Võ Lâm Tĩnh Hải

Chương 42: Q.1 - Chương 42: Hồ Yêu​




Ngọc Dung và Tiểu Bạch hai nàng rơi xuống không biết đã bao xa, vụt qua lớp sương mù chợt nhìn thấy một thung lũng màu tím nhạt, ở chỗ này dưới chân sườn đá dốc đứng lại mọc lên rất nhiều cây đại thụ, dây leo cuốn um tùm, hẳn là nơi không có con người dẫm chân đến. Hai nàng may mắn lại rơi trúng địa phương này, mặc dù bị dây leo và cành cây nhỏ ma sát đau đớn đến vô cùng, nhưng tính mạng lại vì thế mà không mất đi.

Tiểu Bạch rơi vào một đám dây Sử Quân Tử đang rực rỡ khoe nhiều màu sắc, lại bị những cuống gai cào xé rách vài nơi trên xiêm y, đau đến chết điếng, nàng cũng chẳng còn để ý đến xug quanh, cũng chẳng biết mình vừa phá nát một thảm hoa leo đẹp nhất trong thung lũng này, liền gắng gượng gọi lớn:

- Yêu nữ, ngươi chưa chết đấy chứ?

Ngọc Dung có phần không may mắn như Tiểu Bạch, nàng ta rơi trúng một thảm hoa Tử Đằng, Tử Đằng vốn thân thô cứng, cũng may nơi này khí hậu ấm áp nên cành lá mọc cũng khá sum xuê dù là đã vào mùa đông, nàng đau đến muốn ngất đi. Nghe thấy yêu nữ kia hỏi cũng cố đáp lại.

- Ta chưa chết, ngươi chớ vội mừng!

- Ha ha ha! – Tiểu Bạch bật cười, nàng xoay người nằm ngửa trên giàn Sử Quân Tử nhìn lên vách đá cao hút tầm mắt, trong lòng nộ ra một niềm hy vọng nói:

- Chúng ta rơi xuống mà không chết, chắc chắn Ngô Ca cũng không sao.

Nàng xoay người toan gượng rời khỏi đám dây leo thì chợt phát hiên ra nơi này vốn chưa phải mặt đất, thất thanh la lên:

A…A…A

Tiểu Bạch bị tuột xuống bên dưới đám dây leo, rơi xuống mặt đất đau đễn chết điếng. Ngọc Dung thất thần hỏi:

- Yêu Hồ! Ngươi không sao chứ?

Tiểu Bạch mếu máo đáp:

- Ta chết rồi! Ngươi còn không chịu xuống đi.

Ngọc Dung vẫn mắc trên đám dây leo Tử Đằng thê thảm nói:

- Ta không xuống được.

***

Phía cuối của thảo nguyên Tam Giác Mạch, Chu Tiểu Tuyết thần sắc thập phần khẩn trương, từ lúc đưa nam nhân ấy về nàng đã thử dùng các loại thuốc chữa trị phong hàn như Ma Hoàng, Tử Tô, Hạnh Nhân, Trần Bì, Quế Chi, Hương Thảo, Hương Phụ…thậm chí đã xông hắn trong hơi ấm của thảo dược, nhưng thần sắc hắn chỉ tốt thêm chút ít, giây lát sau lại tái nhợt đi, toàn thân vẫn lạnh như băng. Phụ thân nàng là thần y danh tiếng trong thiên hạ nhưng cùng mẫu thân rời nhà đi đã lâu, hết cách nàng đành đem những kiến thức học được từ châm cứu và bấm huyệt đem ra điều trị, nhưng tất cả vẫn không có hiệu quả, tính mạng hắn vẫn đang như treo ngọn sào.

Hoàng hôn đã bắt đầu đổ xuống thung lũng Tam Giác Mạch, trời càng về đêm nam nhân đó càng trở nên lạnh buốt, bất quá nàng sợ hắn không qua khỏi liền để hắn ngồi trong nồi xông thảo dược, còn mình ngồi đó canh chừng. Đêm nay trăng đầu đông lại sáng vằng vặc, Chu Tiểu Tuyết nhìn qua ngoài khung cửa có nét ưu tư lộ rõ.

Nàng suốt mười tám năm nay đều không rời khỏi thung lũng Tam Giác Mạch nửa bước, ngoài phụ thân nàng thì nam nhân này là người con trai đầu tiên mà nàng gặp, ông trời quả thật cũng biết trêu ngươi người ta quá, lại nhè vào lúc nàng đang tắm mà ném hắn xuống, để hắn nhìn thấy hết cả, vậy mà giờ này lại muốn lấy đi mạng hắn, thử hỏi làm sao nàng đành lòng cho được.

Ngẫm nghĩ cả đến nửa buổi cuối cùng cũng đành cam chịu số phận, ai bảo nàng là Chu Tiểu Tuyết tính tình ôn thuận, vốn quanh năm ngày tháng vẫn sống an phận nơi sơn cùng thủy tận này.

Nàng đưa mắt nhìn nam nhân đang bên trong bồn xông, thở dài một cái miễn cưỡng nói một mình:

- Nhìn hắn có hơi già một chút nhưng cũng có chút phong thái, Chu Tiểu Tuyết ta bằng lòng gả cho ngươi!

Nàng tự nói câu này xong sắc mặt cũng có chút hồng đỏ, trên mặt hắn có chút biểu cảm, không biết có phải nghe được lời này của nàng không, nàng đứng đó im lặng nhìn hắn đến nửa ngày cuối cùng quả quyết nói:

- Ngươi yên tâm, dù có phải đưa ngươi đi cùng trời cuối đất, ta nhất định sẽ tìm cách trị khỏi bệnh cho ngươi.

***

Bên ngoài thung lũng Tam Giác Mạnh, sau một hồi chật vật cuối cùng Tiểu Bạch cũng đưa được Ngọc Dung thoát ra khỏi đám dây Tử Đằng mọc chen chúc, hai người xuống bên dòng suối nhỏ cọ rửa lại mấy vết thương, lại vội vã đi tìm Xương Ngập.

Tìm hết cả buổi chiều đến tận nửa đêm vẫn không thấy đâu, Tiểu Bạch gọi hai chữ “Ngô huynh” đến khan cả giọng, cả buổi nước mắt sụt sùi. Trái lại Ngọc Dung có phần ôn nhu hơn, mải miết vẫn lục lọi khắp nơi, cuối cùng vẫn không thấy một dấu vết nào, nước mắt giờ cũng đã sắp rơi ra, mà mỗi khi nàng khóc đều không ai ngăn nổi.

Trời đã tối từ lúc nào, trăng cũng đã lên cao, đáp lại lời Tiểu Bạch lúc này chỉ có tiếng sói tru, tiếng hoẵng hú gọi bầy, hai người đã quay trở lại phía suối nước. Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ lo lắng của Ngọc Dung tự đoán không có kết quả gì bật khóc nói:

- Ngươi nói xem, có khi nào Ngô Huynh đã bị bầy sói ăn thịt rồi không?

Ngọc Dung tức khí quát lớn:

- Yêu Hồ! Ngươi không nghĩ ra cái gì hay ho hơn sao?

Tiểu Bạch bị nàng ta mắng như vậy tủi thân liền òa khóc, Ngọc Dung vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, liền nhóm một đống lửa lớn ở gần hai người để xua lũ thú dữ đi, lại để mặc cho Tiểu Bạch ngồi đó khóc, còn mình thì nhìn chăm chú vào ngọn lửa, thân thể bất động.

Chẳng biết bao lâu trôi qua, Tiểu Bạch cũng đã trấn tĩnh lại, ngọn lửa đã cháy tàn một đám than hồng lớn, Ngọc Dung vẫn sầu não nhìn vào ánh lửa như chính nó đang thiêu đốt trái tim nàng.

Tiểu Bạch nhìn nàng ta thản nhiên buột miệng nói một câu:

- Ta thấy đói!

Ngọc Dung quay lại chú mục nhìn nàng ta hồi lâu, khiến Tiểu Bạch tự nàng cũng thấy có chút lạ lùng, một lát trôi qua Ngọc Dung liền cầm kiếm đứng dậy đi lẩn vào trong bóng tối. Tiểu Bạch lấy làm khó hiểu liền gọi với theo:

- Ngươi đi đâu đây?

Nữ tử không trả lời bóng hình đã mất hút trong bóng tối, Tiểu Bạch còn lại một mình ngồi thẫn thờ bên đống lửa đang cháy lép bép, trời lúc này đã khá lạnh, nàng thu tay vào trong lòng, mắt ngước lên nhìn ánh trăng cao vời vợi.

Một lúc lâu sau Ngọc Dung cũng đã trở lại, trên tay cầm một con thỏ trắng đã bị thương quẳng sang phía Tiểu Bạch nói:

- Đừng nói là ngay cả đến nướng thỏ ngươi cũng không biết đấy!

Tiểu Bạch thần sắc có chút ngỡ ngàng nhìn con thỏ tội nghiệp nói:

- Làm sao để ăn thịt nó?

Nàng tuy ở vùng Tế Giang hoang sơ nhưng lại là đương kim tiểu thư Lữ Gia, đương nhiên mọi việc ăn uống xưa nay đều có kẻ hầu người hạ, hiện giờ nhìn con thỏ thật sự đúng là đã hết cách.

Ngọc Dung nhìn nàng ta bối rối, lấy tay gạch xéo ngang cổ ra hiệu, lại nói:

- Sau đó bỏ vào đống lửa.

Tiểu Bạch nhìn con thỏ trắng thương cảm nói:

- Nó thật sự rất đáng yêu mà.

- Ngươi người còn đâm được mà một con thỏ lại không giám giết sao! – Ngọc Dung phản bác.

Tiểu Bạch nhìn điệu bộ này của nàng biết là chẳng thề nhờ thêm gì, loay hoay mãi cuối cùng cũng kết liễu được chú thỏ trắng, lại vụng về đem ra nướng, mãi đến cả nửa canh giờ cũng nướng xong, chả biết chín sống, cháy đen gì cũng ăn rất ngon lành, lại mang lại gần Ngọc Dung thân thiết bảo:

- Ngươi thật là giỏi, làm sao ngươi lại bắt được thỏ vậy? Chúng rất nhanh và xảo quyệt.

Lời này nếu là nửa tháng trước Tiểu Bạch nói với nàng ở Lữ Gia thì hẳn nàng sẽ lấy làm khoái trá lắm, nàng khi còn nhỏ đã một mình chơi đùa trong Đại Thảo Nguyên Hun Sơn, vài việc nhỏ bé này đâu có là gì, nhưng giây phút này nàng chẳng có một chút tâm tư, vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng im bặt. Tiểu Bạch lại tiếp:

- Ngươi cũng ăn một miếng đi.

Nàng thờ ơ trả lời:

- Ta không muốn ăn, ngươi ăn đi.

Ngữ khí quả quyết, Tiểu Bạch cũng không nài nỉ thêm, lại ngồi bên cạnh ăn gần hết con thỏ. Trời càng về đêm càng lạnh, nàng lại thu tay vào trong lòng ngồi cạnh Ngọc Dung, tự lúc nào không biết đã dựa vào nàng ta ngủ mất, hôm nay trải qua nhiều biến cố lớn, lại khóc suốt cả buổi nên ngủ rất ngon lành.

Sáng hôm sau ánh mặt trời ló rạng trên vùng thung lũng Tam Giác Mạch. Hai người lại tiếp tục tìm kiếm khắp khu rừng, nhưng vẫn tịnh không thấy dấu vết nào, cả hai đều không thể ngờ Xương Ngập lại được người khác cứu đi, mà người này với hai người họ lại có quan hệ mật thiết.

Tìm đã quá trưa mà không có chút manh mối, Ngọc Dung bắt đầu có sự sốt ruột, không nén chịu được dần dần đã bộc phát ra ngoài, nàng khụy xuống một thảm cỏ xanh khóc sướt mướt, Tiểu Bạch cũng không ngạc nhiên gì, tuy nói là hai người gặp gỡ chẳng khác gì oan gia, nhưng lại cùng nhau hành tẩu bao ngày qua, tâm tư của nàng ta như thế nào cũng đã nắm được bảy phần.Tiểu Bạch không can gián cứ để nàng ta ở đó khóc cho thỏa lòng.

Đợi cho nàng ta đã trấn tĩnh lại mới nói:

- Chúng ta tìm suốt hai ngày nay không thấy Ngô huynh, ngươi nghĩ xem đây vốn là tin tốt!

- Tin tốt! – Ngọc Dung vội lau lệ đang ướt trên má – Ý ngươi là sao?

- Người chết phải thấy xác! Không thấy xác nghĩa là huynh ấy còn sống.

Ngọc Dung nghe nàng ta phân tích quả là không sai, tự lại cho mình hồ đồ liền hỏi lại:

- Ngươi cho rằng ở nơi đây có người?

Nơi này ở trên một mỏm đá cao có thể phóng tầm mắt nhìn ra khắp cả vùng thung lũng, cuối nơi màu tím nhạt đang nhạt dần có vài đường khói trắng nhỏ, Tiểu Bạch đưa mắt nhìn về phía đó, Ngọc Dung linh quang trong mắt có phần lóe sáng liền vận khinh công nhằm hướng đó băng tới. Tiểu Bạch cũng vội theo sau nàng.

Đứng trên mỏm đá cao nhìn địa phương đó khá rõ, nhưng hai người khinh công phải mất đến nửa canh giờ rốt cuộc mới tới nơi.

Ở đây là một sơn cư nằm phía cuối thung lũng, bên cạnh là dòng suối nhỏ nước trong suốt, bên cạnh suối là một cái vườn lớn trồng rất nhiều thảo dược, ngay cả một số thảo dược quý hiếm như sâm Giảo Cổ Lam cũng thấy được trồng ở đây, sơn cư trầm mịch không có một bóng người, chỉ duy trong nhà khói đang bốc trắng.

Tiểu Bạch đưa mắt nhìn Ngọc Dung, hai người nhất loạt toan tiến vào trong nhà, chợt phía sau có giọng một nữ nhân trong trẻo:

- Hai cô là ai?

Thất thần cả hai đều quay lại, lại thất thần hơn nữa khi nhìn thấy đó là một sơn mỹ nữ, sơn nữ này đẹp đến mê mị, nàng vận một bộ tử y, trên váy lại thêu chỉ kim tuyến óng ánh một con hồ điệp, làn da trắng thuần, mặt hồng như phấn, mắt phượng, môi đào khiến đến nữ nhân nhìn còn phải mê mẩn.

Dung Bạch hai nàng thất thố la lên:

- Hồ Yêu!

Tiểu Bạch không chút phân trần, đoản đao thủ thế đã lập tức xông về phía sơn nữ.

P/s: Tạm dừng hồi này lại ở đây, bắt đầu từ hồi 1 chương 7 mình sẽ tập trung nhiều về main chính 2: Xương Văn( chàng ta tuấn mỹ vô tận, 14t hiện là đại hoàng tử của Tĩnh Hải Quân) . ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.