♣Chương 65♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Beta: Vườn Độc Thoại
“Trầm Lãng, ngươi tính đến tột cùng là chủ ý gì?”
Chu Thất Thất cũng không phải cố ý muốn nghe lén Hùng Miêu Nhi lầm bầm lầu bầu, nàng chỉ muốn gọi hắn dùng bữa mà thôi, kết quả đi đến cạnh cửa chợt nghe thấy thanh âm của Hùng Miêu Nhi thở dài, cùng những lời này.
Nàng đương nhiên so với Hùng Miêu Nhi càng muốn biết Trầm Lãng tính chủ ý gì hơ. Vì thế nàng liền phạm một chuyện mà khi nàng còn trẻ hành tẩu giang hồ ngẫu nhiên cũng sẽ làm một sự kiện: dính thấp (*) giấy cửa sổ, sau đó gục ở chỗ này hướng trong phòng nhìn lén.
(lấy ngón tay quệt nước miếng, chấm lỗ cửa sổ như trong phim ấy =.=” )
Hùng Miêu Nhi cầm túi gấm kia, lăn qua lộn lại xem.
Tuy rằng Trầm Lãng nói hắn để tới ngày mười chín, nếu y còn chưa tới, tái theo kế ở trong đó mà hành sự, “Nhưng tóm lại là muốn xem, xem sớm vài ngày không có gì đáng ngại chứ?” Hùng Miêu Nhi thì thào tự nói.
Biểu tình của TrầmLãng lúc từ biệt, thực làm người ta lo lắng.
Nếu ngày mười chín y còn chưa đến, vậy cuối cùng rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ y thực muốn cùng Vương Liên Hoa yêu nhân cùng nhau? Không, sẽ không, y nhất định sẽ không làm ra loại sự tình này.
Nhưng đến tột cùng là cái nguyên nhân gì, lại khiến y đến lúc đó vẫn không thể tiến đến?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Y tính toán lấy chết cứu cục diện này?
Hùng Miêu Nhi phút chốc đứng lên, cầm chặt cái túi gấm kia, tựa hồ giống như sẽ nhào nát nó.
“Không, ta không thể nhìn, đã đáp ứng ngày mười chín sẽ xem, đại trượng phu có thể nào nuốt lời.” Hùng Miêu Nhi dứt khoát kiên quyết để lại túi gấm, đứng dậy, “Trầm Lãng không phải là người nói lời bâng quơ, cần phải tin tưởng y.” Sau đó hắn nhẹ nhàng đem túi gấm kia nhét vào dưới gối, liền định đi ra bên ngoài.
Thất Thất lui lại phía sau mấy bước, cố ý phát ra thanh âm của tiếng bước chân, kêu lên: “Đại ca, ngọ thiện (bữa ăn trưa) đã chuẩn bị xong.”
Hùng Miêu Nhi đáp ứng một tiếng, liền đi ra khỏi cửa.
Chu Thất Thất cố ý vòng qua cửa hiên kia, khiến Hùng Miêu Nhi nghĩ rằng nàng kêu một tiếng liền đi, đợi Hùng Miêu Nhi hướng đến trong sảnh, nàng trực tiếp khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ chân) ngầm vào trong phòng Hùng Miêu Nhi, từ dưới gối lấy ra túi gấm.
Thời điểm cầm túi gấm trong tay, nàng có như một khắc do dự.
Do dự Này tất nhiên khác với suy tính của Hùng Miêu Nhi mới vừa rồi sợ làm trái lời thề huynh đệ.
Một cái túi gấm nho nhỏ, bên trong giống như là tánh mạng của nàng, tánh mạng của Trầm Lãng, kết cục cuối cùng với toàn bộ hồi ức của nàng và y lúc gặp nhau .
Chỉ cần nàng mở ra, nàng sẽ biết rõ hết thảy.
Chính là cũng không phải mỗi người đều có dũng khí đối mặt kết cục cuối cùng.
Có lẽ… Trầm Lãng chọn chính là Vương Liên Hoa?
Vậy nàng tình nguyện vĩnh viễn cũng không muốn xem câu chữ trong đó.
Nàng dùng hết sức lực của toàn thân cầm lấy túi gấm này, cầm đến nổi bàn tay đau nhức, lại hoàn toàn không phát giác.
Không, không, sẽ không.
Nàng không tin mười năm nay, ân ái tình ý cùng đến thiên nhai (chân trời), có thể bị đánh tan nhanh chóng như thế. Y cùng nàng, cùng Tinh nhi, đều là huyết nhục tương liên (quan hệ máu thịt), như thế nào có thể chia lìa?
Hùng Miêu Nhi tới trong phòng, hỏi nha hoàn Sơ Hồng: “Phu nhân đâu?”
Nha hoàn Sơ Hồng kinh ngạc nói: “Phu nhân không phải đi thỉnh Hùng công tử dùng bữa sao?”
Hùng Miêu Nhi cả kinh, đột nhiên thầm nghĩ gì đó, vội vàng hướng trở về tẩm phòng.
Vừa đẩy cửa ra, Thất Thất quả nhiên ở bên trong. Mà trong tay của nàng, cũng đang cầm lấy cái túi gấm kia.
“Thất Thất, ngươi…”
Thất Thất cả kinh, hai tay theo bản năng cùng xé, túi gấm kia bị xé mở miệng, tờ giấy trắng nho nhỏ bay ra.
Hùng Miêu Nhi vốn định đến nhặt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thất Thất, lại có chút không dám.
Thất Thất chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm tờ giấy kia lên.
Trên tờ giấy kia viết hai hàng chữ: “Nguyện lấy tính mạng giải quyết xong ân oán trong này, xin hãy thay ta chiếu cố Thất Thất.”
Nguyện lấy tính mạng.
Nguyện lấy tính mạng?
Thất Thất đột nhiên cười ha hả.
“Tánh mạng? Hắn dựa vào cái gì muốn tánh mạng của ngươi? Ngươi là trượng phu (chồng) của ta, cùng hắn cả hai không liên quan gì! Tánh mạng của các nhân sĩ giang hồ, lại cùng ta và ngươi có can hệ gì?”
Hùng Miêu Nhi theo nàng trong lời nói, tự nhiên cũng đoán được ra tờ giấy thượng kia viết điều gì, lường trước quả nhiên Trầm Lãng nguyện lấy tính mạng chấm dứt việc này, trong lòng cũng không khỏi khẩn trương, nhưng trong miệng vẫn nói: “Muội muội, Trầm Lãng lúc giao vật này cho ta, dặn nếu ngày mười chín y còn chưa đến thì hãy xem, sự tình vẫn có đường sống cứu vãn, Trầm Lãng chưa chắc đã chết.”
Chu Thất Thất cười to nói: “Cho dù y muốn về, Vương Liên Hoa kia sẽ thả y sao? Y nhất định nghĩ rằng cửu tử nhất sinh, mới có thể giao tờ giấy này cho ngươi.”
Nàng phút chốc đứng thẳng thân mình, nói: “Cũng không kịp thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất phát thôi.”
Hùng Miêu Nhi lăng lăng nói: “Ngươi… Chẳng lẽ muốn đi…”
Chu Thất Thất nói: “Tức khắc xuất phát, khoái mã gia tiên (*), nói không chừng còn có thể ngày mười bảy sẽ đuổi tới Vân Mộng sơn trang.” Nàng quay đầu hướng Hùng Miêu Nhi nhoẻn miệng cười, trong nụ cười kia có thê lương ý nói không hết: “Y cho dù thật sự muốn tử, chẳng lẽ ta cũng không được thấy y một lần cuối cùng sao?”
(* khóa mã gia tiên : ngựa chạy nhanh quất thêm roi – ý nói cố gắng tăng hết tốc độ)
Hùng Miêu Nhi cười khổ nói: “Chính là y chưa chắc tử…”
Chu Thất Thất cười nói: “Chu Thất Thất ta, chính là loại nữ tử si ngốc ngu dốt sao?”
Nàng bước đi kiên định từ bên cạnh hắn đi qua, không nhìn hắn.
Một nữ tử, lúc đã tới tuyệt cảnh, ngược lại so với nam tử càng có dũng khí phá phủ trầm chu hơn. (*phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền – ý nói quyết chiến đến cùng)
Trầm Lãng a Trầm Lãng, ngươi nếu biết thê tử của ngươi chính vì ngươi ngày đêm kiêm trình (tức tốc) mà đến, ngươi có còn ôm quyết tâm nhất định phải chết hay không?
Đáng tiếc Trầm Lãng không biết.
Nếu y biết, có lẽ toàn bộ lúc sau đều đã giống như thế.
Y hiện tại, chính là ung dung nhìn Tĩnh Phàm, mỉm cười thản nhiên.
Tĩnh phàm cảm thấy y có chút bất khả tư nghị (khó tin).
Lời Vương Liên Hoa mới vừa rồi nói kia, nàng liền kết luận là hắn phải cứu y. Tỉ mỉ bố trí mưu kế, đẩy quần hùng vào hiểm cục một lưới bắt hết, bởi vì khoảnh khắc không đành lòng của hắn mà đều muốn thất bại trong gang tấc.
Vương Liên Hoa a, ngươi vẫn là tuyệt thế kiêu hùng, sao bởi vì nhi nữ tình trường mà tự loạn trận cước.
Trong những người cầm kiếm chỉ vào y, trừ nàng hùng hổ hăm dọa ra, muốn sau đó nhanh chóng giết chết Trầm Lãng, người nào không phải xem các loại sắc mặt cùng bộ dáng của Vương Liên Hoa.
Nhưng Trầm Lãng lại cố tình chọn nàng.
Tĩnh Phàm cầm thật chặt kiếm trong tay. Ngươi đã tự tìm tử lộ, đừng có nghĩ ta sẽ thủ hạ lưu tình.
Nàng lúc này mỉm cười nói: “Ta có nên cảm tạ sự cất nhắc của Trầm đại hiệp không?”
Trầm Lãng thản nhiên nói: “Dù sao cũng là chết, đương nhiên nên chết ở trong tay người muốn giết ta nhất, tiên cô ngươi nói đúng không?”
Tĩnh Phàm cười nói: “Một khi đã như thế, vậy ta thỉnh Viên Thông đại sư chế trụ huyệt đạo của Trầm đại hiệp, sau đó ta cùng với Trầm đại hiệp đi trước được không?”
Vương Liên Hoa càng kinh ngạc hơn.
Tuy rằng hắn đối việc Trầm Lãng chọn Tĩnh Phàm vừa mới kinh ngạc, nhưng lường trước Trầm Lãng chưa chắc thực đồng ý chết trong tay Tĩnh Phàm. Nhưng toàn bộ việc này của Tĩnh Phàm, bỏ qua nhất định đẩy Trầm Lãng vào chỗ chết.
Trong tâm Vương Liên Hoa sóng lớn mãnh liệt, trên mặt cũng là thần sắc không thay đổi, chỉ cười nói: “Tiên cô nghĩ thật chu đáo, Vương mỗ nguyện ý thay mặt làm phiền đại sư.”
Tĩnh Phàm nhìn hắn cười nói: “Vương công tử, ngươi mặt khác có rất nhiều chuyện phải làm.”
Hắn đích xác có rất nhiều chuyện phải làm. Đợi Tĩnh Phàm mang Trầm Lãng đi, chuyện kế tiếp hắn cần làm sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.
Hiện giờ hắn làm người tốt, lúc này tái thỉnh những võ lâm nhân sĩ này cùng ngồi dâng trà, người khước từ chắc hẳn sẽ không nhiều lắm.
Làm cho những người này chết ở chỗ này, cũng sẽ không quá khó khăn.
Ai cũng đề phòng đợi đến lúc tinh thần không còn đột nhiên lơi lỏng, dễ tin nhất chính là thủ hạ, một đao vô cùng tàn nhẫn.
Trầm Lãng, ngươi thực nghĩ rằng ngươi thừa nhận tội này thì có thể thay đổi hết thảy sao?
Vương Liên Hoa ta nếu muốn giết người, phương pháp chuẩn bị chưa bao giờ chỉ một loại.
Nhưng là… Hắn phải ở đây.
Bởi vì chỉ có hắn ở đây, mới có thể khống chế toàn cục diện, mới có thể ở thời điểm thích hợp nhất phát mệnh lệnh giết chết.
Viên Thông chế trụ mấy chỗ huyệt đạo của Trầm Lãng, lập tức lui ra phía sau, hướng Trầm Lãng làm thi lễ, nói: “Trầm thí chủ, lão nạp cuối cùng vẫn muốn nói, tử cũng không thể thay đổi hết thảy.”
Trầm Lãng cười nói: “Đa tạ đại sư.”
Thủ pháp của Viên Thông nhẹ đến bất ngờ, nhẹ đến nỗi chỉ cần y vừa vận khí có thể phá tan địa bộ huyệt đạo (tình trạng bị điểm huyệt).
Chung quy là người trong phật môn, có tâm từ bi.
Tĩnh Phàm dù sao đối y hết sức kiêng dè, không dám chính mình động thủ, đúng là lưu cho y sinh lộ.
Nàng mỉm cười sử dụng kiếm nhọn chỉ vào cổ của y: “Đi thôi, Trầm đại hiệp.”