Chiều đông gió cuốn, càng đi sâu vào trong Tử Phong gió càng lúc càng thổi
mạnh, tưởng chừng như sắp cuốn ba người rơi xuống dưới vách núi, hai tà
áo Bạch Lam phất phới bay trong gió đông, hòa tan trong ánh nắng chiều
ảm đạm vẫn tiến sâu vào trong Tử Phong.
Tiểu Bạch lần thứ hai víu tay Ngọc Dung hỏi:
- Ngươi thực sự muốn đi tiếp vào trong ư?
Ngọc Dung một chút bần thần hỏi lại:
- Phía sau là tam ác, theo ngươi đi đường nào tốt hơn?
Lữ Tiểu Bạch khẽ quay lại phía sau nhìn Xương Ngập một thoáng nói:
- Nhưng mà ta thấy hơi sợ!
Ngọc Dung cũng nhìn về phía nam nhân đó, tức khí đáp lại lời nàng:
- Ngươi nghĩ ta không sợ sao?
Lữ Bạch á khẩu không nói thêm được gì, Xương Ngập lúc này đã theo kịp
đến nơi, nhìn bộ dạng hai nàng đoán biết lại vừa có tranh cãi, liền cười ôn hòa một cái tiến lên phía trước. Ngọc Dung vội gọi với theo:
- Ngô ca đợi muội!
Ngọc Dung băng theo sát hắn, Tiểu Bạch cũng không kém cạnh liền cũng chạy tới níu lấy tay hắn, rất chi nũng nịu.
Bỗng nhiên gió thổi mạnh, một giọng nói trầm đục vang trong không trung:
- Các ngươi chạy đâu cho thoát.
Ba người thất sắc nhìn quanh nhưng tịnh không có một bóng người, Tiểu Bạch vội nói:
- Vạn Lý Truyền Âm! Tên Lão Đại sắp đuổi tới đây.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt cầm tay Xương Ngập vận khinh công về phía cuối con đường.
Ba người khinh công đi không biết đã bao xa, cuối cùng ở sâu phía cuối
con đường hun hút ấy bỗng đột nhiên khựng cả lại, nơi này tuyệt nhiên là một con đường cụt, phía trước là vách đá sâu thăm thẳm.
Tiểu Bạch không khỏi thất thần hô lên:
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Ngọc Dung nhìn quanh một lát bình tĩnh nói:
- Ta nghĩ chưa chắc hắn đã phát hiện ra chúng ta, có khi chỉ là dọa
dẫm, chúng ta nghỉ ngơi một lát tìm xem có lối đi nào khác không?
Ba người liền chia nhau ra dò xét một lượt nơi này, Ngọc Dung tự mình
xem kỹ bên các vách đá, Xương Ngập nhìn xuống dưới vực sâu thăm thẳm
lòng nặng một nỗi buồn, đang còn trầm ngâm đã nghe tiếng Tiểu Bạch thét
lên khiếp hoảng.
A… A… A…!
Tiểu Bạch nhất thời thất thanh la lên như nhìn thấy một quái cảnh gì đó, Xương Ngập giật mình băng tới, Ngọc Dung cho dù trong lòng chẳng ưa gì
nàng ta, nhưng mấy ngày nay cùng ra vào hoạn nạn cũng có phần lo lắng
liền vận khinh công vụt lại.
Tiểu Bạch đứng chết lặng ở đó chân tay run lẩy bẩy, Ngọc Dung cũng đã
đến sau lưng nàng, nhìn thấy địa phương này không khỏi thất thần, thì ra là một hoang mộ còn chưa xanh cỏ, điểu khiến nàng kinh hoàng hơn cả
chính là hàng chữ khắc trên tấm bia đá…
Khuôn mặt nàng thất sắc vội quay lại nói:
- Ngô ca! Huynh không được nhìn.
Nhưng Xương Ngập cũng đã đứng ngay sau lưng nàng, hắn toàn thân run rẩy
thất thần nhìn thấy hàng chữ trên tấm bia đá: “Đỗ Quân Nghi, hoàng phi
chi mộ”
- KHÔNG…!
Hắn gào lên thảm thiết băng đến bên nầm mồ cô độc giữa chốn hoang lâm,
hai bàn tay điên cuồng cào tung những hòn đất còn chưa nén chặt, miệng
hắn lẩm bẩm như mắc tà:
- Không thể nào là muội…! Ta không tin là muội… !
Tay hắn đã rướm máu ra vì bị những mẩu đá nhỏ cào xước, Ngọc Dung lao đến ôm ghì lấy hắn đau xót can ngăn:
- Ngô ca! Huynh đừng như vậy nữa! – Nàng nước mắt tuôn trào, tưởng
chừng như chính lỗi đau trong lòng hắn đang ngự trị trong tim nàng.
Tiểu Bạch nhìn cảnh này đứng chết lặng, hẳn là nàng đã đoán ra phần nào
nguyên cớ, nàng thập phần vô cùng đau đớn chỉ là nỗi đau không thể hiện
giống Ngọc Dung mà thôi.
Xương Ngập quay sang ghì chặt hai bờ vai bé nhỏ của Ngọc Dung như kẻ khùng dại nói :
- Muội nói cho ta biết! Chuyện này không phải là thật đi… ! Muội nói đi…
Hắn van nài bao nhiêu chỉ khiến Ngọc Dung thảm khóc bấy nhiêu.
Ngô Xương Ngập thần điên bát đảo, tay đập xuống nền đá đã tứa máu, nộ khí ngập tràn trong lòng hét lớn:
- DƯƠNG TAM KHA ! TA PHẢI GIẾT NGƯƠI !
Gió Đông lạnh như băng ngập tràn vào trong lòng hắn, trôi sâu vào tim
hắn không biết đã bao lâu, hai người phụ nữ bên cạnh cũng vì hắn mà đóng băng lại.
Chợt từ phía sau một giọng nói trầm đục vang lên:
- Một màn hội ngộ kỳ thú! Thật không ngờ ngươi lại chính là Đại Hoàng
Tử Ngô Xương Ngập, vừa hay nếu bắt ngươi nộp cho Bình Vương, tam ác bọn
ta không phải sẽ có chốn dung thân rồi sao! Ha ha.
Kẻ này không ai khác chính là Lão Đại Ác, lão đã đến đây từ lâu cơ hồ đã nghe được mọi chuyện.
Xương Ngập quay lại nhìn hắn đầy sự căm phẫn, tưởng như chính hắn là kẻ
gây ra cái chết của nương tử, chàng lập tức đã rút kiếm, sát khi như tà
thần lao vào hắn. Bình thường Xương Ngập chỉ hơn những đệ tử bậc trung
của các môn phái, nhưng lúc này phẫn khí dâng trào, đường kiếm như có
sát khí lên bảy tám phần, khiến Lão Đại không khỏi đề phòng.
Xương Ngập lúc này chẳng quan tâm đến chiêu thức mình sử dụng là gì,
điên cuồng cứ nhằm hướng Lão Đại mà đánh tới, nhưng kiếm chiêu cuối cùng vẫn thiếu chính lực, hắn vẫn chẳng khác nào một kẻ cùng quẫn đang cố tự tìm đến cái chết. Ngọc Dung Tiểu Bạch hai nàng thấy vậy cũng liền xông
vào. Hai nha đầu hậu bối này đao pháp và kiếm pháp tuy còn non kém nhưng nhờ có sự kết hợp trong lối đánh cũng khiến Lão Đại không khỏi bất ngờ.
Tiểu Bạch sử dụng chiêu Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh áp sát y, lại thừa thế tung ra một chiêu kích sát trong bảy mưới hai chiêu Sát Ma Đao- Ảnh Tử Hồng
Trần.
Lão Đại vừa né được mũi đao đâm vào yết hầu, Ngọc Dung đã băng tới dụng
một chiêu Nguyệt Tận Thiên Minh, đường kiếm này khá hiểm hóc đâm xuyên
từ mé tả vào mạng sườn lão. Lão Đại tức khí liền xuất ra một chưởng Hàn
Phong bức nàng lui lại mươi bước, liền thổ ra một ngụm huyết.
Tiểu Bạch trong tay liền phóng ra vô số phi tiêu hình tựa như cánh sen nhỏ mỏng:
- Bạo Vũ Liên Hoa! Lão Ác Nhân mau nộp mạng.
Lão Đại Ác thất thần lùi lại chừng tám thước, kính lực trong tay phát
tiết, lập tức tạo thành một màng chắn trước mặt lão khống chế đa phần
Liên Tiêu lại, Liên Tiêu lực tiêu tán rơi cả xuống mặt đất. Lão nhếch
mép nói:
- Khá khen cho tiểu nha đầu! Để ngươi sống ngày sau là họa của ta.
Dứt lời sát khí đã lộ ra trên mặt, Hàn Băng Chưởng cũng tức khắc hội tụ
trong bàn tay, thân ảnh đã thuấn di áp sát Tiểu Bạch tung ra một chưởng
chí mạng.
- Cẩn thận!- Ngọc Dung thất kinh nhắc.
Nhưng đã muộn, Lão Ác Nhân đã áp sát tung ra hàn chưởng, trong một khắc, nơi Tử Phong cô tịch, nơi ánh sáng hòa vào bóng tối, nơi con tim Xương
Ngập đang dần chết đi, hắn thoáng chốc đã lao đến đỡ cho Tiểu Bạch một
chưởng ấy.
Hàn băng ấy liệu có lạnh hơn con tim hắn lúc này, toàn thân hắn văng ra
không trung nơi Tử Phong vô tận, nơi không một ngọn gió, hắn khẽ mỉm
cười nhìn về phía nấm mồ còn chưa xanh cỏ, mãn nguyện nói khẽ:
- Cuối cùng ta cũng về bên nàng, sẽ không để nàng phải cô đơn nữa.
Hắn nhắm mắt lại, thân hình rơi vào vực sâu vô tận.
Tiểu Bạch lao về phía mép vực thắm đau đớn kêu gào :
- Ngô huynh...! Ngô huynh…! Sao huynh dám bỏ muội!
Nàng tuyệt vọng gào khóc giữa vực sâu vô hạn, chỉ có tiếng nàng vọng lại, vọng lại từng đợt, xé nát tim nàng.
Ngọc Dung cũng đau đớn đến nát tâm can, nàng nhìn về phía Tử Phong vô thức nói:
- Chờ muội Ngô ca! – Nàng băng mình đến bên thẳm vực.
- Ngươi… ! – Tiểu Bạch thất thần.
Thế gian này ai hiểu được hết chữ tình, hắn nguyện được chết theo người
trong tim hắn, nàng lại vì hắn mà nguyện hi sinh. Ngay cả Lão Đại Ác
chứng kiến cảnh này cũng không khỏi thất kinh động lòng, đứng chết chân ở đó.
Tiểu Bạch lao theo tóm lấy tay Ngọc Dung, cuối cùng cũng rớt xuống mép
vực, duy chỉ một tay còn bám lại trên mép đá. Ngọc Dung nhìn nàng ta như vậy thực lòng bao nhiêu hờn giận cũng đã tan biến, nhưng thoáng nghĩ
cũng biết rằng nếu tiểu yêu nữ này còn bám chặt tay nàng thì cả hai chắc chắn sẽ mất mạng, lập tức đã khích tướng nói :
- Yêu Hồ, mau bỏ tay ta ra!
Tiểu Bạch bướng bỉnh quát:
- Ta không buông, ngươi dám chết vì huynh ấy, ta thì không sao?
Ngọc Dung rơi lệ, liền vung kiếm đập ngang vào tay nàng ta đang nắm tay
mình, Tiểu Bạch nhất thời không giữ nổi liền để tuột tay nàng ra.
Ngọc Dung khẽ mỉm cười nhìn nàng nói :
- Yêu Hồ! Ngươi nhớ chôn ta và Ngô ca chung một mộ nhé!
Tiểu Bạch mắt nhòa lệ, vô vọng nhìn theo, niềm uất ức trào dâng lên trong lồng ngực thành tiếng nấc, nghẹ ngào nói:
- Yêu nữ, ta quyết không cho ngươi toại nguyện! – Nói xong liền phi thân xuống dưới thẳm vực đuổi theo Ngọc Dung.
Phía trên bờ vực thẳm Lão Ác Nhân đứng lặng ở đó, trên vẻ mặt thoáng ẩn
một nỗi bi thương, hắn từ từ ngẩng mặt lên bầu trời cao, mắt ngưng ở đó.
Phía xa trên bầu trời có một đám pháo hoa lóe sáng, thần sắc hắn hồi lại cái vẻ chết chóc sẵn có, liền nhằm theo hướng đó mà mất dạng.
Hẻm Tử Phong trở về với vẻ đìu hiu của nó, xa xa một tiếng xe ngựa:
Lộc cộc…lộc cộc
Chiếc xe dừng bên hẻm vực, ba nữ nhân áo trắng cùng bước xuống xe, vẻ
mặt điểm một cảm giác sầu muộn, Gió đông cô quạnh khiến người ta không
khỏi xót xa. Vân Nga liếc nhìn quanh một lượt thoáng chút nheo mày, Ái
Liên đem tiền vàng đến bên thẳm vực tung xuống theo gió. Dương Phương
Lan hoàng hậu nhìn quang cảnh đìu hiu lập tức lệ đã ướt hai hàng mi, Bà
đến bên nấm mồ cô độc, sắp xếp lại vài viên đá đã bị trôi ra ngoài, tâm
tư nặng nề nói:
- Quân Nghi! Tất cả đều là lỗi tại ta, ta đến thắp cho con nén nhang tạ tội, mong con tha thứ, con sống khôn thác thiêng xin hãy phù hộ cho
Xương Ngập và Xương Tỷ được bình an.
Nói xong liền vái ba vái, thắp ba nén nhang thơm cắm xuống trước mộ,
khói trắng lơ thơ bay quanh quẩn trên những ngọn đá bên hẻm Tử Phong. Ái Liên lúc này đã trở về bên cạnh bà đốt thêm một đống tiền vàng, tâm tư
cảm động cũng đã thút thít khóc. Riêng có Vân Nga dù rất u sầu vẫn đứng
lặng phía sau, hồi lâu qua đi mới mở lời nói một câu:
- Nương Nương nơi này mới xảy ra một trận hỗn chiến…
Phương Lan nhẹ nhàng nhắc ngang vào :
- Ta biết!
Nàng có chút lo lắng tiếp lời:
- Nơi này thâm sơn cùng cốc, những người này không biết lai lịch ra sao? Vân Nga lo…
Dương Hậu ôn nhu lại xen ngang:
- Tử sinh sinh tử đều đã có số mệnh cả, ngươi hà tất phải lo âu như vậy, mau lại đây vái lạy Tẩu Tẩu ngươi một cái.
Vân Nga cũng tự cho là mình đã lo lắng không đâu, Nương Nương là Cầm
Thánh phu nhân một thân tuyệt kỹ, giang hồ còn lo có người dám ám toán
sao, liền quỳ xuống bên hoang mộ. Ái Liên cũng đã chuẩn bị sẵn cho nàng
ba cây nhang, Vân Nga đón nhang thơm cũng vái sâu ba cái nói:
- Vân Nga đến thăm Tẩu Tẩu đây…