Khi mặt trời mọc lại bắt đầu khởi hành. Khi lên ngựa Kim Chung Nhân nói với Ngô Thế Huân: “Không cần quá mức lo lắng.”
Ngô Thế Huân gật gật đầu, thở ra một hơi. Càng đi về phía Tây Nam, không khí dần dần hạ nhiệt, khi ngủ lại ở thành trấn cũng không thiếu nam nữ dị tộc. Ngô Thế Huân biết khoảng cách với Thủy Nguyệt giáo càng ngày càng gần, hắn còn nhớ rõ, lần trước khi đi theo Nguyệt Cầm cô nương đến Thủy Nguyệt giáo, sau khi ra khỏi trấn nhỏ này chính mình liền bị che lại hai mắt, đoạn đường phía sau đã hoàn toàn không thể nhìn được. Thế là liền đổi cho Ngô Diệc Phàm dẫn đường. Ngô Diệc Phàm so với Ngọc Cầm càng quen thuộc đường đi trong đó, mấy người Ngô Thế Huân chạy hai ngày đường, liền tới bên ngoài một mảnh rừng rậm. Ngô Diệc Phàm đối Ngô Thế Huân nói :“Ngươi còn nhớ rõ nơi này, Thủy Nguyệt giáo nằm ở bên trong rừng này.”
Ngô Thế Huân gật gật đầu, mấy người bỏ ngựa lại, đổi thành đi bộ tiến vào bên trong rừng rậm. Cây cối cao lớn che lấp, nhìn không được ánh mặt trời, nhưng vẫn như trước có thể thấy được rất nhiều trùng xà xoay quanh bên trong. Ngô Diệc Phàm dẫn đường ở phía trước, kia vốn có rất nhiều độc xà nằm trên thân cây phun ra tín tử, khi Ngô Diệc Phàm đến gần, bọn chúng đều lánh đi xa xa. Hiển nhiên trên người hắn có mang dược vật đuổi rắn. Bốn người đi không xa, Kim Chung Nhân bỗng nhiên dừng lại bước chân, Hoàng Tử Thao nâng tay nói :“Chờ.”
Ngô Thế Huân không khỏi ngừng lại, nghe được trong rừng hô lên một tiếng, trên không trung có một vạt áo hồng sắc phiêu đãng, hai thiếu nữ từ trong cây cối cao lớn nhảy xuống, ngăn lại mấy người bọn họ ở trên đường, hỏi :“Là ai?”
Ngô Diệc Phàm tiến lên một bước, “Nhanh đi truyền lời, chúng ta muốn gặp Phác Xán Liệt.”
Các nàng đến Thủy Nguyệt giáo thời gian bất quá chưa đến hai ba năm, chưa bao giờ gặp Ngô Diệc Phàm, một nữ tử hỏi :“Ngươi là người nào?”
Một nữ tử khác lại thấy được Ngô Thế Huân phía sau Ngô Diệc Phàm, vội vàng kéo ống tay áo người bên cạnh, nói :“Chậm đã.”
Hai thiếu nữ đều đã từng gặp qua Ngô Thế Huân.
“Ngô Minh chủ?” một nữ tử kinh ngạc nói.
Ngô Thế Huân vội vàng chấp tay, “Chính là tại hạ, làm phiền nhị vị cô nương thông báo một tiếng, Ngô Thế Huân muốn bái phỏng Phác giáo chủ.”
Thiếu nữ vẫn có chút nghi hoặc, một thiếu nữ trong đó nhẹ giọng nói hai câu bên tai thiếu nữ còn lại, thiếu nữ kia gật đầu một cái, xoay người rời đi trước. Thiếu nữ còn lại đến hỏi: “Không biết Ngô Minh chủ đến đây là có chuyện gì?” Nói xong, nàng lại nhìn về phía ba người Kim Chung Nhân, “Mấy vị này lại là người nào?”
Ngô Thế Huân nói :“Mấy vị này đều là bằng hữu của ta, cũng là bằng hữu quen biết Phác giáo chủ, làm phiền cô nương thay ta thông truyền.”
Thiếu nữ gật đầu, “Thỉnh Ngô Minh chủ chờ một chút, việc này phải chờ Thanh tỷ tỷ đến làm chủ.”
Ngô Thế Huân kiềm chế tâm lý nôn nóng, gật gật đầu. Một lát sau, thiếu nữ rời đi kia mang theo một hồng y nữ tử quay lại. Người nữ tử này chính là khi lần đầu tiên Ngô Thế Huân đến Thủy Nguyệt giáo đã mang Ngô Thế Huân đi gặp Phác Xán Liệt. Nữ tử tên Thanh Bình, trong Thủy Nguyệt giáo đứng dưới Phác Xán Liệt, chuyên quản lý sự vụ trong giáo.”Ngô Minh chủ?” Thanh Bình thấy Ngô Thế Huân cũng khó giấu kinh ngạc. Lúc trước Phác Xán Liệt đi Trung Nguyên tìm Bạch Ngọc Lưu Ly châu, nàng nghe nói là vì thế cùng Ngô Thế Huân suýt chút nữa đã trở mặt thành thù, làm sao có thể nghĩ đến nhanh như vậy Ngô Thế Huân liền đuổi theo đến đây.
Thanh Bình có chút không thể xác định ý đồ của Ngô Thế Huân khi đến đây, đang trong lúc nghi hoặc thì nhìn thấy Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm đã sớm phản bội Thủy Nguyệt giáo, Thanh Bình chính là một trong số ít những người có thể nhận thức được hắn. Ngô Diệc Phàm cũng trực tiếp hỏi Thanh Bình :“Sư huynh có phải hay không đang bế quan?”
Thanh Bình hơi hơi nâng cầm lên, làm ra tư thế phòng bị, không đáp lại. Ngô Diệc Phàm có chút cấp bách tức giận, “Có phải hay không?”
Ngô Thế Huân đem Ngô Diệc Phàm kéo lại phía sau, chắp tay hành lễ nói với Thanh Bình: “Cô nương, ta có việc gấp phải tìm Phác Xán Liệt, phiền ngươi thay ta thông báo một tiếng.”
Thanh Bình có hơi do dự, nói :“Chuyện gì?”
Ngô Thế Huân nói :“Nếu cô nương nhất định phải hỏi, ta có thể nói, bất quá cô nương phải đáp ứng ta để ta gặp Phác giáo chủ.”
Thanh Bình cuối cùng cũng nói :“Giáo chủ quả thật đã bế quan, Ngô Minh chủ rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bế quan?” Ngô Thế Huân vội vàng hỏi, “Bế quan ở đâu?”
Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên nói :“Cổ vương lâm.”
Thanh Bình mặt đầy đề phòng, “Giáo chủ hằng năm đều sẽ bế quan tại cổ vương lâm, cũng không có gì khác biệt.”
Ngô Diệc Phàm hỏi :“Trước khi đi sư huynh có dặn dò ngươi cái gì không?”
Thanh Bình nhíu mi, Phác Xán Liệt trước khi đi, từng nói qua với nàng, nếu mười ngày sau hắn không trở về, liền đến phong hắn tìm phong thư mật hắn đặt dưới gối đầu, Lúc ấy Thanh Bình cũng thấy kì quái, từ Thủy Nguyệt giáo đến cổ vương lâm, qua lại cần sáu ngày, rồi bế quan cũng bất quá mất bảy tám ngày là có thể trở về, vì sao năm nay lại định ra một kì hạn mười ngày? Thanh Bình đột nhiên thay đổi sắc mặt, thanh âm cũng có chút phát run, “Giáo chủ có phải hay không...”
Ngô Thế Huân đánh gãy lời nàng, “Thời điểm Phác Xán Liệt khởi hành là lúc nào?”
Thanh Bình nói :“Đã gần một ngày.”
Ngô Thế Huân dùng sức xiết chặt nắm tay, nói :“Đi! Bây giờ đuổi theo hắn!”
Hoàng Tử Thao nghe vậy, nói :“Không dễ dàng.”
Ngô Thế Huân nói :“Nhất định phải đuổi theo hắn!”
Kim Chung Nhân xoay người, “Vậy đi thôi, cũng không phải hoàn toàn vô vọng.”
Thanh Bình vội la lên :“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Giáo chủ sẽ không xảy ra việc gì đi?”
Ngô Thế Huân đối Thanh Bình nói :“Cô nương yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể đưa hắn trở về.”
Nói xong, Ngô Thế Huân xoay người cùng ba người Kim Chung Nhân rời đi. Lần này đi thật sự là đi cả ngày lẫn đêm, đi ngang qua thôn trấn, chỉ dừng lại thay ngựa đổi kỵ, một khắc cũng chưa từng nghỉ ngơi hướng cổ vương lâm mà đi. Ngô Diệc Phàm còn nhớ rõ cấm kỵ bên ngoài thôn trại của rừng Ngọc Khê, không dám ban ngày đi vào cổ vương lâm, sợ làm thôn dân phụ cận hoài nghi. Mấy người đợi đến khi trời tối, vừa vặn tiến vào Ngọc Khê, lúc này do Ngô Diệc Phàm dẫn đường, cấp cho mấy người bọn họ túi hương đuổi đi chướng khí. Đến khi trời tối, đi vào con đường giống lần trước Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đi, tiến vào cổ vương lâm. Nói về dùng độc dược, Ngô Diệc Phàm hiển nhiên so với Phác Xán Liệt cao hơn một bậc, cổ vương lâm đa phần đều là độc vật, hình dạng đáng sợ, Ngô Thế Huân đều tận mắt nhìn thấy, nhưng nhờ Ngô Diệc Phàm đi trước mở đường, tám chín trên mười phần đều tránh được. Ngô Diệc Phàm toàn thân cao thấp đều là dược vật trừ xà trùng, những độc vật này ngửi được hương vị kia, cũng không dám tới gần.
Nhưng đi một hồi lâu sau, Ngô Thế Huân mắt thấy phía trước chính là sào huyệt cổ vương trong trí nhớ, Ngô Diệc Phàm lại đột nhiên chuyển sang hướng khác, hướng một bên tránh đi.
“Sao vậy?” Ngô Thế Huân kéo tay hắn, “Phía trước chính là sào huyệt của cổ vương, không phải sao?”
Ngô Diệc Phàm nhẹ giọng nói :“Nơi này đã không còn độc trùng, không thể để khu xà được lưu lại trên người, sẽ khiến ngũ độc thú vây công. Các ngươi đi theo ta.”
Ngô Diệc Phàm mang ba người bọn họ đi qua sào huyệt cổ vương, đến bên cạnh một dòng suối trong rừng.