Tối nay Gã xông pha chiến trận để giữ thành Biện Kinh. Ko biết lần này là Chiến Thủ hay Tử Thủ đây trời? Chắc sẽ có người dõi mắt chờ báo tiệp từ trận chiến này. Biện Kinh thật loạn lạc... Dẫu đã có chủ nhưng chắc vì chủ ham mê rượu chè, mãi say bóng hồng nhan nên ko giữ nổi yên bình cho nơi này chăng?
Chỉ vì muốn giám sát địa hình Biện Kinh, ít ra cũng biết cái nơi chiếm giữ của bang Xi Vưu mặt mũi ra làm sao, thế là, tui lặng lẽ cưỡi Hắc Liệt Mã lăn tăn chạy ào đến Biện Kinh để thám thính. Vừa đứng ngay trên cầu, sát ngay 2 tên vệ binh giữ cổng thành, miên man thả hồn ngóng cảnh trời trăng mây nước, phóng tầm mắt nhìn ngang nhìn dọc khắp khu vực “nguy hiểm chết người” này, bỗng... rầm 1 phát, chất độc tỏa đầy người, ầm 1 cái lăn đùng ra chết weo. Ngũ Độc 6x lại nhè Thúy Yên 3x mà đập 1 cách vô tội vạ, thực là đau lòng lắm thay, đau lòng cho giáo chúng Ngũ Độc ỷ già ăn hiếp bé lắm thay, đau lòng cho tên Thái Thú thành Biện Kinh bất lực trước loạn lạc lắm thay...
Tui... rất sợ cũng như rất ghét Biện Kinh, vì nơi này chẳng yên bình như Dương Châu liễu xanh ngút ngàn, cũng chẳng náo nhiệt xô bồ, lời buôn tiếng bán như Tương Dương sầm uất... Biện Kinh là mồ chôn của bao nhân sĩ võ lâm, là chiến trường khốc liệt cho những ai muốn tự khẳng định mình...
Mất cả buổi trời ngồi... chống càm suy nghĩ: “Gã bị mình ức hiếp bao nhiêu ngày trời, chưa bao giờ mình đối xử tốt với Gã tẹo nào cả. Hôm nay, bang Gã giữ thành, ít ra mình cũng thể hiện 1 chút lòng thành cơ chứ? Thả dây dài câu cá lớn cơ mà! Có như thế sau này mới còn tiếp tục duy trì chế độ bốc lột của mình đối với Gã chứ, hì hì. Ừm... để coi nào... làm cách nào để lấy lòng Gã nhỉ? À... có rồi, có rồi. Lần trước Gã bảo mình nhìn lên trời để coi mấy dòng chữ chạy wa chạy lại, có cả tên của mình ở trỏng nữa, lúc đó mình vui wá trời wá đất, khoái chí cười cả buổi, vậy lần này mình cũng sẽ khiến Gã tủm tỉm cả buổi thôi, hí hí.”
May hên là bữa đó, tui đã giở đủ trò từ phùng man trợn má gầm gừ dọa nạt đến nước mắt nước mũi tèm nhem để tra khảo Gã “làm cách nào để có mấy dòng chữ nhảy múa trên trời?“. Ko biết Gã sợ tiếng gầm gừ ghê hồn kia hay ngán nước mắt cá sấu của tui nên đã thành thật khai báo: “Nhờ dùng Thiệp nên mới có mấy chữ đó đấy. Cứ đến Tiệm Tạp Hóa là mua được thiệp hà.”
Là chuyên gia mua thổ địa phù cũng như mana, máu ở Tiệm Tạp Hóa, Hiệu Thuốc nên tui biết rõ giá cả ở đây... rẻ mạt. Mỗi món hàng chừng vài trăm đến vài ngàn lượng à, hổng có cắt cổ như mấy kẻ bán hàng rong, ưa trưng cái bảng hay ngồi lê ngồi lếch khắp các thành thị lớn. Những kẻ đó đúng thiệt là muốn “cắt cổ” người ta mừ. Tui từng mon men đến coi hàng của mấy kẻ ấy, vừa nhìn thấy giá niêm yết đã thấy 1 trời đom đóm, đầu óc way mòng mòng. Bán buôn gì mà giá từ mấy chục đến mấy ngàn vạn ko hà, đúng là giết người ko thèm dùng dao thớt mà, hic.
Tung tăng 1 cách khoái chí, tui vác 2 vạn đến tiệm tạp hóa để mua thiệp. Vừa gặp ông chủ tiệm, tui nhe hàm răng cực kỳ sắc bén đính kèm nụ cười tươi roi rói, chớp chớp đôi mắt hút hồn nhìn ổng. Đáp lại đôi mắt nai tơ của tui là câu nói sắc lẻm: “Cần mua gì?”
Tui cười hi hí, thỏ thẻ: “Dạ, cháu cần mua thiệp ạ!”
Ổng liếc xéo dò xét cũng như bình phẩm “giá trị” của vị khách quan cực kỳ nữ tính này, rồi ko nói 1 lời, lặng lẽ wăng cả mớ thiệp ra... Tui cười tí té, nhào vô coi thiệp... Vừa ngó thấy 1 hàng số dài bất tận, tui tái mét mặt mày... ặc ặc... thiệp rẻ nhất cũng 20 vạn. Thôi rồi, tiêu đời rồi, đành phụ tấm lòng của Gã vậy. Phen này ko thể chúc mừng hoặc lấy lòng Gã rồi. Tui liếc xéo ông chủ, miệng lẩm bẩm: “Nhìn mặt hiền hiền thế, ai ngờ buôn bán tàn bạo ghê. Tấm thiệp bé tí tẹo mà dám bán 20 vạn. Họa có khùng mới mua á. Ông ôm 1 mớ thiệp cà chớn này về ủ lên mốc lên meo cho rồi.”
Không thèm chào hỏi lão già ấy nửa lời, tui hậm hực leo lên Hắc Liệt Mã chạy long nhong khắp thành... Không hiểu sao, con ngựa wái wỉ này lại lôi tui đến Rương Chứa Đồ, khiến tui phải tiến hành 1 cuộc đấu tranh tư tưởng cực kỳ quyết liệt.
“20 vạn và niềm vui của Gã… niềm vui của Gã và 20 vạn...”
Trợn tròn mắt liếc Hắc Liệt Mã: “Con ngựa phản chủ, Gã cho ngươi ăn cái wái wỉ gì hay sao mà ngươi lại tốt với Gã thế? Đồ ngựa hư, ta là chủ của ngươi mà ngươi ko thương ta tí nào, hu hu.”
Nước mắt chảy ròng ròng vì xót của, tui ngậm ngùi rút 20 vạn rồi quay lại lão già bán thiệp lúc nãy. Vì muốn chúc mừng bang hội của Gã đại công cáo thành nên ko cần suy nghĩ thêm 1 tẹo nào, tui liền chợp ngay thiệp Bang Hội giá 20 vạn, rồi quay ngựa cất bước trong sự tiếc của hùi hụi.
Cầm tấm thiệp trong tay, tui chợt nghĩ: “Tánh mình vụng về lắm lắm. Lỡ may đến giờ phút quan trọng cần dùng thiệp, mà mình lại ko biết cách sử dụng, dzậy thì hư bột hư đường rồi“. Thế là, tui mạo hiểm làm theo lời hướng dẫn “muốn dùng thiệp thì click chuột phải“.
Mồ hôi mồ kê thi nhau tuôn xối xả, ấy vậy mà tấm thiệp vẫn cứ trơ trơ, ko nhúc nhích. Vừa xót của, vừa bực mình, liền chửi rủa: “VinaGame củ chuối! Dám bán đồ dỏm để lừa 20 vạn của ta. VinaGame xấu xá! Đáng ghét, đáng giận, hu hu“.
Bỗng những dòng chữ đỏ cứ nhào ra chóa chóa khiến mắt tui cũng chóa chóa phản hồi. Tui cố gạt sạch lệ tủi hờn, mở tròn mắt ngó xem Chữ Đỏ muốn nhắn nhủ gì. Vừa xem xong, há hốc mồm ngơ ngác: “Bạn chưa gia nhập bang hội nên bạn ko thể sử dụng thiệp bang hội!”
Lúc ấy, tui mới hiểu, VinaGame ko phải củ chuối, chỉ có tui mới là nãi chuối thôi. Thôi thôi, ko mua ko bán gì nữa cả. Cái tên xấu xa kia làm ta mất trắng 20 vạn, chỉ vì muốn “lấy lòng” ngươi mà ta mới khổ sở thế này. Mặc xác ngươi! Ta ứ thèm... ứ thèm vì ngươi mà hao tài tốn của đâu...
Mặc dù hết sức kiên định lập trường “ứ thèm vì ngươi mà hao tài tốn của” nhưng... có lẽ lòng thương người của tui đã chiến thắng lòng tham vàng, hic, tui lại mất thêm 40 vạn để mua 1 thiệp Chúc Phúc, 1 thiệp Hoa Hồng. Tổng cộng ngày hôm đó, lần đầu tiên tui chơi sộp, tiêu 1 lúc đến 60 vạn. Ba tấm thiệp ấy ướt chèm nhẹp vì được ướp bằng 1 xô nước mắt tiếc vàng xót bạc của vị hiệp nữ trót sinh nhầm thời này.
Đang chìm đắm trong nỗi đau vô cùng tận, bỗng nhận được tin nhắn từ Gã: “Nàng đến Giang Tân đi. Ta đang ngồi ở đó chờ nàng nè.”
“Á á á, Giang... Tân? Úi giời ơi, tên này... hí hí... tệ ghê! Sao ko chịu bàn bạc trước với người ta gì hết vậy? Làm gì gấp gáp thế? Hôm nay, bang Xi Vưu giữ thành, mà Gã lại bảo mình đến Giang Tân, hí hí, định “song hỷ lâm môn” à, hí hí. Có gì cũng phải nói trước để người ta còn sắm sửa trang phục, vào ngày trọng đại thế này thì phải điệu chứ. Ăn mặc lôi thôi đến gặp Nguyệt Lão thì còn mặt mũi gì của người ta nữa chứ. Tuy hơi bất ngờ 1 chút nhưng ko sao, có bất ngờ mới có lý thú chứ, hí hí.”
Nhìn mặt mày tui đỏ như trái cà chua vì thẹn thùng, kèm nụ cười hí hí, Hắc Liệt Mã cứ mở mắt thao láo và hình như còn lẩm bẩm: “Cô chủ này buồn cười thiệt! Lúc nãy nước mắt tèm nhem, thoắt chốc đã cười hí hí khoái chí. Mà sao cổ cười hay thế nhỉ? Y chang tiếng mình hí ghê“.
Ba chân bốn cẳng thúc bách Hắc Liệt Mã chạy nhanh thiệt nhanh, phi hết tốc lực để nhào đến Giang Tân. Vừa đáp xuống địa bàn Giang Tân thì thấy Gã ngồi im re gần Công Thành Quan, xung quanh còn được điểm tô bởi mấy huynh đệ Xi Vưu bang. Tui vội chảnh chọe xuống ngựa trước mặt Gã, rùi cất giọng oanh vàng: “Sao ngươi lại ngồi đây?” (vì lúc đó cứ đinh ninh, đáng ra Gã phải đứng chờ chực bên cạnh Nguyệt Lão cơ).
Gã nhìn tui bằng đôi mắt hồn nhiên: “Ta ngồi đây để phát lệnh bài cho các anh em tối nay giữ thành. Ngồi đây buồn lắm nên rủ nàng đến đây nói chuyện cho vui.” Những lời hồn nhiên, vô tư mà Gã vừa thốt ra đã khiến giấc mộng hoàng kim của tui tan vỡ từng mảnh vụn như bong bóng xà phòng. Giời ơi, Gã bảo tui đến Giang Tân đơn giản chỉ vì “rủ nàng đến đây nói chuyện cho vui”, chứ ko hề muốn dẫn tui đến ra mắt Nguyệt Lão.
Có 1 chữ để diễn tả cảm xúc tràn trề của tui lúc đó: “Quê!”
Vì quá quê nên tui cứ đứng yên bất động như Từ Hải chết đứng giữa chiến trường. Lặng lẽ nhìn Gã chờ đợi từng hào kiệt Xi Vưu, rồi phát từng thẻ lệnh bài mà lòng tui tê tái...
Ngẫm thấy làm kẻ quản lý bang hội như Gã thiệt là... khổ! Cả 1 buổi chiều ko luyện công cũng như ko dạo chơi ngắm cảnh, mà chỉ ngồi im re 1 chỗ chán phèo, để chờ đợi từng người một, phát từng thẻ công thành một... Ôi, 2 tiếng “Bang Chủ” kia ko phải là xiềng xích trói buộc cuộc đời tự do, tự tại của những lãng khách giang hồ ư?
Ngồi chơi với Gã được 1 lát thì... đã đến giờ đi học của tui. Gã bảo rằng: “8h bắt đầu thủ thành. Thời gian bảo vệ thành kéo dài 2h, nếu đến 10h mà phe tấn công vẫn ko chiếm được thành thì coi như chiến dịch thủ thành của phe ta thành công tốt đẹp.”
Tui nhắn nhủ: “9h ta đi học về. Ta sẽ đợi ngươi tại cổng thành Biện Kinh. Ta sẽ chờ tin mừng thắng trận từ ngươi.”
Tan học về, tui vội vàng online để nghe tin mừng thắng trận của bang Xi Vưu. Chạy 1 mạch đến Biện Kinh, vì quá hồi hộp chờ đợi tin tức từ chiến trường, nên vừa thấy 1 bang chúng Xi Vưu có tên là TanChiLenh, tui đã ko ngại thân sơ, vội hỏi han tin tức: “Bằng hữu ơi, kết quả giữ thành của Bang Xi Vưu thế nào rồi?”
TanChiLenh: “Thất bại rồi!”
Nghe như sét đánh ngang tai, tui cứ sợ mình nghe nhầm: “Thất bại? Tại sao lại thất bại?”
TanChiLenh: “Một mình Xi Vưu phải chống lại liên minh 4 bang khác, làm sao ko thất bại chứ!”
Khi đã biết chắc mình ko nghe nhầm, rằng Xi Vưu đã thất bại, rằng Biện Kinh ko còn thuộc quyền chiếm đóng của Xi Vưu nữa... Cảm giác buồn buồn vô tình cứ xâm chiếm khắp lòng, mắt cay cay không hiểu vì nguyên cớ chi...
Tui nhớ đến lời hẹn: “Ta sẽ đợi ngươi tại cổng thành Biện Kinh“.
Bèn lầm lũi, cất bước đến cổng thành! Nơi này... thật hỗn loạn! Mọi người cứ rượt đuổi nhau, dí nhau chạy lòng vòng, kẻ chửi người rủa, kẻ khóc người cười... Tui rất rất sợ! Cảm giác lạc lõng, một mình một ngựa chạy khắp khu vực hiểm nguy này để tìm kiếm Gã. Tui cứ chạy hoài, chạy mãi, vẫn ko thấy bóng dáng Gã đâu. Vừa chạy tìm vừa né tránh những hiểm nguy cứ chực chờ nhào vào mình, tui càng hoảng loạn, càng lo âu... Đã hẹn sẽ chờ tại cổng thành nên tui cứ loay hoay tại cổng thành, ko dám đi đâu vì sợ Gã sẽ đợi mình ở đây. Đến khi biết rằng mình ko còn đủ tâm trí để chạy tìm từng tất đất thế này nữa, tui bèn PM: “Ngươi đang ở đâu vậy? Sao ta tìm khắp cổng thành Biện Kinh vẫn ko thấy ngươi?”
Gã lặng lẽ hồi âm: “Nàng đến Hoa Sơn đi. Ta đang đợi nàng tại đấy!”
Tại Hoa Sơn, nhìn Gã lặng lẽ ngó mây trời, tui tự cảm thấy mình có bổn phận phải... an ủi Gã, phải làm 1 cái gì đó để Gã đừng quá đau lòng về sự thất bại này. Khổ 1 nỗi là tui chỉ quen thói bắt nạt, chứ ko rành khoản an ủi, cho nên cứ như con gà mất tóc khi cứ thụt thò lập bập: “À à, có chiện này ta cần nói cho ngươi nghe nè... thật ra thì... à, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Dẫu có thất bại cũng ko nên nản chí mà phải phấn đấu hơn nữa cho lý tưởng của mình. Huống hồ 1 mình Xi Vưu phải chống lại 4 bang, cho nên có bị thất bại cũng... bình thường mà, hic, thực ra... hu hu, ta muốn an ủi ngươi, nhưng ko biết phải an ủi thế nào nữa, xin lỗi ngươi nha, hic.”
Có lẽ cảm động trước sự ngốc nghếch của tui, nên Gã nhìn tui bằng đôi mắt dạt dào cảm xúc: “Nàng đừng quá lo lắng! Ta không sao đâu. Lần này Xi Vưu thất bại cũng là chuyện tốt. Từ ngày Xi Vưu chiếm được Biện Kinh thì anh em trong bang cứ ngủ say trong chiến thắng, mất đoàn kết nội bộ, ko còn được như trước kia. Vì vậy, hy vọng lần thất bại này sẽ giúp anh em tự nhìn lại mình, gắng công gắng sức phấn đấu vì 1 Xi Vưu hùng mạnh.”
Nghe Gã phân trần nỗi lòng của 1 vị Bang Chủ, khiến tui há hốc mồm ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, tui cứ cho rằng Gã lông bông lắm, làm sao đủ khả năng để làm chủ 1 bang? Bây giờ... tui mới biết Gã có tầm nhìn xa trông rộng, biết được thế trận lúc lùi lúc tiến và... có tấm lòng đối với Xi Vưu đến thế. Bang Xi Vưu thật may mắn khi có 1 vị bang chủ hết lòng lo nghĩ cho sự an nguy cũng như tình cảm giữa huynh đệ trong bang đến thế.
Coi như những rắc rối muộn phiền đã được tháo bỏ, đã đến giờ “lấy lòng” Gã rùi. Tui bắt Gã mau nhìn lên trời, ko được chớp mắt... Hai tấm thiệp ướt đẫm nước mắt của tui lững lờ bay lên bầu trời. Gã càng nhìn càng khoái chí, miệng ko ngớt cười tủm tỉm, cười he he, cười hì hì (nói chung là kiểu cười nào cũng ko thiếu phần Gã). Còn tui thì hễ 1 tấm thiệp tan biến vào trời xanh thì cứ đờ người ra lẩm bẩm: “20 vạn ra đi ko hẹn ngày về“.
Tui tiết lộ với Gã: “Hic, ta còn 1 tấm thiệp Bang Hội nữa nè.”
Gã nhìn tui cười cười: “Nàng cho ta tấm thiệp ấy đi.”
Gã lại tung cánh thiệp Bang Hội lên 9 tầng mây để nhắn nhủ, để an định, để khích lệ lòng anh em Xi Vưu.
Tui cứ dõi mắt nhìn theo từng cử chỉ của Gã, để rồi xuýt xoa: “Lại 20 vạn nữa rời bỏ mình.”