Võ Lâm Tĩnh Hải

Chương 36: Q.1 - Chương 36: Người ta muốn đi theo huynh!​




Giữa chốn hoang vu, một thân cô khách, chống trả cả 100 tên sát thủ là chuyện không thể, Đinh Hoàn giờ chính là không thể, ngay cả một đường tháo lui cũng không thể. Hắn dồn toàn lực đánh lui mấy tên áo đen đang vây sát, cố ý nói nhằm kéo dài thời gian.

- Các vị chúng ta không thù không oán, cớ gì lại đón đường ám toán ta?

Một giọng khàn khàn nói:

- Khôn hồn thì mau giao Linh Châu ra! Bọn ta sẽ tha mạng cho ngươi.

- Linh Châu? Các người muốn Kim Linh Huyền Ngọc.

Đinh Hoàn có phần thất sắc, chuyện chàng giữ Kim Linh Huyền Ngọc ngoài những người có mặt trong trận chiến ở Lữ Gia còn chưa ai biết được, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn:

“Không lẽ nào…”

Hắn lại phân trần:

- Chư vị, hiện giờ Linh Châu thật sự không có ở chỗ ta.

Một kẻ hắc y hùng hổ tiến lên nói:

- Đại ca, cần gì phải phí lời với y, để đệ giải quyết hắn rồi lấy Linh Châu, chuyện này không để người ngoài biết được, tránh đêm dài lắm mộng.

Hắc y nhân khác nghe lời này có phần không thoải mái bèn nói:

- Ngươi nói vậy, ý chẳng phải coi bọn ta là người ngoài sao?

Hắc y bên cạnh có vẻ điềm tĩnh ôn nhu xen vào:

- Đệ đệ nói lời thô lỗ, thân huynh chấp y làm gì.

Người kia có chiều nể phục hắn, cũng không nói thêm gì. Hai tên hắc y này dù có chút đối lập quan điểm nhưng lại nhất nhất đồng loạt cầm vũ khí băng về phía Đinh Hoàn, tên thứ nhất cầm một thanh giới đao, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn nhưng dường như hắn sử dụng giới đao không quen cho lắm, chiêu thức liên tục để ra sơ xuất, ngược lại tên hắc y cùng hắn sử dụng kiếm vô cùng linh hoạt.

Đinh Hoàn so với lúc giao thủ cùng mấy tên hắc y đồng đảng càng trở lên vô cùng vất vả, hắc y thứ hai cầm kiếm lúc này đã lăng không tới liền tung một đường kiếm chí mạng, chiêu này quả thật có mà như không, một đường chém xéo ngang mặt Đinh Hoàn, Hoàn ngay từ đầu đã phòng bị tên này nhưng khó khăn lắm mới đỡ được kiếm của y, toàn thân cũng bị bức lui đến 4 thước. Hai thanh kiếm kề sát nhau, hắc y rung tay cầm kiếm một cái rất mạnh, mũi kiếm đã cong ngược suýt đâm vào yết hầu Đinh Hoàn, hắn vội ngả đầu né ra, liền bị mũi kiếm đâm sượt qua vai, rách một đường không nhỏ:

“Xà Ảnh Kiếm! Hắn là…”

Một suy nghĩ vụt qua, Đinh Hoàn còn chưa trấn tĩnh đã bị hắc y thứ nhất đánh bồi một chưởng, bức lui đến 4 thước nữa, miệng trào ra một ngụm máu tươi, trên ngực chỗ bị chưởng đó đánh trúng đau rát vô cùng. Hắn không biết vì bị thụ thương, hay vì điều gì khác thần sắc càng trở nên thất thần.

‘ Đinh Hoàn ta hôm nay phải bỏ mạng nơi đây sao ? ‘

Hắn than phiền trong đầu, nhưng không có ý buông xuôi. Trong lúc Đinh Hoàn hiểm nguy trên gang tấc, bỗng từ đâu một nam nhân thân hình vạm vỡ, đại đao vùng vẫy giữa đám hắc y cùng 3 người khác xông vào.

- Cuối cùng thì cũng đến rồi !

Đinh Hoàn nhìn bọn Bặc, Điền, Cơ, Tú vừa mừng, vừa lo, hắn biết thế nào bốn người bọn họ cũng đang ở phía sau nhưng lúc này đám sát thủ quá đông e rằng sẽ liên lụy đến cả bốn người.

Nguyễn Bặc đại đao vung cao chém một chiêu Phụng Hình Hổ Chiếu giáng xuống, tên hắc y giơ đao lên đỡ nhưng dư lực quá mạnh không kháng nổi, đao đã bị đè trượt xuống, đại đao của Bặc đã chém ngang trán hắn, hắc y chết ngay tại chỗ. Ba tên hắc y xung quang thấy vậy liền lao vào, Bặc lại dụng một chiêu Phong Ảnh Thu Sơn chém một vòng trước mặt, ba tên hắc y bị đao chém văng ra đến 4 thước, co duỗi mấy cái cũng tắt thở ngay.

Đinh Điền cũng không kém phần uy vũ, thân ảnh béo tròn của hắn lăn lộn trong đám hắc y như giữa chốn không người. Trịnh Tú cũng đã đánh liền ba chưởng khiến ba kẻ hắc y khác thổ huyết chết ngay tại chỗ. Đám hắc y lâu la có chiều kinh hãi liền lùi lại giữ khoảng cách.

Tên hắc y cầm đầu nãy giờ còn đứng xem, nay thấy cảnh này quả không ổn liền vũ động hai thanh đoản kích lao đến. Hắc y này chỉ dùng một chiêu Thôi Kích Thủ nhưng uy lực lại đến mức không thể xem thường, Nguyễn Bặc bị hắn bức lui liền mấy bước. Đinh Điền và Trịnh Tú cũng liền xông ra giải cứu cho Đinh Hoàn, lại liền chia nhau mỗi người giao thủ cùng một tên hắc y.

Đinh Điền đánh với hắc y cầm giới đao, lúc đầu hắn có chiều chiếm ưu thế nhưng sau vài chiêu tên cầm giới đao đã xoay ngược tình thế.

Trịnh Tú cũng bị hắc y cầm kiếm chiếm thế thượng phong. Nguyễn Bặc thê thảm hơn, đã bị tên cầm đầu đánh cho một chưởng thổ huyết, tuy là nhất thời chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu tiếp tục đánh lâu dài e là khó giữ toàn mạng được.

Đinh Hoàn bị thương nhiều nơi lại cùng Lưu Cơ bị bọn hắc y lâu la vây khốn vô cùng.

Gió đông bỗng nhien thổi mạnh, một dải lụa hồng phóng ra từ trong rừng cỏ hoang, đánh ngã mấy tên hắc y đang vây khốn Đinh Hoàn, từ sau dải lụa hồng ấy một nữ nhân sắc nước nghiêng thành bay đến như cơn gió, nữ nhân toàn thân mặc một bộ bạch y, chỉ duy nhất một dải lụa hồng buộc nơi thắt lưng, Lưu Cơ mừng rỡ la lên :

- Đan muội !

Cô gái tên gọi Đan Gia, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng vừa đáp xuống đã đánh ba bốn tên hắc y nữa thụ thương, nàng đưa ánh mắt lo lắng nói với Đinh Hoàn :

- Huynh không sao chứ ?

- Ta không sao !

Đinh Hoàn có vẻ khách khí nói :

- Muội qua giúp Nguyễn đệ đi.

Nàng quay mặt nhìn sang, cũng không kịp nghĩ nhiều liền băng đến cùng Nguyễn Bặc đối phó với hắc y cầm đầu.

Tuy hai người lúc này liên thủ rất chặt chẽ nhưng cơ hồ cũng không gây tổn thương được cho hắc y này, lại thấy một bên tay trái y liền rút ra một thanh đoản kích có một lá cờ nhỏ treo sát mũi.

Đoản Kỳ Kích này vừa được rút ra liền trong số gần 70 tên hắc y còn lại cũng rút một thanh đoản kích tương tự ra tạo thành một kỳ trận vây kín lấy bọn Đinh Hoàn. Ba tên hắc y cầm đầu lúc này đã lui về ẩn trong đám hắc y lâu la. Đinh Điền , Nguyễn Bặc, Trịnh Tú đều thử sức phá trận xông ra nhưng vừa áp sát đã bị đánh bật trở lại, uy thế của kỳ trận này quả không thể xem thường.

- Cẩn thận, kỳ trận này bày trí rất tinh vi.

Lưu Cơ nhắc nhở, Đan Gia nhìn Đinh Hoàn toàn thân đã vấy máu đỏ trong lòng có vẻ rất xót xa, nàng lập tức lấy ra trong người một ống pháo hoa, liền đốt lên.

Pháo hoa bay lên bầu trời đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang cả khu rừng, chỉ nghe tiếng chân ngựa cũng đoán chừng đến ngàn người, Bọn hắc y bắt đầu có chiều hoảng sợ, tên hắc y cầm đầu thu Đoản Kỳ Tích xuống lập tức hạ lệnh :

- Mau rút khỏi đây !

Đám hắc y liền theo tên cầm đầu phút chốc đã mất dạng trong rừng hoang. Nguyễn Bặc, Đinh Điền, Trịnh Tú, Đan Gia toan đuổi theo nhưng Đinh Hoàn đã can gián :

- Không cần đuổi theo, bọn chúng nhất định không dám quay lại đâu.

Lời nói khẳng định này của Đinh Hoàn khiến cả bọn không khỏi có chút nghi hoặc. Lưu Cơ quay sang hỏi hắn :

- Huynh có nhận ra bọn chúng từ đâu tới không ?

Đinh Hoàn nhìn hắn thận trọng nói :

- Ta nhận ra một trong ba kẻ cầm đầu sử dụng Xà Ảnh Kiếm.

- Xà Ành Kiếm ?

Lưu Cơ nghiêm trọng hỏi lại, Nguyễn Bặc đã quay về đến nơi cũng vội nói :

- Tên hắc y giao đấu với ta thân thủ vô cùng lợi hại, vũ khí mà hắn sử dụng chính là song đoản kích.

Lưu Cơ quay sang nhìn Đinh Hoàn vô xung nghiêm trọng nói :

- Bọn chúng muốn lấy Kim Linh Châu.

Đinh Hoàn gật đầu một cái, Lưu Cơ thần sắc không khỏi kinh sợ nghĩ :

‘Kim Linh Châu này là phúc hay họa đây, chỉ mới cầm chưa được mấy ngày đã gặp họa sát thân rồi’

Đinh Hoàn nhìn về đám bụi khói của quân lính đang kéo tới gần thản nhiên bảo.

- Mọi người ở lai lựa lời nói với mẫu thân ta! Ta có việc phái đi ngay.

- ‘ Huynh ! ‘

Đan Gia và Lưu Cơ cùng thốt lên nhưng Đinh Hoàn đã huýt sáo gọi Tiểu Hắc Mã đến, băng mình lên ngựa phi nước đại về con đường phía trước, hắn cũng chẳng mảy may để ý đến thái độ của mấy người ở sau ra sao nữa.

Cách đó không xa một chiếc xe ngựa đang đứng bất động giữa con đường nhỏ.

***

Lại nói về Xương Ngập, chàng sau cuộc chiến ở Lữ Đương Gia Bảo cùng Phạm Lão Công trên đường trở về Nam Sách nhưng giữa đường vì lo chuyện tìm kiếm nương tử và ấu nhi Xương Tỷ nên tâm trạng không yêu chút nào. Trong đêm đầu tiên trọ ở Đan Nhiễm đã lẻn trốn ra ngoài, một mình một ngựa nhằm hướng Cổ Loa mà đi. Đêm đó chàng phi ngựa suốt đêm không ngủ, tới gần sáng thấy ngựa đã mỏi, lại không thấy quân lính của Phạm phủ đuổi theo, bèn buộc ngựa bên một gốc cây nhỏ giữa cánh đồng cỏ vắng rồi cũng thiu thiu ngủ mất.

Mặt trời đã lên đến đầu ngọn cây mời giật mình tỉnh giấc, lại thất thần nhìn thấy một nụ cười quen thuộc đang ngồi bên cạnh.

- Dung Nhi ! Sao muội lại đến được đây ?

Hắn nhổm dậy lùi một bước dựa vào gốc cây lớn.

Ngọc Dung nửa cười, nửa giận nói :

- Muội trông đáng sợ lắm sao ! Huynh nhìn thấy muội mà như trúng tà vậy.

Xương Ngập liền chữa :

- Ta không có ý đó nhưng muội bỏ đi như thế này Phạm Lão Gia sẽ rất lo cho muội.

Ngọc Dung vẻ mặt thuần khiết, tự mãn nói :

- Gia Gia rất thương muội, nhất định không mắng phạt đâu.

Xương Ngập nhìn nàng đang rất vui vẻ cũng không nỡ bắt về, liền đứng dậy tháo dây cương ngựa hỏi lại :

- Làm sao muội tìm được ta ?

Ngọc Dung cười tinh ranh:

- Đêm qua muội đã nén buộc một túi bột lân quang lên ngựa của huynh. Nửa đêm huynh dắt ngựa trốn đi, muội chỉ cần theo dấu lân quang là tìm ra.

- ‘ Nha đầu ! muội được lắm ‘

Hắn không hỏi thêm gì, liền dắn ngựa mà đi, Ngọc Dung cũng vội tháo ngựa dắt theo hỏi :

- Ngô Ca chúng ta đi đâu ?

- Về Cổ Loa !

Ngọc Dung lo lắng hỏi:

- Huynh muốn tìm Dương Bình Vương trả thù?

Xương Ngập có vẻ buồn, dắt ngựa đi một đoạn xa mới nói:

- Ta muốn trà trộn vào thanh điều tra tung tích của nương tử và hài nhi của ta.

Ngọc Dung nghe lời này của hắn có chút buồn, không dám hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng dắt ngựa đi theo phía sau.

Hai người đi được nửa ngày đường thì gần tới Văn Giang, lúc này đã là buổi chiều tà, đi qua một con đường nhỏ hai bên là non nước, cả Xương Ngập và Ngọc Dung đều khựng lại. Trên lối nhỏ có một con bạch mã, đầu thắt cương đỏ, yên ngựa thêu kim tuyến vô cùng tinh xảo, một nữ tử làn da trắng thuần, đáy mắt long lanh, tóc dài quá thắt lưng, toàn thân vận một bộ bạch y, đứng ở đó chắc cũng đã khá lâu rồi. Nàng nhìn thấy Xương Ngập thì mừng tưởng như khóc được liền kêu lên:

- Hoàng ca! Huynh đến rồi.

Xương Ngập nhìn thấy nàng không biết nên vui hay nên buồn, Mấy ngày nay hai thiếu nữ này gặp nhau đều như oan gia không đội trời chung, bằng chứng là chỉ trong chưa đầy ba ngày hắn đã phải chịu đâm oan hai kiếm.

- Tiểu Bạch! Muội…!

Ngọc Dung nhìn thấy nàng ta máu lại nóng lên liền chỉ kiếm nói:

- Tiểu Hồ Ly! Ngươi đến đúng lúc lắm!

Lần này Tiểu Bạch lại không tỏ vẻ cương ngạnh mà liền chạy đến nép bên Xương Ngập làm trò nói:

- Hoàng ca cứu muội! Yêu nữ đó…!

Xương Ngập bật cười nói:

- Thôi được rồi!

Ngọc Dung xoay người đi khinh thị hừ một cái, Xương Ngập làm ra vẻ nghiêm trọng nói:

- Tiểu Bạch muội không ở lại chăm sóc Gia Gia! Sao lại tới đây?

Nàng hất mái tóc dài tỏ vẻ hờn dỗi nói:

- Người ta muốn đi theo huynh!

Xương Ngập nghe câu này không khỏi bần thần đứng nhìn nàng, hẳn là hắn còn nhớ bốn năm trước vì không muốn cho hắn đi mà nàng đã đâm hắn một đao, tuy là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà dù sao đao vẫn là đao, lần này nàng ta lại muốn đi theo nếu từ chối e rằng một đao là chưa đủ. Hắn ôn tồn nói:

- Lần này ta về kinh thành có chuyện quan trọng, hơn nữa chuyến này đi rất nguy hiểm, ta không thể mang muội theo.

Tiểu Bạch nghiêm nghị nói:

- Đã vậy nhất định muội phải đi cùng! Gia Gia nói rồi. Muội phải đi dành lại thứ muội muốn.

Nàng ném ánh mắt tinh quái nhìn Ngọc Dung đang bực dọc không làm gì được, Xương Ngập cũng không biết phải nói sao nữa, đành ậm ừ đồng ý.

- Thôi được! Nhưng ta có điều kiện! Hai muội nhất định không được đánh nhau nữa.

Tiểu Bạch quay sang nhìn Ngọc Dung lè lưỡi trêu tức, Ngọc Dung không làm gì được liền quay sang Xương Ngập quát:

- Huynh…!

Xương Ngập ôn tồn nói:

- Tiểu Bạch! Ngọc Dung lớn hơn muội, từ giờ muội phải coi nàng ấy như tỷ tỷ, không được thất lễ. Muội đồng ý không?

Hắn còn tưởng Tiểu Bạch sẽ nhất định không đồng ý, không dè liền gật đầu quay sang Ngọc Dung hành lễ nói:

- Ngọc Dung Tỷ!

Ngọc Dung vẫn còn ấm ức nói:

- Ai thèm làm tỷ tỷ của cô ta!

Tiểu Bạch lại quay sang hắn nói :

- Hoàng ca ! Ngọc Dung tỷ ấy bắt nạt muội.

Xương Ngập chỉ thấy rất đau đầu, không biết làm sao đành quay sang Ngọc Dung cầu cứu. Ngọc Dung thấy hắn có phần tội nghiệp đành làm hòa.

- Huynh ấy tên Ngô Xương Ngập.

Nàng nói với Tiểu Bạch,Tiểu Bạch phụng phịu nói :

- Huynh nói dối muội ! Có phải là không muốn gặp lại muội không.

Xương Ngập miễn cưỡng nói :

- Chuyện này dài lắm ! Có dịp ta sẽ kể cho muội sau, Trời sắp tối rồi chúng ta cần tìm một nhà trọ nghỉ qua đêm.

Xương Ngập lên ngựa, kéo cương băng về phía con đường trước mặt. Ngọc Dung và Tiểu Bạch không nói với nhau câu nào nữa chỉ lẳng lặng đuổi theo phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.