CHƯƠNG 70
Đi đến bờ biển, bọn ta thấy một cái rương gỗ trôi bồng bềnh trên mặt nước, làm cho ta cùng Khinh Hàn đứng trên bờ nhìn ngây ngốc, liền lội xuống nước kéo cái thùng ấy lên trên bờ, sau đó mở nó ra, phát hiện ra bên trong là chăn bông, quần áo, còn có một chút thảo dược, còn có muối ăn nữa.
Ta ngay lập tức hét thật to: ‘Băng Lạc —— ta yêu ngươi—–’, sau đó quay đầu xuống, liền thấy ngay ánh mắt sắc như dao của Khinh Hàn, ta phẫn nộ mà nói, ‘chúng ta không có cái chăn nào cả……ta cám ơn Băng Lạc đã bỏ xuống cho chúng ta……hắc hắc……’
Khinh Hàn không đếm xỉa tới ta, trở về hang động, còn ta thì kéo lết cái thùng kia, đi phía sau của hắn.
Vầng thái dương đã nổi lên, phía trên sơn cốc từng vần mây tản mác, ánh nắng phóng trên mặt nước hồ, lóe lên những tia sáng, lại ánh lên mộtmàu lam nhạt, xanh lá mạ, còn có màu đỏ tựa như ảo mộng mơ hồ.
Ta kéo kéo rồi bẻ mấy cành tình thương, rồi phơi nắng, muốn dùng chúng để trải dưới chiếu cho Khinh Hàn nằm.
Khinh Hàn đi đến bên ta, nhìn thấy bộ dáng vội vả của ta mà nói: ‘ngươi vội vã làm gì ? đã nhiều thế dùng đủ rồi.’
Ta không có ngẩng đầu lên mà trả lời: ‘ngươi còn không thấy là ta đang muốn làm một cái giường cho ngươi sao hả? Ngươi ở Cửu Trọng Thiên đã quen được ‘hầu hạ nuông chiều từ bé’, làm sao ta để cho ngươi nằm ngủ trên đất được chứ!?’
‘Tiểu Đậu Tử’ Khinh Hàn nâng đầu ta lên, sau đó một một lại biểu cảm khó nói trên mặt đầy ý tứ mà nói: ‘chỉ cần được ngủ cùng ngươi, ở chỗ nào ta cũng quen ngủ cả.’ Sau đó, hướng vể phía cửa hang núi, giơ giơ ống tay áo nói: ‘thuốc ngươi nấu từ cỏ dại cho ta quả thật có tác dụng đó.’
Ta bỗng nhiên cảm thấy một trận vui sướng, nhảy dựng cả lên, chạy đuổi theo hắn, lôi lôi ống tay áo hắn mà nói: ‘Thật hả? Thật hả?’
Hắn cứ hướng đầu đi không thèm nhìn ta, lộ ra một mảng cổ thon dài, làm cho người ta say mê: ‘Thật, cho nên ngày mai ta bắt đầu, sẽ tự trị thương để khôi phục nguyên khí của ta.’
Ta thở ra một hồi, đột nhiên cảm thấy nơi sơn cốc bé nhỏ này, trong một chốc cũng như đang đứng giữa trời cao biển rộng.
Hai ngày sau, ta đem tình thương đã phơi một mảng thật dày lót làm nền trong hang động, làm thành hình một cái giường, rồi đem chăn phủ lên, trong sơn động bỗng thơm ngát, ta ước gì có thể nằm ngủ thật lâu trên đấy.
Khinh Hàn ngồi ở một góc sáng vận khí, ta không dám nói chuyện, sợ quấy rầy hắn. Ta liền đem mấy cảnh tình thương làm lưới câu cá đơn giản, rồi đi ra hồ bắt cá, sau đó dùng cái nồi gốm kia nấu canh cá.
Sau đó ta lại phạt hiện ra có mấy cây ăn quả mọc trên đá, tuy rằng có chút nhỏ và èo, nhưng cũng có kết được vài quả, ta hái hai ba quả đã ngã sang màu đỏ, đưa lên miệng cắn một cái, có một chút chua, nhưng vẫn cảm nhận được cái vị tinh khiết của thiên nhiên, không có bón phân hóa học để giục quả ta, tuy là không biết có nhiều chất dinh dưỡng hay không. Ta cũng nhanh chóng hái mấy quả đem về cho Khinh Hàn ăn thử.
Buổi tối, Khinh Hàn không có vận công trị thương, hắn với ta nằm trên giường nói chuyện, còn làm nũng bắt ta kể ‘chuyện xưa’ cho hắn nghe, ta có chút bất đắc dĩ mà hỏi hắn: ‘ không phải Điệp Y đã kể lại cho ngươi nghe hết rồi sao?’
‘Điệp Y giảng là Điệp Y, nàng ấy làm sao mà kể giống ngươi được.’ Hắn nằm cạnh bên ta, khoan thai nói.
‘Có cái gì không giuống, trí nhớ của Điệp Y rất tốt đó nha!’
‘Ngươi ngâm trường hận ca………cho ta nghe lần nữa đi’ hắn nhìn ta cáu kỉnh nên nói thế.
Ta nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ đưa con mắt lúng liếng mà ngâm : ‘Bảy tháng bảy ngày trường sinh điện, nửa đêm không người nói nhỏ khi, ở thiên nguyện làm chim liền cánh, trên mặt đất nguyện vi tình vợ chồng. . . . . .” Điện Trường Sinh nửa đêm trùng thất. Người vắng, vua ta được biết thôi: Trên trời xin nguyện chim liền cánh, Dưới đất nguyện làm cây nhánh liền”.
Tay hắn quấn vòng vòng lên những lọn tóc rơi xuống vai của ta, nhìn ta nhíu mắt lại buồn ngủ, liền ôm sát ta hơn, ta lập tức tỉnh táo, nhìn thật sâu vào đôi mắt thâm sâu của hắn.
‘Ta xem ra giờ đây còn yêu ngươi hơn trước kia nữa’ khi nói vẻ mặt hắn lộ ta chút tính trẻ con.
Hai tay ta choàng qua thắt lưng của hắn, nhẹ giọng nói: ‘Uh, ta cũng cảm thấy thế.’ Sau đó đưa gần đầu đến bên mặt hắn, cảm thấy hơi thở của hắn có chút không an tâm.
Ban ngày, ta thấy những con chim bay trên khoảng không của sơn cốc, rồi lại xà xuống mặt hồ bắt lấy cá ở trong hồ.
Ta rất cao hứng, ăn nhiều canh cá, còn có cá nướng, hy vọng sẽ tốt hơn một tí, vào lúc đêm, ta cùng Khinh Hàn ăn thức ăn tốt hơn một chút, ăn thịt cò nướng, nhưng Khinh Hàn không có ăn nhiều, tinh thần đang hưng phấn của ta bị làm cho chùng xuống, sau đó nói ra một giọng điệu buồn : ‘thực xin lỗi……’
Ta nhìn hắn cười cười rồi nói: ‘Lão tử ta đã theo ngươi mò đến tận đây, nếu không đem thương tích của ngươi mà dưỡng cho tốt, thì thật là lão tử ta……’ còn chưa nói xong, hắn nhét cái chân cò vào miệng ta mà nói: ‘ăn của ngươi đi này! Há miệng, mở miệng lúc nào cũng xưng là ‘lão tử’, thật chẳng biết ta yêu ngươi ở cái điểm nào nữa.’
Vài ngày sau, ta thăm dò ở phía sau cốc một tí, thì phát hiện ra một ít rau dại, những cây khóm nho nhỏ, nước nuôi dưỡng cũng là nước chảy ra từ biển, vì thế ta liền hái một ít đem về, nấu cùng với canh cá, không thể ngờ Khinh Hàn ăn rất nhiều, làm cho ta âm thầm vui vẻ trong bụng một hồi.
Khinh Hàn vốn yêu thích sạch sẽ, cho nên vào lúc ban ngày nắng ấm, hắn sẽ tắm rửa ở trong hồ.
Ngày đó, khi ta đang mang ôm mấy cái cành cây đi ngang qua hồ, ta thấy lưng hắn lộ ra , những đường cong tao nhã từ cổ, còn có mặt nước mờ mờ ảo ảo nhìn thấy được cả đôi chân thon dài của hắn, còn có ánh nắng hắt lên khuôn mặt của hắn ánh lên một vẻ ma mị.
Ta buông mấy cái cành cây xuống, lặng lẽ rẽ nước điđến, hắn đang nhắm mắt nghĩ ngơi không phát hiện ra cái ‘sự háo sắc’ của ta đang rình rập hắn. Ta theo dõi hắn, cứ lẳng lặng nhìn đôi mi của hắn, không tránh khỏi nuốt nước miếng ừng ực, bỗng nhiên nhớ đến tối hôm ở bên dòng suối, cùng với sự ấm áp trong thân thể hắn, làm cho tim ta đập thật mạnh.
Ta hạ đầu, hôn lên đôi môi như cánh hoa đang nở rộ của hắn, đem đầu lưỡi tiếng sâu vào trong, thân mình hắn đột nhiên chấn động, không cự tuyệt, mà còn như phát ra nụ cười khe khẽ, hai tay một phen đem ta kéo vào trong nước, rồi hoàn toàn dùng hai tay ôm lấy ta, đem ta ôm vào trong lòng ngực hắn dưới làn nước.
Khinh Hàn về cái mặt ‘đó’ đúng là cao thủ mà, ta liền bị hắn làm choáng váng đầu óc. Tiếng mút của hắn ở bên tai dưới làn nước thật là mê hoặc mà, ta đưa tay dọc theo thân áo sau lưng hắn tiến xuống hai chân, hắn rời khỏi môi ta, như trêu tức mà nói: ‘ tiểu đệ, phải nín nhịn thiệt nhiều……thiệt nhiều ngày thật khó chịu a?’
Ta gượng cười hắc hắc hai tiếng, muốn đem cái mông của hắn nâng lên, ‘ này, nội thương của ngươi còn chưa có hồi phục, ta sẽ giúp ngươi, tuyệt đối không để cho ngươi phải mệt nhọc……’
‘CHờ ta thương tích ta hồi phục, cũng đừng trách ta ‘không để ngươi mệt nhọc nha?’ hắn nói thế, không có chút giận dỗi, ngược lại giống như có một chút sũng nịnh vui đùa.
Ta đương nhiên hiểu cái ‘mệt nhọc’ mà hắn nói là gì, ngẫm lại thì đúng là ta sợ đó chứ, nhưng lại nhìn thân thể của hắn trong hồ, lại nuốt nuốt nước miếng rồi nói một cách hết sức vô lại: ‘ có chết như hoa mẫu đơn cao quý kia, ta cũng chấp nhận làm quỷ phong lưu một lần a——‘
Ngón tay của hắn xẹt qua dưới hàm ta má nói : ‘ tiểu đệ chiếm thế thượng phong một lần là đủ rồi nha.’
‘Hắc hắc……’ ta tính toán trong lòng, thừa kia nguyên khí của hắn chưa phục hồi, chân khí không thể ngưng tụ thì hắn không phải là đối thủ của ta, cho dù hắn không muốn, ta cũng phải dở thủ đoạn ra khuất phục hắn: ‘ mỹ nhân a, đi theo ta đi ha——‘
Vửa dứt lời, ta bị hắn ẳm lên đặt lên tản đá, ngay tức khác hắn nằm trên lưng của ta, tốc độ quá nhanh, ta còn không biết sao lại biến thành thế này, còn hai tay bị hắn nắm chắt đặt sau lưng.
Bên tai ta hắn cố ý mà để hơi thở tràn qua: ‘ngươi nha, Tiểu Đậu Tử , ta là theo nguyện vọng của ngươi à nha!’
Sao lại thế này? Ta giãy dụa, nhưng không sao thoát ra được khỏi kiềm chế của hắn, vì thế ta muốn dùng nội lực đẩy hắn ta, nhưng chính là bị hắn thật mạnh mẽ áp ta vào tảng đá, làm cho ta bị đá đập vào xương sườn đau muốn chết.
‘Ngươi! Ngươi! Nội lực của ngươi khôi phục lại rồi hả?’ ta kinh hãi hỏi.
‘Chỉ mới khôi phục một nữa, cũng là nhờ ngươi mấy ngày qua nhọc lòng chăm sóc cho ta đó.’ Vừa nói xong, hắn liền đưa lưỡi động, làm cho ta tim nhảy lên, sau đó hắn hôn môi ta, buông cổ tay của ta ra, ta vừa định nhúc nhích thân mình, hắn liền túm lấy áo ta mà kéo xuống, hắn hôn dọc sống lưng của ta, rồi hôn môi ta, rồi như một chút đau lòng mà nói: ‘ngươi lại gầy rồi, thật vất vả mới dưỡng ngươi có một chút da thịt, giờ lại……’
Ta chưa có từ bỏ ý niệm trong đầu ta, lại bị hắn đè chặt vào bên tảng đá, tay hắn hoàn toàn đặt trong ngực ta mà xoa nắn, làm ta run người một hồi, tay hắn xoa nắn một lúc, rồi đi xuống hạ thân của ta, đi vào tiểu khố, ngón tay ngay đũng quần ướt đẫm mà vuốt ve, đầu lưỡi hắn lướt qua tai ta: ‘Tiểu Đậu Tử, ta hôm nay sẽ tận, tận, tận tình mà ôm ngươi một cái………’
Ta vừa nghe xong, cảm giác như thiên lôi đánh sét ầm ầm bên tai ta, ta càng giãy dụa mạnh hơn, càng dùng sức nhiều hơn, cũng cảm giác được cái mông của ta đang bị ma sát đến nóng rực lên: ‘đừng mà………thương của ngươi còn chưa có hết tận gốc mà đúng hôn? Chúng ta thì nên……’
‘Nên như thế nào?’ hắn cắn một miếng trên mặt ta rồi nói : ‘có chết như hoa mẫu đơn cao quý kia, ta cũng chấp nhận làm quỷ phong lưu một lần a——‘
Ta phút chốc hiều ra được cái gì là tự làm thì tự chịu, còn cộng thêm ta khóc không ra nước mắt a.