♣Chương 7♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Xong chuyện Vương Liên Hoa giải huyệt cho Đổng Thiếu Anh, lừa hắn, nói là lúc nãy hắn hôn mê, vậy mà Đổng Thiếu Anh lại chẳng mảy may nghi ngờ, còn nhân tiện mắng luôn đám khất cái ác ôn hôm qua, thấy Vương Liên Hoa đấm ngực dậm chân, bộ dạng ‘Đổng huynh, là ta hại ngươi’, đột nhiên hào khí bừng bừng phấn chấn, vỗ ngực làm vẻ ‘ta tuyệt không ngại’. ( y như lấy lòng mỹ nữ =A= )
Ba người tiếp tục giục ngựa đi, thẳng đến chỗ Ô Hà trấn, Vương Liên Hoa nói:” Đổng huynh, chúng ta trước tiên nên ở nơi này dùng chút điểm tâm, rồi đi tìm thầy thuốc chữa bệnh cho ngươi, nếu không tại hạ trong lòng sẽ rất áy náy.” Cũng không chờ Đổng Thiếu Anh trả lời, liền đi đến hỏi một lão nhân áo xám ven đường:” Lão trượng, có thể chỉ cho tại hạ biết thầy thuốc trấn này ở đâu không?”
Lão nhân kia cũng không nâng mắt lên nhìn bọn họ, đã chỉ chỉ về con phố ở phía tây xa xa kia: “Đi thẳng là thấy.”
Tạ ơn lão nhân kia, ba người tìm đến con phố , Đổng Thiếu Anh đột nhiên nói thanh:” Trấn nhỏ này thật đúng là kỳ quái. Thời điểm chính ngọ chẳng phải là lúc nông phu về nhà ăn cơm hay sao, sao bốn bề lại vắng lặng thế này?”
Trầm Lãng trong lòng căng thẳng, lúc tiến vào trấn nhỏ này đã sớm nhận thấy có chút quái lạ, lúc này lại thêm lời của Đổng Thiếu Anh đá động, bất giác cảm thấy lo sợ. Chợt nhớ đến lão nhân chỉ đường vừa rồi, giọng nói kia không hề giống giọng Trường An, lòng càng thêm nghi ngờ.
Quay đầu lại nhìn, lão nhân vừa mới ngồi ở đầu thôn kia, thế nhưng đã không còn thấy nữa.
Vương Liên Hoa cười nói Đổng huynh, sao ngươi không nghĩ là thôn phụ ở đây đều đi đưa cơm cho tướng công rồi, nên mới khiến nơi này vắng vẻ như vậy.”
Đổng Thiếu Anh gãi đầu nói:” Cũng đúng.” Cả hai người đều rãnh rỗi y như nhau, tán gẫu giết thời gian.
Chuyện đã đến nước này, cho dù có bẫy dựng sẵn, cũng không thể không bước vào.
Nơi lão nhân kia chỉ, cũng là không phải là khó tìm. Hiệu thuốc ở thôn nhỏ này, không hề có biển hiệu gì, trên quầy hàng tồi tàn có phơi một chút dược thảo. Trầm Lãng nhìn quanh cũng không thấy lấy một bóng người, đành phải gọi lớn: “Đại phu có đây không?”
Có tiếng người từ bên trong vọng lại, không bao lâu sau có một lang trung (thầy thuốc) trung niên y phục mộc mạc, rất cao nhưng lại vô cùng gầy, đôi tay vươn ra chẳng khác nào xương khô. Người nọ đánh giá ba người một phen, rồi nói với Đổng Thiếu Anh: “Là ngươi muốn xem bệnh?”
Đổng Thiếu Anh nói:” Đúng vậy.”
Lang trung kia gọi hắn vào ngồi xuống, tỉ mỉ xem xét ngoại thương cho hắn, bắt mạch, nhân tiện nói:” Bất quá là chút ngoại thương, không có gì trở ngại, bôi một chút cao, uống dược kích thích lưu thông khí huyết là được rồi. Ngươi theo ta vào trong bôi thuốc.”
Đổng Thiếu Anh liền theo hắn vào trong, hai người ở ngoài phòng đợi một lát. chốc sau một nữ tử thôn quê dung mạo vô cùng thanh tú, xinh đẹp từ trong buồng đi ra, cười với bọn họ: ” Hai vị ở bên ngoài chờ không mệt sao? Lại đây uống chút nước trà đi.” Liền cầm hai cái bát thô, châm trà đưa cho hai người.
Vương Liên Hoa kia một đôi ánh mắt gian tà, thẳng nhìn nữ tử kia, thở dài:” Thật đúng là nước trong thì sẽ có hoa sen, cảnh đẹp thì sẽ xuất hiện mỹ nhân.” Nữ tử kia nghe được lời này, mặt liền ửng hồng, lộ vẻ e lệ, rót trà cho Vương Liên Hoa cũng không dám ngẩng mặt nhìn hắn. Vương Liên Hoa giở thói xấu, nói:” Sao có thể làm phiền cô nương rót trà được, để tại hạ tự rót được rồi.” Liền tự tay tiếp ấm trà trong tay nử tử , còn nhân cơ hội sờ soạng, vẻ mặt biểu tình mê đắm, nữ tử kia lại ngay cả đầu cũng không dám nâng, vội vàng rút tay về.
Trầm Lãng tiếp nhận chén trà Vương Liên Hoa rót, giơ lên bên môi, rồi lại buông, cười nói:” trà này thật nóng, đợi chốc nữa nguội sẽ uống, cô nương nếu bận cứ việc đi.”
Vương Liên Hoa trêu đùa “Cô nương pha trà, sao lại nóng vậy chứ.” Liền đem chén trà uống một ngụm, lại nhổ thẳng ra, kêu lên:” Nóng quá Nóng quá!” Hình dung thập phần chật vật.
Nữ tử kia thấy bộ dáng bọn họ như thế, ngạc nhiên nói:” Này rõ ràng là trà nguội, như thế nào lại nóng được?” Đã thấy Vương Liên Hoa còn đang che miệng thổi khí kêu nóng, liền chính mình rót một chén, một hơi uống hết nửa chén trà, lắc đầu nói:” Không phải là nguội sao?”
Vương Liên Hoa cũng không kêu nóng nữa, cười nói:” Cô nương thật sự cảm thấy không nóng sao?”
” Không……” Từ ‘nóng’ còn chưa nói ra, nữ tử kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, mới vừa rồi ánh mắt e lệ giờ đã nhìn lên, gắt gao trừng mắt nhìn Vương Liên Hoa, trong ánh mắt lộ vẻ oán độc.
Vương Liên Hoa dù thế vẫn ung dung cười nói:” Thật là một cô nương thông minh, biết không nên nói. Mở miệng nói, đến lúc đó nóng hỏng luôn cả lục phủ ngũ tạng rồi, sẽ không tốt chút nào.”
Nữ tử kia vốn định kêu to, nghe hắn nói lời này, cả người mềm nhuyễn, oán hận nói:” Trà này, trà này……”
Vương Liên Hoa nói “Ngươi hạ độc trong bát, ta sẽ không hạ độc trong trà sao?” Đến bên cạnh sờ tay thiếu nữ kia trêu tức :”Thiếu nữ thôn quê sao lại có đôi tay trắng đến vậy chứ? Tại hạ cần phải kiểm tra kĩ mới được.” Trong mắt lộ vẻ khinh bạc, nữ tử kia kêu cũng kêu không được, khóc cũng khóc không ra.
Trầm Lãng thấy bộ dạng hắn thế kia, chính là cười khổ. Lập tức hỏi nữ tử:” Các ngươi có mấy người, do người nào sai khiến? Vì tàng bảo đồ mà đến? Không muốn chết thì nói thật ra đi.”
Nữ tử từ đầu chí cuối chỉ đáp:” “Trong thôn này ước chừng có ba mươi hai người, chúng ta đều là người Phi Ưng Minh.”
” Phi Ưng Minh?” Trầm Lãng thở dài “Sát thủ hắc đạo vừa nghe tin đã lập tức hành động, tin này truyền thật là nhanh.”
Vương Liên Hoa cười nói:” Ba mươi hai người, nếu đều là cao thủ, chỉ sợ là một trận sống mái.” Hai người liếc nhau, Vương Liên Hoa phút chốc ra tay điểm huyệt ngủ nữ tử , liền giả giọng nữ tử kêu lên:” Hai tên này quả thật là vô dụng, nhanh như thế đã bị trúng kế.” Sau đó nhẹ nhàng không một tiếng động trốn ở cửa hông phía sau căn phòng, chờ tên kia bước ra, đang định điểm huyệt tên đó, bỗng dưng phát hiện kẻ đi ra lại là Đổng Thiếu Anh, không khỏi có chút sửng sốt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không ngờ hắn lại bị Đổng Thiếu Anh nhanh tay hơn điểm huyệt, Trầm Lãng trở tay nhưng đã không kịp.
Vương Liên Hoa thất thanh nói:” Ngươi, ngươi……”
Đổng Thiếu Anh khác hẳn dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc trước, ánh mắt sáng rực, toàn thân toát ra vẻ âm hiểm. Hắn chỉ mỉm cười, nói: “Thông minh như Vương công tử, chẳng lẽ không biết đến câu ‘Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau’ sao?”
Trầm Lãng thở dài :“Trầm Lãng thật không có mắt, từ trước đến giờ chưa từng nghi ngờ Đổng huynh.”
Đổng Thiếu Anh cười nói “Bộ dạng lôi thôi lếch thếch luôn khiến người khác không phòng bị.Vương công tử, ngươi hãy mang tàng bảo đồ kia ra đây đi”.
Vương Liên Hoa nói:“Ở trong ống tiền nhỏ trước ngực ta ấy.” .Đổng Thiếu Anh với tay vào trong lòng ngực hắn, mò mẫm một hồi, lấy ra một ống tiền nhỏ, mở ra, quả nhiên là một tấm bảo đồ được cuộn lại. Đem bảo đồ mở ra, liền cười nói:” Tại hạ cũng không có ý định hại hai vị chỉ là muốn thứ này thôi.” Nói xong liền kéo Vương Liên Hoa tới cửa, gắng sức đưa hắn đẩy vào người Trầm Lãng, rồi cả người như chim dang cánh bay lên trong nháy mắt đã biến mất.
Trầm Lãng thấy hắn đi xa, liền nhìn Vương Liên Hoa cười khổ nói:” Ngươi còn muốn ở trong ngực ta đến khi nào?”
Vương Liên Hoa cười hì hì, thản nhiên đứng thẳng người, hóa ra hắn hoàn toàn không bị quản chế huyệt đạo: “Vương Liên Hoa ta gạt ai cũng được, chỉ mỗi Trầm Lãng ngươi là không gạt được a.”
Trầm Lãng nói:” Ngươi đối với hắn đã sớm có phòng bị, mới nãy còn cố tình để hắn đắc ý, lúc nào cũng bày mưu tính kế.”
Vương Liên Hoa cười nói:” Hiện tại toàn bộ võ lâm đều đối với bảo đồ này như hổ rình mồi, nhất cử nhất động của ngươi với ta, đều trong vòng giám sát của người khác. Giờ đã có người thay thế ta làm mục tiêu của toàn võ lâm, không sướng hơn sao?”
Trầm Lãng nói “Được rồi. Chúng ta thoát thân trước đã.” Không hiểu Trầm Lãng đã nghĩ ra kế sách gì, cũng không để ý đến hắn, đi thẳng vào buồng trong thăm dò, chỉ thấy gã lang trung trung niên giả mạo quả nhiên đã hôn mê trên mặt đất, không nói một lời cởi quần áo của tên kia mặc vào người. Vương Liên Hoa ôm thiếu nữ kia theo đằng sau, thấy Trầm Lãng đã tráo y phục xong xuôi, nhíu mày nói: “Trầm Lãng, ta muốn mặc y phục trên người ngươi, ngươi mặc trang phục nữ này được không?”
Trầm Lãng dở khóc dở cười:” Ta chỉ sợ là mặc không vừa bộ trang phục nữ này.” Đột nhiên liền nhớ tới năm đó Vương Liên Hoa Vương Liên Hoa vì bảo vệ Chu Thất Thất mà dám giả nữ, còn được hứa hôn gả con gái người ta cho, không khỏi mỉm cười.
Vương Liên Hoa biết y suy nghĩ cái gì, liền oán hận trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, cuối cùng cũng bất đắc dĩ đành phải thay nữ trang kia, tuy là có chút nhỏ, nhưng miễn cưỡng thì hắn vẫn có thể mặc được, Trầm Lãng đích thật là mặc không vừa. Ôm bộ trang phục nữ kia cùng hộp trang điểm đến, chỉ nửa khắc sau, đã trở thành một thiếu nữ đang từ từ bước ra.
Vương Liên Hoa trầm mặc không nói gì, đạm nhiên bước đến bên Trầm Lãng. Lúc này hắn thật sự đã mang dung mạo một thiếu nữ, làn thu thủy nét xuân sơn, đẹp tựa sen hồng, mi tựa liễu. So với thiếu nữ lúc nãy, còn có phần thanh nhã hơn, Trầm Lãng ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, vô thức nói: “Thật sự là mỹ nhân.”
Lời vừa nói ra, chiếc bút đang vẽ trên mặt mỹ nhân bị ném mạnh vào mặt y, không khỏi than đau một tiếng. Vương Liên Hoa giận: “Ngươi nói cái gì?”
Trầm Lãng tự biết mình lỡ lời, cười lấy lòng:” Ta nói ngươi thay đổi hình dáng thật sự cao siêu.” Vương Liên Hoa lúc này mới không nói nữa, tiếp tục vẽ mặt, không bao lâu sau thản nhiên đứng dậy: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người rời khỏi hiệu thuốc bắc, cưỡi ngựa chạy thẳng theo đường ra thôn. Trên đường, nhìn thấy vài kẻ có vẻ là sát thủ ngầm của Phi Ưng Minh muốn chạy theo hỏi hai người bọn hắn, liền bỏ lại vài tiếng:” Trầm Lãng và Vương Liên Hoa trúng độc của ta đang ở trong hiệu thuốc, các ngươi đến xem thế nào! Có một tên khác lấy bản đồ chạy mất, ta đi bắt hắn!”
Nghe được lời này, những người đó liền đều hướng đến hiệu thuốc bắc kia, dù có ba mươi hai người đi chăng nữa, cũng không thể bằng một con ngựa tốt, bọn hắn dần dần bỏ lại đám người nháo nhào ở phía sau.
Trên đường đi, hai người không gặp bất kì trở ngại nào, một mạch ra khỏi thôn Ô Hà.