Hoa Thần Từ tiêu điều đổ nát, không xứng với khu rừng nhân tạo Khoái Lạc Lâm. Đây hẳn là miếu thờ của người yêu hoa ngày trước, chứ không phải do chủ nhân viên lâm này xây nên. Dường như chủ nhân Khoái Lạc Lâm là người vô thần, nên không lưu tâm đến miếu thờ thần.
Thẩm Lãng bước vào Hoa Thần Từ, rung người rũ nước mưa vương trên áo. Chàng đã ướt sũng, làm vậy chỉ chứng tỏ lòng chàng đang bấn loạn.
Độc Cô Thương và Vương Lân Hoa cũng thận trọng bước vào từ hoang. Hai người không xông thẳng vào, họ cũng đang lo sợ phải đối diện với thực tế không hay.
Độc Cô Thương: - Hang núi kia ở sau ngôi từ này.
Vương Lân Hoa: - Không biết Chu Thất Thất có gặp Hùng Miêu Nhi chăng?
Độc Cô Thương: - Lòng hang rất sâu, Hùng Miêu Nhi lại ẩn thân nơi sâu nhất.
Vương Lân Hoa cười: - Thường cô gái trẻ sẽ không đi sâu vào hang động. Tuy Chu Thất Thất không giống các cô gái thường, nhưng nàng cũng chỉ là một cô gái trẻ.
Độc Cô Thương gắt khẽ: - Chỉ nói nhảm.
Vương Lân Hoa cười: - Không sai! Tại hạ đang nói nhảm, nhưng các hạ đâu cần nghe? Các hạ nên sớm vào quan sát.
Chợt nghe Thẩm Lãng: - Chậm đã!
Độc Cô Thương: - Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ở đây nói nhảm?
Thẩm Lãng: - Hai người lại đây xem hoa thần này giống ai.
Bàn thờ phủ đầy bụi bặm và mạng nhện. Trong từ hoang u trầm ảm đạm, nếu không đến gần, sẽ không thấy được tượng thần trên bàn thờ. Tượng thần là một thôn nữ, tay trái nâng một cành hoa ngang ngực, tay phải như đang vuốt cánh hoa. Bức tượng thần này rất tinh xảo, dưới ánh sáng mờ, trông như người sống.
Tuy tay nàng đang mân mê cánh hoa, nhưng ánh mắt lại dõi về phương xa.
Vương Lân Hoa trầm ngâm: - Hoa thần này chắc đang có tâm sự. Người tạc tượng như cố diễn đạt tâm trạng của nàng. Nhưng ý gì, chúng ta có lẽ sẽ chẳng đoán ra. Hoa thần này trông như một thôn nữ, cũng là một chuyện lạ. Theo thần thoại truyền thuyết cổ xưa, hoa thần vốn đáp ứng…
Độc Cô Thương lạnh lùng ngắt lời: - Bây giờ không phải lúc nói chuyện xưa. Hoa thần này là gái hay trai, là già hay trẻ, là sư thầy hay sư cô, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.
Thẩm Lãng chậm rãi: - Hoa thần này có quan hệ với chúng ta.
Độc Cô Thương: - Quan hệ gì?
Thẩm Lãng: - Độc Cô huynh hãy nhìn kỹ gương mặt nàng.
Vương Lân Hoa bỗng la thất thanh: - A! Không sai! Gương mặt nàng…
Độc Cô Thương đưa mắt nhìn, cũng động dung: - Gương mặt này giống một người…
Vương Lân Hoa: - Giống cô ấy.
Thẩm Lãng: - Độc Cô huynh, anh thấy có giống không?
Độc Cô Thương trầm giọng: - Có bảy phần tương tự.
Ba người nhìn nhau. Gương mặt hoa thần hiền hòa xinh đẹp, nhưng khóe mắt chứa chan nỗi hoài niệm bi thương. Nét nhẫn nhịn khổ đau cùng Bạch Phi Phi có bảy phần tương tự.
Vương Lân Hoa nhìn tượng hoa thần một lúc, lại nói: - Nhưng không đúng!
Độc Cô Thương: - Cái gì không đúng?
Vương Lân Hoa: - Từ đường này được dựng nên ít nhất cũng đã hơn mười năm. Như vậy, lúc tạc tượng này, Bạch Phi Phi không quá sáu bảy tuổi, làm sao…
Hắn chưa dứt lời, Độc Cô Thương đã vỗ tay: - Không sai! Người tạc tượng làm sao biết được gương mặt của Bạch Phi Phi lúc trưởng thành. Tuy tượng thần này có bảy phần giống nàng, nhưng có thể chỉ là tình cờ.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Đây không phải là tình cờ!
Độc Cô Thương cau mày: - Không phải?
Thẩm Lãng chậm rãi: - Tượng này không phải được tạc theo dáng của Bạch Phi Phi.
Độc Cô Thương còn chưa hiểu: - Nếu không phải dựa theo dáng của Bạch Phi Phi, cũng không phải là chuyện tình cờ người giống người… vậy là cái gì?
Thẩm Lãng nghiêm giọng: - Tượng thần này là dáng thân mẫu của Bạch Phi Phi.
Vương Lân Hoa động dung: - Thân mẫu?
Độc Cô Thương lớn tiếng: - Bạch Phi Phi tới đây chưa quá một tháng, ai lại biết mẹ cô ta mà tạc tượng. Mẹ cô ta sao lại là hoa thần?
Thẩm Lãng ưu tư: - Nhất định phải có bí mật.
Độc Cô Thương: - Bí mật? Bí mật gì?
Thẩm Lãng: - Thật ra tôi cũng chưa rõ.
Vương Lân Hoa trầm ngâm: - Nếu mẫu thân của Bạch Phi Phi là người ở đây, cô ta ắt sinh trưởng nơi này, lớn lên mới vào Trung Nguyên.
Thẩm Lãng gật đầu: - Rất có thể là vậy!
Vương Lân Hoa lại nhíu mày: - Nếu mẫu thân cô ấy chỉ là một thôn nữ, sao lại được tạc làm hoa thần? Nếu như mẫu thân Bạch Phi Phi không phải một thôn nữ bình thường, sao lại để cô ta tha hương lưu lạc?
Thẩm Lãng ưu tư: - Có thể chuyện cô ấy tha hương lưu lạc cũng không phải thật.
Vương Lân Hoa trợn to hai mắt: - Cũng không phải thật?
Thẩm Lãng: - Có thể mẫu thân Bạch Phi Phi thoạt đầu chỉ là thôn nữ, do cơ duyên mà trở thành một kỳ nhân… không chừng còn là võ lâm kỳ nhân.
Vương Lân Hoa: - Võ lâm kỳ nhân?
Độc Cô Thương: - Theo ta biết, hơn mười năm trước, chốn này không có kỳ nhân nào xuất thân như vậy.
Thẩm Lãng: - Có thể huynh chưa biết hết các võ lâm kỳ nhân.
Độc Cô Thương ngớ ngẩn: - Nhưng danh tính…
Thẩm Lãng: - Cũng có thể huynh cũng chưa từng nghe danh của vài võ lâm kỳ nhân.
Vương Lân Hoa không nhịn được hỏi tới: - Anh biết bà ta là ai sao?
Thẩm Lãng: - Có lẽ…
Độc Cô Thương lớn tiếng: - Biết, sao không nói?
Thẩm Lãng: - Bà ta có lẽ liên quan tới bầy quỷ U Linh.
Độc Cô Thương biến sắc bật thốt: - Ngươi nói sao? Ngươi nói rõ ràng chút.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Tôi cũng chưa rõ lắm.
Vương Lân Hoa: - Nếu từ đường này liên quan tới bầy quỷ U Linh, thì hang động bí ẩn sâu kín kia đúng là sào huyệt của chúng.
Độc Cô Thương la lớn: - Hùng Miêu Nhi…
Hắn phóng ra ngoài, thẳng về phía hang.
Vương Lân Hoa nhìn Thẩm Lãng.
Chàng mỉm cười miễn cưỡng, ánh mắt mang nặng nỗi lo âu, trầm giọng: - Nếu tôi… nói dại… mà trúng, chỉ sợ mọi chuyện sẽ thay đổi khó lường, phiền toái lại thêm…
Thi thể của Lý Đăng Long vẫn nằm ngoài cửa động, đầu bị đập nát, đôi mắt mở trừng.
Độc Cô Thương động dung: - Lý…
Thẩm Lãng: - Lý Đăng Long
Độc Cô Thương: - Hắn… sao hắn lại chết ở đây?
Vương Lân Hoa biến sắc: - Chu Thất Thất đâu? Không lẽ họ Lý vô tình thấy Chu Thất Thất, rồi dám vô lễ, nên nàng hạ độc thủ?
Thẩm Lãng: - Nhất định không phải Chu Thất Thất xuống tay.
Vương Lân Hoa: - Sao anh biết được?
Thẩm Lãng: - Thất Thất không ra tay tàn độc như vậy.
Độc Cô Thương: - U Linh quỷ nữ? Chẳng lẽ là U Linh quỷ nữ đã hạ thủ?
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Cũng không phải U Linh quỷ nữ.
Độc Cô Thương cau mày: - Sao biết được?
Thẩm Lãng: - Xưa nay U Linh quỷ nữ hành động bí ẩn. Nếu y thị ra tay, sẽ không lưu xác lại.
Độc Cô Thương thở dài: - Không sai!
Vương Lân Hoa: - Nếu không phải Thất Thất, cũng chẳng phải U Linh quỷ nữ, vậy là ai?
Thẩm Lãng: - Người khác!
Vương Lân Hoa: - Người khác?
Thẩm Lãng: - Bây giờ tôi chưa biết là ai, chỉ có thể đoán là một nữ nhân.
Độc Cô Thương suy nghĩ: - Nữ nhân? Ở Khoái Lạc Lâm, thiếu nữ dám ra tay giết người, thật chẳng nhiều.
Vương Lân Hoa cười: - Không cần nhiều, chỉ một là đủ.
Độc Cô Thương trợn mắt nhìn hắn, bước nhanh vào hang.
Ngoài trời mưa nắng ảm đạm, vào hang chỉ hơn mười bước, đã không thấy rõ người đi phía trước. Độc Cô Thương và Vương Lân Hoa đảo mắt tứ phía tìm kiếm.
Độc Cô Thương: - Cái cô nàng Chu Thất Thất nào đó đợi ngươi ở chỗ này?
Vương Lân Hoa: - Nàng sẽ không đi nơi khác.
Độc Cô Thương: - Sao giờ không thấy?
Vương Lân Hoa nhún vai: - Hùng Miêu Nhi cũng chờ ngươi nơi đây?
Độc Cô Thương: - Hắn sẽ không dám đi loạn.
Vương Lân Hoa: - Cái bóng của hắn đâu?
Hai người tuy đang nói móc lẫn nhau, nhưng không giấu được nỗi lo lắng trong lòng. Rõ ràng người ở đây đợi mình, sao giờ chẳng thấy?
Độc Cô Thương không chịu nổi, lo lắng kéo tay Vương Lân Hoa: - Ngươi xem… ngươi xem… họ có gặp phải độc thủ chăng?
Vương Lân Hoa lạnh nhạt: - Vợ yêu không thấy, ta còn chưa lo. Ngươi gấp gáp cái gì?
Độc Cô Thương nghiến răng: - Ngươi… ngươi là người sao?
Vương Lân Hoa cười hì hì: - Coi Độc Cô huynh lạnh lùng vậy, đâu ngờ lại là người nhiệt huyết. Độc Cô huynh yên tâm, tại hạ không lo vì tin rằng họ không bị bọn U Linh quỷ nữ giết hại.
Độc Cô Thương: - Tại sao?
Vương Lân Hoa: - Chúng không có lý do giết họ.
Độc Cô Thương cười khẩy: - Giết người cũng cần lý do sao?
Vương Lân Hoa: - U Linh quỷ nữ lại có lý do không giết họ.
Độc Cô Thương: - Hả?
Vương Lân Hoa: - Lưu mạng hai người ấy tốt hơn.
Độc Cô Thương quay đầu lại tìm Thẩm Lãng. Hắn nhận ra đôi mắt của chàng ánh lên trong bóng tối.
Độc Cô Thương: - Người này nói nghe được không?
Thẩm Lãng thở dài: - Hắn nói không sai.
Vương Lân Hoa chậm rãi nói tiếp: - Bây giờ bọn ta không cần đi tìm họ, chỉ cần tìm ra sào huyệt của U Linh quỷ nữ…
Độc Cô Thương: - Nhưng quỷ huyệt ở đâu? Bọn ta hoàn toàn không có đầu mối.
Vương Lân Hoa: - Quỷ huyệt tất ở sâu trong hang này.
Độc Cô Thương lớn tiếng: - Sao ngươi biết? Ngươi đã đi qua?
Thẩm Lãng trầm giọng: - Vương huynh nói rất có lý, quỷ huyệt tất ở đây. Nơi cửa hang chỉ có dấu chân vào, mà đã vô thì nhất định phải ra, phải để lại dấu chân.
Độc Cô Thương im lặng hồi lâu, lẩm bẩm: - Thì ra là hai người đã quan sát.
Hắn thường tự cho mình tài giỏi. Trước mặt hai người này, hắn nhận ra mình chỉ là thằng ngốc, chẳng những ngốc mà còn mù.
Vương Lân Hoa: - Vấn đề bây giờ là cái động này bao lớn bao sâu…
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn Độc Cô Thương
Độc Cô Thương chậm rãi: - Vào trong thêm chút, sẽ không thấy gì cả, u trầm ẩm ướt, mạng nhện giăng đầy. Ta chưa nghe nói qua hang này bao sâu.
Vương Lân Hoa: - Quỷ huyệt nhất định ở tận cuối hang, lại còn bí đạo, bẫy rập mai phục. Nếu chúng ta cứ thế này mà đi vào, coi bộ khó trở ra.
Độc Cô Thương hỏi gặn: - Vậy không vào sao?
Vương Lân Hoa: - Nhất định vào, nhưng phải chuẩn bị chu đáo… đuốc, dây, lương khô…
Độc Cô Thương cười mỉa: - Chuẩn bị? Chờ ngươi chuẩn bị xong đã quá muộn rồi.
Thẩm Lãng: - Không sai! Bây giờ, chúng ta không có thời gian, mà cũng không có nơi trở lại để chuẩn bị.
Chàng thở dài nói tiếp: - Hang quỷ này ắt đầy bẫy rập mai phục, đường đi lại tăm tối, chằng chịt. Nếu bị lạc đường, chúng ta sẽ bị hãm trong đó.
Vương Lân Hoa: - Đúng vậy!
Độc Cô Thương cười mỉa: - Đúng vậy? Chúng ta bỏ mặc họ sao?
Vương Lân Hoa thong thả nói: - Bảo tiểu đệ làm gì cũng được, nhưng bảo tiểu đệ đi vào chỗ chết, thì… xin lỗi…, tiểu đệ chẳng dám tuân…
Độc Cô Thương nổi giận: - Ngươi quên người mình phải cứu sao?
Vương Lân Hoa thản nhiên: - Vô luận là ai, mạng mình vẫn hơn.
Độc Cô Thương quát lên: - Ngươi…
Thẩm Lãng bỗng nạt khẽ: - Suỵt!
Độc Cô Thương im miệng. Giữa lòng hang âm u le lói một điểm lửa.
Điểm lửa chập chập chờn chờn, lúc có lúc không, trông như lửa quỷ.
Phảng phất như có một bóng người.
Độc Cô Thương, Vương Lân Hoa, và Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại, cùng nín hơi tịnh khí. Bọn họ đứng yên, điểm lửa kia cũng không di chuyển.
Độc Cô Thương không nhịn được, cáu kỉnh quát lớn: - Là ai?
Chẳng tiếng trả lời, điểm lửa kia chỉ lay động một chỗ.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Đuổi theo!
Vương Lân Hoa: - Theo? Không sợ bị trúng quỷ kế sao?
Thẩm Lãng: - Lửa kia ắt là sứ giả của U Linh quỷ chúa tới tiếp dẫn bọn ta. Thị có lòng muốn gặp, chắc sẽ không cản trở.
Chàng bước tới.
Độc Cô Thương: - Nếu ngươi không muốn vào, thì ở đây chờ.
Vương Lân Hoa cười khổ: - Chuyện tới nước này, không muốn vào cũng không được.
Bóng tối vô biên vô tận. Khí đất ẩm thấp ngột ngạt. Giữa bóng tối dầy đặc, ngoài điểm lửa khi tỏ khi mờ không thấy chi khác. Lòng núi toả ra hơi lạnh thấu xương.
Thẩm Lãng không thấy gì, không nhận ra phương hướng, chỉ từng bước đi theo điểm lửa kia, chẳng khác gì đang bị lính quỷ dẫn vào cung quỷ.
Càng vào sâu, lòng núi càng thêm lạnh.
Đi giữa lòng hang đá lạnh với y trang ướt đẫm, thật khó chịu vô cùng, nhưng bọn Thẩm Lãng dường như không có cảm giác. Bị lính quỷ dẫn vào trong cung quỷ… cảm giác ra sao?
“Sợ!”
Chính họ cũng không biết mình sợ gì, một nỗi sợ không tên.
Thẩm Lãng thận trọng từng bước, không biết bước sau sẽ ra sao… Tên độc? Bẫy rập? Mê dược?
Hơi thở của Độc Cô Thương càng lúc càng dồn dập.
Thẩm Lãng thở dài. Con người không thể che giấu nhược điểm của mình trong bóng tối, cũng không nhìn được chỗ khiếm khuyết của mình dưới ánh sáng.
Thẩm Lãng thầm than… “Người thông minh thường lợi dụng ánh sáng, nhưng chỉ có kẻ xuất chúng mới biết lợi dụng bóng tối! U Linh cung chủ đúng là một người tuyệt đại thông minh.”
Chàng không nghe hơi thở của Vương Lân Hoa, thầm nghĩ… “Vương Lân Hoa cũng là người xuất chúng, ắt hắn cũng biết lợi dụng bóng tối. Ta dứt khoát không thể quên điều này!”