Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 42

Đế Hạo đưa ta đến phía sau Bộc Tà sơn trang, nơi tọa lạc của thác Thiên Tà.

Hai ta đứng trên bờ nham thạch, xung quanh là dòng thác đổ xuống cuồn cuộn chấn động mang tai, bọt nước tung tóe mềm mại bắn ra như mưa phùn, y phục của ta rất nhanh liền ướt sũng.

Mẹ ơi, nếu là đóng kịch truyền hình, cảnh vật nơi này quả rất có ý vị.

Thế nhưng hiện tại ngươi đang truyền thụ kiếm pháp cho ta, tìm nơi nào bằng phẳng rộng rãi là được, bây giờ nước bắn hết cả vào mắt mũi ta, chẳng lẽ ngươi muốn dạy ta “lạc thang kiếm pháp”?*

“Tàm Đậu, ngươi nhìn kĩ, ta chỉ dạy ngươi ba chiêu.” Nội lực của Đế Hạo quả nhiên hùng hậu, ta nhìn bờ môi khẽ mấp máy của hắn, tựa hồ căn bản không tốn chút khí lực gì nhưng âm thanh nói ra thậm chí át cả tiếng vang của dòng thác.

Vừa dứt lời, thanh Vô Tà trên lưng ta đã ‘keng’ một tiếng bị rút ra khỏi vỏ, trong chớp mắt Đế Hạo đã nắm lấy thanh kiếm nhảy vào bên trong thác nước. Ta nhón chân nhìn xuống, chỉ thấy hắn nghênh đón dòng thác nghịch lưu tiến lên, mũi kiếm quét ngang mang theo nội lực, mượn lực dòng nước đang chảy xuống mà nhảy phốc lên phía trên đỉnh thác. Ta ngửa cổ chăm chú quan sát, nhìn hắn xuôi theo dòng chảy của thác mà mãnh liệt hạ xuống, một cỗ vòi rồng rất lớn hướng ta nghênh diện đến, Đế Hạo nương theo vòi rồng kia xuyên đến ta trước mặt, còn ta thì đã hoàn toàn ướt như chuột lột.

“Ngươi xem hiểu chưa?” Đế Hạo cắm lại thanh kiếm vào vỏ.

Không biết có phải vì trước kia từng học Lưu Vân Phân Thủy Kiếm hay không, ba chiêu mà Đế Hạo thị phạm ta cư nhiên lĩnh hội được. Ba chiêu này nếu chỉ thi triển trên mặt đất sẽ chỉ là ba chiêu kiếm pháp thông thường, ý không phải ở chỗ tiến công, mà ở chỗ “mượn thế” , hơn nữa nếu kết hợp với công thủ của Lưu Vân Phân Thủy Kiếm sẽ khiến cho khởi, thừa, chuyển, hợp càng thêm trôi chảy.

“Ta hiểu rồi.” Ta gật gật đầu, nguyên lai hắn đem ta đưa đến thác nước này là muốn cho ta hiểu rõ thế nào là “mượn lực”. Xin lỗi đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tạo hiệu ứng điện ảnh chứ.

“Hiện tại bắt đầu đi.” Đế Hạo nói.

“Bắt đầu cái gì?”

“Luyện kiếm.”

Thế nên ba ngày này ta bắt đầu cuộc huấn luyện gian khổ, có điều, ngay buổi sáng ngày thứ hai ta đã không tiếp tục được nữa. Cảm giác như có người vỗ vỗ bả vai của ta, ta trở mình tiếp tục cùng Mã Khắc Tư* đàm đạo, đối phương dường như muốn lật chăn ta ra, ta tức khắc cuộn chặt người lại trong đó. Giọng nói thanh lãnh từ ngoài chăn nhẹ nhàng vang lên: “Nếu không muốn luyện kiếm thì cùng ta về Chú Kiếm Điên.”

“Ta luyện! Ta luyện ngay đây!” Ta giở mạnh chăn ra, có trời mới biết tốc độ siêu cấp này từ đâu tới.

Sau đó thẳng đến ngày tỷ thí với Du Dạ Lai, ta vẫn một mực cảm giác lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.

Ngày ta cùng hắn so tài, Đế Hạo đi trước, ta đi theo hắn phía sau. Lúc bắt đầu, cả lôi đài còn đầy ấp tiếng người trò chuyện, ta từ xa nhìn thấy Du Dạ Lai đang đứng trên lôi đài, vẻ mặt tự đắc chờ đối thủ đến.

Từ trong đám đông có tiếng người vang lên: “Nhìn xem! Là Đế Hạo!”

Tức khắc xung quanh yên tĩnh hẳn lên, hết thảy mọi người đều đồng loạt quay đầu lại. Đế Hạo vẻ mặt cao ngạo, tựa hồ ánh nhìn chằm chằm của mọi người cũng không thể khiến hắn để vào mắt. Hắn đi lên khán đài ngồi cạnh Lăng trang chủ, sau đó nói với ta đang đứng cách đó không xa: “Hết thảy cẩn thận.”

Vì thế, ngay sau đó ta trở thành trung tâm sự chú ý của mọi người, xung quanh đầy ấp tiếng người nhỏ giọng bàn luận. Có người đang suy đoán xem ta là ai, có người bàn luận ta và Đế Hạo là quan hệ gì? Bằng hữu, hay là sư đồ? Cũng có người nói nếu là cao đồ của Đế Hạo ra tay, Du Dạ Lai thua là cái chắc.

Ta bất chợt lại cảm thấy trong lòng căng thẳng, tựa như lần thi cao học môn đầu tiên, cổ ngữ văn mặc tả, mà ta lúc ấy ngay cả tay cầm viết đều run. Ta khó khăn nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Đế Hạo, hắn vẫn như trước nét mặt bình thản, chỉ hơi hơi gật đầu. Lòng ta bỗng có chút phẫn nộ, ngươi thực sự tin tưởng ta có thể thắng Du Dạ Lai sao? Nếu ta thắng hắn, sau đó cùng Lăng nhị tiểu thư chạy trốn, sống những ngày tháng ẩn cư khiến ngươi không tài nào tìm ra ta, ngươi có còn tin tưởng ta như thế không? Đương nhiên hết thảy chỉ là nếu mà thôi.

Du Dạ Lai vẻ mặt cười đầy thâm ý, đi đến trước mặt ta nói: “Tàm Đậu huynh đệ, kiếm pháp của ngươi vốn siêu đẳng, lại có thần binh lợi khí mà Đế Hạo tặng, Du Dạ Lai ta sợ là không giữ được mạng. Hay là thế này, để khỏi mất công bằng …”, hắn tươi cười nhìn đảo một vòng, hướng về đám đông dưới đài nói: “Ai ai cũng biết, kiếm của Đế Hạo lợi hại ra sao, vạn nhất tại hạ bất tài mà thua, hẳn sẽ có người nghị luận, đánh bại tại hạ chính là danh kiếm Vô Tà chứ không phải thiếu hiệp ngươi, chẳng phải rất oan uổng?”

Ta bĩu bĩu môi, Du Dạ Lai ngươi thật là … muốn cấm ta dùng Vô Tà cũng đâu cần vòng vo như vầy, nói như thể ông nội ta đang khi dễ ngươi vậy.

Lúc này dưới đài lại bắt đầu có tiếng nghị luận, cái gì mà Du Dạ Lai nói cũng có đạo lý, vạn nhất nếu ta dựa vào thanh thần binh chém sắt như chém bùn mà thắng hắn, Thánh Tuyền Giáo cảm thấy không công bằng chạy đến sinh sự cũng rất phiền toái. Lăng Tiêu trên đài có chút khó xử, phỏng chừng ý đồ ban đầu của hắn vốn cũng là hy vọng ta dựa vào thanh kiếm do Đế Hạo tạo ra mà thắng Du Dạ Lai, thế nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ……

“Được, dù sao ngươi cũng không thắng được hắn.” Giọng nói của Đế Hạo đều đều trầm tĩnh nhưng trong nháy mắt lại bao phủ hết thảy âm thanh nghị luận, cảm giác áp bức vô hình từ trên vọng xuống, chỉ thoáng chốc đám đông đều ngừng nói.

Ta nhíu mày nhìn về phía Đế Hạo, ông nội à, ngươi là đối với ta rất có tự tin hay là đối với bản thân tự tin thái quá a?!

Chưởng môn của phái Vũ Đương đi đến đón lấy thanh kiếm của ta, một bộ dáng cực có lễ độ đem kiếm của hắn cho ta mượn, ta thật mong có thể dùng thanh kiếm này trực tiếp bổ vào khuôn mặt cười đến nhăn dúm kia.

Lăng trang chủ giơ tay tuyên bố luận võ bắt đầu.

Lúc này, trong không khí truyền đến một mùi cầm hương thanh nhã, một giọng nói đầy nam tính thuần hậu tao nhã theo gió mà tới.

“Bổn tọa còn chưa đến, Lăng trang chủ đã cho luận võ bắt đầu, có phải rất không nể nang đến thể diện của bổn tọa.”

Tất cả mọi người ngửa đầu nhìn theo, chỉ thấy một vị nam tử phía sau có một vị nữ tử xinh đẹp đi theo chậm rãi tiến đến. Lúc nam tử quay mặt sang, tiếng xuýt xoa vang lên không dứt, dưới đài một trận khuynh đảo, liền ngay cả Lăng trang chủ trong khoảnh khắc ấy cũng bị hớp mất hồn.

Không cần nhìn ta cũng biết, ngoài Khinh Hàn ra còn ai có được mị lực như thế?

Khinh Hàn đi đến bên chủ tọa, nơi đối lập với tọa vị của Đế Hạo, ánh mắt tràn đầy hài hước: “Chẳng biết đây có phải là vị trí dành cho bổn tọa, hay là Lăng trang chủ đã loại bỏ tên bổn tọa ra khỏi danh sách khách mời rồi?”

“Không dám không dám, tại hạ cứ nghĩ Khinh Hàn không có hứng thú với vòng luận võ này, thế nhưng ngài lại đại giá quang lâm, quả là cực đại vinh hạnh cho lão phu ta.”

“Không có hứng thú?” Khinh Hàn ngồi xuống, mỗi một động tác đều thu hút ánh nhìn của mọi người, hiện tại ta thật hoài nghi chính mình có phải là diễn viên chính trong trận luận võ này không, “Bổn tọa chỉ có hứng thú với cuộc luận võ của Tàm Đậu thiếu hiệp ……”

Lạc thang kê: con gà nhúng nước, ý chỉ bộ dáng rất chật vật.

Lạc thang kiếm pháp => tự đoán xem :”P

Mã Khắc Tư: còn ai ngoài ngài Các Mác vĩ đại. ‘Đàm đạo’ với ngài ấy, đủ biết dài dòng cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.