Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Ta quay đầu khó hiểu nhìn Hàn Thanh: “Ngươi biết nàng là ai?”

Hàn Thanh đi đến trước mặt Dạ Lưu Hiểu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý cười bí hiểm hiện lên trong mắt, “Quả không hổ danh là các chủ của Túc Thiên Các, tin tức linh thông ngay đến cả ta cũng phải kinh ngạc.”

Dạ Lưu Hiểu không dấu vết rời đi Hàn Thanh bên người, “Có điều, những lời không nên nói, Dạ Lưu Hiểu ta cũng sẽ tuyệt đối không nói.”

Hàn Thanh đến trước mặt ta, túm lấy cánh tay ta nói: “Chúng ta đi thôi.”

Ta gật gật đầu, đi theo bước chân của hắn.

“Đúng rồi, Hàn huynh ——” phía sau vọng đến thanh âm của Dạ Lưu Hiểu, “Ta nghĩ ngươi sẽ có hứng thú muốn biết đối tượng tiếp theo mà bạch y nữ tử muốn đối phó là ai.”

“Thế thì, “Hàn Thanh quay đầu, “Ngày mai sau bữa trưa gặp nhau tại Du thụ lâm.”

“Được.”

Ta vừa định quay đầu muốn nói chút gì, Hàn Thanh liền một tay đem ta lôi đi .

Trở lại khách ***, ta vừa chuẩn bị mở miệng hỏi, hắn ngược lại mở miệng trước, “Muốn biết lai lịch của bạch y nữ tử?”

Ta gật đầu.

“Được thôi,” mặt của hắn cách ngày càng gần, chóp mũi cũng sắp đụng lên miệng ta, hại đến ta trong lòng một trận tiểu lộc loạn chàng , “Ngươi cõng ta chạy một vòng trong thành, một bên chạy một bên bảo ta yêu ngươi, chạy xong rồi, ta liền nói cho ngươi nghe!”

“Cái gì? Yêu cầu này quá đáng à! Kiên quyết phản đối!” Trời ạ, có lầm không vậy, cõng ngươi chạy một vòng cũng không nói đi, xem như là rèn luyện thân thể cũng tốt, còn nói cái gì ta yêu ngươi, nhiều người nghe được, mặt mũi ta để đâu a!

“Điều kiện do ta đề ra, đáp ứng hay không vẫn là tùy Tàm Đậu ca ca ngươi quyết định mà, “Hàn Thanh tử tiểu hài kia bộ dáng tựa như một tiểu quan đang bồi khách nhân, trên mặt ta sờ soạng một phen, hại ta toàn thân hormone thiếu chút nữa mất cân đối, “Bất quá ngày mai ta đi gặp Dạ Lưu Hiểu, đợi ta biết mục tiêu tiếp theo của cô nương kia là ai, ta nhất định không nói cho ngươi ——”

“Ngươi!” Mẹ nó, tiểu tử này khi dễ ai không được nhất định phải khi dễ ta! “Được, cõng thì cõng, nói thì nói!”

Ngày hôm sau, tử tiểu tử kia một bên âm hiểm cười một bên trèo lên thân hình gầy yếu của ta, thanh thiên bạch nhật, ta cõng hắn đi trên phố thị sầm uất, thấp đầu tựa như một con rùa vĩnh viễn không đến được đích, “Ta yêu ngươi. . . . . .”

“Cái gì? Nghe không thấy a!” Không cần quay đầu lại cũng biết xú tiểu tử kia nhất định đang giả vờ căng to cái lỗ tai ra.

“Nghe không thấy thì ngươi đừng nghe!” Ta đem hắn một cái hất ngã trên mặt đất, lão hổ không phát uy, ngươi cho ta là hellokitty! ( câu văn chính thức nó ghi vậy đó, tớ ko có cải biên gì hết :”3 )

Tiểu hài tử kia ngồi bệt xuống đất, đáng thương hề hề nhìn ta, chỉ trong chốc lát nước mắt đã lã chã rơi xuống, rất nhanh ánh mắt mấy người bán hàng quanh đó liền tập trung vào đây.

“Nè, ngươi, ngươi khóc cái gì? Người nên khóc là ta mới phải!” Ta gian nan nuốt nuốt nước miếng.

“Ca ca —— ta biết ta không hiểu chuyện!” Hàn Thanh ôm lấy cổ chân ta, còn đem nước mũi nước mắt cùng nhau chùi lên ống quần thượng, “Lát nữa ta liền đi xin cơm! Ta nhất định sẽ xin được một cái chân gà cho ngươi! Ngươi ngàn vạn lần đừng giận ta nữa!”

“Hả?” Ta chết đứng ngay tại chỗ.

Bên cạnh vị đại thẩm bán trứng gà đã đi tới đem Hàn Thanh nâng dậy: “Làm sao thế? Tiểu hài?”

“Không có . . . . . . Là ta không tốt. . . . . .” Hàn Thanh một bên lau nước mắt một bên đáng thương hề hề lén lườm qua, làm như hắn đang rất sợ ta vậy.

“Ngươi làm sai cái gì?” Đại thẩm cực giống một người mẹ thương con vuốt vuốt đầu Hàn Thanh.

“Ca ca muốn ăn chân gà, vì thế ta sáng tinh mơ đã chạy ra ngoài xin cơm , chính là đến chiều rồi nhưng vẫn chưa xin được chân gà. . . . . . Ca ca. . . . . . Ca ca liền. . . . . . không cần ta . . . . . .”

Vừa dứt lời, ta lập tức cảm giác chính mình bị một rừng ánh mắt khiển trách bao phủ, Hàn Thanh, ngươi này con sói đội lốt cừu!

“Ai, làm ca ca sao lại có thể như vậy!”

“Chính là vì cái chân gà thôi! Đệ đệ cũng không có cái ăn, hắn kia ca ca lại ngồi đó tọa hưởng kì thành!”

“Thật không ra gì!”

. . . . . .

Ta. . . . . . Ta. . . . . ta oan ức a!

“Ca. . . . . . Ngươi đừng vất bỏ ta. . . . . .” Hàn Thanh lại một lần nữa giở ra chiêu nước mắt cá sấu.

“Như thế nào. . . . . . lại không cần ngươi đâu. . . . . . Hơn nữa ta cũng không gọi ngươi đi xin chân gà a. . . . . . Ta sinh khí là bởi vì sáng tinh mơ thức dậy không thấy ngươi. . . . . .” Mẹ nó! Nếu có thể ta thật muốn cả đời này đều chưa từng gặp qua ngươi! Xéo a! Có bao xa thì cút ra bấy xa đi!

“Có thật không? Ca ca ngươi còn yêu ta không?”

“Yêu! Đương nhiên yêu! Ngươi là đệ đệ duy nhất của ta mà!” Ta thật muốn yêu “tử” ngươi luôn!

“Vậy ngươi hôn ta một cái đi!” Hàn Thanh đem khuôn mặt vừa cọ trên mặt đất nửa ngày hướng ta trước mặt tiến đến.

Khỏi cần đi. . . . . . cũng diễn đến tình cảnh này rồi còn chưa đủ sao? Ta đảo mắt một cái, mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, tựa hồ nếu ta không hôn khuôn mặt bẩn sánh ngang bàn chân này, ta liền ngay cả loại cầm thú giết người cướp của cũng không bằng.

Ta chỉ đành kiềm chế hít vào một hơi, trên má hắn hôn chụt một cái vang dội, sau đó cúi đầu, lôi hắn kéo nhanh ra khỏi đám người kia.

Trở lại khách ***, ta ngồi trên giường của chính mình không cùng hắn nói chuyện, hắn cười hì hì lách đến trên vai ta cọ cọ nói: “Hảo ca ca, ngươi đừng tái sinh khí nữa. Ta bảo nhà bếp làm cho ngươi món chân giò hầm và tôm chiên được chưa~”

Ta quay người sang chỗ khác, mẹ nó, lão tử từ nhỏ đến lớn chưa từng hôn ai, liền ngay cả Tiểu Đồng cũng chưa từng như vậy khi dễ ta!

“Tàm Đậu ca ca, ngươi nếu không cùng ta nói chuyện, vậy thì ta sẽ. . . . . .” Sau lưng truyền đến âm vang của các khớp ngón tay, mẹ nó, ngươi thật tàn nhẫn, lão tử ta chỉ muốn phát tiết chút thôi, ngươi đã muốn phân gân thác cốt ta?

Ta hung hăng trừng hắn một cái, ngã lên giường, nhắm mắt lại không thèm đếm xỉa tới hắn.

Kia tử tiểu tử cười hề hề rồi cũng ngã xuống, dựa vào ta bên cạnh, một bàn tay để trên bụng ta, ta trở mình một cái, tay hắn liền đáp xuống hông ta.

Ta vừa định đưa tay đánh lên lang trảo của hắn, bất thình lình tay kia của hắn chụp lên vai ta, khiến ta toàn thân vô lực. Càng làm ta sửng sốt chính là, bàn tay lúc đầu chỉ để trên hông giờ đang chậm rãi trượt xuống, vào lúc ta chưa kịp định thần lại đã tiến vào trong tiết khố, ta vừa định đem tay hắn lôi ra, hắn liền chụp vào tiểu huynh đệ của ta.

“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Hiện giờ ta chỉ muốn trở mình thế nhưng lại bị vòng ngực hắn chặn lại, lưng ta cảm giác được nó đang đều đều phập phồng, hơn nữa tại phía sau cổ lại có một luồng hô hấp tựa như nhung mao mềm mại khiến người ta thần tình rối loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.