngô Thế Huân sung huyết đỏ bừng, hai má vốn đã phiếm hồng càng thêm đỏ ửng, hắn dùng lực tránh thoát rồi mới nằm nghiêng trên giường hít thở, “Nói hươu nói vượn.”
Phác Xán Liệt cười, nằm xuống phía sau hắn, một bàn tay gác trên eo hắn di chuyển đến trước ngực hắn, dán dính ở đó.
Ngô Thế Huân do dự một chút liền vươn tay kéo tay Phác Xán Liệt ra, “Ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Phác Xán Liệt đáp: “Ta muốn nghỉ ngơi cùng với ngươi.”
Ngô Thế Huân không cự tuyệt ngay, bảo y: “Đã để lại phòng cho ngươi rồi.”
Phác Xán Liệt làm như không nghe thấy, khe khẽ hát bên tai Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân hỏi: “Hát gì vậy?”
Phác Xán Liệt đáp: Trước đây mẹ ta thường hát ru cho ta nghe để dỗ ta ngủ.””Vậy ngươi─” Ngô Thế Huân nhẹ giọng hỏi, “Vì sao lại ở Tây Nam, chịu sự khống chế của cổ vương...”
Phác Xán Liệt không đáp lại.
Ngô Thế Huân nghe được tiếng hít thở bên tai hơi trầm chút mới biết y đã ngủ rồi. Ngô Thế Huân cũng nhắm hai mắt lại.
Ngủ một giấc thẳng đến khi trời sáng, Ngô Thế Huân bị động tác của Phác Xán Liệt phía sau làm bừng tỉnh.
Khi ngủ, thân thể hai người đều trần trụi dán chặt vào nhau, lúc này Phác Xán Liệt không hề bị thứ gì ngăn trở, y cử động thân thể, để dương vật cứng rắn đi vào trong Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân kinh hô ra tiếng.
Phác Xán Liệt ôm lấy hắn từ phía sau, thì thầm: “Cũng vừa đến lúc rồi, trước cho cổ trùng ăn no đã.”
Một bàn tay Ngô Thế Huân nắm chặt chăn, hắn im lặng chịu đựng sự va chạm phía sau, lời nói Phác Xán Liệt, hắn không tìm lý do gì phản bác được.
Dù vậy, Phác Xán Liệt vẫn không chịu buông tha cho hắn, “Hay là ngươi không muốn ta giúp ngươi cho cổ trùng ăn? Nếu thật sự là thế, vi phu cho dù vô cùng thương tâm, vẫn sẽ vì ngươi mà đi thỉnh Kim Chung Nhân đạo trưởng đến.”
Ngô Thế Huân nổi giận quát: “Câm miệng!”
Phác Xán Liệt ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng: “Vậy ngươi có muốn hay không?”
Ngô Thế Huân nghiêng người, trở tay ghì chặt gáy Phác Xán Liệt, hôn nghiến môi y.
Khóe miệng Phác Xán Liệt hơi hơi nhếch lên, cũng hôn đáp lại Ngô Thế Huân.
Đợi đến khi hai người xong xuôi ra khỏi phòng, Kim Chung Nhân và Ngô Diệc Phàm đã ngồi ở đại đường dưới lầu dùng điểm tâm.
Ngô Thế Huân bước xuống thang không khỏi hơi ngập ngừng.
Phác Xán Liệt theo phía sau, hỏi: “Sao vậy? Chưa đói ư?”
Ngô Thế Huân lắc đầu, đi xuống cùng Phác Xán Liệt.
Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, hai tiểu đồng đứng lên để chỗ ngồi cho hai người. Ngô Thế Huân đi đến ngồi xuống cạnh Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân nâng tay giúp hắn múc một chén cháo hoa.
“Cám ơn.” Ngô Thế Huân nói.
Thời điểm hắn nâng tay cầm đôi đũa lên, Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên vươn tay đè trên mạch đập hắn. Chỉ hơi chạm vào một chút, Ngô Diệc Phàm liền buông tay, nói: “Rất tốt.”
Ngô Thế Huân cảm thấy dù Ngô Diệc Phàm nói cái gì, nghe vào tai đều mang theo vài phần trào phúng. Ngô Thế Huân mặc thán một tiếng, thầm nghĩ Ngô Diệc Phàm dù còn trẻ tuổi nhưng tính cách lại xảo quyệt, mình đi so đo với y trông có vẻ không đủ phong độ, còn không bằng cười trừ cho qua.
Hắn bình thản nói với Ngô Diệc Phàm một tiếng: “Đa tạ.” Rồi bưng chén lên húp một ngụm cháo.
Bữa sáng của bọn họ chủ yếu thanh đạm, hai tiểu đồng vừa ăn vừa mếu máo.
Ngô Thế Huân cười cười, gọi tiểu nhị đem lên thêm vài cái bánh bao thịt.
Ngô Thế Huân biết Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt ăn chay nên hắn chỉ gắp cho hai tiểu đồng mỗi người một cái bánh bao, hai tiểu đồng vui vẻ hẳn lên, trong đó một người nhỏ giọng nói: “Đa tạ Ngô minh chủ.”Ngô Diệc Phàm buông chiếc đũa, “Ta không cho các ngươi ăn no sao?”
Tiểu đồng hoảng sợ, vội vàng rụt cổ, cố sức cắn nuốt bánh bao.
Ăn xong điểm tâm, hai tiểu đồng đi đến viện sau của khách điếm dắt ngựa ra.
Ngô Thế Huân đứng ở cửa khách điếm, nhìn Ngô Diệc Phàm lên xe rồi nói với Kim Chung Nhân: “Không bằng đi mua mấy con ngựa đi, cả ngày ngồi trong xe, thật sự không thoải mái.”
Kim Chung Nhân gật gật đầu.
Ngô Diệc Phàm nghe vậy, quay đầu từ chối: “Ta không cưỡi ngựa.”
Ngô Thế Huân đáp: “Tuỳ ngươi.”
Ngô Diệc Phàm hừ lạnh một tiếng, ngồi lì trong xe.
Ngô Thế Huân cùng với Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt đi về hướng chợ. Buổi sáng sau khi Phác Xán Liệt rời giường, y đã mang vào một cái mặt nạ da người của một thanh niên nam tử bình thường, lúc này nhìn vào chẳng khác gì một thư sinh bình phàm.
Ngô Thế Huân tự mình chọn ba con tuấn mã cao lớn, trao dây cương cho Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt tiếp nhận, cười nói: “Ngô minh chủ không thiếu bạc nhỉ.”
Ngô Thế Huân nhảy lên ngựa, “So ra còn kém Phác giáo chủ.”
Ba người cùng chờ Ngô Diệc Phàm ngoài trấn rồi mới tiếp tục cưỡi ngựa đi.
Thanh Tùng lão nhân ẩn cư tại Côn Luân.
Cho dù ngày đêm đi không ngừng nghỉ cũng có thể mất trên hai, ba tháng mới tới. Hơn nữa, tìm được Thanh Tùng lão nhân rồi, có thể tìm được biện pháp hoàn toàn áp chế sự xao động của dâm tâm cổ ngay hay không vẫn chưa chắc chắn, ngay cả Ngô Diệc Phàm cũng không dám cam đoan.
Nhưng nếu không đi một chuyến này, sao có thể cam tâm. Bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu, nay có manh mối chỉ có một trong số đó, Hoàng Tử Thao có thể lấy được hay không, trong lòng Ngô Thế Huân cũng không dám khẳng định. Còn lại ba viên đang ở đâu? Có lẽ Ngô Diệc Phàm có manh mối, nhưng y không đề cập tới, Ngô Thế Huân tự nhiên cũng không hỏi.
Ngô Thế Huân rất muốn gặp sư phụ hắn ngay, thứ nhất là hắn muốn biết rốt cuộc vì sao Tiệt Dương Công có liên quan đến dâm tâm cổ, thứ hai là hy vọng Thanh Tùng lão nhân có thể biết gì đó về chuyện của Bạch Ngọc Lưu Ly châu. Dù sao vị lão nhân kia cũng từng được tôn sùng là thiên hạ đệ nhất của võ lâm Trung Nguyên.
Hành trình gần nửa tháng, Hoàng Tử Thao vẫn chưa xuất hiện, Ngô Thế Huân có chút lo lắng, trên đường đi, hắn lệnh cho đệ tử Võ Lâm Minh tìm hiểu tin tức của Tô Châu Giang gia, nhưng cũng chỉ dùng lại ở việc Giang gia đang dốc toàn lực lùng sục Hoàng Tử Thao, ngoài không có tin nào khác.
Hôm nay, đoàn người Ngô Thế Huân chỉ còn phải đi nửa ngày qua một rừng cây nữa, phía trước chính là thành Lạc Dương.
Ngô Thế Huân ở trong xe ngựa, nằm trên người Kim Chung Nhân, hậu huyệt phun ra nuốt vào dương cụ y.
Ngô Diệc Phàm lạnh mặt cưỡi một con ngựa, đi theo bên người Phác Xán Liệt.Ngô Diệc Phàm châm chọc: “Sư huynh, đây là ngươi thích sao, mỗi ngày nằm dưới thân nam nhân khác rên rỉ dâm đãng.”
Phác Xán Liệt khẽ cười nói: “Nếu ngươi không vui, có thể trở về trong xe ngựa, Kim Chung Nhân đạo trưởng nói, y không quan trọng.”
Người trong xe ngựa đương nhiên nghe được nhất thanh nhị sở đoạn đối thoại của hai người bên ngoài. Hậu huyệt Ngô Thế Huân bỗng siết chặt, ngón tay bấm mạnh vào cánh tay Kim Chung Nhân.
Ngô Diệc Phàm lạnh lùng đáp: “Ta không vào.”
Phác Xán Liệt nói: “Nếu ngươi không muốn vào, cũng không phải Ngô Thế Huân chọc ngươi, ngươi phát giận với hắn chuyện gì.”
Ngô Thế Huân nghe hai người đấu võ mồm vì hắn, chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, bỗng nhiên Kim Chung Nhân vươn tay đè lên cánh tay hắn, bắn vào trong cơ thể hắn.
Ngô Thế Huân đang kinh ngạc vì sao Kim Chung Nhân vội vàng chấm dứt, bỗng hắn ngưng thần, chú ý nghe được trong rừng cây có tiếng hít thở của khoảng mười người, hơi thở ép tới cực thấp, hiển nhiên ẩn núp trong rừng vì có mưu đồ gì đó.
Kim Chung Nhân rút ra khỏi cơ thể Ngô Thế Huân, chỉnh lại quần áo của mình, sau đó, y giúp Ngô Thế Huân kéo quần lên, vươn tay bắt lấy trường kiếm tựa trên vách thùng xe.
Phác Xán Liệt cũng đột nhiên ngẩng đầu, trong tiếng rít của mũi tên phá không lao thẳng về phía trước, y dùng nội lực đẩy Ngô Diệc Phàm bên người ra.
Ngô Diệc Phàm bị Phác Xán Liệt đẩy xuống ngựa liền lui vài bước, y giật mình thấy hơn mười vũ tiễn, tất cả đều phóng về phía một mình hắn.
Mũi tên thứ hai thứ ba thần tốc hướng về Ngô Diệc Phàm mà đến, Ngô Diệc Phàm vội nhảy về sau, mặt đất trước người phập phập cắm đầy mũi tên.
Bàn tay Phác Xán Liệt đập lên yên ngựa một cái, phóng lên tấn công người đang úp núp trên tàng cây gần nhất, người nọ hiển nhiên không định triền đấu với Phác Xán Liệt, nhanh nhẹn nhảy về hướng thân cây phía sau.
Phác Xán Liệt cũng không định đuổi theo hắn, bây giờ vẫn còn mười cung thủ ẩn núp trên cây, Phác Xán Liệt một người chỉ có hai tay, không thể ngăn cản mười mũi tên cùng lúc vọt về phía y.
Kim Chung Nhân rút kiếm lắc mình nhảy ra khỏi xe, cùng Phác Xán Liệt tiền hậu giáp công, tấn công mấy tên đang ẩn núp còn lại.
Ngay tại lúc này, Ngô Diệc Phàm bị buộc lui liên tục về phía sau, thân thể tựa vào một gốc đại thụ, hai bên thân cây to lớn gồ ghề kia đột nhiên xuất hiện một đôi cùm tay bằng sắt, vừa vặn khoá lại hai tay Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm ngẩn ra, khoảng đất dưới chân đột nhiên sụp xuống, cả người y rơi xuống đó.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong nháy mắt, rừng cây lại phục hồi nguyên trạng như cũ, cung tiễn thủ trên cây bắt đầu rút lui. Phác Xán Liệt muốn cứu Ngô Diệc Phàm, nhưng khi chạy đến đại thụ đó, dưới chân vẫn là đất bằng như cũ, nào còn cơ quan bắt người khi nãy.
Kim Chung Nhân bắt được một người, đẩy hắn ngã ra đất, vung kiếm để ngay cổ họng hắn, “Ngươi là ai?”
Phác Xán Liệt đặt một tay lên thân cây, vuốt vỏ cây thô ráp, vẫn không phát hiện được bất cứ chỗ nào có dấu hiệu cài cơ quan.Khi Ngô Thế Huân nhảy xuống xe, hai gò má còn hồng nhuận, vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dán vào hai bên má, hắn hỏi: “Ngô tiên sinh bị bắt rồi ư?”
Phác Xán Liệt vận nội lực vào chân, dẫm mạnh trên đất, cũng không phát hiện có gì dị thường, không khỏi thở dài: “Cơ quan thật lợi hại.”
“Cơ quan...” Ngô Thế Huân đi đến bên người Kim Chung Nhân, nhìn kẻ bị bắt, hỏi, “Lạc Dương thiên cơ Vân gia?”
Người nọ im lặng không đáp.
Ngô Thế Huân lại hỏi: “Các ngươi bắt Ngô Diệc Phàm làm gì?”
Người nọ cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, “Ta không biết gì cả, ta chỉ phụng mệnh đến bắt một nam tử trẻ tuổi tóc trắng nhìn có vẻ ốm yếu.”
Phác Xán Liệt đi tới, nhẹ giọng nói: “Ngươi như vậy thì hỏi ra được gì, không bằng để ta ra tay.”
Ngô Thế Huân nhìn y nhẹ nhàng nhấc một ngón tay lên, một con trùng màu đỏ sậm từ đầu ngón tay cách một lớp bao tay nhô đầu ra, thế là lắc đầu ngăn lại: “Cứ để đó, chúng ta đến Lạc Dương trước, ở đó có trạm gác ngầm của Võ Lâm Minh, ta muốn chính thức dâng thiếp, đến bái phỏng thiên cơ Vân gia.”
Các trạm gác ngầm của Võ Lâm Minh tại trung nguyên đều do Trình lão minh chủ khi còn tại vị đã xếp đặt. Các thế lực trong võ lâm cũng không phải hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của bọn họ, chỉ là bọn họ làm việc luôn lấy kín tiếng làm đầu, chưa từng dùng thân phận Võ Lâm Minh để can thiệp vào chuyện trong chốn võ lâm, nhiệm vụ thật sự của họ là hoạt động trong tối, phụ trách thu thập tin tình báo cho Võ Lâm Minh.
Một đệ tử Võ Lâm Minh tình hình gần đây có liên quan đến thiên cơ Vân gia báo cho Ngô Thế Huân biết, Ngô Thế Huân lắng nghe kĩ càng, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói gia chủ Vân gia hiện nay là Vân Tiếu Hành, nhưng hắn còn có huynh trưởng mà?”
Đệ tử kia đáp: “Vâng, huynh trưởng Vân Tiếu Hành Vân Thư Hành đã lâu không lộ diện tại Lạc Dương.”
Ngô Thế Huân hỏi: “Vậy có tin tức gì không, liệu Vân gia có phải từng có thù oán gì với Ngô Diệc Phàm không? Hay hắn có chuyện cần cầu Ngô Diệc Phàm?”
Đệ tử kia lắc đầu nói: “Thuộc hạ không biết.”
Ngô Thế Huân đăm chiêu, Kim Chung Nhân ngồi ở một bên im lặng uống trà, Phác Xán Liệt suy nghĩ, nói: “Có lẽ có cả hai việc trên.”
Ngô Thế Huân nhìn về phía y.
Phác Xán Liệt kể: “Tiểu tử kia đắc tội không biết bao nhiêu người, nói không chừng đã kết thù gì với Vân gia rồi, sẵn tiện người Vân gia lại có chuyện cầu y, cho nên rõ ràng không khách khí gì mà bắt y đi.”
Ngô Thế Huân thở dài: “Bất kể thế nào, ta vẫn phải đến Vân gia một chuyến. Đem theo người hôm nay các ngươi bắt được, ngày mai chuẩn bị tốt thư xin bái phỏng, mang theo hắn đến Vân gia.”
Hai tiểu đồng của Ngô Diệc Phàm đều ủ rũ, không dậy nổi tinh thần, Ngô Thế Huân để người dàn xếp bọn họ đi nghỉ ngơi trước.
...
Ba người qua loa dùng cơm chiều.
Kim Chung Nhân buông chiếc đũa, nói: “Ta nghĩ nên thừa dịp tối nay đi Vân gia xem xem.”Ngô Thế Huân hơi giật mình: “Đi ngay tối nay sao?”
Kim Chung Nhân đáp: “Người chỉ mới bị bắt đi thôi, đây là thời cơ tốt nhất để cứu ra.”
Ngô Thế Huân lo lắng: “Vân gia lắp đặt cơ quan tầng tầng, ta sợ không dễ dàng tìm được người như vậy đâu, không bằng chờ ta ngày mai đến cửa bái phỏng rồi nói sau.”
Phác Xán Liệt nghe vậy nói: “Nếu Vân gia chịu nể mặt mũi ngươi, hôm nay nhất định sẽ không có việc không nói hai lời trực tiếp cướp người. Theo ý ta, chi bằng đêm nay đi thám thính trước. Chẳng qua Kim Chung Nhân đạo trưởng không cần phải đi, để ta đi.”
Kim Chung Nhân nhìn hắn, “Tại sao?”
Phác Xán Liệt cười cười: “Phải có một người ở lại với Ngô Thế Huân, nhỡ đâu Vân gia thật sự lắp cơ quan quá nguy hiểm, vào rồi ra không được thì sao. Ngày mai ngươi cùng hắn đến cửa bái phỏng, so một yêu nhân Ma Giáo như ta thì thích hợp hơn nhiều.”
Ngô Thế Huân thay đổi sắc mặt: “Các ngươi phải nghe lời ta, ai cũng không được đi!”
Kim Chung Nhân không để ý, “Ta không sao, cơ quan của Vân gia chưa chắc ngăn được ta.”
Ngô Thế Huân vẫn ngăn cản: “Không được, ai cũng không được đi. Cổ trùng trên người ta đêm nay tới sáng mai vẫn cần phải cho ăn, các ngươi─”
“Nuôi cổ trùng chỉ cần để lại một người là đủ.” Phác Xán Liệt xen lời hắn, “Hay là minh chủ ngại một người không đủ, nhất định muốn hai người mới có thể thỏa mãn?”
Ngô Thế Huân đỏ phừng mặt, “Nói hươu nói vượn!”
Phác Xán Liệt cười nói: “Đừng nóng vội, không đi thì không đi, ta chỉ đùa với ngươi thôi.”
Ngô Thế Huân lại chuyển hướng sang Kim Chung Nhân: “Kim Chung Nhân?”
Kim Chung Nhân đáp: “Nếu ngươi thật sự không yên lòng, vậy thì không đi.”
Cho dù Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt đều cam đoan, Ngô Thế Huân vẫn không thấy yên lòng.
Đồ ăn trên bàn đã được dọn xuống, thay bằng một ấm trà nóng. Ngô Thế Huân tự tay châm trà cho hai người rồi đưa tách trà đến trước mặt bọn họ.
Tính ra cũng gần tới giờ rồi. Dựa theo lệ thường giữa ba người, đêm nay là đến phiên Phác Xán Liệt nuôi cổ trùng, nhưng bởi trong lòng Ngô Thế Huân lo lắng Kim Chung Nhân không nghe lời hắn mà đột nhập vào Vân gia mà vẫn còn chần chừ. Hơn nữa Phác Xán Liệt vẫn chưa đề cập tới, Ngô Thế Huân cũng không biết nên nói làm sao.
Đột nhiên, trong không trung vang lên một tiếng vang nhỏ, Kim Chung Nhân lập tức nâng tay rút kiếm, trường kiếm vừa vào tay, trên bàn đá trong sân cũng vừa có một thứ gì đó xuất hiện.
Đó là một chiếc hộp gấm, chỉ lớn bằng bàn tay, đặt ngay ngắn ở giữa bàn.
Ngô Thế Huân sửng sốt, lập tức nâng tay định mở nắp hộp ra, thế nhưng Kim Chung Nhân dùng kiếm ngăn tay Ngô Thế Huân lại.
Đồng thời, lại nghe thấy ngoài viện có tiếng người nói: “Không cần lo, mở ra nhìn xem đi.”
Ngô Thế Huân đột nhiên đứng lên, “Hoàng Tử Thao ca ca.”Hoàng Tử Thao không vội không hoãn từ ngoài sân đi đến.
Ngô Thế Huân lại quay đầu lại nhìn chiếc hộp kia, giật mình hỏi: “Chẳng lẽ là Bạch Ngọc Lưu Ly châu sao?”
Hoàng Tử Thao đi đến bên người Ngô Thế Huân, một tay ôm chặt eo hắn, một tay bật nắp hộp kia lên.
Trong chiếc hộp lót một lớp nhung đỏ thẫm, nằm trên đó là một viên châu trắng tròn xoe, viên châu kia không trong suốt, chỉ là có một màu trắng sáng.
Phác Xán Liệt cũng phải ngưng mắt ngắm nó, “Đây là Bạch Ngọc Lưu Ly châu?”
Hoàng Tử Thao gật đầu, “Đây là một trong số Bạch Ngọc Lưu Ly châu đó.”
Ngô Thế Huân vươn tay, ngón tay cẩn thận cầm lên, để trong lòng bàn tay nhìn thật cẩn thận, “Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt. Hoàng Tử Thao ca ca, ngươi khẳng định đây là Bạch Ngọc Lưu Ly châu?”
Hoàng Tử Thao cười lạnh một tiếng, “Năm đó Giang Nam tứ đại gia tộc cướp nó đi từ chỗ cha mẹ ta, ta sao lại không biết?”
Đây là lần đầu tiên Ngô Thế Huân nghe Hoàng Tử Thao nhắc tới đoạn chuyện cũ kia của gã, thành ra thấy hơi kinh ngạc. Khi hắn định hỏi lại, bỗng nhiên nhìn thấy dưới lớp nhung tơ kia hình như còn có vật gì đó.
Vươn tay lột lớp nhung đỏ kia ra để nhìn rõ vật đó, nhất thời tai hắn đỏ lên, thì ra bên dưới đó còn đặt một đôi khuyên tai trân châu. Ngô Thế Huân nhớ đến lúc ở trong sơn động bên hồ của Thiếu Lâm, Hoàng Tử Thao tự tay đeo một đôi vòng tai cho hắn. Vành tai đột nhiên nhói lên một cái như bị kim đâm.
Hoàng Tử Thao không nói lời nào, vươn tay cầm lấy đôi vòng tai kia, bỏ vào ngực áo gã.
Ngô Thế Huân để lại Bạch Ngọc Lưu Ly châu vào hộp gấm, “Đáng tiếc Tần tiên sinh không ở đây, nếu có chắc y sẽ vui lắm.”
Hoàng Tử Thao nói: “Ta biết. Các ngươi cũng không cần vì thế do dự, đêm nay chúng ta nhất định phải lẻn vào Vân gia thôi.”
Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt đồng thời nhìn về phía gã.
Hoàng Tử Thao móc từ trong ngực ra một tấm da dê, ném lên bàn, “Bởi vì viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu thứ hai đang ở Vân gia.”
Ngô Thế Huân có thể nói là kinh ngạc không nhẹ. Hắn vội vàng cầm tấm da dê trên bàn lên, mở ra xem, phát hiện trên tấm da dê viết đặc chữ những chữ, lạc khoản phía dưới đề tên Giang Phóng.
Giang Phóng chính là phụ thân của Giang Uyển Nhu, năm đó ông ta là một trong những người đứng đầu Giang Nam tứ đại gia tộc.
Ngô Thế Huân cả kinh hỏi: “Ở đâu ngươi có cái này?”
Hoàng Tử Thao lơ đãng đáp: “Lấy được nó cùng lúc với Bạch Ngọc Lưu Ly châu, đào ra từ trong mộ của lão tặc Giang Phóng.” Nói xong, gã còn giải thích thêm, “Trên đó viết rất rành mạch, năm đó Giang Nam tứ đại gia tộc giữ trong tay bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu và một trong số đó bị người của Lục gia đưa cho Lạc Dương Vân gia.”
Ngô Thế Huân nhìn hàng hàng chữ nhỏ xíu trên tấm da dê, ghi lại quá nhiều thứ, trong một chốc Ngô Thế Huân cũng không biết nên đọc từ đâu.Lúc này lại nghe Hoàng Tử Thao nói: “Cho nên Vân gia là nhất định phải vào, hơn nữa phải thần không biết quỷ không hay mà vào. Không biết Kim Chung Nhân đạo trưởng và Thư giáo chủ có ý kiến gì không?”
Ngón tay Phác Xán Liệt nhịp nhẹ trên mặt bàn, “Theo ý ta, nên chia nhau làm hai đường. Tốt nhất để ta và Hoàng Tử Thao sư phụ đi trước vào tối nay, ngày mai Kim Chung Nhân đạo trưởng và Ngô Thế Huân mới quang minh chính đại đến thăm Vân gia.”
Hoàng Tử Thao gật đầu, nhìn về phía Kim Chung Nhân, hỏi: “Đạo trưởng thấy thế nào?”
Kim Chung Nhân chậm rãi đáp: “Nếu như phải chia làm hai đường, cách an bài này quả thật tương đối thích hợp.”
Hoàng Tử Thao nói: “Vậy quyết định như thế, giờ tý xuất phát.”
Phác Xán Liệt đáp: “Được.”
Ngô Thế Huân vẫn còn cúi đầu nhìn tấm da dê. Trước đây, hắn từng hỏi qua Hoàng Tử Thao rất nhiều thứ liên quan đến ân oán khúc mắc giữa Hoàng Tử Thao với Giang Nam tứ đại gia tộc, tất cả vậy mà lại được ghi lại một cách hết sức chi tiết trên tấm da dê này. Theo như lời của Giang Phóng, hết thảy nguyên nhân đều bắt đầu từ nhà họ Từ, một võ lâm thế gia của Giang Nam, không biết từ đâu có được bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu.
Đột nhiên, Hoàng Tử Thao dùng một tay chặn ngang ôm lấy Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân vẫn nắm chặt tấm da dê trong tay, cả kinh hỏi: “Làm cái gì?”
Hoàng Tử Thao ôm Ngô Thế Huân đi về hướng nội viện, “Ca ca giúp ngươi nuôi con trùng đó.”
Ngô Thế Huân nghe gã nói chuyện không e dè gì, lại nghĩ tới Phác Xán Liệt cùng Kim Chung Nhân còn tại trong sân, nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng. Nhưng mà trong lòng thật cũng mong ngóng Hoàng Tử Thao, không biết mấy ngày nay vì tìm Bạch Ngọc Lưu Ly châu mà ăn bao nhiêu khổ, tâm hắn không khỏi mềm nhũn, tay vươn ra ôm lấy bả vai Hoàng Tử Thao.
Bạch Ngọc Lưu Ly châu bị bỏ quên trong chiếc hộp để mở nằm trên bàn, Phác Xán Liệt lắc đầu cười cười, vươn tay đậy hộp gấm lại, hỏi Kim Chung Nhân: “Ta thay sư đệ giữ trước vậy?”
Kim Chung Nhân đứng dậy nói: “Thư giáo chủ cứ tuỳ ý.”
Phác Xán Liệt cất hộp gấm vào trong lòng. Y cùng với Ngô Diệc Phàm vốn nhất trí chung một mục đích, đều hy vọng mượn vật này để trừ bỏ cổ vương, tìm cách thoát khỏi cổ độc trong cơ thể hành hạ. Nhưng đến bây giờ, y so với Ngô Diệc Phàm lại thêm một phần niệm tưởng, cho dù bản thân y đến cuối vẫn không thể thoát khỏi cổ vương khống chế, y cũng hy vọng Ngô Thế Huân có thể có cơ hội giải trừ dâm tâm cổ trong cơ thể.
Phác Xán Liệt nhìn bóng dáng Kim Chung Nhân rời đi, yên lặng thở dài một hơi.
Hoàng Tử Thao ôm Ngô Thế Huân vào phòng, chân nhẹ giơ lên, đạp cửa phòng. Vào phòng, gã không trực tiếp đến bên giường mà lại đặt Ngô Thế Huân trên bàn ngay giữa phòng.
Ngô Thế Huân hoảng hốt trong lòng, một tay chống trên bàn, muốn đứng dậy, tay kia vẫn còn nắm chặt tấm da dê.
Hoàng Tử Thao cúi người xuống hôn môi hắn.Ngô Thế Huân nghiêng đầu tránh đi, “Khoan, ngươi để ta xem hết trên đây viết cái gì đã.”
Hoàng Tử Thao bỗng nhiên ôm hắn xoay người, để hắn nằm sấp trên mặt bàn, “Ngươi có thể từ từ xem.”
Từ những gì được ghi lại trên tấm da dê, Giang Nam tứ đại gia tộc khi đó là đồng khí liên chi, có người không biết từ đâu nghe được một lời đồn đãi, nói trắng ra trên mặt viên ngọc Lưu Ly châu có ghi lại nơi cất giấu bảo tàng bí mật. Thế là tứ đại gia tộc thông đồng với nhau, trong một đêm, tập hợp nhân thủ lẻn vào, thảm sát toàn bộ người của Từ gia, cướp đi Bạch Ngọc Lưu Ly châu cùng với rất nhiều vàng bạc tài bảo, giả hiện trường như đạo tặc cướp bóc, châm một ngòi lửa thiêu trụi một nhà Từ gia.
Giang Phóng còn ghi lại, khi đó lão ta cho rằng Từ gia nhân đã bị giết sạch không còn một mống, ai ngờ lại có cá lọt lưới. Xét cho cùng cũng là Thiên Đạo luân hồi, nhân quả báo ứng.
Ngô Thế Huân đọc đến đây thì không cách nào xem tiếp được nữa. Hoàng Tử Thao lúc này đang chống hai tay hai bên gáy hắn, in vô số nụ hôn lên tấm lưng trần của hắn.
Thúc phát bị lấy xuống, vạt áo cũng bị kéo tung, vai lưng bóng loáng rắn chắc lộ ra, bị Hoàng Tử Thao in lại một trận hôn sâu.
Hơi thở Ngô Thế Huân bắt đầu ồ ồ, hắn giãy dụa muốn lật người nhưng Hoàng Tử Thao lại cố tình ghìm chặt hắn lại.
Hoàng Tử Thao vươn một bàn tay vuốt ve một bên mặt hắn, tay kia thì dễ dàng lột hết áo trên người hắn xuống, rồi mới kéo quần hắn xuống, lộ ra cặp mông cánh hoa căng tròn.
Hoàng Tử Thao dần hôn xuống, bỗng nhiên vùi đầu cắn một miếng thịt trên mông hắn, nhẹ nhàng nhay nghiến.
Ngô Thế Huân hé môi thở dốc, hai má cũng vì động tình mà ửng đỏ. Hắn buông tấm da dê ra, hai tay chống mặt bàn nâng nửa người lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Tử Thao.
Hoàng Tử Thao đứng thẳng người lại, hạ thân kề sát mông cánh hoa, một tay luồn ra trước ngực Ngô Thế Huân, gã hôn môi hắn, tay kia lần mò trên người Ngô Thế Huân, bắt lấy dương vật mềm rũ của hắn.
Hoàng Tử Thao xoa bóp nó một lát, thế nhưng vật kia trước sau không hề có dấu hiệu thức tỉnh. Ngô Thế Huân thở dốc càng lúc càng nặng nề. Hoàng Tử Thao buông hắn ra, cầm hai túi phía dưới nhẹ nhàng xoa bóp, gã thì thầm bên tai Ngô Thế Huân: “Làm ta nhớ tới lúc trước nó cũng mềm rũ không cứng nổi như thế này.”
Ngô Thế Huân bị gã nói đến xấu hổ, thở dốc trả lời: “Vậy mà ngươi còn ép buộc ta như vậy?”
Hoàng Tử Thao nghe thế, một chưởng chụp lên mông Ngô Thế Huân, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Ngô Thế Huân ngậm miệng không nói.
Thế là một tay Hoàng Tử Thao lại vo bóp mấy cái, tay kia thì đè lưng Ngô Thế Huân xuống bắt hắn tiếp tục nằm sấp trên bàn, “Nằm yên.”
Nửa người trên Ngô Thế Huân lại dán sát trên mặt bàn bóng loáng.
Hai tay Hoàng Tử Thao bắt lấy eo hắn, kéo mông hắn lên cao.Cho dù Ngô Thế Huân cảm thấy bối rối, cuối cùng hắn vẫn thuận theo gã, bày ra tư thế khiến người ta xấu hổ kia.
Đột nhiên, có cái gì đó lạnh lẽo mà trơn bóng đụng vào hậu huyệt, Ngô Thế Huân căng thẳng trong lòng, theo bản năng co rút lại huyệt khẩu, hỏi: “Thứ gì thế?”
Cái thứ lạnh lẽo trơn bóng đó vẫn sát qua sát lại bên huyệt khầu, nhưng vẫn không bị nhét vào, Hoàng Tử Thao trả lời: “Đôi vòng tay này là mẹ để lại cho ta, mới trước đây bà thường nói cái này để dành cho thê tử của ta. Đáng tiếc trong một đêm, nó bị bọn tặc tử đó, từ trên tai của mẹ ta, thô bạo giật xuống.”
Ngô Thế Huân nghe vậy, thân thể không khỏi chấn động.
Hoàng Tử Thao cười lạnh một tiếng, không biết đang vì ai mà cười, gã hỏi Ngô Thế Huân: “Ngươi nói xem, nên đeo chỗ nào trên người ngươi mới tốt đây? Đeo trên tai thì Ngô minh chủ dường như không được vừa lòng, vậy ngươi nói xem, muốn để lại ở đâu?”
Ngô Thế Huân vội la lên: “Đừng đưa vào!”
Một bàn tay Hoàng Tử Thao vòng ra trước ngực hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu vú hắn, đến khi đầu vú cứng đứng thẳng lên, mới nói: “Chi bằng ta giúp ngươi treo ở đây vậy, một bên một cái, ngươi thấy thế nào?”
Ngô Thế Huân kinh hãi không thôi, sắc đỏ trên mặt rút sạch, “Không được làm thế!”
Hoàng Tử Thao có chút đăm chiêu, lặng yên một lát, bỗng nhiên một tay cào cào bên hông Ngô Thế Huân, “Đây là cái gì? Lúc trước ta không để ý, ngươi nghĩ giờ này ta còn không biết sao?”
Ngô Thế Huân sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được, theo lời Hoàng Tử Thao, hẳn là đang nói đến ấn ký hình con trùng của Phác Xán Liệt để lại trên cơ thể hắn.
Hoàng Tử Thao siết vòng tai trong tay, đưa ra trước mắt Ngô Thế Huân, chiếc khuyên bạc treo một viên trân châu, sáng ánh mượt mà, vô cùng nhẵn nhụi, quả nhiên không phải vật tầm thường.
Hoàng Tử Thao nói: “Chỉ cần nó xuyên qua chỗ này, sau đó ta khép khoá nó lại, nó sẽ treo trước ngực ngươi, không có cách nào gỡ xuống được. Chỉ là sau này khi trời nóng, ngươi ăn mặc mỏng manh, sợ rằng áo ngươi sẽ lồi lên hai cái đầu nho nhỏ, ngươi thấy thế nào?”
Ngô Thế Huân cả kinh quát: “Ta không─”
Lời còn chưa dứt, Hoàng Tử Thao bỗng nhiên thúc một cái, dương vật cứng rắn đâm vào thân thể Ngô Thế Huân, biến tiếng kinh hô chưa dứt của Ngô Thế Huân thành một tiếng rên rỉ.
Ngô Thế Huân bị Hoàng Tử Thao thúc mạnh, thân thể úp sấp ở trên bàn, gần như không cử động nổi. Hắn chống hai khuỷu tay xuống bàn, muốn đứng dậy, lại bởi vì một cái đâm sâu của Hoàng Tử Thao mà “A─” một tiếng té sấp xuống.
Hoàng Tử Thao nắm hai chân hắn, xoay người hắn lại, bắt hắn nằm ngửa trên mặt bàn.
Ngực Ngô Thế Huân phập phồng kịch liệt, khóe mắt cũng hơi hơi đỏ ửng.
Hai chân bị nâng lên, khoát trên vai Hoàng Tử Thao, hắn có thể cảm giác được cái côn thịt nóng như lửa kia càng đâm càng sâu. Thân thể hắn run lên bần bật, một là vì cơn ma sát lặp đi lặp lại mang đến khoái cảm, còn lại chính là cơn đau vì bản thân không thể bắn ra.Ngô Thế Huân khép mắt lắc lắc đầu, mồ hôi trên trán chảy dài, rơi xuống đất.
Đột nhiên, cảm giác vật lạnh lẽo trơn bóng lại dừng ở một bên đầu vú của hắn. Ngô Thế Huân hoảng sợ, mở mắt ra thì thấy trong tay Hoàng Tử Thao là cái vòng tai trân châu đang tại nhẹ nhàng chạm vào đầu vú mình.
Ngô Thế Huân kinh hãi, dùng hết sức lực tránh khỏi tay Hoàng Tử Thao, thân thể bật lùi về phía sau.
Dường như Hoàng Tử Thao cũng không đoán được Ngô Thế Huân phản ứng mạnh mẽ như thế. Dương cụ từ trong cơ thể hắn trượt ra ngoài, gã thấy thân thể Ngô Thế Huân sắp ngã xuống bàn thì vội vàng giữ chặt cánh tay hắn, kéo hắn vào lòng. Thân thể hai người dán chặt lấy nhau. Gã hỏi: “Sao vậy? Không muốn đến thế sao?”
Ngô Thế Huân thở dốc chưa ngưng, hắn nằm dựa trên vai Hoàng Tử Thao, hổn hển nói: “Đừng bắt ta đeo ở nơi đó.”
Tuy rằng thân hắn trúng dâm tâm cổ, nhưng dù sao hắn cũng là một trang nam nhi đường đường chính chính, nếu bị người khác để lại dấu hiệu kiểu này, sau này bảo hắn làm sao còn dám gặp ai?
Hoàng Tử Thao nắm đôi vòng tai kia trong lòng bàn tay, “Nếu ngươi không chịu, vậy thì ném đi cho xong.” Nói rồi gã làm bộ muốn ném.
Ngô Thế Huân vội vàng cầm tay gã, ngăn cản: “Đừng ném! Ta đâu có nói không chịu lấy.”
Hoàng Tử Thao nhìn hắn.
Ngô Thế Huân hơi đỏ mặt, nhìn qua hướng khác. Hắn vươn tay bắt lấy vòng tai trên tay Hoàng Tử Thao, “Nếu ngươi nguyện ý tặng cho ta, ta sẽ nhận. Tuy nói không thể đeo ở trên người, nhưng nó là đồ của ta rồi, ta sẽ giữ nó cẩn thận.”
Hoàng Tử Thao nghe vậy, bỗng nhiên cười ha ha không dừng, gã ôm chầm lấy Ngô Thế Huân, đẩy hắn lên giường rồi thả người đè lên lần nữa.
Ngô Thế Huân vẫn nắm chặt đôi vòng tai kia trong tay, nó từ kẽ hở ngón tay lóe ra ánh lấp lánh.
Bởi vì ban đêm còn có chuyện quan trọng, Hoàng Tử Thao tiết một lần trong cơ thể Ngô Thế Huân xong thì không tra tấn hắn thêm nữa. Gã ôm hắn nói chuyện một lát rồi mới khoát quần áo ra ngoài.
Ngô Thế Huân biết bọn họ nhất định phải lẻn vào Vân gia đêm nay. Hắn không ngăn được, cũng chỉ đành mặc quần áo theo gã đi ra ngoài.
Phác Xán Liệt đã gần sắp xếp hành trang xong, thấy Hoàng Tử Thao đi ra liền nói: “Có thể xuất phát rồi.”
Hoàng Tử Thao nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ” một tiếng đáp.
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, dặn dò: “Ta biết hai người các ngươi có một thân võ công lợi hại, kiêu ngạo thành quen. Thế nhưng cơ quan của Vân gia không phải chỉ là hư danh, bất kể thế nào cũng phải lấy cẩn thận lên đầu. Trộm châu hay cứu người đều là việc tiếp theo, trước hết phải đảm bảo tính mạng lúc trong cơ quan.”
Hoàng Tử Thao nâng tay nhéo nhéo lỗ tai Ngô Thế Huân, rồi mới phất tay buông hắn ra, nói: “Đi thôi.”
Phác Xán Liệt cười cười, dụng khinh công nhảy ra khỏi tường viện, Hoàng Tử Thao theo sát phía sau y.
Ngô Thế Huân đứng một mình trong sân hồi lâu, tâm tình phập phồng vô chừng, không ngủ được. Lẳng lặng đợi đến khi mặt trời hửng sáng, Hoàng Tử Thao và Phác Xán Liệt trước sau vẫn không trở về.
Lúc chân trời mới nổi lên ánh sáng, Kim Chung Nhân giúp Ngô Thế Huân cho cổ trùng ăn xong, hai người thu dọn, lệnh cho đệ tử Võ Lâm Minh giải thủ hạ của Vân gia hôm qua bắt được lên. Hắn dùng thân phận Võ Lâm Minh chủ, chính thức đến cửa Vân gia.
Trong lòng Ngô Thế Huân vẫn có chút bất an, hắn không biết liệu có phải Hoàng Tử Thao cùng với Phác Xán Liệt tìm không thấy nơi cất giấu Bạch Ngọc Lưu Ly châu và Ngô Diệc Phàm cho nên mới nán lại Vân gia không chịu rời đi hay không, hay là đúng như hắn lo lắng, hai người họ đã trúng cạm bẫy của Vân gia rồi. Nhưng bất kể ra sao, hắn cũng nên đè nén lại cảm xúc, chuyên tâm ứng phó tình thế trước mắt.
Ngô Thế Huân đưa bái thiếp đưa cho kẻ gác cổng Vân gia, kẻ gác cổng kia khách khách khí khí thỉnh hắn chờ một chút.
Ngô Thế Huân gật đầu, “Làm phiền .”
Một lát sau, hai cánh cửa lớn đều bằng gỗ của Vân gia không chút âm thanh được đẩy ra từ bên trong, một nam tử trung niên quần áo chỉnh tề bước ra, chắp tay mời: “Thì ra là Ngô minh chủ đại giá quang lâm, thật sự không biết để tiếp đón từ xa, mau mời vào!”
Kim Chung Nhân đứng phía sau Ngô Thế Huân, yên lặng nhìn cánh cửa gỗ cao lớn. Y nghe thấy Ngô Thế Huân giục: “Kim Chung Nhân, vào đi thôi.”
Kim Chung Nhân phương gật đầu.
Nam tử trung niên kia lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Vị này chính là Kim Chung Nhân đạo trưởng của Vân Dương đạo phái ư?”
Kim Chung Nhân lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Trung niên nam tử cả kinh nói: “Không ngờ được hai vị lại cùng nhau đến thăm Vân gia, thật sự là, thật sự là...” Hắn lắp bắp hai câu không ra, chỉ có thể vung tay nói, “Xin mời vào, nhị thiếu gia đã đến sảnh chờ các vị rồi.”
Ngô Thế Huân chắp tay nói: “Đa tạ.”