[Võ Lâm Ngoại Sử Đồng Nhân] Trầm Vương

Chương 28: Chương 28




♣Chương 27♣

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Sau khi ra khỏi thành, được đôi ba dặm đường yên lặng, Vương Liên Hoa đột nhiên nói: “Tứ nương, ngươi sao không nói lời nào?” Nguyên lai Tứ nương vẫn chưa bị điểm huyệt câm.

Tứ nương cười lạnh một tiếng, vẫn không nói.

Vương Liên Hoa cười nói: “Nguyên lai là tại hạ làm Tứ nương sợ.” Liền tái không nói lời nào.

Tứ nương quả nhiên chịu không nổi kích động, nhịn không được nói: “Chẳng lẽ ngươi thật muốn ta cùng ngươi nói chuyện tình xưa sao?”

Vương Liên Hoa ha ha cười: “Ái nhân cũ của Tứ nương, cũng đâu phải là ta.”

Trầm Lãng cùng Tứ nương ngồi ở trong xe, nhìn nhau, nhớ tới tình cảnh buổi tối hôm ấy, đều có chút thẹn thùng, Tứ nương lại căm giận đến quay đầu đi. Sở dĩ nàng tức giận đến thật bất toàn là do Vương Liên Hoa ngày ấy dùng kế lừa gạt nàng, đại khái là ngày ấy vẻ mặt nàng vốn định đi dụ dỗ người lại bị bắt gặp như vậy, đối một nữ tử xinh đẹp tự kiêu, quả là vô cùng nhục nhã.

Vương Liên Hoa nói: “Trầm Lãng, tới phiên ngươi đánh xe, vả lại để cho ta cùng Tứ nương trò chuyện, bồi dưỡng chút tình ý cũng tốt.” Hắn nói được lời này ngả ngớn đến cực điểm, Trầm Lãng lập tức liền bắt gặp Tứ nương trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, không khỏi cười khổ, đáy lòng nhưng cũng là biết có y ở đây thì Vương Liên Hoa vẫn là không dám làm càn, vì thế cũng không nói gì, đi đến phía trước.

Tứ nương thấy nam tử phong thần như ngọc mỉm cười sải bước đến xe, thật sự là so với thấy ma quỷ còn muốn khủng hoảng hơn, lại chỉ cố gắng trấn định, quay đầu đi. Vương Liên Hoa lại làm như không phát hiện vẻ mặt kia của nàng, cười dài đến bên người nàng ngồi xuống, nói: “Tứ nương, ngươi như thế nào không nhìn ta?”

Hắn ngôn ngữ mặc dù có lễ, một bàn tay cực kì bất lão, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối mịn màng của Tứ nương. Vương Liên Hoa từ trước đến nay là phong lưu trong tràng giai khách, với chuyện nam nữ tất nhiên là thập phần chu đáo, Tứ nương chỉ cảm thấy một cỗ tê tê tư vị theo dưới đầu gối phiếm đi lên, toàn bộ thân mình đều mềm nhũn, muốn tránh đi hắn, cũng là bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, trong lòng khí khổ, lại không muốn lên tiếng yếu thế, chỉ phải hung hăng trừng mắt nhìn Vương Liên Hoa. Vương Liên Hoa lại càng cười mỉm muốn đón nhận ánh mắt của nàng, một bàn tay lại càng thêm bất lão, chờ một mạch Tứ nương kia trợn mắt rốt cục trở nên hòa cùng xuân thủy tựa như nhu, không thể không lại quay đầu đi chỗ khác mới thôi.

Tứ nương rốt cục nhẫn không chịu nổi, thốt lên: “Dừng tay!”

Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Tứ nương nếu thích, tại hạ cũng có thể tiếp tục.”

Tứ nương giọng căm hận nói: “Ta đã ở trong tay của ngươi, ngươi vì sao còn muốn tra tấn ta?”

Vương Liên Hoa thán một tiếng nói: “Tại hạ cũng không muốn làm cái gì, chỉ là chúng ta muốn vào sa mạc, hy vọng tứ nương tương trợ chúng ta nhất bích chi lực (phối hợp lực lượng) thôi.”

Tứ nương cười lạnh nói: “Võ công của ngươi cao cường, ta bình sinh hiếm thấy, cần gì đến ta tương trợ?”

Vương Liên Hoa lại thập phần còn thật tình nói: “Ở chỗ này thiên nhiên như thế, có thể vào sa mạc, Tứ nương có thể so với tại hạ lợi hại hơn.” Bảy năm trước Khoái Hoạt Vương sau một lần chiến đấu, bọn họ thiếu chút nữa chết ở trong sa mạc, may nhờ có Kim Vô Vọng tiến đến cứu viện, nếu không sớm hóa thành một bộ bạch cốt giữa sa mạc. Sau đó hắn lại một mình trộm mã mà chạy, cũng là nếm trãi rất nhiều khổ cực mới ra được sa mạc, bây giờ nghĩ lại tất nhiên là lòng còn sợ hãi. Mà Tứ nương cũng là hàng năm đi ngang qua sa mạc, kinh nghiệm tự nhiên so với hắn phong phú hơn rất nhiều.

Tứ nương chính là cười lạnh, cũng không trả lời.

Vương Liên Hoa cười nói: “Tứ nương, ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng. Nếu bình an vào sa mạc, đồng bạn của ngươi nói không chừng còn có cơ hội đi cứu ngươi, nhưng ngươi nếu không hợp tác, hoặc là muốn dùng quỷ kế gì, nhất định sẽ bị chết rất nhanh. Nếu ngươi chết, tự nhiên là có người tới tìm ta trả thù, bọn họ cũng sẽ rất nhanh đi cùng ngươi.” Ngữ khí lạnh lẽo, những câu đánh trúng điểm yếu của Tứ nương, thẳng khiến người đã khởi rùng mình, làm sao lại là thiếu niên mới vừa rồi còn ngả ngớn kia.

Tứ nương bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, một câu cũng nói không nên lời, rốt cục gật gật đầu.

Sau đó nói: “Ngươi hiện tại có thể đi ra ngoài được chưa?”

Vương Liên Hoa cười nói: “Đương nhiên, giai nhân nếu không vui, tại hạ tự nhiên là không dám đường đột.” Nói xong liền nhẹ nhàng nhảy xuống xe.

Hắn chỉ nhất lược thân liền tới bên cạnh Trầm Lãng ngồi xuống, khẽ cười nói: “Tại hạ duyên cùng nữ nhân quả nhiên là so ra kém Trầm công tử, mỹ nhân nếu đã đuổi ta đi, liền đổi ngươi đi bồi được rồi.”

Trầm Lãng chính là cười khổ.

Một đường tiến đến sa mạc này, thập phần không ngoài dự định không có cái gì cản trở. Tần Tứ nương ngày thường cũng không nói nhiều lời, thật sự là dạy bọn họ nhiều yếu quyết mưu sống (điều quan trọng để sống sót) trong sa mạc cùng với chuẩn bị, xe mỗi ngày bất quá ngừng hai ba lần, cần khống chế ẩm thực cùng lớn nhỏ giải số lần. Ban ngày ban đêm chính là Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa hai người thay phiên chấp tiên(cầm roi), ngựa không dừng vó. Trầm Lãng lúc thiếu niên lưu lạc thiên nhai, về điểm vất vả tất nhiên là không thể nói chơi, mà Vương Liên Hoa vốn là người có thể chịu nhưng không thể nhẫn, chính là loại người mạnh mẽ nhưng không thể mạnh mẽ, hai người thế nhưng vẫn bình thản ung dung, chuyện trò vui vẻ. Tần Tứ nương nguyên bản nghĩ thầm, rằng dĩ dật đãi lao (đợi kẻ thù mệt mỏi xong mới tấn công), tốt nhất là tới lúc hai người này chống chịu không nổi, chính là thấy bộ dáng bọn họ như vậy, không khỏi âm thầm kinh hãi. Trong lòng lo âu, cộng thêm hành động bất tiện, ngược lại nàng là người ngày càng tiều tụy.

Hy vọng duy nhất, cũng bất quá là tin tưởng tiểu tử kia nhất định theo ở phía sau, cùng đợi thời cơ tốt nhất ra tay.

Ba người các hoài tâm sự, vẫn đang ngày đêm kiêm trình (tiến nhanh), cũng bất quá mấy ngày, liền tới sát biên giới sa mạc .

Tứ nương liền để cho bọn họ ở thị trấn nhỏ trên biên giới sa mạc , đem mã bán đi, mua mấy con lạc đà, cùng hơn mười túi da đựng nước trong. Trầm Lãng lúc thời điểm làm chuyện này, Vương Liên Hoa liền đứng ở cửa nhà người có giếng nước, ngắm nhìn sa mạc vô giới hạn. Lúc này thái dương còn chưa xuống, gió cuốn hạt cát bay lại, cực nóng đến giống như làn da cũng phải hoả táng.

Vương Liên Hoa cười khổ nói: “Bảy năm trước thời điểm rời khỏi nơi này, ta cho là mình cả đời này cũng sẽ không trở lại.”

Tần Tứ nương ánh mắt trừng nói: ” Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai; thiên hạ nhưỡng nhưỡng, giai vi lợi vãng.” (Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi)

Vương Liên Hoa quay đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: “Ngươi thế nhưng còn là một nữ tử rất có học vấn.” Hắn lúc này cười giống như mang theo cả ba tháng gió nhẹ ấm áp của Giang Nam khiến người như đã quên lúc này vị trí là biên giới sa mạc, Tần Tứ nương nhìn xem cũng không thể không khỏi ngẩn ngơ.

Hắn thật sự là một nam tử nhìn quá mức tú lệ, cười thôi cũng đủ để khiến người quên ưu.

Trầm Lãng ở xa xa nhất la lớn: “Chúng ta khi nào khởi hành?”

Tứ nương nói: “Chờ đến lúc thái dương sắp xuống núi.”

Trầm Lãng như trước là từ từ ung dung đứng lên, tuy rằng mặc thương lữ trường bào quái dị , lại không giảm đi phong thái anh vĩ tuấn lãng của hắn. Vương Liên Hoa đột nhiên phát hiện hắn có chút gầy, cái trán rộng đã có chút vẻ tái nhợt, xương gò má cùng cằm hình dạng cũng càng nổi lên rõ nét. Không khỏi lấy tay sờ gương mặt của chính mình , hắn vốn là diện mạo ôn nhuận xinh đẹp tuyệt trần , hiện tại lại hai gò má gầy yếu, một đường phong trần mệt nhọc, gầy yếu vốn là không thể tránh được .

Cùng quân cùng gầy, tịch mịch thanh sam, vốn dĩ cũng là tình cảnh như vậy a.

Lại tại đây giống như bị thiên địa của sa mạc thôn phệ (nuốt chửng), quay mắt về phía trước không thể biết tương lai, trong lòng còn có trăm loại tính kế, muôn vàn cân nhắc, rồi lại là bao nhiêu chuyện tình bất đắc dĩ mà buồn cười.

Tiến vào sa mạc, Vương Liên Hoa liền cho Tần Tứ nương nuốt vào một viên đan hoàn, sau đó giải bỏ huyệt đạo cho nàng, cười nói: “Tứ nương, tại hạ vốn không muốn như thế, vừa nghĩ nếu là giải bỏ huyệt đạo cho Tứ nương, Tứ nương nói không chừng phi nhanh thoát được, biết đâu lại khó mà xuất lực lại được chiếu cố ngươi, đành phải như thế. Đến lúc đó tại hạ tự nhiên là sẽ đem giải dược cấp cho Tứ nương.”

Tứ nương ngậm miệng không nói, cũng không hỏi hắn lúc đó đến tột cùng là khi nào, chỉ chính mình chú tâm lên một con lạc đà.

Mới vừa rồi không khí vẫn là vô cùng nóng hầm hập, lúc sau thái dương xuống núi, lại bỗng chốc giống như theo tới vết nứt địa ngục, gió lạnh như đao, tựa như muốn cắt mỗi một tấc làn da. Ba người chỉ có thể kéo trường bào xuống lấy nón bọc tròng lên nửa mặt, sau đó tránh ở bướu lạc đà .

Dạ tiệm thâm, phong dũ hàn. (đêm dần dần sâu, gió càng lạnh lẽo)

Đại mạc tinh quang sáng ngời, chiếu đến mấy cổ bạch cốt bên đường , đều lân lân sinh quang.

Nơi này cách biên giới của sa mạc cũng không phải quá xa, những người chết ở chỗ này nếu còn có chút khí lực, hoặc là ý chí tái cứng cỏi chút, cố gắng là có thể sống đi ra khỏi sa mạc, khả bọn họ đúng là vẫn còn chết ở chỗ này. Hốc mắt của bạch cốt trống rỗng giống như nói ra ở đây vĩnh viễn không thể nhắm mắt, oán hận cùng thê lương, chính bạch cốt cũng là sạch sẽ nhất, ở mặt trên bạch cốt, nhìn không ra dấu vết thân thể bị tra tấn, ngược lại không khiến người sợ hãi.

Càng đáng sợ, có lẽ vẫn là mấy cái thây khô bị nướng đến phát tiêu (cháy sém) này, dĩ nhiên là tỏa ra ánh sáng đen thẫm, mỗi một tấc da thịt bị đốt nứt ra, đều như tố cáo thiên nhiên nghiêm khắc cùng vô tình.

Tần Tứ nương từ khi mới mười bảy tuổi, liền đã nhìn qua vô số thi thể như vậy, mỗi một lần nhìn đều cảm thấy được trong lòng phát lạnh, mắt không dám nhìn lần thứ hai .

Đáng sợ nhất , có lẽ vẫn là Vương Liên Hoa còn sống chuyện trò vui vẻ .

Hắn nói: ” Mấy cổ thi thể này, quần áo còn tại, từ mức độ phong cán (bị gió nóng làm khô cháy) quần áo xem ra người này đã ở trong sa mạc cũng chắc chưa lâu. Xem chỗ ngực bọn hắn, còn có đao thương, nhưng vùng này còn đang biên giới sa mạc , cũng không có đạo phỉ, có lẽ cũng không phải giống như thương lữ bị hại .” Hắn nở nụ cười một chút nói: “Cố gắng tới nơi này phục kích chúng ta lại gặp vũ lâm nhân sĩ của cừu gia (kẻ thù)giới đấu (nhiều người đánh nhau bằng khí giới) mà chết.”

Trầm Lãng yên lặng không nói gì, trong lòng cũng suy nghĩ giống vậy, chỉ gật gật đầu nói: “Chúng ta nên cẩn thận một chút.”

Vương Liên Hoa quay đầu sang hỏi Tứ nương: “Chúng ta khi nào có thể đóng trại? Ta có chút lạnh.”

Trầm Lãng nói: “Ta cũng có chút đói. Để ta làm thịt dê thang (canh).”

Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi tay nghề đích xác không tồi.”

Hai người trên mặt đều là thần sắc ung dung mỉm cười.

Tứ nương nói: “Phía trước đến đằng sau cồn cát tránh gió, chúng ta tạm thời qua bên kia đóng trại .” Nàng nói những lời này về sau mặt liền căng cứng không nói được một lời, qua một lúc lâu sau, đột nhiên ức chế nhịn không được hét lên một tiếng.

Hai người đều sắc mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tứ nương nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thật muốn hỏi các ngươi làm sao vậy? Các ngươi rốt cuộc có phải là người hay không? Có biết từ ‘Lo’ viết như thế nào hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.