Bầu trời trên Thủy Nguyệt Hồ mây cũng chuyển sang màu đỏ, in bóng xuống hồ càng thêm vẻ tang thương.
Lữ Thiên Ảnh thần chưởng áp sát nàng, toàn thân hắn bốc lên nộ khí vô cùng khiếp sợ.
Cầm Thánh vẫn thủy chung đứng đó không chút lay động, vẻ mặt còn có phần mãn nguyện, hẳn nàng đã cam tâm đỡ một chưởng.
Trên không trung thình lình một Hoa Long cuồng mãnh phi xuống, Lữ Thiên
Ảnh kinh hãi lập tức dừng lại dùng Di Tâm Chưởng đỡ lấy Hỏa Long. Hỏa
khí chói lòa mạnh đến kinh thiên động địa đẩy hắn văng ra đến chừng mười thước, máu trên miệng cũng ói ra.
- Yên Nam Tử! Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến rồi!
Lữ Thiên Ảnh lạnh nhạt buông lời.
Mọi người trên tiền sảnh cũng dừng giao chiến, nhìn cả về phia đó.
Yên Nam Tử tóc trắng như mây, đáp xuống trước đại tiền sảnh, mắt nhìn qua thảm cảnh tang thương không khỏi đau lòng.
Cầm Thánh mắt ngấn lệ nhìn lão thốt lên:
- Sư huynh!
Đó là cả tuổi thơ ấu của nàng, từ khi 6 tuổi nàng đã vào Thiên Sơn phái, lớn nên ở Thiên Sơn phái. 15 năm mới xuống núi, ai ngờ đó là lần cuối
cùng nàng nhìn thấy sư phụ, sư nương và sư huynh của nàng.
Thấm thoát đã 20 năm rồi.
Yên Nam Tử cố nén cảm xúc trong lòng, giọng ôn tồn hỏi:
- Muội không sao chứ?
Một giọt lệ lăn trên chiếc khăn lụa trắng
- Muội không sao!
Yên Nam Tử nén niềm xúc động quay sang phía các đống đạo vòng tay nói lớn:
- Các vị bằng hữu! Xin nghe tại hạ nói đôi lời.
Lời trầm ấm vang xa, tất cả đều im lặng dõi theo.
- Chúng ta đều là con dân Bách Việt từ một mẹ sinh ra. Vì cớ gì lại
phải tự chém giết lẫn nhau đến đầu rơi máu chảy. Người luyện võ hành
hiệp chẳng phải lấy chữ nghĩa làm đầu sao? Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt đây!
Lời nói của Yên Nam Tử khiến mọi người đều không khỏi động lòng, tất cả
họ đều tịnh tâm nhìn lại quang cảnh xung quanh, không khỏi đau đớn.
Thiên Ảnh cười nhạt nói:
- Các ngươi đã đến Lữ Đương Gia Bảo. Hôm nay đừng mong có thể trở về!
Yên Nam Tử nhìn Lữ Thiên Ảnh ảm đạm nói:
- Lão Ám Thiên! Ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ sao?
Cầm Thánh từ phía sau đã bước lên nói:
- Sư huynh! Nguồn cơn của mọi sự hôm nay cũng từ tam đệ của muội mà ra! Hãy để muội giải quyết chuyện này.
Yên Nam Tử đứng lặng không nói lời nào.
Cầm Thánh thần sắc ảm đạm nhìn Lữ Thiên Ảnh nói:
- Lão Ám Thiên! Hôm nay ta vì bách tính không thể không diệt ngươi.
Thiên Ảnh cười lạnh.
Cầm Thánh đã lăng không bay lên không trung. Cổ Cầm ngự ngay trước mặt
nàng, đôi mắt đượm buồn, khúc nhạc thê lương. Trên bầu trời đỏ màu huyết vũ, một đoạn Vạn Thế Cổ Sầu được cất lên
Cầm Tâm dẫn dẫn Ngọc Băng chi
Thiên Sơn vô cực ! Dẫn địa chi
Cả bầu trời vần vũ, bạch tuyết ngưng đọng thành kết giới, vây chặt lấy
Lữ Thiên Ảnh. Lão thần sắc kinh hoàng liền dùng Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh
toan băng lên nhưng kết giới bạch tuyết vô cùng chặt chẽ. Sắc lục trong
tay đại thịnh hô lớn:
- Quỷ Phủ Thần Sầu ! Di Tâm Chưởng.
Đây là cảnh giới cao nhất trong thất đoạn Di Tâm Chưởng. Kết giới bạch
tuyết dần dần vỡ nát. Thần sắc Cầm Thánh cũng đa phần nhợt nhạt, miệng
vẫn vang lên lời chú tụng:
Càn khôn nã động cửu âm di
Kết giới bạch tuyết dày đặc vẫn liên tục bị lục khí phá vỡ liên hồi, cả
tiền sảnh lớn rung chuyển, những kẻ tu vi kém cỏi đều bị kình lực xô ngã trên mặt đất. Trận Vạn Băng Kiếm này so với trận Vạn Băng Kiếm trên Đại Thảo Nguyên còn mạnh gấp bội phần, Lữ Thiên Ảnh vẫn phá tan mọi kết
giới băng đến.
Vạn Thế Cổ Sầu Nhật Nguyệt di
Vạn Băng Kiếm ngưng trên không trung, lạnh băng như tâm hồn nàng, đồng
loạt băng xuống, uy lực có thể nói là hủy thiên diệt địa. Trên đầu trận
Băng Kiếm là một Phụng Băng sải cánh cùng Vạn Băng Kiếm lao xuống uy
mãnh. Lữ Thiên Ảnh thần sắc khinh tâm không còn trụ vững được nữa, phút
chốc đã bị trận Băng Kiếm chôn vùi.
Một cánh tay lão rơi xuống mặt đất, song chi dưới cũng bị băng kiếm xuyên qua.
- Cầm Thánh phu nhân! Xin dừng tay.
Lời nói vang lên trong đám người bên dưới, thì ra Phạm Chiêm và những
chưởng môn nhân được cứu thoát cũng đã phá vây đến nơi này, Phạm Chiêm
cùng Lữ Tiểu Bảo vừa chạy đến bên Lữ Hồng Phất , vừa tiếp lời:
- Phu nhân xin hãy để cho y một con đường sống!
Cầm Thánh thu Cổ Cầm lại giọng ôn nhu nói:
- Phạm tiền bối đã nói vậy ta cũng không diệt y!
Vạn Hạnh Thiền Sư nhìn thấy những chưởng môn và Phạm Lệnh Công đều đã
trúng độc, liền lấy ra Đại Hoàn Đan phát cho mọi người uống, loại đan
dược này vốn là khắc tinh của bách độc trong thiên hạ nên nhanh chóng
độc tính trong người mọi người đều được giải hết.
Lý Khuê lúc này chợt nghĩ đến Phong Lôi kiếm liền nói:
- Chư vị tiền bối! Lữ Đường còn đang giữ Tứ Linh Thần Châu. Tiểu Bối xin cùng các vị chưởng môn đến Tàng Trấn Các một chuyến.
Ha ha ha
Một tiếng cười thê lương phát ra từ phía Lữ Thiên Ảnh không khiến mọi ánh mắt đều có phần thất sắc, lại nghe hắn tiếp lời:
- Các người vui mừng quá sớm rồi đó! Các người có thể giải được Đoạn
Cốt Tán nhưng Tam Nhật Đoạn Trường độc thì đừng mong giải được.
Lời nói này chẳng khác nào sấm động bên tai. Tam Nhật Đoạn Trường độc
này chỉ từng nghe nói đến trong truyền thuyết. Người bị trúng độc dù nội công có cao đến đâu chỉ sau ba ngày nếu không có thuốc giải đều đứt hết kinh mạch mà chết. Lại nghe Lữ Thiên Ảnh nói tiếp:
- Chỉ cần lũ người các ngươi tự ý rời khỏi bảo tháp Tam Nhật Đoạn Trường lập tức sẽ phát huy độc tính ngay.
Lời hắn vừa dứt thì những người bị giam trong Bảo Tháp đều nhất loạt thổ huyết.
Trần Danh vội đỡ lấy Trần Lãm mặt đỏ lên quát:
- Lão Ám Thiên! Ngươi mau giao thuốc giải ra!- Lão toan sấn tới.
Vạn Hạnh từ tốn cũng đứng lên phía trên nói:
- A Di Đà Phật! Ngã Phật từ bi quay đầu là bờ! Mong Lữ thí chủ hãy bỏ thuốc giải ra.
Thiên Ảnh cười lớn nói:
- Muốn ta giải độc cho bọn chúng cũng được thôi,nhưng ta có một điều kiện!
Lão chỉ tay về phía Yên Nam Tử nói:
- Chỉ cần hắn chịu giải độc cho sư muội ta! Ta sẽ giao thuốc giải ra.
Yên Nam nghe lời này sững sờ nói:
- Ngươi làm ra tất cả những chuyện này chỉ để Yên Nam ta đến Lữ Gia sao? Ngươi thật quá hồ đồ rồi!
Hắn cười vang cả một vùng hồ lớn, tiếng cười đượm vẻ bi thương.
- Yên Nam Tử! Thiên Sơn phái các ngươi tự xưng là tiên gia độ thế nhưng cuối cùng thì sao. Ngay cả một người phải chịu hàn độc dày vò suốt 40
năm cũng không chịu ra tay cứu giúp. Thử hỏi có thể coi là võ lâm chính
phái vô thượng không?
Cầm Thánh có phần không cam lòng liền nói chen vào:
- Lữ sư huynh xin nói rõ ràng cho! Hai vị ân sư trước nay đều một lòng vì nhân đạo. Lời này không thể nói bừa được.
Lữ Thiên Ảnh lòng vẫn ngập lửa giận nói:
- 33 năm trước khi tìm được sư muội dưới vực sâu Đại Tuyết Động. Suốt
13 năm dòng ta nằm gai nếm mật dưới núi Tuyết Sơn chỉ mong một lần được
diện kiến Thiên Sơn Tử. Nhưng trong suốt 13 năm ấy ông ta không những
không đếm xỉa đến, mà còn dùng Thiên Sơn Hỏa Long trận ngăn không cho ta bước vào Thiên Sơn nửa bước. Khi ta bước vào được đến Thiên Sơn thì lão lại trốn xuống mồ. Còn ngươi Yên Nam! Ngươi ở Linh Tử Phong 20 năm cũng dùng Hỏa Long Trận bức bách ta. Nếu không phải lần này ta Thiên Môn Địa Diệt liệu có kéo được ngươi từ Linh Tử Phong đến đây không?
Yên Nam thở dài nói:
- Lữ huynh! Chuyện này ta xin thay mặt cho hai vị vi sư xin lỗi huynh.
Năm đó tại Thiên Sơn hai vị sư phụ sau khi nhận tam muội đã đóng cửa
Tuyết Sơn, dùng Hỏa Long trận phong ấn để luyện thần công Cửu Âm và Hỏa
Long Pháp, hoàn toàn không hay biết chuyện Lữ sư muội bị hàn độc ma giáo xâm hại. 20 năm trước Thiên Sơn gặp phải đại họa hai vị vi sư đều bỏ
mạng. Ta vì chuyện này không muốn thu nạp đồ đệ đã tự mình phong tỏa
Linh Tử Phong, bản thân cũng không bước ra ngoài nửa bước. Thật lòng lấy làm hổ thẹn.
Phạm Chiêm lúc này cũng cất lời xen vào:
- Yên Nam huynh! Xin hãy cứu Lục sư muội!
Yên Nam Tử nhìn lão buồn rầu nói:
- Không phải ta không muốn cứu nàng ta! Mà hàn độc suốt 40 năm qua đã
ăn sâu vào kinh mạch và lục phủ ngũ tạng. Nếu cố tình dùng hỏa long đẩy
ra e rằng không những công lực tiêu tan mà cũng chỉ sống không quá 3
năm.
Lữ Hồng Phất giọng yếu ớt nói:
- Yên sư huynh! Ta suốt 40 năm nay sống trong nỗi dằn vặt của hàn độc!
Đừng nói là 3 năm dẫu là 3 ngày được cảm nhận ánh nắng của mặt trời cũng cam lòng.
Yên Nam Tử quay sang nhìn Cầm Thánh thấy nàng gật đầu một cái, liền nói:
- Vậy xin phiền các vị tránh qua một bên
Nói xong liền cùng Cầm Thánh đến bên lão nương đó lại nói với nàng:
- Tam sư muội! Phiền muội gọi Phụng Băng để dẫn dụ hàn khí.
Yên Nam Tử và Cầm Thánh ngồi hai bên đối diện, ở giữa là Lữ Hồng Phất
thần sắc tiều tụy. Một khúc Cổ Cầm ngân vang , Phung Băng sải cánh băng
ra giữa khoảng không ngự trên đầu Hồng Phất. Hỏa Long bay ra khỏi Hỏa
Pháp cuộn quanh người đẩy lão nương lên giữa khoảng không. Âm khí đều bị nó từ từ đẩy ra ngoài, cùng lúc đó Phụng Băng đều thu hết những hàn khí đó.
***
Ở trước Lữ Đường Bảo Tháp trận chiến giữa Ngọc Dung và Tiểu Bạch vẫn
diễn ra không chút khoan nhượng, thậm chí mỗi chiêu của Lữ Tiểu Bạch đều ngập tràn sát khí. Cũng phải nói trong số những đệ tử cùng thế hệ, nàng là một nhân vật luyện võ xuất chúng, dù năm nay chỉ ở tuổi 18 nhưng đã
thông thạo 72 tuyệt kỹ Sát Ma Đao cùng 12 loại ám khí. Không những vậy,
ngay cả những sở chiêu tuyệt học về khinh công và ám thủ của Lữ Gia đều
vô cùng lợi hại, ngay cả Lữ Kiệt đại sư huynh cũng phải nể phục nàng.
Nói đi cũng phải nói lại Phạm Ngọc Dung cũng là kỳ tài của Phạm Gia, mặc dù phụ thân luôn cấm nàng học võ nghệ, nhưng nàng lại được Gia Gia yêu
chiều nén truyền võ công cho. Vơi tư chất thông minh nhanh nhẹn, chỉ
trong vòng mấy năm Bát Huyền Kiếm Pháp đã vô cùng xuất sắc.
Ngọc Dung lúc này đang dùng một chiêu Hồng Trần Lạc Nhạn kiếm, bức Tiểu Bạch lui về phía Bảo Tháp.
Tiểu Bạch cũng không thua kém, liền sử dụng một chiêu Quỷ Phủ Thần Công, thoắt cái đã mất dạng trước mũi kiếm của nàng, sau đó từ phía sau lại
hiện thân tung ra một đường Đoạt Phách Đao chém xéo vào lưng Ngọc Dung.
Ngọc Dung cũng nhanh nhẹn sử một chiêu Kỳ Phong Phất Liễu, lui kiếm về
chắn lấy đoản đao, lại mượn thế như liễu bay trong gió lăng không về
phía sau chém liền hai chiêu kiếm khí Nộ Thủy Triều Dương và Song Long
Tú Trúc.
Chiêu thứ nhất Tiểu Bạch đỡ được nhưng chiêu thứ hai lại bị Ngọc Dung bức lui liền bốn năm bước. Nàng ta lửa giận sôi lên quát:
- Được lắm yêu nữ! Hôm nay bản cô nương phải lấy mạng ngươi!
Dứt lời thân thủ như ánh trăng lạnh, lách qua mấy chiêu kiếm áp sát. Lần này nàng ta dùng Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh tuy thân pháp còn chưa thuần thạo nhưng thân thủ vẫn vô cùng sắc bén liền tung bồi ra 1 đường Long Tuyền Đao. Chỉ xém chút Ngọc Dung đã bị chém đứt đôi nếu nàng không kịp thu
kiếm về thủ ngay trước ngực.
Nàng bị bức lui đến mấy bước, thần sắc tức tối quát:
- Tiểu Hồ Ly! Hôm nay bản tiểu thư thay trời hành đạo, trảm ma trừ yêu!
Vừa nói Họa Bích kiếm từ phương vị ba quẻ Chấn, Cấn, Ly đã đều đâm tơi,
đây là chiêu Vô Ảnh Nhược Hoa, tam tinh phi kiếm này vốn đều là hư chiêu cả. Tiểu Bạch trong lúc tập trung đỡ tam tinh phi kiếm của Vô Ảnh Nhược Hoa vô tình đã trúng kế bị Ngọc Dung đánh một chưởng Bát Huyền Đại Pháp tầng một. Kình lực đẩy lui đến 8 thước miệng trào ra một ngụm máu tươi. Ngọc Dung cũng chẳng hề nhân nhượng nộ kiếm đã sát giới đâm theo.
Tưởng như đường kiếm sẽ xuyên qua lồng ngực Tiểu Bạch, ai ngờ vào lúc
nguy cấp môt bóng mĩ nam cao lớn từ đâu đã băng ra chắn ngang đường kiếm hô lớn:
- Dung Nhi không được giết nàng!
Bóng hình, lời nói đều quen thuộc, hắn…
Phập
Kiếm đã đâm xuyên qua áo bào, máu rơi xuống đất. Ngọc Dung vừa kinh ngạc, vừa giận quát:
- Huynh…!