Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 85: Chương 85




CHƯƠNG 85

Đại huyệt toàn thân của ta được Khinh Hàn cực nhanh mà điểm trụ, trong mắt mông lung mơ hồ thấy được bờ môi đang gọi tên ta, đem chân khí truyền vào ta như muốn bảo trụ hơi tàn trong ra. Tai ta đã muốn ù đi, hô hấp ngày càng nặng nề, thống khổ cũng chẳng còn cảm thấy, ta không còn biết gì nữa.

Đế Hạo, vì sao mày của ngươi lại chau sát đến thế? Làm cho vết thương vốn bi che lấp bởi hồng trần làm rách một mảng thật sâu trên chiếc mặt nạ ngươi đang đeo, vì sao ánh mắt vốn ảm đạm kia lại trong đến thế, tựa như nước của hồ đã phá tan cả đê điều mà để nước tràn theo bờ rãnh tiến vào ồ ạt, là vì đau đớn sao? Thực xin lỗi, ta ngoại trừ làm cho ngươi đau đớn thì cũng chỉ là đem đến cho ngươi đau đớn mà thôi.

Vì cái gì phải lộ ra biểu tình đau đến khắc cốt như thế hả Khinh Hàn?  Ta muốn khuôn mặt của ngươi cứ tao nhã mà xinh đẹp ôn như như thế kia thôi.  Có lẽ ngươi không biết, mỗi khi ngươi xoay người bỏ đi, trong mắt ta cảm thấy đầy khó chịu, bóng dáng kiêu ngạo, vì sao ánh mắt lại làm cho người ta phải đau lòng đến thế? Ta rốt cuộc hoài nghi là đang đau cho chính ngươi hay đang đau vì ta……

Bỗng nhiên trong phút chốc ta cảm giác mình tràn ngập năng lượng, cảm giác khó chịu kia cũng không làm cho ta e ngại, giống như qua một trận thở dài mà thôi, ta dùng tay nắm lấy tay họ, đó là việc duy nhất mà ta có thể làm được, cảm nhận hơi ấm từ bọn họ, ta đột nhiên hiểu được vì sao ông trời không lựa cho ai khác mà chính là lựa chọn ta, không sớm không muộn đi vào thế giới này, có lẽ chính là thấy được bọn họ nên đã phái ta đến.

‘Thật tốt……thật tốt quá a……hai ngươi đều ở bên ta…… giống như đang rất an tâm. Nếu như nói lại một lần nữa dù trăm sông ngàn núi, ta cũng hy vọng tương ngộ cùng với bọn ngươi……

Khinh Hàn liều mạng mà lắc đầu liên tục: ‘ nhìn ta đây này ! nhìn ta đây này ! không muốn thấy ngươi nhắm mắt lại! Tiếng thét sao lại bi ai đến thế này đây.

Đế Hạo vỗ vỗ hai má của ta, muốn ta thanh tỉnh, nhưng hai mí mắt của ta càng ngày càng nặng, trong nháy mắt ta cảm thấy được tuyệt vọng trong nháy mắt của hắn khó có thể chấp nhận được điều này.

Tựa hồ như lão tử nhân đã đến rồi, không sai không sai, đứng là lúc ta sắp chết thì ông trời còn liếc mắt đến ta một cái………

Ba tháng sau trong Bích U cung.

‘Khinh Hàn—-Khinh Hàn—–ta muốn ăn dưa hấu! Gọi người mang đến cho ta!’

‘Ha ha, ăn này! Mỗi ngày chỉ biết ăn thôi! Ăn thành một con heo a!’

‘Khụ khụ—–khụ khụ—-‘

‘Không sao chứ? Phải nói với ngươi bao nhiêu lần là khi ăn phải ăn từ từ sao, vết thương còn chưa hoàn toàn bình phục, ăn dưa hấu không có chất dinh dưỡng chi bằng nên uống thập toàn đại bộ của nữ thần nông bốc cho—–‘

‘Không muốn uống mà——thập toàn đại bổ kia ta không uống, càng uống càng khó chịu a, hay là ngươi đem cho ta canh hầm xương heo đi nha……’

Nửa khắc sau

‘Đế Hạo—-Đế Hạo—- hôm nay trời nắng tốt quá, ta phải đi ra ngoài hít thở không khí phơi nắng một chút a ………’

‘……’

‘Ánh mặt trời quá gay gắt, chiều ta cho đi, đem ngươi ra xích đu ngồi chơi ……’

‘……’

‘Chỗ này không tồi,  ngươi về phòng đem nửa trái dưa hấu lại đây cho ta đi!’

‘Vẫn là nên uống thuốc bổ thì hơn’

‘Nếu ngươi không muốn ta chết, ta năn nỉ ngươi đem dưa hấu cho ta ăn đi mà……’

Hắc hắc, mọi người không cần hoài nghi, hết ăn lại nằm chính là Tàm Đậu thiếu hiệp ta đây!’

Ngay lúc ta sắp nuốt thở một hơi cuối cùng thì lão nhân chết tiệt đến tìm ta, đem tìm theo chiếc bình đựng thuốc nữ thần nông cho ta uống bảo vệ cái mạng nhỏ của ta, đây chính là lần duy nhất mà ta cảm thấy cảm kích hắn từ khi đi vào thế giới này.

Khinh Hàn cùng Đế Hạo sau khi cho ta nuốt xong viên thuốc kia liền dùng nội lưc truyền vào giúp ta duy trì khí huyết, vì thế ta cũng duy trì được mạng nhỏ mà đợi tử lão nhân đem ta đến nơi của nữ thần nông trị thương.

Hiện tại thì ta đang ở tại núi Lạc sơn cũng chính là nơi trú của Bích U cung mà dưỡng thương, ba tháng liền Đế Hạo cùng Khinh Hàn chăm sóc cho ta, thật sự giống như là đang biến đổi hay sao ế, giống như sợ ta biến mất, hễ thấy ta sai vả người này mà không sai người kia là mặt nhặng xị lên ngay.

Trong ba tháng này người ta lo lắng nhất chính là Dạ Lưu Hiểu, nghe nói sau khi chưởng trúng, hắn chết đứng một chỗ, nằm mơ cũng không nghĩ đến trăm phương nghìn kế muốn làm cho Đế Hạo cùng Khinh Hàn bị nghịch huyết mà chết lại thiếu chút nữa giết chết người đệ đệ duy nhất của mình, thẹn với phụ thân cùng mẫu thân đã ôm nỗi hận mà chết, trong nháy mắt làm cho hắn bị đảo loạn kinh mạch, nếu không phải là tử lão đầu giúp hắn ổn định kinh mạch thì hiện tại đã bị tàn phế rồi.

Mà tử lão đầu đó chính là Vực Đinh, hắn nói cho Dạ Lưu Hiểu biết rằng kì thật Tụ Trất đã phản bội lại mẫu thân của hắn, đã yêu một người khác, cho nên tâm nguyện chính dàn xếp tốt cho mẫu thân hắn, cùng ngươi kia muốn thoái ẩn giang hồ, cho nên mới đem bí tịch giao cho Trúc Phồn cùng Phi Yên, hy vọng bọn họ có thẻ giúp võ học của Bich U cung đạt đến cảnh giới cao nhất. Chuyện này là cho Lâm Chi Động đố kị cho nên mới gây nên những chuyện phía sau.

Mọi việc đã được biết rõ ràng, Dạ Lưu Hiểu hỏi rằng người ma Tụ Trất yêu là ai, tử lão đầu không có trả lời, chỉ nói: ‘ chuyện cũ đã qua đi, dù biết thì cũng có thể thay đổi được gì đâu?’

Hiện tai Dạ Lưu Hiểu đi đến ở Thiếu Lâm Tự, cùng Độ Trần đại sư thanh tu, trong lòng hắn có vạn thứ nghìn điều cần một chút thanh tịnh.

Buổi tối, ta dùng tay bịt cái mũi, đem chén thuốc đen xì uống hết, Đế Hạo vén áo của ta, tay chạm vào nơi Dạ Lưu Hiểu đã thương hỏi ta : ‘có đau không?’

Ta bật cười, mắt cùng mũi nhăn lại: ‘ôi ngươi đừng ấn vào, ấn vào làm ta muốn ăn không nổi a!’

‘Vẫn còn đau lắm sao?’ Khinh Hàn cũng ngồi một bên ta, lông mi kiều diễm cũng nhăn lại một chỗ, đặt tay lên chổ tay ta mà bắt mạch, ta vội vàng rút ra.

‘Đừng nháo, ta muốn đi ngủ, người bị thương cần phải nghỉ ngơi nhiều!’ sau đó ta đem cả người vùi trong chăn.

Khinh Hàn muốn xốc chăn lên buồn cười mà nói : ‘Tiểu Đậu Tử ngoan, mau chui ra, ở trong chăn nghẹt thở chết.’

‘Sao lâu như vậy còn không bình phục, có phải là ta sắc thuốc không đúng cách chăng.’ Giọng của Đế Hạo trong trẻo lạnh lùng có hơi lo lắng ‘ngày mai mởi nữ thần nông đến xem coi sao.’

‘Ta cũng không biết, thuốc là không có vấn đề……có phải là do Tiểu Đậu Tử ăn quá nhiều dưa hấu không có chút dinh dưỡng cho nên vết thương mới lâu bình phục ……’

Ta nghe tiếng bàn luận của họ ngày càng đi xa, ta nằm trong chăn mà thở dài một hơi.

Hiện tại ta bị thương thiếu chút nữa mất mạng, mới có thể để hai ngươi chung sống trong hòa bình mà chăm sóc cho ta, ta biết hiện tại lòng ta đang rất tham lam, nhưng ta là sợ khoảnh khắc này không biết kéo dài được bao lâu, cho nên ta phải tận hưởng giay phút này, tuy rằng không biết khi nào thì các ngươi muốn rời khỏi ta……ta chậm chạp chui từ trong chăn ra, hít một hơi thật sâu, bên tai lại truyền đến một trận âm thanh.

‘Ngươi rốt cuộc thế nào hả Tiểu Đậu Tử……’ Khinh Hàn cười yếu ớt trước mắt ta, làm cho ta cả người run lên.

‘Ngươi……các ngươi không phải là đi ra ngoài rồi sao……’ Khinh Hàn đứng sau Đế Hạo.

‘Bọn ta không giả bộ đi ra thì ngươi sẽ chịu chui ra khỏi chăn sao?’ đầu ngón tay Khinh Hàn hung hăng mà chỉa chỉa vào giữa trán của ta.

Xong rồi……chắc là bọn họ đã phát hiện thương tích của ta đã khỏi, hiện tại là muốn tính sổ với ta, đồng thời cũng muốn ta phải chọn lựa bọn họ. ‘Tiểu Đậu Tử, bọn ta biết ngươi đang lo lắng cái gì’ Khinh Hàn xoa xoa đầu của ta.

Đế Hạo cũng ngồi xuống bên giường ‘hai bọn ta sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không phải phiền não mà lựa chọn ở bên ai đâu.’

‘Hở?’ nghe như tiếng sét bên tai, đầu óc như mộng mị cả lên

‘Nhìn ngươi ngốc nghếch này!’ Khinh Hàn đưa trán đến cọ cọ vào đỉnh mũi của ta ‘ta thật rất yêu ngươi……rất rất yêu ngươi, cho nên luôn lo lắng trong lòng ngươi có người khác, sẽ có ngày bỏ ta mà đi. Nhưng ngay lúc ngươi tí nữa thì mất mạng, trong một khắc ta hiểu được trong lòng ngươi ta không chỉ có ta là người duy nhất, nhưng chính là ta không thể mất ngươi được.’

Ngươi nói ‘thật tốt, hai ngươi đều ở bên ta’. Ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất chính là được yêu ngươi, lại ích kỉ không nghĩ đến lòng ngươi. Và chính vào thời điểm kia ta đã giác ngộ lời của Độ Trần hàm ý của ‘ buông tay’ là gì —-trước tiên phải buông tay mới có thể hiểu được’ [oh man, lại quay về kinh phật, ta không biết gì]

Ngón tay hơi lạnh của Đế Hạo mơn man cùng những giọt nước mắt trên mặt của ta nhẹ giọng nói: ‘bọn ta đều muốn độc chiếm ngươi, nhưng càng muốn có được thì càng dễ dàng mất đi. Chính là nếu nguyện ý lui một bước, chỉ muốn một nửa thì ta tin tưởng sẽ ở trong tay ta vĩnh viễn không bao giờ mất đi……’

Ta nâng hai tay lên che khuất mặt mình…… bọn họ trải lòng làm cho ta có một trận đau lòng, ta chán ghét chính mình……chính là ta không khống chế được lòng tham của mình, không phải là bọn họ muốn độc chiếm, người muốn độc chiếm là ta……

‘Tiểu Đậu Tử đừng khóc mà……’

‘Ngươi không thích bọn ta ở bên ngươi sao?’

Bọn họ chân tay luống cuống an ủi ta, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ta lên, chỉ có nước mắt thẳng tấp mà rơi xuống.

Tối hôm đó, bọn ta cùng nhau nằm trên một chiếc giường không quá to, mặc dù hơi nóng một chút, ánh  trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi lên khuôn mặt họ, ta hiểu được ‘chết cũng không tiếc’ lúc người ta thảo luận trên TV hay là trong tiểu thuyết là như thế nào, sâu sắc đến mức nào.

Vài ngày sau, Khinh Hàn cùng Đế Hạo đưa ta đi đến Thiếu Lâm Tự, đi đến tòa thiện phòng thì gặp được Độ Trần đại sau cùng Dạ Lưu Hiểu.

Trên mặt hắn có chút xanh xao, một có một tia trầm tĩnh

Trong phòng cũng không có ánh sáng, khói thản nhiên lượn lờ, tựa như đang lắng đọng suy nghĩ của người ta lại.

‘Ngươi hiện tại khỏe không?’ hắn hỏi ta, ‘khỏe’ một từ nhưng bao hàm thật nhiều ý nghĩa,

‘Ta khỏe lắm’ ta mỉm cười nhìn hắn, thật sự ta cũng không phải à đệ đệ của hắn, chỉ là linh hồn trên thân xác đệ đệ của hắn, nhưng ta có cảm giác không cần phải nói ra……hắn đối đãi ta như đệ đệ, ta coi hắn như huynh trưởng, vậy là bọn ta là huynh đệ.

‘Ta thiếu chút nữa là bóp nát hạnh phúc của ngươi, cũng thiếu chút nữa là mất ngươi, nhưng ngươi thiện lương nên không trách cứ ta.’

‘Ngươi cũng nói là ‘thiếu chút nữa’. Ta cũng nói là không trách ngươi, hy vọng ngươi cũng không cần trách cứ chính mình.

‘Thế sự đôi lúc ngoài dự kiến của con người ta, ta toan tính muốn thu hồi tất cả bí tịch của Bích U cung, nhưng hiện tại thì Đế Hạo và Khinh Hàn ở bân cạnh ngươi, ngươi lại không có tính toán gì muốn hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân. Có lẽ đây là ý trời.’

Ta cười hỏi hắn: ‘vậy khi nào thì ngươi bỏ được hận thù xuống, thì phải trở về tìm ta đó nha!’

Hắn gật đầu cười ôn nhuận: ‘ta sẽ tìm ngươi, vẫn cứ nhỏ như cây đậu, ta cũng muốn ngươi vẫn cứ vui vẻ thế này.’

Trên đường quay về Bích U cung, bọn ta tìm một cái quán rượu nhỏ nghĩ ngôi, ta đối với Đế Hạo cùng Khinh Hàn nói: ‘chờ cho đến khi Dạ Lưu Hiểu trở về thấy được một Bích U cung cường đại, ta quyết định từ nay về sau chăm chỉ lo việc trong môn, còn có hai vị tả hữu hộ pháp, hắc hắc, ta tin có thể thuận lợi hoàn thành mục tiêu này!’

Hai người bọn họ làm lơ ta, tự cầm chén rượu lên mà uống, coi ta như là không khí đây mà.

‘Này! Hai ngươi không thèm đến xỉa đến ta mà!’ ta chặn chén rượu của họ lại, trừng mắt quát.

Khinh Hàn nhìn ta, khóe mắt lộ lên nụ cười mê người, suy nghĩ gì đó rồi nhìn Đế Hạo nói: ‘nhìn hắn tinh thần sung sức như vậy, thương thế xem như tốt lắm rồi a, chúng ta không cần nhẫn nhịn nữa.’

‘Ừ, sẽ hành quyết hắn ngay trong tối nay’

Cái gì? Ta rụt người lui, sẽ không phải là nghe nhầm chứ. Cái gì mà ‘không cần nhẫn nhịn nữa’ rồi còn ‘sẽ hành quyết hắn ngay trong tối nay’……

Ai nha, mẹ ơi, đã quên hai tên này đều là sắc lang mà !

Ngay lúc người ta run lên bần bật, bên ngoài tửu quán có người đang cao giọng bán hàng rong: ‘mau đến xem a! mau đến xem a! Sách võ học kinh điển của Tàm Đậu thiếu hiệp cung chủ Bích U cung giá đặc biệt ưu đãi đấy! Trước kia năm mươi lượng một quyển, giờ chỉ còn mười hai lượng bạc đây, mua một quyển tặng một quyển đây, không nên bỏ lỡ đây!’

Trời ạ, một đoàn võ lâm nhân sĩ liền vây quanh người bán hàng chồm vào quày hàng mà lấy làm rơi xuống, ta đi ra nhặt lên một quyền nhìn thấy mà nổi trận lôi đình.

‘Cái gì《 thiên tàn bí tịch 》!  Chắc chắn là sách lậu! Sách lậu! Quá đáng nha! Tri thức cũng là tài sản của người khác! Huống chi huống chi Tàm Đậu thiếu hiệp anh minh thần võ làm sao lại xuất bản loại sách này cơ chứ! Cho dù là phát hành cũng là 《 thiên tàm bí tịch》 mới phải! Người ta làm Tàm Đậu không phải là tàn phế của từ tàn à nha.’

Nhìn thấy vẻ mặt bị giáo huấn của kẻ bán hàng, Khinh Hàn đang uống rượu cũng hỏi tới : ‘tại sao ta lại yêu một người như hắn chứ?’

‘Đây cũng là vấn đề mà ta tự hỏi đó’  một câu khác của Đế Hạo cũng cất lên như để bày tỏ cùng quan điểm, đầu mày còn hơi nhíu nhíu lại nữa.

Thế nên giữa phố xá hình ảnh của một người lớn đem một bao đầy sách bên người, trong tửu quán thì có hai đại nam nhân nhìn nhau chạm cốc, thưởng thức hình ảnh trên phố.

Kỳ thật đây đơn giản là điều mà bọn ta muốn, chính là điều đơn giản thế đó.

————————Hoàn————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.