CHƯƠNG 30
Thịt a thịt! Ta đến đây!
Vượt qua tầng tầng lớp lớp dãy bậc thang, ta cơ hồ chạy như bay rời khỏi Thiếu Lâm Tự. Nhờ vào sự “cố chấp” của ta đối với thịt, ta vọt ngay vào một tửu lâu, ngửa cổ họng ra gọi to: “Cho ta hai cân thịt bò, một con gà ướp quế hoa, hương dụ hấp ngưu bang (một loại thuốc đông y), chân giò tam tiên hầm, bát trân vịt nướng!”
Ta đem hàng loạt tên món ăn đã niệm ngàn lần trong đầu hùng hồn xổ ra, lại nhìn tiểu nhị nét mặt ngu ngơ, lúc sau mới định thần lại nói: “Đại gia ngài nói chầm chậm thôi ạ! Tiểu nhân không nhớ rõ! Hơn nữa ngài toàn gọi món thịt, có muốn ăn thử món chay không!”
“Không cần! Đại gia chỉ muốn ăn thịt!” Sau đó ta từ trong ngực rút ra ngân phiếu của Hàn Thanh nhét vào tay tiểu nhị, “Nhanh lên! Ta đói sắp chết rồi nè!” Tiểu nhị cầm ngân phiếu vội vàng xuống lầu .
Không lâu sau, đồ ăn ta gọi đã dọn lên đủ! Tiểu nhị này làm việc quả có hiệu suất. Rốt cuộc ta cũng không cần phải ăn những món đạm bạc vô vị như tàu hủ hay cải trắng nữa. Xem xem, món canh này là nấu từ thịt ra a, ánh mắt ta hiện giờ hẳn là đang phát quang! Ác lang chụp mồi lúc này trình diễn!
Một canh giờ sau, ta nhè nhẹ ợ một cái, hương vị của thịt vẫn còn lưu lại trong miệng chưa tan. Ta ngồi phơi chút nắng ấm, lại sờ sờ khuôn mặt nộn thịt của mình, thế giới nhìn chung tốt đẹp hẳn lên.
Ngay tại lúc não của ta bởi vì rượu thịt chè chén no say quá mức mà sắp ngừng vận hành, một trận thanh âm kêu khóc của nữ tử đem ta giật mình bừng tỉnh.
Ta dụi dụi mắt, chỉnh tiêu cự nhìn hướng phố thị, một nữ tử khóc đến nước mắt ràn rụa, bàn tay bị một nam tử bắt lại, bả vai bên kia cũng bị người gắt gao nắm trụ, không thể động đậy. . . . . . Chẳng lẽ đang diễn ra vở cường ép dân nữ? Không phải chứ, khó xem chết được!
“Tiểu thư, cầu tiểu thư đừng gây khó dễ cho chúng ta nữa! Người nếu không theo chúng ta trở về. . . . . . Sư phụ. . . . . . Sư phụ nói không chừng sẽ đem hai ta trục xuất sư môn!” Hán tử đang chế trụ bả vai của nữ tử bất đắc dĩ nói, ngữ khí cung kính, mặt mang khẩn cầu.
Xem ra sự việc không giống như suy nghĩ của ta rồi!
“Ta sẽ không cùng các ngươi trở về!” Nữ tử rất kiên quyết, “Bằng không cứ mang thi thể ta về đi!”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt hai gã nam tử liền đen lại, “Tiểu thư, đắc tội!” Bọn họ vừa định đem nàng trói chặt đưa lên kiệu, vị nữ tử kia liền quay đầu, hướng người đang giữ chặt cổ tay mình cắn mạnh lên cánh tay hắn, nam tử thật đáng thương a, khuôn mặt đỏ bừng nhưng không thể kêu to, còn phải cung cung kính kính nói: “Cầu tiểu thư nhả ra!”
A. . . . . . Nguyên lai trong thế giới này vẫn còn người có tố chất như vậy!
Lực cắn của vị tiểu thư kia tựa hồ càng lúc càng lớn, thế nhưng nam tử cũng chỉ đứng yên một chỗ không động đậy, rốt cuộc giằng co một lúc sau, nàng đành nhả ra, quỳ trên mặt đất nói: “Cầu các ngươi thả ta đi đi! Đỗ lang còn đang chờ ta! Nếu bị các ngươi bắt về, cha nhất định sẽ bắt ta xuất giá, nếu là như thế, ta thà chết còn hơn!”
“Tiểu thư, người xuất thân võ lâm vọng tộc, sư phụ vô luận như thế nào cũng sẽ không đem người gả cho một gã thư sinh trói gà không chặt!”
Ồn ào nửa buổi nguyên lai là người trong mộng của vị tiểu thư này khiến phụ thân nàng chướng mắt, nàng đành bỏ trốn đi gặp tình lang, sau đó bị lão cha phái người đuổi theo . . . . . . Ở thời này việc thành thân của đôi bên vẫn còn chú trọng đến tam thư lục lễ, môn đăng hộ đối, cha mẹ chi mệnh môi chước chi ngôn, vậy ta cùng Tiểu Đồng nếu ở thế giới này mà nói chẳng phải thành ra “vô môi cẩu hợp”, quan hệ bất chính? Phì phì phì! Nói bừa cái gì!
Lại nhìn xem vẻ mặt thà chết không về của nàng, ta rốt cuộc có nên quản nhàn sự không? Nếu là ta lúc mới đến thế giới này, chưa có bản lĩnh gì, đương nhiên sẽ không tự rước phiền phức, nhưng mà hiện tại ta tốt xấu cũng xem như cao thủ trong số đám người vô danh tiểu tốt . . . . . . không đúng, phải là vô danh tiểu tốt trong số cao thủ chứ, hẳn là nên trợ giúp vị tiểu thư dám dũng cảm theo đuổi tự do yêu đương này? Dù sao tự do luyến ái cũng là tiêu chí quan trọng để giải phóng tư tưởng xã hội tiến bộ! Hơn nữa, ăn no rồi vận động cho tiêu hóa một chút cũng tốt, bằng không mỡ tích trữ quá nhiều sẽ dễ sinh bệnh!
Tay ta một chưởng đập lên bàn, mượn lực nhảy vào không trung, một cước đá văng bàn tay đang chế trụ bả vai của nàng, sau đó dùng chuôi kiếm đánh lên cổ tay của một nam tử khác, trở mình một cái đem nàng mang đi.
“Kẻ nào!” Xem ra tự nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim đối bọn họ đả kích không nhỏ a!
Căn cứ vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm, lúc này tuyệt đối không nên nói ra danh tính thật của bản thân, vì thế ta hướng bọn họ ha hả cười: “Ta tất nhiên là người đưa tiểu thư nhà ngươi đi gặp Đỗ lang của nàng, sau đó khiến họ kết cục mỹ mãn bên nhau!” Tiểu thư kia khẳng định là còn chưa kịp định thần, ta giữ chặt nàng nhảy lên mái hiên, chạy như bay mà đi, “Cô cùng Đỗ lang hẹn gặp nhau ở đâu?” Ta một bên hỏi nàng, một bên quay đầu lại, xem ra hai gã nam tử này cũng không phải hạng tầm thường dễ đối phó, sát sao đuổi theo ta phía sau vẫn không dẫm nát một viên ngói nào cả.
Nàng tựa hồ cũng đã phục hồi tinh thần lại, đối ta nói: “Đại hiệp, ta cùng Đỗ lang hẹn gặp ở một trà quán cách phía trước mười dặm!”
Ối! Có người bảo ta đại hiệp! Cảm giác thực thích a!
Quay đầu nhìn hai gã kia một mực đuổi theo, ai, nếu chỉ có mình ta bọn họ làm sao mà đuổi kịp, nhưng đưa theo vị tiểu thư này, tình thế lại không được như mong muốn . . . . . .
Ngay lúc đang đau đầu suy nghĩ cách thoát khỏi bọn họ, một khối vải trắng bay vụt qua đầu ta, đập mạnh vào phía sau, hai người rầm một cái rơi khỏi nóc nhà.
Ta nhìn chằm chằm, phía trước là một vị hoàng y nữ tử nở nụ cười như hoa, phía sau là một vị nam tử thần sắc ngạo mạn.
“Song. . . . . . Song Thần kiếm khách. . . . . .” Hai người té trên mặt đất lẩm bẩm nói.
“Không sai, chính là vợ chồng hai ta!”
“Nhị vị đại hiệp,” một người trong đó đứng lên thỉnh lễ, “Vị nữ tử này là nhị tiểu thư của Bộc Tà sơn trang chúng ta, nửa tháng trước bỏ nhà ra đi, sư phụ ra lệnh nhất định phải đưa tiểu thư trở về, thỉnh nhị vị đại hiệp chớ nên hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Chúng ta không có hiểu lầm.” Lí Lạc Kham bỗng nhiên mở miệng, hai người kia ngửa đầu nhìn, vẻ mặt khó hiểu.
“Ý của phu quân ta là,” nụ cười của Lục Liêm Mạt có vài phần ngang bướng, “Chúng ta không muốn nhị tiểu thư theo các ngươi trở về!”