Hơn mười chín tiếng sau đó cô có mặt tại Mĩ, định bụng ngày hôm sau sẽ đến trụ sở Thẩm thị ở Mĩ tìm anh. Cô bước vào một khách sạn cao cấp, thuê phòng sang trọng nhất để ở.
Như cô đã nghĩ, sau khi nghỉ ngơi một đêm cô đi đến Thẩm thị...
- Tôi muốn gặp Thẩm Trác Vương.
- Vị tiểu thư này, cô cho tôi biết tên.
- Cứ nói với anh ta là phu nhân của anh ta đến tìm.
- Phu nhân ?
- Làm theo lời tôi hoặc bị đuổi việc ?
- Vâng. Cô chờ tôi một chút.
Nhân viên vừa nói chuyện với cô gọi cho thư ký của anh. Thư ký quát trong điện thoại...
- Cô đi theo tôi lên trên phòng tổng giám đốc.
Cô nhân viên kia đưa cô đi lên tầng. Mà ở trên này thư ký đã sợ xanh mặt tìm anh.
- Tổng giám đốc. Phu nhân đến rồi..
- Cứ để cô ấy vào đi.
Cô đá cửa bước vào trong, quét mắt đầy nộ khí lên người anh.
- Thẩm Trác Vương !
- Đình Đình...
- Tôi chưa cho phép anh dám rời đi ?
- Là do tôi không cần cô nữa. Nam Cung tiểu thư, mong cô quay về gia tộc...
- Anh thật sự không còn yêu tôi ?
- Phải.
Anh cứng rắn nói ra, anh muốn cô sống cùng anh. Nhưng trước đó Nam Cung Thẩn Phong đã gọi cho anh nói là cô chạy đến Mĩ, nói là anh ta đã định đoạt hôn sự của cô và Vũ Phi Toàn rồi.
Cô nhếch môi cười xoay người bước ra khỏi phòng anh. Cô không tính toán với anh việc đứa nhỏ, cũng bỏ qua tất cả chuyện lúc trước tự đem thân mình dâng lên, nhưng đáng tiếc anh không cần cô nữa, không cần cô nữa...
Anh đau lòng nhìn bóng lưng cô, anh chỉ muốn cô hạnh phúc, chỉ muốn cô sống bên người kia vui vẻ, ở bên anh cô sẽ luôn nhớ về những chuyện trước kia...
Cho đến một tuần sau đó anh cũng không thấy cô trở lại, tưởng rằng cô đã trở về nhà rồi...
Cho đến khi Nam Cung Thần Phong gọi đến tìm anh.
- Vương thiếu. Cầu xin anh mang Đình Đình trở về, con bé đã đi hơn một tuần rồi không có tin tức.
- Anh nói sao ?
- Cầu xin anh...
Nam Cung Thần Phong tắt máy anh liền điều động người đi tìm cô, hơn một ngày một đêm cũng không có tin tức, chết tiệt...