Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Ta cười cười an ủi nàng : “Khóc cái gì, tôn chủ của các ngươi nếu là nữ nhân, chỉ e không chừng thiên hạ vì hắn mà đại loạn mất, sợ là bao nhiêu anh hùng hào kiệt cũng không qua nổi ải mỹ nhân của hắn mà thôi!”

Điệp Y không kềm được cười phụt ra một cái: “Câu này nếu như bị tôn chủ nghe được, tiểu tử ngươi chắc chắn sẽ bị biến thành món đậu rán cho coi.”

“Đúng đúng, may mắn tôn chủ của các ngươi là nam nhân à, có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, sẽ không giống như món hàng bị người khác đưa tới đưa lui, càng không bị tranh qua đoạt lại.”

Từ ngày đó trở đi, không biết Điệp Y mắc phải cái bệnh gì mà mỗi ngày đều tìm ta, muốn ta kể chuyện xưa cho nàng nghe. Ngẫm lại chính mình đang ‘ăn nhờ ở đậu’ chỗ của người khác, không thể làm gì khác hơn là đem hết những gì biết được từ chuyện tình Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài cho tới chuyện xưa “Khổng tước đông nam phi” kể hết cho nàng nghe, nói nhiều tới nỗi khô cả nước miếng, cuối cùng không còn gì để kể, lôi cả “Hồng quân nhị vạn ngũ thiên lí trường chinh” để nàng biết thêm chút gì gọi là tư tưởng “giai cấp vô sản” luôn~

Nửa tháng vui vẻ trôi qua, một ngày nọ Điệp Y hỏi ta : “Ai cũng biết Cửu Trong Thiên có thánh dược kim phong ngọc lộ có thể giúp người khác tăng thêm ba mươi năm công lực, nếu cho người ta cơ hội sở hữu, người ta đã gấp đến độ không kịp tìm. Nhìn ngươi như thế này, một điểm lo lắng cũng không có, ta có nên hoài nghi ngươi tới Cửu Trọng Thiên là để ăn uống no say mà không phải vì tìm kim phong ngọc lộ không nhỉ?

Ta cười hắc hắc, “Mặc dù sư phó muốn ta đến trộm kim phong ngọc lộ, nhưng lấy được thì sao, dùng xong thì thế nào đây? Ta vốn không có ý định trên giang hồ dương danh lập vạn à.”

“Nếu là như thế cũng tốt…… Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng tìm không ra kim phong ngọc lộ ……”

“Hả?” Ta đây đâu thể nào ở lại đây ăn uống cho hết đời được kia chứ? “Bổn thiếu gia hiểu các người ở nơi này rất tịch mịch, bất quá ta đã có Tiểu Đồng tại quê nhà rồi, nếu không ta nguyện ý ở lại đây cùng mỹ nhân các người tương tư…” Chưa nói dứt câu ta đã bị Điệp Y gõ vào đầu mấy cái rồi.

Trở về phòng của mình, toàn thân ta chỗ nào cũng ê ẩm, đến cả đèn cũng làm biếng thắp lên, thầm nghĩ cứ vậy mà leo lên giường cho rồi. Đột nhiên ta có cảm giác một bàn tay đặt lên cổ, vừa định hô hoán lên thì bên tai đã truyền tới một thanh âm trầm thấp dễ nghe, rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng nghe như thế nào cũng giống như vang vọng từ hang sâu không đáy.

“Đừng lên tiếng!”

Sau đó ta bị đặt lên giường, toàn thân nằm thẳng tắp, một chút nhúc nhích cũng không dám, sợ bị hắn ta bóp chết. Tuy là trong bóng tối, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn sát bên, trái tim thiếu chút nữa vọt cả ra ngoài vì cuồng loạn. Ai mà ngờ Cửu Trong Thiên tôn chủ Khinh Hàn dĩ nhiên cũng muốn cùng ta, một tiểu khất cái vô danh ngủ chung một giường kia chứ ……

“Điệp Y nói ngươi từ hôm đó tới giờ không đi tìm kim phong ngọc lộ, ngươi không phải vì nó mới đến Cửu Trọng Thiên sao?”

“Ách …… Là sư phó muốn ta đến trộm, không phải tự ta muốn lấy à.” Ta cố gắng ổn định nhịp tim của mình.

“Hắn tại sao muốn ngươi tới trộm?”

“Hắn nói, người trong giang hồ thân bất do kỷ, nếu ta không muốn bị ai đó chém cho một nhát thì phải lấy dược về mà dùng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta không đi trêu chọc người khác, người khác chắc cũng sẽ không vô cớ chém ta một đao đâu?”

Hắn nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười cười, thanh âm làm cho người ta phải tâm loạn bất ổn, ta cảm giác thân thể hắn nhẹ nhàng trườn đến, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt ta khiến nó bất chợt cũng bắt đầu nóng bừng lên.

“Sư phó ngươi nói đúng đó, giang hồ so với tưởng tượng của ngươi vốn phức tạp vô cùng. Ngươi dù không muốn thương tổn người khác, nhưng cũng không có nghĩa là người khác sẽ không muốn làm hại ngươi.”

“Đa tạ.” Cho tới bây giờ, ta vốn không có nghĩ tới một đại nhân vật như Khinh Hàn mà lại quan tâm khuyên bảo ta như thế này. Đột nhiên nghĩ tới, hóa ra võ lâm chí tôn mà mọi người kính ngưỡng thực sự cũng không xa xôi đến nỗi không chạm đến được.

“Đa tạ cái gì? Không nghe ta nói ư, hai mươi năm tu vi của ta toàn bộ coi như uổng phí. Bất quá chỉ cần ngươi một ngày còn đứng ở Cửu Trọng Thiên, tuyệt đối không ai dám ……” Lời chỉ vừa nói một nửa, hắn đột nhiên ngừng bặt

“Nhưng mà, ta vẫn phải đi tìm kim phong ngọc lộ ~ ” ta thở dài một hơi, “Đó là nhiệm vụ sư phó giao cho, hoàn thành không được, hắn sẽ không nói cho ta biết cách để về nhà.”

“Về nhà? Nhà ngươi ở đâu?”

“Ách …… Là một nơi rất rất xa.”

“Vậy ngươi còn có thể quay lại đây không?”

“Đã về thì không quay lại được đâu.”

“Ở nơi này không tốt sao? Chỉ cần ở Cửu Trọng Thiên, ngươi muốn cái gì thì sẽ có cái ấy.”

Ta đột nhiên phát hiện Khinh Hàn cũng có điểm đáng yêu, tựa như tiểu hài tử cầm kẹo đường đòi chơi đùa cùng chúng bạn, “Ở quê nhà, ta có người thân đang chờ, còn có cô nương mà ta muốn lấy nữa.”

“Cho nên ngươi nhất định phải về ư?” Thanh âm hắn vốn dĩ bình lặng như thường, nhưng tại sao lại làm cho người ta cảm giác trong ấy phảng phất một tia đau thương.

“…… Đúng vậy ……” Ngay lúc đó, bàn tay đang đặt ở cổ ta siết mạnh, khiến ta trong nháy mắt thở không nổi.

“Kim phong ngọc lộ vốn đã không còn, ta khi luyện công đã dùng nó rồi. Chỉ cần ngươi nói ngươi không đi tìm kim phong ngọc lộ nữa, ta sẽ cho ngươi ở lại Cửu Trọng Thiên, sẽ không một ai có thể tổn thương ngươi một phân hào nào.”

Hắn vừa dứt lời, tâm ta chợt trở nên giá băng, cứ tưởng rằng Khinh Hàn sẽ không giống những kẻ võ lâm chí tôn trong tiểu thuyết, nhưng tới cùng hắn vẫn là như vậy, đều giống nhau muốn áp đặt người khác. Hắn tưởng rằng chính mình muốn cái gì đều có thể đạt được sao, tưởng rằng có thể tùy ý khống chế người khác sao ?

“Ta nhất định…… phải về …… dù như thế nào… ngươi …… giết …… bóp chết ta ……” Khi ta xém chút nữa là ngạt thở mà chết thì cũng là lúc Khinh Hàn buông lỏng tay hắn ra.

“Ta không thích thiếu người khác cái gì, những gì thiếu ta nhất định hoàn lại hắn.” Trong đêm tối, một âm thanh vang lên, đèn trên bàn được thắp sáng. Ta quay đầu nhìn tuyệt thế tư dung kia, trong tim thoáng nổi lên một cảm giác xót xa, hà cớ gì phải như vậy kia chứ, nụ cười trên khóe miệng khiến nhân tâm điên đảo của hắn cũng biến mất.

Đầu ngón tay phải vạch một đường trên cổ tay trái hắn, từ đó một vệt máu đỏ tươi xuất hiện.

“Ngươi làm gì vậy?” Ta hốt hoảng kêu lên, muốn đè lại vết thương của hắn, lại bị hắn điểm trúng huyệt đạo.

Tay hắn nâng cằm của ta lên, tách khai miệng ta, đưa tay tiến tới, ta hoảng sợ mở to hai mắt, hắn cười lạnh nói: “Ngươi không cần sợ hãi, kim phong ngọc lộ ở ngay trong máu ta.”

Hắn vận nội lực khống chế, huyết dịch cứ thế mà dũng mãnh tiến vào miệng ta không ngừng, mùi máu tanh làm người ta muốn ói. Ta muốn ngậm miệng lại nhưng hắn nhất quyết không cho.

– Vị hoàn đãi tục –

Translator’s note :

* Khổng tước đông nam phi :

Vốn là một bài dân ca, kể về câu chuyện Lưu thị làm dâu họ Tiêu, bị mẹ chồng đuổi đi, nhưng thề không tái giá. Sau lại bị gia đình bắt ép, nhảy sông tự vẫn. Người chồng nghe tin, cũng thắt cổ tự vẫn trước sân.

Người thời đó thương tâm, làm thơ thuật lại và lưu truyền trong dân gian. Sau đó được biên soạn lại thành bài nhạc phủ đời Hán. Trong “Nhạc phủ thi tập”, bài được đề là “Tiêu Trọng Khanh thê” . Hậu nhân thường dùng câu đầu làm đề nên còn gọi là “Khổng tước đông nam phi”.

* Hồng quân nhị vạn ngũ thiên lí trường chinh :

Cuộc hành quân quy mô lớn của Hồng quân Công Nông Trung Quốc, bắt đầu từ năm 1934-1935. Trong quá trình trường chinh, Hồng quân Công Nông đã vượt qua một chặng đường 25 nghìn dặm (nhị vạn ngũ thiên lí), đầy gian khổ hi sinh. Nhờ cuộc hành quân đó nên đã cứu Đảng Cộng sản và Hồng quân Công Nông khỏi cơn hiểm nguy và tạo điều kiện thuận lợi cho cách mạng Trung Quốc tiếp tục phát triển. Sau này người ta gọi tắt nó là “Vạn lí trường chinh”.

Chuyện tình Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài thì chắc ai cũng biết rồi, miễn giải thích à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.