Ngẫm mình tuy ko thuộc dạng mọt sách nhưng cũng ngốn ko ít mấy câu chuyện về các bậc mưu trí thời xưa. Nào là Tôn Tử Binh Pháp, nào là kế sách Gia Cát, nào là Tam Thập Lục Kế… cũng sơ sơ biết được đôi chút. Ấy thế mà, vận dụng hết tiềm năng, kỹ năng, đổ dồn mọi công sức, tinh thần vào cái chiện ly dị với Giang đều hóa thành công cốc, thế mới đau chứ.
Từ Dịu Dàng Kế, khóc lóc, năn nỉ, ỉ ôi, trình bày lẽ thiệt hơn (nào là, 2 ta làm bạn sẽ hợp hơn, chứ làm phu thê khó sống trọn con trăng này…) nhưng mặt Giang như được trát xi măng Hà Tiên, cứng ngơ cứng ngắc, cứ trơ trơ ra 1 cách đáng ăn đấm lắm, hic hic. Đến Hâm Dọa Kế, rằng nếu nhất quyết ko chịu đến Giang Tân làm lễ “giải thoát” cho ta, thì từ nay sẽ ko coi nhau là bạn nữa, bao nhiêu tình nghĩa đều tan thành mây khói…
Nhưng hỡi ơi, tui cứ nghĩ thiên hạ đệ nhất bướng chắc ko ai qua khỏi tui, có ai dè, gặp ngay đối thủ đáng gờm trên con đường “ai bướng hơn ai”. Sự cứng cổ, cứng đầu của Giang khiến tui càng quyết tâm phải xé toạc tờ hôn thú mới cam lòng sống yên.
Vẫn còn nhớ như in, vào ngày cá tháng tư (1/4), tui bèn bày mưu tính kế cùng NguyetThu chơi chiêu “bình cũ rượu mới” hòng đánh lạc hướng, khiến Giang phải nhụt chí mà tự nguyện lùi bước.
Đã định bụng dùng chiêu “Tôi là bạn của votinhhiepnu, cô ấy từ nay sẽ ko chơi game nữa, vì vậy, acc này từ giờ trở đi sẽ thuộc quyền sở hữu của tôi. À, mà tôi lại ko quen biết gì bạn, vì vậy, không thể cứ xưng chồng, gọi vợ được. Tôi lại thích cuộc sống độc thân, dung dăng dung dẻ. Chính vì thế, tôi muốn bạn đến Giang Tân với tôi 1 chuyến để giải quyết tất cả mọi ràng buộc…”
Nhưng sợ nếu chính mình đóng vai “1 người khác, chứ ko phải mình” thì với cách ăn nói như đã đóng dấu Iso 9002, chỉ lo Giang sẽ nhận ra. Đã ko chơi thì thôi, còn nếu chơi thì phải chơi cho đến cùng. Chính vì lẽ ấy, tui đã mời NguyetThu vào vai diễn “Tôi là bạn của votinhhiepnu…”
Ngỡ đâu kế sách kì này là lưỡng toàn kỳ mỹ, ko chút sơ hở, nhất định sẽ giải quyết êm - gọn - nhẹ nỗi bận tâm cứa nát lòng tui trong mấy ngày qua. Có ai ngờ, dù NguyetThu diễn cực hay, dù Giang cũng tin rằng NguyetThu đang đội lốt votinhhiepnu mà trình bày lẽ thiệt hơn nhưng Giang vẫn nhất quyết: ”Tôi sẽ ko ly dị cho đến khi gặp lại votinhhiepnu thực sự. Chuyện này cần gặp trực tiếp cô ấy mới giải quyết được!”
Đến khi votinhhiepnu thực sự chui vào lốt của mình thì Giang lại trở mặt: ”Chờ đến khi tôi lên cấp 90 hãy nói đến chuyện ly dị. Từ đây cho đến khi đó, tôi nhất định khiến cô phải thay đổi ý định này.” (xin thưa bà con cô bác, cái thời đó là thời Công Thành Chiến, lúc phát biểu câu ranh ngôn này, Giang mới tròn 84, tính sơ sơ thì fải mất 1 tháng ròng để có thể bò lên cấp 90, hay nói trắng ra, tui phải cay đắng sống với giấc mộng hãi hùng này đến 1 thàng trời đăng đẳng nữa...)
Kiểu này thì bó chiếu toàn thân, đầu hàng ngay từ vòng loại luôn, hic hic. Chỉ biết đành cam phận lang thang cùng nàng NguyetThu khi thì Thiên Tầm tháp, lúc lại Bạch Vân động. Một Nga My, một Thúy Yên yếu như sên lủi thủi cùng khóc, cùng cười bên nhau, nghèo khó cùng nhau chia ngọt sẻ bùi. Cái thời mạt vận, đen thui đen thủi của tui chỉ đến thế là cùng. Trong rương chỉ còn còm cõi chừng 30 chục vạn, nghèo đến nổi ko dám nhìn rương, vì hễ vô tình ngó thấy số bạc mọn ấy thì lệ cứ rưng rưng, mắt cứ cay xè.
Thúy Yên thì đốt mana như điên, ko có chuyến nào đi luyện về đủ tiền mua mana cả, toàn fải rút két, tiêu dần mòn số tiền ít ỏi còn lại. Đem chiện thương tâm méc nàng NguyetThu, nàng bèn bầy kế: ”Nàng thử hỏi chồng nàng xem. Dù sao cũng vợ chồng với nhau, chẳng lẽ thấy nàng nghèo đói mà hắn lại làm lơ?”
Trời ạ, chiện mất mặt, mất thể diện như dzậy, tui thế này mà lại đi xòe tay xin tiền sao? Dẫu ngày xưa rất thân với Takiem mà tui còn chưa bao giờ mở miệng xin (gã khá hiểu ý, mặc dù chẳng giàu có gì nhưng luôn tự động cống nạp tiền của, chứ chưa hề để tui phải cất tiếng than thở).
Vả chăng, tui với Giang đang trong tình hình chiến tranh vùng vịnh thế này, thì mặt mũi nào xòe tay ra lấy, chứ nói chi đến chiện mở lời xin. Ko, nhất quyết là ko, cho còn ko thèm lấy, thì làm gì có chiện tui phải đi xin chứ? Nhưng suy nghĩ 1 chập, tự nhiên nảy ra ý định: ”Hay là mình dùng cách này để thử Giang? Nếu biểu hiện của Giang ko đến nỗi tồi thì mình sẽ suy nghĩ lại chiện đến Giang Tân, coi như cho Giang 1 cơ hội luôn đi“. Nghĩ thế nào liền thực hiện y chang như rứa, lọ mọ ngồi gõ: ”Ta hết tiền luyện công rồi, ta đang cần tiền!”
Và nhận được thông điệp như dzầy nè: ”Ta vừa mua đồ nên cũng đang kẹt. Thế 8 cần bao nhiêu?”
Chưa chi đã thấy chặn đầu “đang kẹt”, hơi bừng bực rùi, nhưng dù sao cũng còn có lòng “8 cần bao nhiu?”, coi như vẫn còn xài được.
Tui bèn thánh thót hồi đáp: ”50“
Giang cười rất tự tin: ”Tưởng nhiu thì ko có, chứ 50 thì ta có.”
Thế là… thực hiện công tác giao dịch!
Nhìn số bạc mà Giang định “cho tui” khiến tui cứ trố mắt ngó trừng trừng, vừa ngạc nhiên ko hiểu, vừa điên tiết vì bị giỡn mặt.
Giang rất rất ngoan đạo, bỏ đúng… 50 lượng, ko hơn ko kém nửa xu!
Vừa giận vì bị đem ra đùa, vừa wê với NguyetThu (khi mình vô phước cưới nhầm 1 lão chồng, đến cả 50 vạn cũng ko dám nhả ra, chỉ đủ khả năng để cho 50 lượng) khiến tui nổi trận lôi đình, ko nói ko rằng, hủy ngay giao dịch và quyết tâm bằng bất cứ giá nào, dù có dùng cách tà đạo nhất, vô tình nhất, nhẫn tâm nhất cũng phải đá bay tên chồng cà chớn này ra khỏi cuộc đời mình, ko còn gì có thể cứu vãng được chiện này, nếu ko cắn đứt được sợi dây ràng buộc giữa tui và hắn, thì thà nhảy xuống vực Hoa Sơn để muôn kiếp ko được siêu sinh còn sướng hơn.
Phen này ko năn nỉ, cũng chẳng đe dọa, tui lầm lũi leo lên kênh bang hội PhiThiên (xin được chú thích chút xíu, mặc dù tui và Xi Vưu như hình với bóng, chắc mãi mãi ko bao giờ tách rời được, nhưng bang hội đầu tiên tui tham gia lại là PhiThiên. Khi được 50 thì lúc đó tui sắp sửa làm vợ Giang*VS*VoLam. Với tiêu chí, chồng đi đâu, vợ ở đó, vì vậy tui bèn đầu wân PhiThiên để theo Giang) mà khóc lóc um sùm: ”Mọi người giúp dùm votinh với. votinh muốn li dị nhưng Giang*VS*VoLam cương quyết ko chịu. Mọi người mau giúp dùm vớiiii”.
Nhìn biểu hiện bất ngờ ấy của tui làm Giang hoảng vía kinh hồn, nhưng cũng cố bình tĩnh đấu tay đôi trên kênh bang hội: ”Ko có chiện gì đâu, chỉ tại Giang và bà xã mới cãi nhau 1 tí, bả giận nên nói thế thui, tí nữa về nhà thì đâu lại vào đấy ý mà”, rồi âm thầm đe doạ tui ở kênh Mật Thoại: ”Đừng hòng dùng cách này để ép tôi. Đừng có khiến tôi phải ghét cô”.
Mặc Giang đe doạ, tui vẫn ngoan cường ko lùi bước: ”Nếu khóc lóc trên kênh bang hội ko có nghĩa lý gì, thì ta sẽ leo lên kênh Liên Minh mà than thở, xem thử sức chịu đựng của ngươi bao lớn”.
Hình như gã nam nhân nào cũng rất trọng sỉ diện, Giang cũng ko ngoại lệ, khi nghe tui đe dọa sẽ làm rùm beng cả tần số Liên Minh, Giang bèn hét lên: ”Muốn ly dị thì sẽ cho cô toại nguyện. Mang 5 vạn đến Nguyệt Lão đợi tôi”.
Vừa nghe được lời vàng ngọc ấy, tui vui mừng gần như phát rồ, nhanh chóng Phản Bội Bang mất trắng 10 vạn, rồi chạy ào đến Giang Tân để đốt luôn 5 vạn nữa. Rốt cuộc, votinhhiepnu đã được trả tự do trong sự… nghèo khó tột bậc, gia tài vỏn vẹn chừng mười mấy vạn, nghĩ lại vẫn còn hãi hùng và khiếp đảm cho cảnh nghèo mạt rệp ấy, hic hic, tội nghiệp!
Bẫng đi 1 thời gian, bỗng gặp lại hảo bằng hữu Hồng Thất Công, hảo bằng hữu luôn miệng xin tha thứ và xí xóa cho lầm lỗi “lỡ xem tui là trâu, xỏ mũi dắt đi”. Với sự thành tâm ấy, tui cũng phần nào nguôi ngoai nỗi đau bị “lừa dối”, nhưng vẫn rất thắc mắc ko hiểu tại sao hbh lại phải diễn 1 vở kịch nhạt phèo như thế? Hỏi hoài, hỏi mãi, rốt cuộc cũng lôi ra được căn nguyên bên trong.
Chiện là thế này…
Hảo bằng hữu cứ tiếc nuối mãi: ”Lúc ấy, ta bị dằn vặt giữa tình cảm và sự nghiệp. Rốt cuộc, ta đã chọn sự nghiệp nên không cưới được hảo bằng hữu, giờ đây ta vẫn còn tiếc nuối”.
Nghe hảo bằng hữu phân trần mà tui trố mắt: ”Cái gì? Tình cảm và sự nghiệp là sao? Hiểu chết liền!”
Hảo bằng hữu bèn cất cao giọng ca dài dòng, lê thê: ”Tình cảm là việc cưới hảo bằng hữu làm vợ. Còn sự nghiệp là… lúc đó ta đang luyện skill ở Sa Mạc nên rất cần mang theo Anh Thư để buff. Sa Mạc phải 8x trở lên mới vào được, còn Anh Thư lúc đó mới chỉ 7x. Ta cần phải cưới Anh Thư mới dùng Tâm Tâm Tương Ánh Phù đưa Anh Thư theo ta đến Sa Mạc được…”, và tiếp: ”Mà lúc đó, hảo bằng hữu buộc ta phải ly dị Anh Thư thì hbh mới chịu làm vợ ta. Ta nửa muốn cưới hbh, nửa muốn mau chóng luyện max skill, cứ phân vân mãi…”
Nghe hảo bằng hữu thân thương của mình đem mình so sánh với “sự nghiệp” mà ứa gan ghê, tui bèn liếc xéo: ”Hứ! Nhớ nhé! Dám đem ta ra so sánh với chiện luyện skill, sau này còn nhắc đến việc cưới hỏi thì ta đạp chết.”:T
Duyên phận đưa đường dẫn lối, rốt cuộc, tui đi 1 vòng quanh Tung Sơn, cuối cùng cũng trở về với Xi Vưu bang, có lẽ, những kỉ niệm ngày xưa với Xi Vưu đã in đậm trong tiềm thức này rồi, dù đi đâu, dù làm gì, tâm trí vẫn luyến lưu hình bóng Xi Vưu.
Một dạo, đang ngồi tỉ tê trên bang hội, tự dưng gặp 1 người tự nhận rằng: ”Rất thích xem truyện của nàng. Nàng viết rất vui và thú vị, ta vẫn luôn theo sát từng hồi truyện, ko bỏ hồi nào cả”.
Tự nhiên ra ngõ gặp người biết mình rùi còn ca bài ca thiên nga, nghe sướng tai, đã mắt dễ sợ (dù sao tui vẫn còn trần tục lắm, hễ nghe khen thì mũi cứ nở to như bánh phồng tôm á), thế nhưng, cái tên này mắc chứng gì mà… tự nhiên phát ớn, xưng ta gọi nàng mới ghê chứ, chắc muốn được sửa lưng đây mà. Qua loa dăm ba câu chiện bèn chào thân ái vì đến giờ… tui phải đi luyện!
Vượt qua bao gian khó, rốt cuộc cũng bò lên được Sơn Bảo Động (7x) mà chơi trò rượt rắn, đuổi hổ. Khốn nỗi, hôm nay cái auto bị cà chớn, làm mình phải đau rát cả tay vì phải thực hiện kiểu đánh thủ công ôm chuột, nhấp bàn phím. Đánh 1 hồi, đuối woá, chẳng biết làm sao, định bỏ cuộc ko đánh đấm gì nữa, bèn gặp ngay 1 cậu bé Thiên Vương đang cầm thương chọt chọt, mừng rỡ: ”Bạn ơi, auto mình bị hỏng rùi, bạn kéo dùm mình 1 chút được ko?”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: ”Được thôi! Theo sau đi nha!”
Lòng ngập tràn biết ơn sâu sắc, ko wen ko biết mà vẫn kéo dùm mình, tự thấy như trong lòng đang nở hoa, võ lâm này còn lắm người dễ thương quá, để Thúy Yên lẩn thẩn theo sau bé Thiên Vương, tui bèn lon ton mở Word cặm cùi ngồi… thả hồn bay bổng trong từng câu chữ để dệt nên những hồi truyện giúp vui cho bà con cô bác nè, hì hì. Sau khi cho tui theo sau 1 khoảng thời gian cũng khá lâu, cậu bé bèn nhắn: ”Mình sắp về rồi. Bạn nhờ người khác kéo đi nha.”
Một người hiểu chiện như tui, dĩ nhiên rối rít cảm ơn mỏi cả tay.
Bé Thiên Vương còn ngập ngừng, thậm thụt: ”Bạn ơi, bạn có đồ Nam nào ko? Cho mình với.”
Cảm cái ơn kéo giúp nãy giờ, tui rất rất muốn tặng cho cậu bé món wà nho nhỏ nào đó, khổ nỗi, tui vốn nghèo có tiếng, trong rương cũng chỉ lưu trữ mấy món đồ nữ lụm được, chứ chả có sự hiện diện của bất kì món đồ nam nào. Thực là nan giản, lực bất tòng tâm, lại ko tiện từ chối “tui ko có đồ nam, bạn ui”. Nhìn trước, ngó sau 1 hồi, bèn mở Hảo Hữu ra ngó, hic, chưa thấy cái bảng hảo hữu của ai lại lưa thưa, vắng hoe như tui cả, chỉ còm cõi có mấy mống mà mống nào mống nấy đen thui thùi lui, chả ma nào chịu online vào thời khắc cần kíp này.
Đang phân vân, ko biết phải làm sao, bèn nhớ đến anh chàng tự nhận “rất thích xem truyện của nàng” vừa cà kê lúc nãy. À, nhân cơ hội này, phải thử xem anh chàng này có thuộc dạng “chơi được” ko?
Hí hứng gọi: ”Nèeeee, ngươi có món đồ nam nào ko vậy? Làm ơn cho ta xin 1 món đi”
Chàng ta nham nhở 1 cách rất đáng iu: ”Nàng đã cần thì dĩ nhiên ta phải có. Ta có cái áo cũng được lắm. Mà sao nàng lại cần đồ nam?”
Tui bèn phân trần: ”Có cậu bé kéo giúp ta nãy giờ, ta rất cảm kích, nay cậu bé ấy lại ngỏ lời xin đồ. Nếu ta ko có đồ cho cậu bé ấy thì… ta sẽ rất khó chịu vì có vẻ như mình ‘lợi dụng lòng tốt’ của người khác. Chính vì vậy mà…”
Chàng ta cười hì hì: ”À, ta hiểu rồi. Nàng chờ ta 1 chút nha. Ta thay đồ rồi qua liền”
Tự nhiên có chiện thay đồ trong này, ngớ người ko biết cái kẻ kỳ wặc này muốn chơi trò gì, nhưng dù sao hắn cũng đang tìm cách giúp mình, thôi kệ, hắn là wái nhân cũng được, miễn hắn có giúp mình là tuyệt cú mèo rùi.
Chờ 1 đổi lâu, rốt cuộc chàng ta cũng ló ra…
Chẹp chẹp, nhìn chàng ta mà tui muốn chảy nước miếng, mèn đét ơi, chơi nguyên bộ Giáng Sa Bào cùng cột tóc đuôi ngựa, đẹp chai hết sẩy, tui chỉ biết mở tròn mặt trầm trồ khen lấy, khen để.
Chàng có vẻ rất tự tin: ”Xin lỗi vì bắt nàng đợi lâu. Chiếc áo này đòi hỏi thân pháp cao, ta lại là Thiên Vương chùy nên muốn mặc phải mang đồ kích thân pháp vào, chính vì vậy hơi mất thời gian 1 chút. Nàng đừng giận nha!”
Nghe chàng giai líu lo 1 hồi, tui mới kịp hiểu ra là chàng ta cố tình diện bộ trang phục này để “ra mắt” tui. Cứ ngỡ mình tưởng bở, nên tui bèn xác minh lại: ”Ko phải ngươi ngốn cả đống thời gian chỉ để mặc cái áo này đển cho ta dòm thui đó chứ?”
Chàng gật gù: ”Vì ta biết nàng rất thích nam nhân mặc áo này và cột tóc đuôi ngựa, nên cố tình mặc cho nàng xem. Nàng ko thích sao?”
Hic hic, thích đến muốn khóc luôn á. Sao tự nhiên gặp được anh chàng hết ý, hiểu lòng tui dễ sợ. Thích ơi là thích!
Sau khi mang chiếc áo (có lẽ là cũng ngon) đến tặng cậu bé Thiên Vương có công kéo nãy giờ, chàng zai cột tóc đuôi ngựa bèn đề nghị: ”Nếu nàng còn muốn luyện công nữa thì đến Phù Dung, ta sẽ kéo nàng, chịu ko?”
May mắn từ trên trời rơi xuống, dại gì ko chịu?
Và lần đầu tiên tui ngoan ngoãn theo sau xxKenshinxx – chàng Thiên Vương chùy – là giữa Phù Dung hiền hòa, wái cũng hiền và đặc biệt nhất… chàng Thiên Vương này cũng rất ngoan đạo, hết sức chiều chuộng và tìm mọi cách chọc cười tui…
Phải chăng là duyên nợ? Phải chăng là định mệnh? Không chỉ cuộc đời của nàng votinhhiepnu đã sang trang mới, mà chính cả cuộc sống thực của tui ngoài đời cũng bắt đầu biến đổi từ giờ khắc định mệnh ấy.
Ngàn năm… nhớ mãi… không nguôi…