Ngô Thế Huân không thể làm gì hơn, chỉ có thể lưu lại Lạc Dương hơn nửa tháng nữa.
Phần lớn thời gian mỗi ngày của Ngô Diệc Phàm hao phí tại Vân gia, buổi tối khi y trở về thì đã sức cùng lực kiệt.
Ngô Thế Huân vẫn là do ba người giúp hắn nuôi cổ trùng một ngày ba lần, còn về phần Ngô Diệc Phàm, đại khái vì Ngô Thế Huân cảm thấy không được tự nhiên, bản thân Ngô Diệc Phàm cũng không đủ tinh lực nên y chỉ thỉnh thoảng bám lấy Ngô Thế Huân, hôn hôn ôm ôm một cái rồi thôi.
Giữa mấy người bọn họ có một loại ăn ý đến lạ, chưa từng nảy sinh tranh chấp lần nào nữa, trong lời nói cũng giữ sự xa cách, khách khí. Xem xét cho thật kĩ, họ cứ như những người xa lạ, chẳng qua là vì lợi ích nên cùng sóng vai chiến đấu mà thôi.
Khi rãnh rỗi, Kim Chung Nhân sẽ so chiêu với Hoàng Tử Thao và Phác Xán Liệt. Chỉ đơn thuần luận bàn nội lực và võ công, Phác Xán Liệt kém hơn một chút, còn Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao lại ngang nhau về thực lực, mỗi lần giao thủ đều rất khó phân cao thấp.
Ngô Thế Huân xem hai người so chiêu, thầm than so sánh với Kim Chung Nhân, Hoàng Tử Thao, con đường tập võ của bản thân dường như có rất nhiều chỗ hoang phế. Thế nhưng hắn cũng biết, ngay từ thuở nhỏ hắn đã không một lòng si mê võ học như bọn họ. Với hắn mà nói, một thân võ công thượng thừa là trợ lực vô cùng vững chắc, có thể dùng để hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ võ lâm, còn đỉnh cao của võ công lại không phải thứ mà hắn theo đuổi.
Ngô Thế Huân nghĩ có lẽ Phác Xán Liệt cũng giống như thế, học võ chỉ vì có điều cầu, vì một ngày có thể đạt được mục đích của mình; Vậy Hoàng Tử Thao thì sao, ước nguyện ban đầu khi gã tập võ là báo thù, mà mười năm trước gã cũng đã chính tay đâm chết kẻ thù, hiện tại gã vẫn say mê võ học, lại là vì cái gì?
Tình hình ở chung giữa bọn họ lúc này cũng xem như hòa hợp. Thời hạn Ngô Diệc Phàm chữa bệnh đúng y như dự đoán của chính y, qua nửa tháng, Vân Thư Hành đã có thể xuống giường đi lại.
Ngô Diệc Phàm viết ra một danh sách các bước điều dưỡng, dặn dò kĩ lưỡng Vân Tiếu Hành phải nhớ cho Vân Thư Hành uống thuốc đúng hạn, sau này chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thì sẽ bình phục lại rất nhanh.
Đây không phải sự tình một ngày, hai ngày là dứt. Vân Tiếu Hành thương lượng với Vân Thư Hành xong thì giao Bạch Ngọc Lưu Ly châu cho Ngô Diệc Phàm, cũng nói lời tạ ơn với y.
Ngô Diệc Phàm không kịp nghỉ ngơi liền nhảy lên cỗ xe ngựa Ngô Thế Huân đã chuẩn bị tốt, tiếp tục chạy đi. Vẫn là hai tiểu đồng đánh xe, không có người ngoài đi theo, Ngô Thế Huân và mấy người còn lại thì mỗi người cưỡi một con ngựa.
Trên đường đi, có lần Ngô Thế Huân lên xe ngựa, nhìn thấy Ngô Diệc Phàm co người ngủ say. Hắn tiến lên định đắp chăn cho y thì thấy Ngô Diệc Phàm giật giật ngón tay rồi tỉnh lại.
Ngô Diệc Phàm ngồi dậy, bỗng nhiên bổ nhào lên người Ngô Thế Huân, ôm bả vai hắn, hôn môi hắn. Ngô Thế Huân tránh đi không kịp, Ngô Diệc Phàm đã luồn lưỡi vào miệng Ngô Thế Huân, một bên hôn môi, một bên móc viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu lấy được từ Vân gia cất trong lòng ra.Ngô Diệc Phàm đặt viên châu vào lòng bàn tay Ngô Thế Huân, nói: “Đây là ta vất vả lấy được, ngươi cất cho kĩ.”
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn viên châu trắng bóng trong lòng bàn tay, đáp: “Tự ngươi cất đi.”
Ngô Diệc Phàm không chịu cầm lại, “Nói cho ngươi là cho ngươi .”
Ngô Thế Huân nhìn y lộ ra nét mặt hơi mất vui, thế là đồng ý: “Vậy thì ta giữ trước, đợi tìm đủ bốn viên, chúng ta sẽ thương lượng chi tiết sau.”
Ngô Diệc Phàm “Ừ” một tiếng, dùng chút lực đè lên Ngô Thế Huân, ho nhẹ một hơi, rồi mới vùi đầu hôn môi Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân đẩy bả vai y ra, “Đừng quấy.”
Ngô Diệc Phàm nhất quyết không tha, một tay lật vạt áo Ngô Thế Huân, đôi môi ướt át hôn xuống dưới từng chút một rồi mút phần da thịt mềm dẻo dưới lớp áo kia.
Ngô Thế Huân vừa mở miệng liền không kềm được tiếng rên rỉ. Hắn đẩy Ngô Diệc Phàm ra, vùng người muốn đứng lên, lại bị Ngô Diệc Phàm ôm lấy từ phía sau. Phân thân cứng rắn đặt ngay giữa khe mông hắn khiến cho hai chân Ngô Thế Huân không khỏi mềm nhũn mà ngã sấp người.
Nhưng vào lúc này, màn xe lay nhẹ, Hoàng Tử Thao phi người mà vào, trước khi Ngô Diệc Phàm kịp phản ứng, gã đã nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người y.
Ngô Diệc Phàm hiện đang tách chân ngồi xổm trong xe tức đến mức muốn phun máu.
Hoàng Tử Thao xốc Ngô Thế Huân lên, để Ngô Thế Huân ngồi trong lòng gã, đối mặt với Ngô Diệc Phàm, một bàn tay luồn vào vạt áo xốc xếch của hắn, kẹp lấy một bên đầu vú rồi vê nhẹ, cười lạnh một tiếng nhìn Ngô Diệc Phàm, “Ta nói chuẩn cho ngươi chạm vào hắn sao?”
Hoàng Tử Thao kéo tụt đai lưng của Ngô Thế Huân, mở tung áo hắn ra rồi mới kéo quần hắn.
Sau khi Ngô Thế Huân ý thức được mục đích của Hoàng Tử Thao liền vội bắt lấy cánh tay gã, ngăn cản: “Đừng như vậy!”
Tất nhiên Hoàng Tử Thao sẽ không nghe hắn can ngăn, còn Ngô Thế Huân bởi vì động tình mà cả người mềm yếu vô lực, khó có thể tự khống chế bản thân. Hắn đành trơ mắt nhìn Hoàng Tử Thao cởi sạch quần áo trên người mình, thân thể trần trụi cứ thế đối diện Ngô Diệc Phàm.
Hai tay Hoàng Tử Thao sờ xuống ngực Ngô Thế Huân. Ngón tay gã bóp chặt đầu vú Ngô Thế Huân, kéo nhẹ nó ra, hai đầu vú sậm màu lập tức đỏ lên như máu rồi sưng cứng.
Động tác của Hoàng Tử Thao không nhanh không chậm, dường như cố ý để Ngô Diệc Phàm nhìn. Sau khi đùa giỡn đầu vú Ngô Thế Huân xong, hai tay gã luồn qua bắp đùi Ngô Thế Huân rồi vòng chặt trước người Ngô Thế Huân, để đùi hắn gác trên cánh tay gã, nâng đùi hắn lên, tách ra, sau đó gã cầm lấy phân thân Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng xoa nắn.
Nhìn từ góc độ của Ngô Diệc Phàm, có thể chiêm ngưỡng phong cảnh giữa hai chân Ngô Thế Huân không sót chút gì, thậm chí có thể thấy hậu huyệt hắn vì căng thẳng mà khép mở không ngừng.
Ngô Diệc Phàm thử phá huyệt đạo mới phát hiện nội lực của Hoàng Tử Thao quả thật sâu không lường được, bất kể cố sức cách mấy, huyệt đạo vẫn bị phong chặt như cũ.Hoàng Tử Thao nắm hai tiểu cầu của Ngô Thế Huân mà nhẹ nhào nặn, một bàn tay đi xuống, ngón tay đút vào cửa huyệt. Ngô Thế Huân co rút lại hậu huyệt theo bản năng, ngón tay giữa của gã lập tức bị nuốt vào.
Hai gò má Ngô Thế Huân lúc này đã ửng đỏ, thần sắc ngẩn ngơ, môi he hé phun ra hơi thở nóng rực.
Ngô Diệc Phàm bắt đầu hít thở nặng nhọc, căm hận trừng ngón tay Hoàng Tử Thao đang đùa giỡn Ngô Thế Huân.
Ngón tay kia đã gần cắm hết vào hậu huyệt Ngô Thế Huân, chỉ còn lại gốc ngón tay còn lộ ra ngoài, ngón tay hơi nông ra nếp nhăn nơi cửa huyệt.
Hoàng Tử Thao dùng các ngón tay còn lại ấn xoa trên mặt hậu huyệt, đến khi huyệt khẩu thả lỏng hơn một chút mới chậm rãi rút ngón tay ra.
Ngô Diệc Phàm nhìn ngón tay của Hoàng Tử Thao óng ánh nước trong suốt, rồi gã lại thêm một ngón tay, tiếp tục cắm vào, ấn ép, mở rộng hậu huyệt của Ngô Thế Huân. Thậm chí gã còn tách hai ngón tay căng mở hậu huyệt, làm lộ ra vách thịt đỏ tươi bên trong, để Ngô Diệc Phàm nhìn cho rõ.
Ngô Thế Huân mệt mỏi tựa vào lòng Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao cúi đầu khẽ hôn vành tai và tóc mai của hắn, hôn đến nỗi Ngô Thế Huân động tình không ngớt, phải ngẩng đầu lên hôn môi với gã.
Một bàn tay của Hoàng Tử Thao vuốt ve bên hông Ngô Thế Huân, dìu hắn nâng mông lên rồi mới khẽ nói: “Tự mình ngồi lên đi.”
Ngô Thế Huân gục đầu, mái tóc dài chảy xuống, che khuất đôi mắt. Ngô Diệc Phàm chỉ có thể thấy đôi môi trơn bóng mím chặt của hắn. Hắn vậy mà thật vươn hai tay đỡ lấy dương cụ của Hoàng Tử Thao, rồi mới tự mình nâng mông ngồi lên.
Côn thịt thô to chỉ chèn nổi vào một nửa, Ngô Thế Huân đang say sưa trong bể dục mới nhớ ra Ngô Diệc Phàm còn quan sát, tức thì hắn ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm bắt gặp Ngô Thế Huân nhìn y thì dời mắt nhưng lại lập tức nhìn lại ngay, trong thần sắc có vài phần tủi thân.
Ngô Thế Huân xấu hổ vô cùng. Ngay lúc đó, Hoàng Tử Thao đột nhiên đâm lút vào thân thể Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân kinh hô một tiếng, mất trọng tâm, bổ nhào về phía trước, đầu vừa lúc chôn giữa hai chân Ngô Diệc Phàm.
Hoàng Tử Thao nâng eo Ngô Thế Huân lên, đâm chọc liên tục ở phía sau, đâm đến mức thân thể Ngô Thế Huân không kìm được mà đung đưa về phía trước, khuôn mặt vừa lúc cọ xát giữa hai chân Ngô Diệc Phàm.
Hắn có thể cảm thấy rõ dương vật cứng rắn giữa hai chân Ngô Diệc Phàm, cách lớp quần mà cọ vào hai má hắn.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu, thấy biểu cảm Ngô Diệc Phàm có chút đáng thương, hắn do dự chốc lát thì vươn tay cởi quần Ngô Diệc Phàm, lấy dương vật loã lồ kia ra, mở miệng định ngậm vào.
Bỗng nhiên Hoàng Tử Thao ở phía sau xốc nách Ngô Thế Huân lên, ôm hắn dậy, bắt hắn ngồi ngửa về sau, dựa vào người gã.
Ngô Diệc Phàm vốn đang trông mong chờ đợi, nhất thời rơi vào tuyệt vọng.
Ngô Thế Huân ngồi trong lòng Hoàng Tử Thao, hậu huyệt nuốt nhả dương cụ tráng kiện của Hoàng Tử Thao, eo bị ghìm chặt, khi liên tục lên xuống, quy đầu gã mạnh mẽ thúc vào điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn.Ngô Thế Huân bị khoái cảm tra tấn, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ngẩng đầu lên dựa vào người Hoàng Tử Thao mà thở hổn hển.
Bàn tay Hoàng Tử Thao cùng lúc chậm rãi ve vuốt cơ thể Ngô Thế Huân, cảm nhận khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp rên rỉ của hắn.
Hoàng Tử Thao kề bên tai Ngô Thế Huân, dùng giọng nói thấp trầm hỏi: “Thích không?”
Ngô Thế Huân mờ mịt mở to hai mắt, tựa hồ nghe không hiểu ý Hoàng Tử Thao.
Hoàng Tử Thao lấy tay vặn nhẹ đầu hắn qua, chạm nhẹ lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, “Thích không?”
Ngô Thế Huân nhìn đôi mắt sáng tỏ của Hoàng Tử Thao, cảm thấy như bản thân đã chìm sâu vào đó mất rồi mà gật nhẹ đầu.
Hoàng Tử Thao thu tay, ghì chặt Ngô Thế Huân trong lòng mình. Gã cúi đầu hôn sâu với hắn, hạ thân đâm rút sâu trong cơ thể Ngô Thế Huân không ngừng một khắc.
Thẳng đến lúc bắn ra, Hoàng Tử Thao vẫn ôm chặt Ngô Thế Huân không định buông tay, gã vuốt ve hai má và tóc mai đẫm mồ hôi của hắn.
Ngô Thế Huân thở gấp, đợi phục hồi tinh thần, hắn mới nhớ đến Ngô Diệc Phàm bị bọn họ quăng qua một bên.
Ngô Diệc Phàm lạnh mặt, nhắm hai mắt lại, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ.
Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao, chống thân tiến lên giải huyệt đạo cho Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm mềm người, suýt nữa ngã ngửa về sau. Đợi đến khi bình thường trở lại, y liền chỉnh quần áo cho ngay ngắn, lướt qua hai người Ngô Thế Huân, vén rèm lên đi ra ngoài.
Ngô Thế Huân nhịn không được định vươn tay ngăn y, nhưng Hoàng Tử Thao lại bắt lấy cánh tay hắn hất qua một bên, áp hắn lên vách thùng xe, hỏi: “Sao vậy? Muốn y quay lại chơi ngươi một lần à?”
Ngô Thế Huân nghe vậy, xấu hổ nói: “Đương nhiên không phải, ta chỉ là...”
Chỉ là cái gì, nhất thời Ngô Thế Huân cũng không nói ra được.
Hoàng Tử Thao nghiêng người ôm Ngô Thế Huân trước ngực, một bàn tay nắm lấy bàn tay Ngô Thế Huân, mở năm ngón tay hắn ra, nhìn lòng bàn tay, nói: “Chỉ tay rất rối, thiếu quyết đoán, tình lộ trắc trở.”
Ngô Thế Huân không khỏi mỉm cười, “Phật gia có thuyết pháp này sao?”
Hoàng Tử Thao nói: “Đây là thuyết pháp của ta.”
Ngô Thế Huân lật lòng bàn tay, áp vào lòng bàn tay Hoàng Tử Thao rồi mới từ từ lồng mười ngón tay vào nhau, kéo tay cả hai vào trong ngực mình.
Ngô Thế Huân hỏi: “Hoàng Tử Thao ca ca, ngươi có từng nghĩ tới, khi ta giải cổ độc rồi thì sẽ thế nào không?”
Hoàng Tử Thao hỏi: “Ngươi để tâm lắm sao?”
Ngô Thế Huân cười khổ một tiếng, “Thật ra ta không chỉ một lần nghĩ tới, nhưng nghĩ đến cuối, ta cũng không dám nghĩ nữa.”
Hoàng Tử Thao nói: “Nhân sinh khổ đoản, sao không tùy tâm sở dục?”
“Tùy tâm sở dục?” Ngô Thế Huân bất giác chống người đứng lên, cúi đầu nhìn về phía Hoàng Tử Thao.Hoàng Tử Thao thản nhiên nói: “Thất tình lục dục là thiên tính của con người, muốn làm gì thì đừng ngại làm. Hoặc là nói, đời người có thể có mấy cái mười năm, luân lý đạo đức vô dụng chỉ mang đến đau khổ và áp lực, đến phút cuối, người có tâm mà không có lực, rốt cuộc chỉ để lại tiếc nuối mà thôi.”
Ngô Thế Huân nhíu mày, suy tư một lát, “Nhưng ta lại không đồng ý với ngươi.”
Hoàng Tử Thao cười nhạo một tiếng, “Ta không cần bất luận kẻ nào đồng ý với ta.” Gã thả lỏng hai tay, nằm ườn ra đó, “Đương nhiên, vẫn sẽ có chỗ cố kỵ, tỷ như sợ chơi hỏng ngươi, đành phải thu liễm lại một chút. Có điều đạt được thì có điều mất đi, thất tình lục dục ở ngay trước mắt, ngươi phải tự cân nhắc, kẻ nào nặng kẻ nào nhẹ, kẻ nào ngươi phải quẳng đi, người nào ngươi phải nắm chặt trong lòng bàn tay.”
Hoàng Tử Thao nói xong, chợp mắt một giấc.
Ngô Thế Huân chống người gồi dậy, ngây người nhìn khuôn mặt say ngủ của Hoàng Tử Thao một chốc thì mặc quần áo vào, xốc màn xe lên rồi xuống xe.
Xe ngựa chạy rất êm, bốn con ngựa phía sau đi theo không nhanh không chậm.
Ngô Thế Huân nhảy lên một con ngựa không người cưỡi, Phác Xán Liệt giao dây cương đang nắm trong tay cho hắn, Ngô Thế Huân nói một tiếng tạ.
Ngô Diệc Phàm đi sau vài bước, thần sắc lãnh đạm, không có cảm xúc.
Ngô Thế Huân định an ủi y vài câu nhưng lại không biết mở miệng thế nào, hắn chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, cưỡi ngựa lẳng lặng đi trước.
Đoàn người tiếp tục hướng về Côn Luân.
Ngô Diệc Phàm nghẹn một hơi trong ngực. Sau ngày đó, y cũng không bám dính lấy Ngô Thế Huân nữa, thậm chí cả nói chuyện của không chịu nói nhiều hơn hai câu với hắn. Thế nhưng, mỗi ngày vẫn bắt mạch điều trị cho Ngô Thế Huân đúng hạn, không chút lơi lỏng.
Ngô Thế Huân biết tính y nên cũng không so đo. Một đường đi tới, vẫn chiếu cố y đủ chỗ.
Cho đến khi tới được chân núi Côn Luân, xe ngựa khó đi tiếp nữa, đoàn người đành dừng ở một thôn, dàn xếp ổn thoả cho hai tiểu đồng của Ngô Diệc Phàm và xe ngựa, còn lại năm người đi bộ lên núi.
Sức khoẻ Ngô Diệc Phàm không tốt, trước khi đi, hai tiểu đồng choàng cho y một tấm áo lông riêng, cổ áo cũng bằng lông, từ lớp lót trong tới mặt ngoài đều là một màu trắng như tuyết.
Cửa vào núi Côn Luân là nơi quanh năm đọng tuyết, một vùng mênh mang thuần trắng, thế núi hiểm trở hướng trời cao.
Ngô Thế Huân và đoàn người men theo đường nhỏ lên núi của thợ săn để leo lên trên. Tuy rằng địa thế nguy hiểm nhưng may là mọi người đều có khinh công trong người, đi đứng coi như thuận lợi. Chỉ là càng lên cao, không khí càng loãng, Ngô Thế Huân đi phía trước cũng có thể nghe thấy hô hấp càng lúc càng nặng nề của Ngô Diệc Phàm đi ở sau.
Hai gò má Ngô Diệc Phàm đỏ bừng một cách bất bình thường, há miệng hít thở luồng không khí mỏng manh. Vậy mà khuôn mặt y tỏ ra rất bình tĩnh, không có chút nét mỏi mệt.Bỗng nhiên, Ngô Diệc Phàm vấp phải một khối đá vỡ, cả người đổ xuống.
Đi ở phía trước Ngô Diệc Phàm, Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao đồng thời ra tay, mỗi người bắt lấy một cánh tay Ngô Diệc Phàm, nâng kéo y lên phía trước mình.
Phác Xán Liệt đỡ lấy bả vai Ngô Diệc Phàm, nói: “Sư đệ, nếu thật sự đi không nổi nữa thì không bằng nghỉ một lát đi.”
Ngô Diệc Phàm gạt tay y ra, nói: “Không cần, ta có thể đi.”
Ngô Thế Huân dừng chân, quay đầu lại nhìn y, hỏi: “Ta cõng ngươi có được không?”
Ngô Diệc Phàm lập tức gạt đi: “Đùa cái gì thế!” Trên mặt y có nét chán nản, y lướt qua Ngô Thế Huân, tiếp tục đạp lên lớp tuyết, tập tễnh đi về phía trước.
Đêm hôm đó, bọn họ ngủ ở sườn núi ngay ngoài trời, tìm một tảng đá lớn để tránh gió, đốt một đống lửa rồi uống nước lạnh ăn lương khô qua loa cho đầy bụng.
Ngô Thế Huân vươn tay sưởi ấm, Ngô Diệc Phàm bắt lấy cổ tay bắt mạch cho hắn, một lát sau thì “Hử” một tiếng khẽ khàng.
Ba người còn lại đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngô Diệc Phàm nói: “Nơi này... dường như có thể ức chế độc tính của cổ trùng.”
Phác Xán Liệt nghe vậy, cũng vươn tay dò mạch đập của Ngô Thế Huân, nói: “Quả nhiên, cổ trùng không chỉ dừng xao động mà còn lâm vào trạng thái ngủ sâu.”
Ngô Thế Huân vội hỏi: “Có phải có thể dừng nuôi cổ trùng hay không?”
Ngô Diệc Phàm đáp: “Theo lý thuyết là vậy.”
Phác Xán Liệt hỏi: “Sao lại thế?”
Kim Chung Nhân bỗng nhiên phủi tuyết đọng trên người, nói: “Có lẽ là do nhiệt độ, Ngô Thế Huân, ta nhớ rõ ngươi từng nói Thanh Tùng lão nhân tựa hồ cũng trúng huyết khế?”
Ngô Thế Huân nói: “Khi đó ta không cho là đúng, dường như sư phụ có nhắc tới, nhưng người nói cũng rất mơ hồ, ta cũng không nghĩ nhiều. Nay ngươi hỏi ta, ta lại không dám chắc.”
Kim Chung Nhân nói: “Ta đoán đây có lẽ cũng là nguyên nhân Thanh Tùng lão nhân ẩn cư ở nơi này.”
Ngô Thế Huân gật đầu, “Đợi ngày mai gặp sư phụ, chúng ta liền biết.”
Đêm nay, mọi người chỉ thay phiên nhau tạm nghỉ một chốc. Vì thời tiết quá khác nghiệt, hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, đoàn người lập tức lên đường chạy đi.
Hôm qua, họ đã vượt qua đỉnh một ngọn núi, lộ trình hôm nay là đi xuống. Dưới chân gần như không còn dấu vết người đi qua nữa, Ngô Thế Huân chỉ có thể đi trước dựa vào trí nhớ của mình. Sau khi vượt qua ngọn núi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khe núi, trong một vùng tuyết phủ trắng xoá, vậy mà lại lộ ra một mảnh xanh tươi. Chính giữa nơi cây cối vây xung quanh là một mặt hồ rộng lớn. Mặt hồ tĩnh lặng như gương, phản chiếu cây xanh bên bờ núi tuyết, giữa là trời xanh mây trắng, chẳng khác nào cảnh thần thoại của một thế giới khác.
Phác Xán Liệt tán thưởng: “Đó chính là hồ Dao Trì trong truyền thuyết của Côn Luân ư?”
Ngô Thế Huân lộ ra một nụ cười, “Sắp đến rồi.”Khe núi ngay trước mắt nhưng khi xuống núi cũng phải mất gần nửa ngày nữa.
Đến khi tới gần, có thể thấy ngay cách bờ hồ không xa có hai gian nhà gỗ nhỏ, trước nhà là một mảnh ruộng đã khai khẩn, trồng mấy thứ rau cải linh tinh.
Mà lúc này, một ông lão râu tóc bạc trắng đang ngồi ở bên hồ, tay cầm câu, câu cá một cách hết sức chăm chú.
Ngô Thế Huân nín thở, ngần ngừ tiến lên hai bước, rồi mới vội chạy tới bên người ông lão, hai đầu gối quỳ xuống đất, kêu lên: “Sư phụ!”
Ông lão quay đầu lại, cùng lúc cũng vừa kéo cổ tay, cần câu dài khoẳng vung lên, kéo theo một con cá vẫy đạp từ dưới hồ.
Ông lão vuốt râu cười, “Huân nhi, con đã trở lại.”
Ngô Thế Huân dập đầu liên tiếp ba cái, “Đồ nhi bất hiếu, chưa thể phụng dưỡng sư phụ.”
Thanh Tùng lão nhân bắt con cá kia bỏ vào sọt truc bên người, xong thì vươn hai tay đỡ Ngô Thế Huân dậy, “Hài tử ngốc.”
Đợi Ngô Thế Huân đứng dậy, Thanh Tùng lão nhân nhìn về phía Kim Chung Nhân mấy người, nói đứng tại chỗ chờ: “Họ đều là bằng hữu của con à?”
Ngô Thế Huân nghe vậy thì hơi đỏ mặt, nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Thanh Tùng lão nhân cười “Ha ha” một tiếng, lại chuyển hướng Ngô Thế Huân, nói: “Sao vậy? Chỉ đơn giản về thăm sư phụ thôi sao?”
“Sư phụ,“ Ngô Thế Huân ngần ngừ do dự, đè thấp giọng nói, “Đồ nhi không ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, không cẩn thận─ dẫn phát huyết khế.”
Thanh Tùng lão nhân liễm cười, nhíu mày dò mạch đập của Ngô Thế Huân, đồng thời hỏi: “Là người nào?”
Ngô Thế Huân cúi đầu càng thấp, cuối cùng nói với giọng gần như không thể nghe được: “Bốn đều có...”
Thanh Tùng lão nhân nổi giận quát: “Quả thực là càn quấy!”
Ngô Thế Huân bị Thanh Tùng lão nhân quát như thế thì càng không nâng nổi đầu, lúc này hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi, phất vạt áo liền muốn quỳ xuống.
Thanh Tùng lão nhân nâng tay ngăn lại, thở dài: “Rốt cuộc con có nỗi khổ gì?”
Ngô Thế Huân nhẹ giọng đáp: “Một lời khó nói hết.”
Thanh Tùng lão nhân vỗ vỗ bả vai hắn, nhịn không được mà than thở một tiếng, ánh mắt đảo qua từng người một đứng cách đó không xa, cuối cùng dừng ở trên người Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân chắp tay hành lễ, “Tiền bối.”
Thanh Tùng lão nhân gật đầu, bỗng nhiên ông lão nhảy lên, hai tay nắm thành quyền đánh tới trước ngực Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân nhanh chóng lui hai bước, tránh đi thế công.
Thanh Tùng lão nhân không định dừng lại, hai tay lập tức biến chiêu, dùng khuỷu tay thụi vào eo Kim Chung Nhân, chân đứng trung bình tấn rồi nhấc chân đá vào đầu gối y.
Ngô Thế Huân tiến lên hai bước, kinh hô: “Sư phụ!”
Một thân Tiệt Dương công của Thanh Tùng lão nhân so với Ngô Thế Huân không biết tinh diệu hơn gấp bao nhiêu lần, dù chiêu thức của ông lão không hề cầu kỳ nhưng biến chiêu cực nhanh và chuẩn xác. Kim Chung Nhân liên tục ngăn mấy chiêu đã cảm thấy chấn động nội lực, không thể không đề lại tinh thần để toàn lực đối phó.Hai bàn tay của Thanh Tùng lão nhân đẩy cánh tay của Kim Chung Nhân ra, rồi mới trầm giọng nói: “Rút kiếm đi.”
Kim Chung Nhân không chút chần chừ, tay phải y đập lên vỏ kiếm, trường kiếm trắng bạc liền thoát khỏi vỏ. Kim Chung Nhân cầm chuôi kiếm, lòng bàn chân mượn lực nhảy lên, mũi kiếm nhằm hướng Thanh Tùng lão nhân mà đâm tới.
Thanh Tùng lão nhân nghiêng người, hai tay chập lại, khi trường kiếm của Kim Chung Nhân xẹt qua bên hông, ông lão dùng nội lực dồi dào chụp lấy thân kiếm, cánh tay vừa lật, cơ thể Kim Chung Nhân cũng xoay trên không trung theo kiếm rồi mới hạ xuống vững vàng.
Ngay khi vừa rơi xuống, Kim Chung Nhân lập tức giơ kiếm mà lên, hai người lại liên tiếp so mấy chiêu, thần thái Thanh Tùng lão nhân bình thản như trước, thoải mái hóa giải kiếm chiêu của Kim Chung Nhân, đến cả người có nội lực thâm hậu như Kim Chung Nhân cũng phải liên tục lùi lại.
Cuối cùng, Kim Chung Nhân dừng bước, hai tay ôm kiếm, y khom người nói: “Vãn bối không phải đối thủ của tiền bối.”
Thanh Tùng lão nhân nhìn Kim Chung Nhân, vuốt râu mỉm cười, khen một tiếng “Tốt lắm.” Tiếp theo lại hỏi: “Trưởng Chân lão nhân của Vân Dương đạo phái là gì của ngươi?”
Kim Chung Nhân đáp: “Là gia sư.”
Thanh Tùng lão nhân nghe vậy thì cười dài: “Quả nhiên là đồ nhi của lão, sư phụ ngươi dạo này sao rồi?”
Kim Chung Nhân nói: “Sư phụ năm năm trước đã cưỡi hạc về Tây.”
Nụ cười của Thanh Tùng lão nhân chợt tắt, ông lão than một tiếng: “Trưởng Chân cũng đi rồi, may mà lão thu được một đồ đệ như ngươi, có chết cũng không đáng tiếc.”
Nói xong, Thanh Tùng lão nhân nhìn về phía Phác Xán Liệt, nâng tay, nói: “Người trẻ tuổi, tới phiên ngươi.”
Phác Xán Liệt mỉm cười, hai tay ôm quyền, “Thỉnh tiền bối chỉ giáo.”
Võ công chiêu số của Phác Xán Liệt vừa linh hoạt vừa biến hoá kỳ lạ, bộ pháp dưới chân là thải trận hình, ra chiêu nhanh nhẹn, biến chiêu cực nhanh.
Thanh Tùng lão nhân mới đầu cũng đoán không chuẩn bộ pháp của y, khi bị y ép sát mới dùng chân khí đẩy ra. Đáng tiếc, không tới mười chiêu, Thanh Tùng lão nhân đã nắm rõ bộ pháp di chuyển của y thì liền vận nội lực xuống hai chân, thế đứng vững vàng, để mặc cho Phác Xán Liệt tới gần mới động thủ ra chiêu.
Nội lực của Phác Xán Liệt không bằng Thanh Tùng lão nhân, không dám đối chọi trực tiếp, y chỉ đành phải biến chiêu thu chiêu. Trong lúc nhất thời không thể đột phá được, một con trùng màu đen nhỏ bỗng chui từ trong tay áo ra, nhưng mới chỉ ló đầu đã bị ngón tay của Phác Xán Liệt thu trở về.
Thanh Tùng lão nhân thu chiêu lùi về, hỏi: “Vũ khí gì vậy? Sao không lấy ra?”
Phác Xán Liệt chắp tay nói: “Bàng môn tả đạo, sợ tiền bối chê cười.”
Thanh Tùng lão nhân hỏi: “Võ học của ngươi không phải đến từ Trung Nguyên?”
Phác Xán Liệt đáp: “Vãn bối xuất sư ở Miêu Cương.”
Thanh Tùng lão nhân gật đầu nói: “Khó trách. Võ công không quan trọng là chính đạo hay bàng môn, chỉ để ý dùng ở đâu. Có lòng hiệp nghĩa, đó mới là chính đạo.”Phác Xán Liệt khom người nói: “Tạ tiền bối dạy bảo.”
Thanh Tùng lão nhân vẫn vuốt râu cười cười như cũ.
Đến khi ánh mắt dừng trên người Hoàng Tử Thao, Thanh Tùng lão nhân mới nhíu mi ngẫm nghĩ một lát, “Người trẻ tuổi, ta từng gặp qua ngươi.”
Hoàng Tử Thao gật đầu, “Tiền bối nhốt ta dưới núi Thiếu Lâm, giam gần mười năm, không biết tiền bối còn nhớ hay không?”
Thanh Tùng lão nhân đáp: “Nhớ rõ, ngươi là đồ nhi của Vĩnh Tề, Hoàng Tử Thao.”
Hoàng Tử Thao nói: “Chính là ta.”
Thanh Tùng lão nhân bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Đã gần mười năm rồi ư...”
Hoàng Tử Thao hỏi: “Có phải tiền bối lại muốn ra tay đuổi ta về Thiếu Lâm?”
Thanh Tùng lão nhân không đáp mà lại gọi: “Huân nhi!”
“Sư phụ?” Ngô Thế Huân tiến lên.
Thanh Tùng lão nhân hỏi: “Tại sao con lại đi chung với tên ma đầu này?”
Ngô Thế Huân vội vàng nói: “Về việc năm đó, Hoàng Tử Thao ca ca có nỗi khổ riêng!”
Thanh Tùng lão nhân cũng không truy vấn là nỗi khổ gì mà chỉ hỏi: “Vậy sư phụ hỏi con, con cảm thấy có nên đuổi gã về Thiếu Lâm giam lại hay không?”
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, chầm chậm trả lời: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy không nên.”
Thanh Tùng lão nhân nói: “Được, sư phụ tin tưởng con, con nói không nên thì không nên. Ta đã sớm rời khỏi giang hồ, chuyện trong chốn giang hồ không liên quan đến ta nữa, ân oán giữa ngươi và Thiếu Lâm ta không hỏi đến.” Nói xong, nâng tay bảo, “Nhưng một cửa này của ta, ngươi vẫn phải bước qua.”
Hai mắt Hoàng Tử Thao sáng ngời, “Đa tạ tiền bối, ta đợi một ngày này, đợi hết mười năm.”
Hoàng Tử Thao không giống với Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt, gã quả thật vẫn luôn chờ đợi ngày có thể giao thủ với Thanh Tùng lão nhân lần nữa. Không liên quan đến thù hận, chỉ là lòng gã, trong những ngày không thấy ánh mặt trời ấy, chỉ còn lại chấp niệm theo đuổi võ học.
Hoàng Tử Thao vẫn nhớ rõ lần giao thủ mười năm trước với Thanh Tùng lão nhân. Khi đó gã luôn tự phụ về võ nghệ tuyệt luân của mình, một mình gã có thể giết chết chủ nhân của tứ đại gia tộc Giang Nam, dù bị chúng tăng của Thiếu Lâm vây chặn truy bắt rất lâu, vẫn không có ai có thể ngăn cản được gã. Nhưng một ông lão bình thường như thế, chỉ dùng những chiêu thức đơn giản, đứng ra coi như đại diện một chút cho cái gọi là mặt mũi võ lâm giang hồ, lại làm cho gã không đường chống đỡ, cuối cùng bị điểm huyệt đạo, áp giải về Thiếu Lâm.
Nếu hôm nay có cơ hội tái chiến, tất nhiên Hoàng Tử Thao sẽ xuất ra công lực cả đời của mình, gã vận khí vào hai tay, hét dài một tiếng rồi đánh tới Thanh Tùng lão nhân.
Hoàng Tử Thao không dùng vũ khí, cũng nhờ vào một thân nội công tuyệt diệu mà vận dụng chiêu thức chiêu số một cách mạnh mẽ, gã chỉ dựa vào nội lực để giao đấu với Thanh Tùng lão nhân.Lúc này, so với lần giao thủ của Hoàng Tử Thao và Kim Chung Nhân tại Giang gia, chân khí của gã càng thêm hùng hậu, hữu lực, dòng khí khổng lồ làm cho những người khác đều phải thối lui vài bước, Ngô Diệc Phàm càng không chịu nổi, phải nâng tay ôm ngực.
Thanh Tùng lão nhân vẫn giống như những lần trước, không chủ động tiến công, ông lão chỉ liên tục ngăn cản chiêu thức. Mỗi lần tiếp chiêu của Hoàng Tử Thao là một lần cảm nhận được áp lực từ chân khí của đối phương đập vào nơi cơ thế tiếp xúc, Thanh Tùng lão nhân liền vận khí, nhất nhất hóa giải.
Ngô Thế Huân cảm giác được nhịp tim đột nhiên nhanh hơn, hắn lo lắng Hoàng Tử Thao sẽ làm sư phụ hắn bị thương, cũng lo sư phụ sẽ tổn thương Hoàng Tử Thao.
Nhưng hai người đang so đấu, hắn nào dám tùy tiện lên tiếng, nếu khiến một bên phân tâm, luồng nội lực mạnh bạo kia mà đập vào người, rất có thể sẽ lấy mạng người ta.
Ngô Thế Huân siết chặt nắm tay, nhìn hai người qua hơn mười chiêu. Hoàng Tử Thao bỗng nhiên bứt ra lui về sau, làm tiêu biến luồng chân khí, nói: “Ta thua.”
Thanh Tùng lão nhân gật đầu cười, “Không sai, tiến bộ rất xa so với mười năm trước, nếu lại cho ngươi mười năm, ta không hẳn là đối thủ của ngươi.”
Hoàng Tử Thao “Ừ” Một tiếng, “Hy vọng mười năm sau lại có cơ hội được lãnh giáo tiền bối.”
Thanh Tùng lão nhân nói: “Nếu bộ xương cốt rệu rã này của ta còn có thể sống đến ngày đó...”
“Sư phụ,“ Ngô Thế Huân xen lời ông lão, “Người nhất định có thể thọ đến trăm tuổi.”
Thanh Tùng lão nhân cười, lắc đầu, cuối cùng nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, “Người trẻ tuổi, tới phiên ngươi.”
Ngô Diệc Phàm bước lên phía trước một bước.
Ngô Thế Huân có chút lo lắng, đang muốn mở miệng khuyên ngăn Thanh Tùng lão nhân thì đã thấy Ngô Diệc Phàm chắp tay nói: “Thỉnh tiền bối chỉ giáo.”
Ngô Thế Huân thu hồi lời chưa ra khỏi miệng, hắn biết Ngô Diệc Phàm trời sinh có tính kiêu căng, nếu hắn mở miệng xin lui thay y, sợ là sẽ chọc giận y.
Ngô Thế Huân chỉ có thể lùi lại, trong lòng biết công lực thâm hậu của Thanh Tùng lão nhân có thể thu phóng tự nhiên, nhất định liếc mắt một cái thì đã nhìn ra thể chất gầy yếu của Ngô Diệc Phàm, hẳn là sẽ không làm y bị thương.
Một trận gió nhẹ thổi qua làm mái tóc bạc trắng của Ngô Diệc Phàm bay phất phơ, y thủ xong chiêu thức, nói: “Thỉnh.”
Cước bộ của Ngô Diệc Phàm không vững vàng, thân hình thì gầy yếu, tất nhiên Thanh Tùng lão nhân đã nhìn ra được. Ông lão cũng không ý khảo nghiệm võ công của họ, chỉ là ông đã quá thuần thục con đường võ công, khi đang luận bàn võ nghệ, thường thường có thể nhìn ra tính cách một người, hoặc là mềm dẻo khéo đưa đẩy, hoặc là kiên cường bất khuất, có người thì hiểu nhân tình biết tiến thối, nhưng cũng có người dù là đường chết cũng quyết đi đến cùng.
Thân hình Ngô Diệc Phàm khá linh hoạt nhưng thể lực quá yếu, mới tiếp hai chiêu của Thanh Tùng lão nhân đã muốn thở hồng hộc. Thanh Tùng lão nhân thu nội lực lại, chỉ đơn giản so đấu chiêu thức với y, y cũng bắt đầu ăn không tiêu. Hơn nữa, nơi này lại là nơi cao nguyên núi sâu, không khí rất loãng, người bình thường chỉ đi vài bước đã phải thở hổn hển, Ngô Diệc Phàm lúc này gần như đã cạn kiệt sức lực.Thanh Tùng lão nhân hóa giải lực đạo ở cổ tay y, đẩy vai y ra, Ngô Diệc Phàm liền lui hai bước, thân thể đổ về phía sau.
Thanh Tùng lão nhân sải một bước tiến đến, nắm áo y, ném người vào trong lòng Ngô Thế Huân, lắc đầu nói: “Tiểu tử này có căn cốt không tệ, thể chất quá yếu nhưng lại thích cậy mạnh.”
Ngô Thế Huân đỡ lấy Ngô Diệc Phàm, thấy y đã muốn hôn mê bất tỉnh thì lo lắng nói: “Sư phụ, để y đi nghỉ một lát đã.”
Thanh Tùng lão nhân nói: “Phòng của con vẫn để lại cho con, con đưa y vào đó nằm đi.”
Ngô Thế Huân gật đầu, ôm lấy Ngô Diệc Phàm rồi đi về hướng hai gian nhà gỗ nhỏ kia.
Thanh Tùng lão nhân giơ tay lên, nói: “Vào phòng ngồi một lát, ta đi pha trà cho các ngươi.” Nói xong, ông lão xoay người nhặt cần câu lên, theo Ngô Thế Huân đi về nhà.
Hai gian nhà gỗ, một gian nhỏ bên trái là phòng Ngô Thế Huân, dù đã qua nhiều năm, Thanh Tùng lão nhân vẫn để lại cho hắn, còn quét tước rất sạch sẽ; còn một gian bên phải ngăn làm hai phòng, bên ngoài là một thính đường nhỏ được bày biện khá tỉ mỉ, bên trong là phòng ngủ của ông lão.
Bếp lò thì phía sau phòng ở, dựng một mái che nhỏ, Thanh Tùng lão nhân đứng dưới mái che, khoanh tay đợi nước trong siêu sôi lên.
Ngô Thế Huân đến, Thanh Tùng lão nhân cũng không quay đầu lại, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện muốn nói riêng với sư phụ?”
“Sư phụ.” Ngô Thế Huân nhẹ giọng kêu.
Thanh Tùng lão nhân nói: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Ngô Thế Huân thầm than một tiếng, chậm rãi kể lại những chuyện trải qua mà một lời khó nói hết cho Thanh Tùng lão nhân. Hắn chỉ nói vì sao hắn dây dưa cùng mấy người bọn họ, còn những tình tiết bên trong, phần lớn được sơ lược bớt, thế nhưng Thanh Tùng lão nhân đã biết huyết khế phát tác như thế nào, dù chỉ đôi câu vài lời, cũng có thể đoán ra đại khái.
Ngô Thế Huân càng nói càng hổ thẹn, lúc nói ra những chuyện này, cả bản thân hắn cũng thấy dâm loạn không chịu nổi, thậm chí hắn không dám nhìn sắc mặt của Thanh Tùng lão nhân, chỉ sợ sư phụ lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng không ngờ, cuối cùng hắn lại nghe thấy Thanh Tùng lão nhân thở dài nói: “Là sư phụ hại con.”
Ngô Thế Huân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Sư phụ?”
Thanh Tùng lão nhân nhấc siêu ra khỏi bếp lò, “Ta biết rõ Tiệt Dương Công có chỗ thiếu hụt, nhưng vẫn ngoan cố thu con làm đồ đệ. Tất cả chỉ vì sự ích kỷ sợ rằng Tiệt Dương Công không có người kế thừa của ta. Ta vẫn nghĩ điều kiện dẫn phát huyết khế rất khó gặp, cho nên năm đó chưa từng giảng giải cẩn thận cho con, có lẽ đây chính là nguyên nhân làm con dễ dàng bị trúng huyết khế như vậy.”
Ngô Thế Huân nói: “Chuyện này sao có thể trách sư phụ?”
Thanh Tùng lão nhân lắc đầu cười khổ, “Nếu ta đoán được hôm nay, sẽ không...”
“Sư phụ,“ Ngô Thế Huân ngắt lời ông lão, thành khẩn nói, “Dù bắt đồ nhi lựa chọn một lần nữa, đồ nhi vẫn tình nguyện bái người làm thầy, học cho thành một thân Tiệt Dương Công độc nhất vô nhị này.”Thanh Tùng lão nhân vỗ vai hắn, cầm siêu lên nói: “Đi thôi, nước sắp lạnh cả rồi, ta còn chưa pha trà đâu.”
Ngô Thế Huân vội vàng nhận lấy, “Sư phụ, để con làm cho.”
Thanh Tùng lão nhân pha trà sâm, Ngô Thế Huân đút cho Ngô Diệc Phàm uống, hắn thấy y đã từ từ tỉnh lại nhưng vẫn có vẻ mệt mỏi thì nói: “Ngươi ngủ một chút đi.”
Ngô Diệc Phàm giương mắt quan sát chung quanh, hỏi: “Đây là phòng của ngươi?”
Ngô Thế Huân gật gật đầu, “Ừ.”
Thế là Ngô Diệc Phàm vươn tay vuốt ve mặt giường dưới thân, “Giường của ngươi?”
Ngô Thế Huân sửng sốt, hơi không được tự nhiên mà đáp: “Đúng vậy.”
Ngô Diệc Phàm xoay người, vùi mặt vào trong gối.
Ngô Thế Huân giúp y đắp chăn, “Ngươi ngủ thêm đi, ta đi trò chuyện với sư phụ.”
Ngô Diệc Phàm đáp: “Được.”
Ngô Thế Huân đi vào phòng cách vách thì nghe thấy Phác Xán Liệt đang nhắc tới dâm tâm cổ với Thanh Tùng lão nhân, “Nếu tiền bối không ngại, có thể để sư đệ ta bắt mạch cho tiền bối không?”
“Dâm tâm cổ?” Thanh Tùng lão nhân nghiêm mặt, vuốt chòm râu dài trắng như tuyết, “Ngươi nói nguồn gốc của huyết khế kỳ thật chính là cổ độc của Miêu Cương?”
Phác Xán Liệt đáp: “Chí ít trong cơ thể Ngô Thế Huân có cổ trùng là không thể nghi ngờ.”
Thanh Tùng lão nhân trầm mặc suy tư, “Nhưng sao nó lại có quan hệ với nội công của Tiệt Dương Công?”
Phác Xán Liệt đáp: “Đây─ chính là nguyên nhân bọn ta đến gặp tiền bối.”
Cả đời này của Thanh Tùng lão nhân độc bộ võ lâm, chưa gặp được địch thủ. Cho dù nghe Phác Xán Liệt nhắc tới cổ vương Ngọc Khê, cũng chỉ hơi nhíu mày, vẫn chưa lộ ra vẻ hoài nghi.
Nhưng khi nghe được Phác Xán Liệt ngăn cản bọn họ đi giết cổ vương, ông lão không khỏi hỏi: “Cổ vương này rốt cuộc có gì lợi hại?”
Phác Xán Liệt trả lời: “Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân đạo trưởng từng gặp qua Ngũ Độc Thần Thú, không nói đến việc cổ vương có năm con độc thú bảo hộ, thân hình nó còn vô cùng cứng rắn, dịch chứa kịch độc, chỉ việc lại gần đã là rất khó.”
Kim Chung Nhân bỗng nhiên nói: “Ta nhớ rõ Phác giáo chủ có thể sử dụng Ngũ Độc thú.”
Phác Xán Liệt nhìn về phía Kim Chung Nhân, đáp: “Ngươi nói đúng,“ Y nhẹ nhàng vân vê con trùng vừa chui ra khỏi tay áo, “Bởi vì chính bản thân ta cũng đang là vật để cổ vương sử dụng, dù có phải đào hết sức mạnh của Thủy Nguyệt giáo cũng phải bảo vệ cho bằng được thánh vật cổ vương của giáo ta.”
Thanh Tùng lão nhân nhẹ nhàng “Hử?” một tiếng.
Phác Xán Liệt nói: “Cho nên thời gian của ta và sư đệ không nhiều lắm, giết cổ vương không phải chuyện thử một lần cho biết, nhất định phải nhất kích tức trúng, không phải nó chết, chính là chúng ta vong.”
Ngô Thế Huân nhìn về phía Phác Xán Liệt, trong mắt hiện vẻ lo âu.
Phác Xán Liệt cười với hắn, “So với mới đầu một mình ta giãy dụa trong vô vọng, cục diện hôm nay xem như đã tốt lên rất nhiều rồi.”Thanh Tùng lão nhân thở dài một hơi, “Thì ra là thế. Chỉ là ta vẫn không nghĩ ra, cổ độc của cổ vương Miêu Cương sao lại có quan hệ với nội công tâm pháp của Tiệt Dương Công?”
Phác Xán Liệt đáp: “Còn phải nhờ tiền bối ngẫm lại cẩn thận một lần, khi tiền bối truyền thụ nội công tâm pháp của Tiệt Dương Công cho Ngô Thế Huân, liệu có chỗ nào không bình thường không?”
Thanh Tùng lão nhân lẳng lặng suy tư một lát, nói một tiếng “Chờ”, rồi về phòng mình. Qua một lúc, ông lão đi ra, cầm theo một quyển sách mỏng cũ kỹ trên tay, đưa cho Phác Xán Liệt, nói: “Đây là tâm pháp của Tiệt Dương Công, ngươi không ngại thì cầm lấy mà xem xét cho cặn kẽ.”
Phác Xán Liệt hơi trố mắt nhìn vẻ thản nhiên của ông lão, lắc đầu cười cười: “Không bằng để sư đệ ta đến xem đi, ta không quá thích hợp.”
Thanh Tùng lão nhân nói: “Không sao, nếu ngươi có thể luyện thành Tiệt Dương Công chỉ bằng quyển bí tịch tâm pháp này mà không cần người chỉ điểm, thì ta có tặng cho ngươi cũng không sao.”
Phác Xán Liệt nói: “Tiền bối nói đùa. Quả thật sư đệ ta có phần am hiểu đối với việc này, để y cẩn thận nghiên cứu thì thích hợp hơn.”
Thanh Tùng lão nhân giao bí tịch cho Ngô Thế Huân, “Vậy con giữ trước đi, nếu đã đến đây rồi thì lưu lại vài ngày với sư phụ. Bây giờ cũng vừa đúng lúc, ta đi làm vài món cho các ngươi ăn. Nếu việc này không dễ giải quyết trong phút chốc, vậy thì đừng nôn nóng quá mức, từ từ sẽ đến.”
Ngô Thế Huân đáp: “Vâng, sư phụ.”
Thanh Tùng lão nhân tự mình xuống bếp, Ngô Thế Huân chỉ có thể đứng một bên giúp đỡ.
Thầy trò hai người trò chuyện thêm một lúc, về những năm gần đây ở bên ngoài Ngô Thế Huân trải qua như thế nào. Chỗ này của Thanh Tùng lão nhân đã lâu rồi không náo nhiệt như hôm nay, tuy rằng bị chuyện cổ trùng làm phiền lòng, tâm tình của ông lão cũng khoan khoái hơn một ít, ông làm thêm hai món lót dạ, cá tươi béo mập cũng cho luôn vào nồi hấp.
Nơi này thường thường sẽ có thợ săn ghé qua, Thanh Tùng lão nhân lấy dược liệu và thịt thú trên núi đổi lấy những vật phẩm thiết yếu cho sinh hoạt. Thậm chí còn có vài hũ rượu, ông lão nhất định bắt Ngô Thế Huân phải uống hai chén.
Cơm nước xong, mấy người Ngô Thế Huân uống rượu, trò chuyện với Thanh Tùng lão nhân, Ngô Diệc Phàm cẩn thận lật mở bí tịch tâm pháp của Tiệt Dương Công mà xem, mày nhíu thật chặt.
Sau khi xem xong nội công tâm pháp của Tiệt Dương Công, Ngô Diệc Phàm cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua chỉ là phương pháp vận công, khẩu quyết để nội lực lưu chuyển trong cơ thể theo tâm pháp.
Nếu nói Ngô Thế Huân học được Tiệt Dương Công chỉ đơn thuần là nghe theo Thanh Tùng lão nhân chỉ điểm, sao lại chui ra một con dâm tâm cổ trong người hắn? Trước bữa ăn, Ngô Diệc Phàm đã bắt mạch cho Thanh Tùng lão nhân, xác định trong cơ thể ông lão quả nhiên cũng có cổ trùng, trước giờ hai người cũng chưa từng tiếp xúc với cổ vương, chỉ có một cách giải thích duy nhất có vẻ hợp lý, chính là cổ trùng truyền đời giữa những người tu tập Tiệt Dương Công với nhau.
Dâm tâm cổ ký sinh trong mạch máu con người, nó có thể di động theo dòng chân khí vận hành trong cơ thể. Thanh Tùng lão nhân là sư phụ của Ngô Thế Huân, trong quá trình tập võ, dùng chân khí giúp Ngô Thế Huân đả thông kinh mạch là chuyện bình thường, có lẽ dâm tâm cổ nhờ vậy mà chui vào trong cơ thể Ngô Thế Huân.
Nếu có thể giải thích như thế thì dựa vào chuyện một bộ nội công Tiệt Dương Công này và dâm tâm cổ hỗ trợ lẫn nhau, vậy mục đích của người sáng lập bộ nội công này chính là bắt người học võ phải chịu sự khống chế của hắn. Nhưng bộ võ công này lại mạnh như vậy có phải trong sự dự đoán của người nọ không thì không thể biết được rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tuy rằng dâm tâm cổ và Tiệt Dương Công dựa vào nhau, nhưng có thể luyện Tiệt Dương Công đến cảnh giới của Thanh Tùng lão nhân cũng đã vô địch thiên hạ. Chỉ cần cẩn thận không uống máu người khác hoặc giết chết người mà dâm tâm cổ nhận chủ, thì bộ võ công vẫn là thiên hạ vô địch, không người có thể khống chế.
Chỉ tiếc là gặp Ngô Thế Huân, thứ nhất Ngô Thế Huân không say mê võ học, đến cuối đời cũng không thể đạt tới cảnh giới của Thanh Tùng lão nhân; Thứ hai là hắn trời sinh mềm lòng, có thể nào ra tay hạ sát người bên cạnh mình. Cho nên đã định trước cả đời phải chịu dâm tâm cổ khống chế.
Ngô Diệc Phàm nhịn không được gãi gãi cái đầu bạc trắng của mình, đây chỉ là do y suy đoán, không nói đến có đúng hay không, dù thật như thế cũng không giúp được gì cho việc áp chế cổ trùng đang xa động.
Bỗng nhiên, Ngô Diệc Phàm nghe Thanh Tùng lão nhân hỏi: “Thế nào rồi?”
Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu lên, nói hết phỏng đoán của mình cho bọn họ nghe.
Thanh Tùng lão nhân trầm ngâm: “Nếu cổ trùng là từ trong cơ thể ta tiến vào cơ thể Huân nhi, vậy có thể lợi dụng sự vận hành của chân khí, hút nó ra khỏi cơ thể được không?”
Ngô Diệc Phàm đáp: “Khẳng định không thể, năm đó có lẽ chỉ là trứng cổ, nay nó đã sớm trưởng thành, nội công tinh diệu của Tiệt Dương Công đã thành một phần của nó, phương pháp truyền đời của nó ta thật không nghĩ ra. Cho nên cách duy nhất hiện nay vẫn là xuống tay trên người cổ vương.”
Ngô Thế Huân nghi hoặc nói: “Ngươi nói Tiệt Dương Công và dâm tâm cổ hỗ trợ lẫn nhau, vậy lúc tu tập Tiệt Dương Công nhất định sẽ nhiễm cổ độc. Trong cơ thể không có dâm tâm cổ thì không thể luyện thành Tiệt Dương Công ư?”
Ngô Diệc Phàm gật đầu, “Nếu suy đoán của ta là thật, thì đúng là thế.”
Ngô Thế Huân không khỏi quay đầu nhìn về phía Thanh Tùng lão nhân, Thanh Tùng lão nhân nhìn tâm pháp Tiệt Dương Công trong tay Ngô Diệc Phàm, thở dài: “Hủy nó đi.”
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.
Hoàng Tử Thao nói: “Ta lại thấy không cần phải làm vậy. Dâm tâm cổ không phải thứ lấy mạng người khác, chỉ là do Ngô Thế Huân có quá nhiều vướng bận. Một khi có thể diệt trừ được cổ vương, lấy được máu từ tim nó thì dâm tâm cổ sẽ thành vật chết, không đáng lo sợ.”
Thanh Tùng lão nhân không nói gì.
Ngô Thế Huân đứng dậy lấy lại bí tịch, “Việc này sau hẵng bàn, sư phụ?”
Thanh Tùng lão nhân cuối cùng cũng gật đầu.