Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 19: Chương 19: Long tuyền nguy khốn - Xi vưu thất chí




Vừa nghe đến 3 tiếng Long Tuyền Thôn thì tui vội nhắm mắt nhắm mũi chạy cái vù đến đó để xem cớ sự ra làm sao, ngó thử vì sao Gã lại mê mẩn đánh đấm đến độ “thờ ơ” với tui thế này. Nơi đó… nơi đó có quá quá nhìu người tập trung! Lần đầu tiên tui trông thấy sự xô bồ, sự hỗn tạp, sự bu đen bu đỏ giữa 1 thôn làng vốn yên tĩnh, thanh bình này. Tui cứ như 1 con dế bị nhốt trong bao diêm, chạy tới phía trước thì đụng thành, quay lưng lại thì bị thành đụng, chạy tứ lung tung, chạy bát nhào náo loạn mà vẫn ko thấy Gã nằm ở cái hóc hẻm nào cả...

Bỗng nhớ đến câu hát thời còn bé xíu: “Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương...“. Có thể diễn tả hình ảnh của cô nàng votinhhiepnu trong hoàn cảnh đó như thế này: “Vừa đi vừa sụt sịt trong hậm hực, trong khó chịu, ko biết làm sao để moi được Gã ra, nhắn tin thì ko thấy trả lời, đến khi nhào đến tận tiền chiến thì chỉ thấy toàn khói lửa, chả biết đâu mà lần“.

Ức lắm chứ, tủi thân lắm chứ, thân gái dặm trường, trói gà ko chặt, vậy mà lại đút đầu ra giữa chiến trận oánh nhau rung trời lệch đất, sấm sét, giông tố, lửa đạn, băng tuyết, giun mía, kiếm lửa, kiếm băng, khí độc... giăng mắc khắp nơi nơi... Vậy mà tui ko chút sợ hãi, cứ giơ thân mình nhào ra giữa trận chiến như 1 con thiêu thân chỉ biết hướng tầm mắt đến “mục tiêu cần truy tìm” mà ko wản khó nhọc, ko ngại sống chết... Tui thấy heo nhím lăn đùng ra giơ bụng lên trời chỉ vì bị “lạc đạn”, thấy ánh chớp chớp của vàng rơi vãi khắp nơi, nhìn thèm ơi là thèm, nhưng chả còn tâm trí nào để nhào đến lụm, đành nhắm mắt giả lơ, coi như ko hề nhìn thấy thứ ánh sáng đầy quyến rũ kia, phải cố gắng định tâm ghi nhớ một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng: “Phải lôi Gã ra cho bằng được!“.

Trong lúc loạn lạc ấy, tui bỗng tròn xoe mắt vì thích thú... Sao mà ko khoái cho được chứ?! Tui bắt gặp 1 chàng Cái Bang với tên gọi Hồng Thất Công trực thuộc bang Trúc Lâm đang khiêng 1 khúc củi to đùng, lâu lâu phóng ra mấy con giun bò lộp ngộp, khiến bọn heo nhím lăn đùng ra phơi bụng ko kịp ngáp ngáp, từ đó... từ đó vàng rơi vàng rớt ra khắp nơi nơi, ko mê mới lạ.

Úi, mọi người đừng nghĩ... tào lao nghen. Đừng cho rằng, tui khoái vì thấy có nhìu vàng rơi ra, hổng phải như thế đâu à nghen . Tui chấm chàng Cái Bang ấy chỉ vì... 3 tiếng Hồng Thất Công mà chàng ta vác trên đầu thui hà. Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công vốn chứa đựng sự thán phục, ngưỡng mộ của tui từ trong Anh Hùng Xạ Điêu cơ mừ. Lại thêm, chàng Cái Bang này viết hoa và có dấu rất đàng hoàng, nghiêm chỉnh, nhìn rất bắt mắt... Tui vốn thích những gì lóng lánh, hoàn mỹ và xinh xẻo mừ . Chính vì những lý do cực kì đơn thuần và trong sạch ấy, chàng ta đã bị tui chiếu tướng ngay lần hội ngộ đầu tiên.

Nhưng vì đại sự trước mắt chưa giải quyết xong, nên tui đành lắc đầu tha cho chàng ta, vội vàng chạy tán loạn khắp nơi để truy tìm Gã. Cuối cùng trời cũng ko phụ hảo nhân tâm (hì hì)! Chả phải là qua bao nhiu khó nhọc, tui đã bắt kịp Gã rùi đó ư? Chả phải gã đang lầm lì đứng trước mặt tui đó ư? Ơ... nhưng sao Gã chẳng thèm chào tui 1 tiếng, chẳng thèm ngó tui 1 cái... lại vội vàng vác cái thân nặng nề, cục mịch chạy tới chạy lui rồi... biến mất tăm mất tích trước sự hụt hẫng đến ngỡ ngàng của tui. Vậy là, bao công lao dấn thân vào công cuộc truy tìm tông tích Gã đã bị đổ sông đổ biển. Tìm gặp gã đã khó, nhưng giữ gã đứng yên 1 chỗ để nói 1 câu, 1 lời càng khó hơn. Tui ko rành chiện nội bộ trong bang Xi Vưu, càng ko biết những mối oán thù giữa Xi Vưu với những bang khác, càng ko hiểu vì sao lại có trận chiến ko đâu vào đâu tại Long Tuyền thôn này... Những chiện đó, đối với tui là trứng hột vịt to tướng, tui ko quan tâm và cũng ko muốn biết! Tui vào võ lâm chỉ cốt để thỏa mãn mối tình đã khắc cốt ghi tâm với bầu ko khí kiếm hiệp, để giải trí và tìm sự an bình cho mình. Tui ko vào đây để mục kiến những trận chém giết, càng ko phải vào đây để cuốn mình vào những mối thù nhà, nợ bang, cũng ko phải để tranh giành những thị phi như mây khói kia. Chính vì vậy, cảm giác của tui trong trận Long Tuyền đại chiến này, ko ngoài 2 chữ “Hoảng Loạn”!

Tui chỉ thấy trong thôn ngồi la liệt những hào kiệt Xi Vưu, có người ngồi, có người đứng, có người la, có người hét... Xen lẫn giữa quần hùng Xi Vưu là những chiến sĩ thuộc những bang khác, vác trên đầu những lời khích bác, mỉa mai: “Sợ rồi hả? Ko dám đánh nữa à?”; “Xi Vưu chịu thua rồi hả?”; “Muốn đầu hàng ư?“...

Còn vòng vây ngoài thôn thì nào là Thần Long, nào là Trúc Lâm, nào là Huynh Đệ... Tui thấy bên ngoài tập trung rất nhìu nhìu bang hội...

Xi Vưu đã bị vây khốn tại Long Tuyền! Điều đó là sự thật ko thể chối cãi!

Sau cuộc tử thủ thành Biện Kinh thì Xi Vưu phải è lưng ra gánh chịu 1 cuộc tổng tiến công của các bang hội khác. Họ liên minh, họ đoàn kết nhằm mục đích quét sạch Tà Phái Xi Vưu ra khỏi đất Tung Sơn, dập tắt hào quang nhen nhúm còn sót lại của Xi Vưu, cũng như bồi thêm 1 cú shock triệt hạ tinh thần đang lung lây của toàn thể bang chúng Xi Vưu...

Tui ko tham gia trận chiến ấy nhưng lại cảm nhận được ko khí gấp rút, ác liệt và bầu ko khí ảm đạm của Xi Vưu trong lúc bấy giờ! Buồn! Buồn cho Vi Xưu, buồn cho 1 con hổ bị rơi vào vòng vây của 1 đoàn thợ săn khôn ngoan, đã tính toán kỹ càng thời khắc đồng loạt ra tay để “thịt” con hổ này, diệt trừ hậu hoạn về sau. Tui đến Long Tuyền chỉ nhằm mục đích lôi Gã ra khỏi trận đánh dở hơi này, rồi hét toáng vào mặt gã: “Ngươi rảnh rỗi quá hén? Sao ko lo đi luyện công, lại đâm đầu vào trò chơi sặc mùi máu tanh này?“. Nhưng đến lần thứ 2 bắt gặp được gã, tui đã ko thốt lên được những câu chữ đó, mà lại nhìn gã bằng đôi mắt cảm thông: “Ngươi cứ tiếp tục chỉ huy trận đánh này đi. Mọi người đang rất cần ngươi. Ta sẽ ở đây chờ ngươi“.

Tui ko hiểu lúc đó gã nghĩ gì, chỉ biết gã nhìn tui và: “Uh!” 1 cách vội vã, rồi lại co giò nhào mình vào giữa lửa khói chiến trận. Tui lại tiếp tục để mất dấu tích và tiếp tục chạy loạn vào chốn hiểm nguy để dõi theo bước chân gã. Lần xông pha trận mạc này ko chu toàn mỹ mãn như những lần trước, vì tui bị lạc đạn, rồi bị tiễn về thành trong chớp mắt. Vẫn biết đó là việc tất yếu của công cuộc liều mình đem tấm thân yếu xìu như bún ra hứng lấy bão táp chiến trận, nhưng tui vẫn tò mò, ko biết ai là kẻ làm nhiệm vụ “tiễn đưa mình về bên kia thế giới“.

Vì đã quá thành thạo những chiện này nên tui ko chút ngần ngự, vôi lôi bản Cừu Nhân ra tra cứu. Hì hì, vừa coi xong, tui cảm thấy ngạc nhiên và trùng hợp đến ko thốt nên lời. Hóa ra anh chàng Cái Bang bị tui “để ý” đã vô tình chui tọt vào danh sách Cừu Nhân này. Lúc nãy bỏ wa chàng ta, tui cảm thấy tiếc hùi hụi vì Tung Sơn rộng lớn thế này, ko biết lần sau có còn gặp lại? Ai dè, ông trời đưa đẩy, cố tình lôi kéo 2 con người xa lắc xa lơ vào cái thế: “Ko biết nhau ko được!”

Đâu dễ gì có cơ hội tốt đẹp thế này . Dại gì buông tha chàng ta chứ! Ấy thế là, tui cố tâm nhắn tin... bắt đền: “Ê, sao ngươi lại dám đánh ta trọng thương?”

Hồng Thất Công ngoan ngoãn hỏi vặn vẹo: “Ngươi là ai?”

Vốn đã dốc tâm ko buông tha con mồi béo bở này, tui bèn cố kiếm chiện kì kèo: “Ta là ai ko quan trọng! Quan trọng là tại Long Tuyền thôn, ngươi đã oánh ta.”

Hồng Thất Công cười khì: “Đang đánh nhau mà! Ngươi có bị ta đánh cũng là lẽ thường!”

Tui cố cãi bướng: “Nhưng ta chỉ mới có 3x, ngươi mạnh hơn ta nhiều, nhưng lại nỡ đánh ta, vậy là ngươi sai rồi, ngươi ko đúng tẹo nào cả.”

Nghe tui cãi chày cãi cối 1 hồi, chắc Hồng Thất Công đã thấm mệt, nên đành tìm cớ kết thúc sớm câu chuyện: “Ừ! Thì coi như ta ko đúng! Cho ta xin lỗi nha! Ta đang bận lắm! Bái bai nhé!”

Con mồi đã vào lưới, dại gì buông tha? Nhưng vì tình hình của gã hiện giờ cũng nguy cấp lắm, nên tui ko đành lòng chìm đắm trong niềm vui cỏn con của mình, rồi bỏ bê gã, nên đành đồng ý kết thúc chiến dịch “săn mồi” này. Dẫu sao chàng Cái Bang đã nằm gỏn lọn trong danh sách Cừu Nhân rồi, dẫu chàng ta có mọc cánh cũng đừng hòng thoát khỏi tui, coi như hôm nay tiếp tục tha cho chàng ta lần thứ 2 vậy (hì hì).

Cuộc chiến Long Tuyền thôn kéo dài hơn 3h, mọi việc có vẻ lắng xuống, ko khí bớt căng thẳng, heo nhím đã kịp hồi sinh để đi kiếm ăn... Và dĩ nhiên, tui đã tìm lại được gã. Nhưng... trời cũng đã khuya, ko tiện giãi bày từng ly từng tý, gã chỉ kịp chào tui và dặn dò: “Khuya rồi! Nàng nghỉ sớm đi! Ta cũng thoát khỏi game đây!”

Sau đó, gã quay ra dặn dò các huynh đệ trong bang đôi lời rồi lặng lẽ thoát khỏi bầu không khí nồng nặc mùi khói lửa này. Còn tui phóng tầm mắt thu trọn vẹn khung cảnh bình lặng của thôn Long Tuyền sau cơn đại chiến, lòng bỗng thấy ngao ngán cho kiếp sống giang hồ lúc nào cũng ở thế “sống hôm nay, ko biết trước ngày mai“..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.